Vùng Đất Vô Hình

Chương 138: 138: Giang Trạch Vô Hồn





Đêm đó là một đêm yên bình đối với người trong làng.

Hôm sau biết tin con quỷ bị trấn áp, tất cả đều khóc cười ầm ĩ.

Khi Minh Khánh và Hoàng Thanh cưỡi ngựa rời đi, tất cả đều quỳ gối cảm tạ.

Chỉ là Minh Khánh và Hoàng Thanh không quá để ý đến chuyện xung quanh.

Với Hoàng Thanh hắn đang tiêu hóa trận chiến đêm qua.

Hắn vẫn mơ hồ không hiểu sao một con quỷ tầm cỡ chuẩn quỷ vương lại rơi vào kết cục bị thảm một cách đơn giản như vậy.

Những bùa chú những phù phép mà Minh Khánh đã thực hiện, ngoại trừ bí pháp Thiên Nhãn đánh lừa con quỷ thì hắn đều có thể làm và thực hiện được.

Thế nhưng Hoàng Thanh nhớ lại đêm qua mình đã làm những gì.

Chỉ biết lao vào chém giết như bản năng trong quân đội ngày trước.

Không biết suy tính trước sau, không biết quan sát xung quanh, thậm chí Phi Hùng Phù mạnh khủng khiếp bị hắn dùng như phi đao.

Hắn cảm thấy mình giống một tên chiến sĩ mang vũ khí trừ tà hơn là một thầy trừ tà.

Nghĩ đến đó đôi tai hắn đỏ ửng lên vì xấu hổ.

Nhìn lại Minh Khánh, từ quan sát chú Miên, quan sát đứa trẻ, đến từng bước từng bước lừa gạt con quỷ, khiến nó bị giam cầm trong cơ thể chú Miên.


Dường như mỗi bước chân đều đã được tính trước và dàn xếp hết.

Không hoa mỹ và hùng hổ, nhưng chặt chẽ đến nghẹt thở.

Dùng mọi tài nguyên một cách hợp lý, lạnh lùng dồn con quỷ vào đường cùng.

Đó mới là thầy trừ tà đích thực.

Đấy mới là thầy trừ tà chính gốc thừa kế môn phái ngàn năm.

Hoàng Thanh mơ màng nghĩ đến rồi cũng có một ngày mình sẽ đạt tới trình độ như thế.

Trong khi đó Minh Khánh thì đang suy nghĩ làm sao cứu lấy chú Miên.

Sau khi bị con quỷ chiếm đoạt thân thể, hồn phách chú bị Minh Khánh gọi về.

Sau đó trong lúc tranh đoạt cơ thể còn bị Minh Khánh trấn áp, hồn phách chú cũng sẽ bị tổn thương như con quỷ.

Khả năng cứu chú trở về là không nhiều.

ít nhất Minh Khánh không làm được.

Nếu ai đó có thể cứu chú, trên thế gian này chắc chỉ còn sư phụ Văn Sơn.

Minh Khánh muốn mang cơ thể chú về núi.

Còn nước còn tát, biết đâu sư phụ hắn có thể cứu chú Miên.

Hắn cũng không muốn một người thân thiết với hắn bị biến thành một nhà tù giam giữ con quỷ.

Hai thầy trò cứ thế túc tắc trở về thành Tân Phúc.

Cả hai không biết rằng hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Quốc sư thất bại.

Con quỷ vùng đất Quảng Ninh sau khi phá phong ấn ra đã chạy thoát, khiến Quốc sư ngậm đắng quay về.

Quân đoàn Ám Dạ đã chơi một kế Dương đông kích tây hoàn hảo, không chỉ giết sạch một môn phái lớn, mà còn huyết tế phá phong ấn, thả ra một trong những con quỷ tàn ác và khó bị trấn áp nhất trong lịch sử.

Giang Trạch Vô Hồn Quỷ đã quay lại nhân gian.
Tin tức vừa ra khiến cả mấy tỉnh Đông Bắc sôi trào.

Nhà nhà người người chạy loạn.


Giá lương thực thực phẩm tăng chóng mặt khiến quan phủ rất khó ổn định.

Lúc này trong một căn nhà trên sông Cả, có hai nam hai nữ đang bàn cách tóm gọn con quỷ vừa trở lại nhân gian.

Người đầu tiên là một phụ nữ tuổi tầm năm mươi có mái tóc bắt đầu bạc.

Bà ta mặc một bộ đồ vải màu xanh lá trúc, lưng đeo phất trần.

Cả người phụ nữ toát lên vẻ sạch sẽ thanh tịnh, trông như người cách xa trần thế nhiều năm.

Bà ta đứng cạnh cửa sổ đôi mắt cứ nhìm chằm chằm ra sông lớn.
Người thứ hai là một vị sư cô có bộ răng đen do ăn trầu, trông còn khá trẻ, chỉ tầm ngoài ba mươi.

Cô ta mặc một bộ áo ni cô màu vàng trên ngực có thêu một cành kim cúc sáng.

Người ni cô trẻ tuổi bình thản đếm tràng hạt trên tay.

Dường như mọi sự xung quanh không ảnh hưởng tới việc niệm kinh của cô.

Ngoài ra còn có hai người đàn ông.

Cả hai đều mặc áo đạo bào màu nâu, lưng đeo hai thanh kiếm gỗ, trên cổ đeo tràng hạt lớn.

Bất cứ ai trong giới trừ tà nếu ở đây đều sẽ gọi tên bốn người- bọn họ là Tứ đại hộ pháp của Quang Minh đạo tràng trên núi Bình Tử - Thiền Trúc – Thiền Cúc – Thiền Mai – Thiền Tùng.

Nổi danh là một trong ba môn phái trừ tà lớn nhất cả nước, thế nhưng trụ trì Trần Thử Ca lại luôn ẩn dật, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Thế nên công việc trừ tà được đè lên đôi vai của cả bốn người.

Bởi hai môn phái trừ tà còn lại đều nằm ở phía Nam nên Quang Minh đạo tràng không chỉ ôm đồm lượng lớn công việc ở vùng đất Đông Bắc mà phóng xạ ra cả Tây Bắc.

Lần này Đồ Long phái bị người ta huyết tế, Quốc sư lùng bắt Vô Hồn quỷ thất bại quay về, thế nên lần đầu tiên sau mười năm, cả bốn hộ pháp mới tụ họp lại tại ven bờ sông Cả để tìm và bắt giữ Vô Hồn quỷ.


Bọn họ cũng không hề sợ hãi.

Vô Hồn quỷ mặc dù là cấp độ Quỷ vương, thế nhưng trải qua nhiều năm phong ấn bằng máu rồng, sau đó dùng bí pháp để chạy trốn khỏi Quốc sư, cấp độ đã rơi xuống Quỷ tướng.

nếu như tìm được nó, bốn người hợp sức vẫn có thể trấn áp nó mà không phải chịu nguy hiểm.
Thiền Tùng vẫn lẩm bẩm nói: “ Theo như bần đạo tính toán, ba ngày sau nó sẽ đi qua khúc sông này.

Thế nhưng vì dân chúng di chuyển hết nên chúng ta không có mồi câu dụ nó đến.” Thiền Trúc lúc này mở miệng hỏi: “Không thể xin quan phủ đem một tí tù nhân đến sao?” Thiền Tùng gật đầu: “Ta đã xin ý kiến của Quốc sư, người đã ở trên đường đến.

Bất quá, chúng ta phải tự trông giữ tù nhân vì binh lính không muốn đối mặt với quỷ.

Dự tính chiều mai chúng ta sẽ có mồi câu.” Thiền Trúc lúc này gật đầu: “Tốt nhất là cho tù nhân ăn uống đầy đủ.

Khí huyết mồi câu càng nồng, con quỷ sẽ càng thèm khát.

Nó đói lâu lắm rồi.” Thiền Tùng mân mê chuỗi hạt trên cổ: “Yên tâm, ta đã chuẩn bị rượu thịt, sẽ cho tù nhân ăn uống no đủ.” Thế rồi ông ta quay sang nói với Thiền Cúc và Thiền Mai.

“Hai người nên chuẩn bị đầy đủ pháp trận, ta không không muốn nó vào bẫy rồi còn có thể trốn thoát.


Thiền Mai và Thiền Cúc gật đầu, tỏ vẻ đã biết rõ.