Bầu trời đêm ngày mười lăm trông thật man dại. Mây ở đâu kéo đến che lấp ánh trăng, khiến thứ ánh sáng ấy lúc mờ lúc tỏ, phủ một cái màu nhợt nhạt lên khu rừng. Ánh sáng ấy chiếu rọi những vết thương loang lổ trên thân cây, biến chúng thành những hình thù xấu xí và lạ lùng. Tiếng mưa rả rích, tiếng gió gào thét cùng với tiếng cú rúc từng hồi khiến người ta cảm thấy khu rừng đáng sợ hơn mọi ngày.
Có một nhóm người vội vã băng qua khu rừng. Bên kia một báu vật lớn đang chờ họ. Bước chân của họ càng lúc càng nhanh mặc dù đường rất lầy lội khó đi. Người dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi, gã có một khuôn mặt rắn rỏi, cái cằm bạnh và hàng lông mày dài rậm. Gã có một cái tên rất hay - Phùng Huy Hoàng, là đại sư huynh của phái Bạch Thành. Người tu đạo hầu như ai cũng biết tên gã bởi vì gã là ngôi sao, là niềm hi vọng trong giới trẻ của trấn Vọng Giang. Hai mươi ba tuổi gã đã có gần ba mươi lăm năm công đức, tu luyện thành công phép Độn Thổ bí truyền của phái Bạch Thành.
Lần này xuống núi, chưởng môn giao cho Phùng Huy Hoàng dẫn đoàn với nhiệm vụ đơn giản: “học tập các môn phái khác và kiếm một ít công đức”. Thế nhưng Phùng Huy Hoàng không nghĩ thế. Gã muốn đánh với Quỷ vương, muốn xông pha vào chỗ nguy hiểm. Bản thân gã học được phép Độn Thổ, đánh không lại thì gã chạy trốn. Thế là khi thấy pháo hiệu, gã liền dẫn bảy vị sư đệ sư muội trong phái Bạch Thành vượt rừng để tìm thấy quỷ vương sớm hơn những người khác.
Đang đi nhanh Phùng Huy Hoàng bỗng dừng lại khiến cô gái phía sau đâm sầm vào lưng gã. Cô gái kêu lên: “Sư huynh sao tự nhiên dừng lại…” Gã giơ tay lên ra hiệu cho cô im lặng. Phùng Huy Hoàng ở trong phái rất có uy tín, gã vừa làm dấu thì tất cả đều nín như thóc. Gã hỏi mọi người; “Có ai nghe thấy tiếng gì không?”
Mọi người cùng nghiêng tai nghe ngóng nhưng chỉ nghẻ thấy tiếng gió rít qua ngọn cây, tiếng mưa rơi trên lá. Phùng Huy Hoàng nói: “Tôi nghe thấy có tiếng người gào khóc.”
Mấy người kia nghi hoặc nói: “Đại sư huynh, dân bản địa nói đây chỉ là một khu rừng bình thường. Chẳng lẽ nửa đêm có ai vào đây ngồi khóc sao?” Phùng Huy Hoàng cũng không bị tiếng khóc trong đêm dọa sợ, quay lại nói với mọi người: “Có lẽ tôi nghe nhầm, chúng ta đi tiếp thôi.”
Đi được một lát gã lại dừng. Mấy người đi sau phàn nàn.
-“Đại sư huynh lại nghe thấy tiếng gì sao?”
- “Đại sư huynh, chúng ta mà đến muộn thì đến cái móng chân của quỷ vương cũng chẳng còn đâu.”
Phùng Huy Hoàng quát lên: “Im lặng. Đi theo tôi.” Rồi gã rẽ sang trái, vạch cây bụi tiến lên. Một lát sau , mọi người đến một khoảng rừng cây cối mọc thưa thớt, Phùng Huy Hoàng lại hỏi: “Có ai ngửi thấy mùi gì không?”
-“Có mùi gì tanh tanh” Cô gái phía sau gã đáp.
-
-“Mùi máu.” Phùng Huy Hoàng khẳng định. Nghe gã nói xong, đám người bắt đầu rút vũ khí ra đề phòng. Vũ khí của bọn họ đều được rèn đúc theo một quy trình đặc biệt. Sau đó chúng được nuôi đưỡng bằng khí và máu của chính người chủ. Dần dần, chúng biến thành một thứ vũ khí có thể làm bị thương ma quỷ. Kiếm của phái Bạch Thành không có lực sát thương mạnh với âm hồn như kiếm gỗ của thầy trừ tà, nhưng bù lại, chúng cực kỳ tiện dụng. Không chỉ ma quỷ mà cả thú dữ, con người, yêu quái đều có thể đâm chém.
Phùng Huy Hoàng ra lệnh cho đám sư đệ đồng môn: “Chia hai nhóm ra tìm xung quanh xem có dấu vết gì không.” Đám người thực hiện răm rắp yêu cầu của gã. Phùng Huy Hoàng đứng yên tại chỗ. Gã ngửi thấy mùi ‘nguy hiểm’. Đầu mối hẳn là nằm đâu đó quanh đây. Phùng Huy Hoàng đảo mắt nhìn quanh. Trực giác của người tu đạo luôn cực kỳ nhạy bén, nhất là những người có tu vi cao như gã. Mưa vẫn rơi rả rích, càng lúc càng nặng hạt. Mùi máu không bị nước mưa pha loãng mà đậm đặc dần theo thời gian.
*********************
Trong phái Bạch Thành thì Nguyễn Tiến là người nhỏ nhất. Năm nay gã mới mười lăm tuổi. Nhà gã khá giàu có, gã lại là con một nên được ăn sung mặc sướng, có kẻ hầu người hạ. Thật không may là cha gã mê mẩn cuộc sống trường sinh nên đưa gã vào con đường tu đạo. Ông tự tay dẫn gã vào phái Bạch Thành tìm thầy.
Nguyễn Tiến mới chỉ tu luyện được khoảng hai năm. Tu vi kém cỏi cộng thêm cái tính nhút nhát khiến gã thường xuyên bị bắt nạt. Hôm nay sau khi chia nhóm, gã bị hai vị sư huynh bắt đi phía. Trời vừa tối vừa lạnh, thỉnh thoảng lại có một đám nước mưa rơi vào áo khiến gã giật mình thon thót, cứ ngoái cổ về phía sau xem có ai không.
Bây giờ thì mùi máu đã đậm đặc đến mức bất cứ ai cũng ngửi thấy. Nguyễn Tiến sợ lắm. Đây là lần đầu tiên gã đi giữa rừng trong đêm thế này. Gã thấy buồn đi tè. Gã chỉ mong hai vị sư huynh dừng lại cho gã đi nhờ một thoáng. Cuối cùng chịu không nổi gã cất giọng hỏi hai vị sư huynh: “Sư huynh ơi, dừng lại một chút đi.”
Hai vị sư huynh cũng đang căng thẳng, liền trợn mắt với gã: “Làm gì?” Nguyễn Tiến ôm lấy đụng quần nói: “Đệ buồn tè quá.” Nói rồi không đợi hai vị sư huynh đồng ý, gã chạy lại một gốc cây, mở đai lưng, làm luôn một bãi. Gã nói với lại sau: “Chờ đệ một tí nhé.” Không ai trả lời. Nguyễn Tiến trút hết bầu tâm sự, quay lại thì không thấy hai vị sư huynh đâu nữa. Gã sợ quá, cứ hỏi quanh: “Sư huynh ở đừng đùa nữa. Đệ sợ lắm.” Vẫn không có ai trả lời. Nguyễn Tiến hoảng hốt bỏ chạy. Gã theo đường cũ trở lại chỗ đại sư huynh. Bỗng gã cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh thổi qua. Rồi từ trong bóng tối, một bàn tay vươn ra nắm lấy vai của gã.