Nói xong Minh Khánh định bỏ đi thì Lam Giang níu hắn lại, rồi xin lỗi.
-“Đạo trưởng xin đừng giận. Thủy tỷ tưởng là đạo trưởng đang đùa nên mới nói vậy thôi, đúng không Thúy tỷ?”
Cô gái gọi Thúy tỷ lúc này mới ‘ừ’ đáp lại, giọng cô lí rí như muỗi kêu. Minh Khánh buồn bực lắm, hỏi: “Thế nãy giờ bần đạo giống đang nói đùa lắm sao?”
“Giống.” Mấy cô đều đồng thanh một lời làm Minh Khánh không nói được gì nữa. Hắn đành ngồi lại xuống ghế. Cô gái có nhiều âm khí hỏi hắn: “Đạo trưởng trên người tôi thật sự có nhiều âm khí sao?”
“Thật.” Minh Khánh đáp cụt lủn. Trả lời xong hắn mới phát hiện từ khi Dương nhãn mất đi, hắn rất hay nổi nóng và thiếu kiên nhẫn. Hắn nhớ trước đây hắn rất nhẫn nại, kiên trì giải thích với những người bị quỷ ám, thậm chí cầu người ta để bắt quỷ giùm. Minh Khánh quyết định từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều phải niệm Tịnh Tâm Chú ít nhất hai canh giờ.
Cô gái có nhiều âm khí lại hỏi hắn: “Đạo trưởng có thể thấy được âm khí và quỷ hồn sao?”
Minh Khánh đáp: “Không thấy làm sao mà bắt. Cô nương cứ nói đùa.”
Cô gái giải thích: “Ý tôi không phải là cảm thấy mà là nhìn thấy cơ.”
Minh Khánh trả lời: “Có gì khác nhau?”
Cô gái nói: “Ngay từ đầu Tru Ma đạo trưởng đã phát hiện trên người tôi và gia đình có rất nhiều âm khí. Ông nói rằng mọi người vẫn thường xuyên tiếp xúc với con quỷ. Chỉ có điều ông tìm mấy đêm rồi vẫn không ra mà thôi. Tru Ma đạo trưởng còn nói có những loại quỷ rất giỏi ngụy trang. Chỉ có những kẻ đắc đạo, nhìn thấy được quỷ hồn mới có thể tìm ra, còn những người như ông ấy chỉ có thể cảm nhận nên dễ dàng bị qua mặt.”
Minh Khánh nhăn trán suy nghĩ, miệng nói lên nghi vấn của mình.
“ Quỷ hồn thường hoạt động trong một phạm vi nhất định. Thông thường nó ẩn mình vào ban ngày và đi ra hấp thụ âm khí vào ban đêm. Lúc con quỷ hấp thu âm khí là lúc nó dễ bị phát hiện nhất, cho nên từ xưa thầy trừ tà vẫn luôn đi tìm quỷ vào hai giờ Tý , Sửu. Rất hiếm có con quỷ nào có thể trốn qua được hai giờ này. Tru Ma đạo trưởng tìm mấy đêm liền vẫn không thấy thì thật kỳ quái.”
- “Tru Ma đạo trưởng nói chỉ có một lý do duy nhất đó là con quỷ này ngụy trang quá giỏi, nó che dấu hết số âm khí bên ngoài khiến ông không cảm nhận được Tru Ma đạo trưởng nghi ngờ con quỷ là một người trong gia đình chúng tôi. Thế là ông bắt cha tập hợp mọi người lại, rồi dán cho mỗi người một lá bùa. Chúng tôi bị đau ê ẩm cả người vì lá bùa đó, nhưng con quỷ thì vẫn không lộ mặt.”
Minh Khánh nói: “Tru Ma đạo trưởng làm rất đúng, nếu là bần đạo, bần đạo cũng làm hệt như thế.”
Cô gái có nhiều âm khí nói: “Nếu đạo trưởng có thể nhìn thấy quỷ hồn, tôi mong ngài có thể đến giúp Tru Ma đạo trưởng một tay. Trừ được quỷ rồi, gia đình tôi xin hậu tạ đạo trưởng.”
Thấy Minh Khánh không nói gì, cô gái vội vàng nói: “Ngài có yêu cầu gì xin cứ nói, gia đình chúng tôi nhất định sẽ làm theo. Chỉ mong ngài nhón tay làm phúc, giúp chúng tôi diệt trừ con quỷ… Tôi đội ơn ngài suốt đời.”
-“Không phải bần đạo gây khó dễ gì, bắt quỷ là nghề của bần đạo. Nhưng môn phái của bần đạo đã quy định không được tranh bắt quỷ với người khác. Thôi được rồi, bây giờ cô nương về nói hết với Tru Ma đạo trưởng, nếu ông ấy muốn, bần đạo sẽ đến giúp ông ấy một tay. ”
Cô gái mừng lắm, vội vã đứng lên. “Cảm ơn đạo trưởng đã đồng ý giúp, tôi sẽ về nói với Tru Ma đạo trưởng ngay bây giờ.”
Minh Khánh xua tay nói: “Từ từ đã, bắt quỷ còn nhiều thời gian. Cô hãy kể cho bần đạo nghe đầu đuôi câu chuyện ở nhà ra sao đã.”
Cô gái bắt đầu kể. Nàng tên là Hoàng Vi. Nhà nàng là một chi của dòng họ Hoàng lừng danh đất Kinh Bắc, di cư đến huyện Tân Phúc sinh sống đã gần trăm năm. Cả nhà nàng sống trong một khu trang viên rộng rãi. Cuộc sống vẫn êm đềm cho đến cách đây tám ngày, cha nàng quyết định xây thêm một khu nhà bốn gian cho anh trai nàng ra ở riêng. Thợ vừa chặt cây đào móng xong thì có người chết. Đó là một bà cô của nàng. Bà là người khó tính, hay bắt bẻ người khác nên mọi người không nghĩ là do quỷ mà chỉ cho là bà bị ai đó trả thù. Huyện Tân Phúc là trung tâm của cả phủ lộ, nhà nàng lại là một dòng họ lớn, quen biết rộng. Thế là quan tri phủ tự mình đến điều tra án, cuối cùng bắt giam một người anh họ của nàng.
Nhưng buổi sáng vừa bắt xong thì đến tối lại có người chết. Lần này đến lượt vợ ba của chú nàng. Quan tri phủ rất xấu hổ, đành thả người, rồi lại đến nhà nàng điều tra. Việc truy tìm hung thủ bị bế tắc. Cả ngày hôm đó người duy nhất không có bằng chứng ngoại phạm lại chính là ông chú của nàng, kẻ mà hết lòng yêu thương chiều chuộng người vợ ba mới cưới. Ai ngờ buổi tối lúc quan phủ đang thẩm vấn người trong nhà thì một tên lính lệ bị giết chết một cách rất dã man.
Lúc này cha nàng và quan tri phủ mới nghi ngờ trong nhà có quỷ. Cha nàng vốn quen biết với Tru Ma đạo trưởng từ hồi đạo trưởng chỉ là một gã học việc trong phủ của Quốc sư nơi kinh thành, bèn mời ông đến diệt trừ giúp. Ngày Tru Ma đạo trưởng đến nhà, ông nói ngay trên người mọi người có âm khí, trong nhà nhất định có một con quỷ. Ông bắt đầu đi khắp nơi trong nhà. Cuối cùng Tru Ma đạo trưởng chỉ ra lý do quỷ làm hại người chính là bởi vì sửa đổi phong thủy trong trang viên khiến cho âm dương hỗn loạn. Con quỷ vốn đang sống yên bình thì bị quấy phá, nó bắt đầu trở nên hung dữ và điên loạn. Ông chỉ đạo lấp lại móng nhà đã đào, trồng lại cây như cũ thì con quỷ không làm hại người nữa. Rồi ông bắt đầu truy lùng con quỷ, hôm nào ông cũng thức cả đêm dắt chó mực , cõng gà trống đi dạo trong trang viên.
Minh Khánh nghe vậy liền khẳng định con quỷ này cực kỳ khó nhằn. Dòng máu trừ tà trong người lại trỗi dậy, hắn rất hưng phấn khi được đối đầu vời một đối thủ tầm cỡ như thế. Bởi vậy hắn quyết định đi cùng Hoàng Vi đến nhà. Hắn muốn nói chuyện với Tru Ma đạo trưởng. Minh Khánh vừa được Lam Giang dắt ra cửa thì nghe tiếng có người kêu:
-“Cô Vi, ông gọi cô về gấp.”
-“Có chuyện gì thế Tam Bảo?” Hoàng Vi hỏi.
-“Tru Ma đạo trưởng chết rồi, ông muốn mọi người thu dọn đồ đạc rồi dọn đến nơi khác.”
-
Tất cả mọi người đều khiếp sợ. Hoàng Vi ‘A’ lên một tiếng, vội vàng nói: “Làm sao mà chết? Đêm qua vẫn thấy ông ấy dắt chó đi bắt quỷ cơ mà?”
-“Tam Bảo không biết. Sáng nay lúc người hầu đưa cơm sáng vào phòng thì thấy đạo trưởng đã chết rồi. Ông lo lắm, sai mọi người dọn nhà ngay trong lúc trời còn sáng. Chúng con đã đi tìm cô khắp nơi. Cô Vi chúng ta mau về nhà đi.”
Hoàng Vi quay sang Minh Khánh ngập ngừng nói; “Đạo trưởng, chúng ta…”
Minh Khánh gật đầu với cô: “Đi thôi, chúng ta đến nhà cô xem thế nào. Bần đạo không tin con quỷ có thể trốn qua được mắt của bần đạo.”