Vùng Đất Vô Hình

Chương 118: 118: Bóng Mặt Trời Khuất Lặn Để Nở Rộ Sao Trời Phần 4





Ăn cơm xong thì trời bắt đầu tối.

Lão Thìn bắt đầu đóng cửa cài then cẩn thận.

Vợ và con lão sớm leo lên giường ngủ.

Lão Thìn thì châm đèn hút điếu thuốc lào và tiếp chuyện với đạo sĩ trẻ tuổi.

Mãi đến lúc này lão mới biết đạo sĩ trẻ chỉ mới mười một tuổi, đúng bằng thằng con đầu nhà lão.

Đạo sĩ trẻ không có cha mẹ, được sư phụ nhặt về nuôi từ lúc bé.

Cái tên Minh Khánh cũng là do sư phụ đặt, vừa là pháp hiệu, vừa là tên gọi.

Đạo sĩ trẻ đã học bắt ma được bốn năm, nhưng đây là lần đầu hắn đi bắt ma một mình.

Đạo sĩ tự hào kể cho lão Thìn nghe về phái Phổ Linh, phái trừ tà số một của cả nước.

Rồi những câu chuyện về ma quỷ, về người trừ tà khiến lão Thìn mê mẩn.

Lão nghe đấn tận lúc gà gáy nửa đêm mới chịu leo lên giường ngủ.
Hôm sau lão Thìn tỉnh dậy.

Đầu tiền lão kiểm tra vợ con xem có thiếu ai không.

Nhà lão Thìn may mắn cả bốn mạng người còn nguyên vẹn.


Nhưng lão Thìn biết nếu con quỷ cứ vẫn chưa bị tiêu diệt, thì nhà lão rồi cũng sẽ có một ngày như những nhà hàng xóm khác trong làng.

Vì thế sau bữa sáng, khi đạo sĩ trẻ tuổi đưa ra lời mời thuê lão dẫn đường đi bắt quỷ, lão Thìn chỉ vẹn vẹn suy nghĩ trong giây lát liền đồng ý.

Để cho an tâm, lão nhận lấy số tiền lớn mà đạo sĩ trẻ đưa cho, sang nhà cậu em vợ sống cách đó bốn ngôi nhà để huy động thêm người.

Cậu em vợ nghe lão thuyết phục, cũng đồng ý nhận một nửa số tiền và đi cùng.

Về đến nhà, Lê Thương cũng đã tỉnh dậy.

Mắt anh vẫn sưng húp do khóc cả đêm.

Anh xin được đi cùng diệt quỷ.

Vốn mọi người định không mang theo anh, nhưng Lê Thương liền diễn một bài võ, thứ mà anh học được ở môn phái tu đạo trong núi sâu.

Lê Thương còn nói anh có một bảo vật của môn phái có thể bảo vệ mọi người trước con quỷ.

Cuối cùng, ba người đồng ý mang theo Lê Thương.

Bọn họ đi đến nơi có nạn nhân dầu tiên của con quỷ.

Đó là một ngôi nhà nằm bên sát vách tường ngôi chùa thôn Đông.

Khi bốn người Minh Khánh đến nơi, gia đình người chết đã bỏ làng đi rồi.

Ngôi nhà vốn đã yên ắng nay lại càng yên ắng hơn.

Lão Thìn gỡ cái chốt ở cánh cổng bằng tre ra, rồi đi vào.

Có một con đường đá bằng gạch vụn trải dài từ cổng vào đến trong nhà.

Cái sân được lát gạch sạch sẽ.

Bên trên cũng không có nhiều rêu xanh chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà là người rất sạch sẽ và cẩn thận.

Theo như lời lão Thìn kể thì gia đình người chết đều là phật tử của ngôi chùa.

Bọn họ làm nghề buôn cá nên khá giàu có.

Người chết là người chồng và trụ cột trong gia đình.

Lão Thìn dẫn Minh Khánh đi một vòng quanh ngôi nhà, rồi dừng bước trước một gốc khế cạnh nhà bếp.

Lão chỉ cây khế đã rụng sạch lá, chỉ còn những cành cây khẳng khiu rung rung mỗi khi gió về, bảo: “Người chết lúc đầu được phát hiện trên cây khế này.” Rồi lão mô tả dáng nằm của người chết cho Minh Khánh.

Minh Khánh quan sát một cách cẩn thận, thậm chí dán thử bùa chú lên thân cây nữa, nhưng không phát hiện được gì.

Mấy người loang quanh trong khu vườn cũ sau nhà một lúc lâu.


Điều duy nhất mà Minh Khánh cảm thấy kỳ quái đó là trong vườn, rau cỏ mọc xanh um, nhưng những cây cao như na, khế, hay hồng xiêm điều trụi sạch lá.

Nghe lão Thìn kể, lúc đầu cây cối trong vườn không bị trụi lá như vậy.

Chỉ sau khi người chết thì cây bắt đầu rụng lá, và ba ngày sau thì mới rụng sạch.

Minh Khánh sờ sờ một gốc hồng xiêm bị cưa bên giếng nước.

Vết cưa còn rất mới.

Lão Thìn bảo đấy là do người của quan phủ về điều tra án mạng, thấy cây rụng lá nên cưa đổ xem tại sao.

Bọn họ nói là những cây gỗ không hề có sâu bệnh gì và chúng cũng không chết.

Chỉ có điều chúng sau khi rụng lá, trên thân cây cũng không mọc lá mới.
Rời khỏi ngôi nhà của nạn nhân đầu tiên, bốn người Minh Khánh tiếp tục đi tới nhà của nạn nhân tiếp theo, cứ thế đi một vòng quanh làng.

Cuối cùng bọn họ trở về một căn chòi ở rìa làng, nơi mà bộ đầu Lê Dương đã chết.

Căn chòi nằm chênh chếch hướng đối diện với ngôi chùa thôn Đông, cách chừng năm mươi thước, chênh vênh trên bờ đá.

Trong căn chòi, mùi máu đã bị xóa sạch bởi gió biển, chỉ còn lại những vệt thâm đen trên cái chõng tre.

Lão Thìn và cậu em vợ có vẻ sợ cái chóng, chỉ dám đứng cách một đoạn.

Lê Thương thì ngược lại, sờ sờ cái chõng một cách đau đớn và tuyệt vọng.
Minh Khánh xem xét địa thế của căn chòi.

Nó được đóng bằng gỗ bàng, trước là để trông mấy cái bè cá treo bên vịnh cạnh đấy.

Chòi khá nhỏ, được lợp bằng lá tre, nằm dưới tán của một cây ngô đồng rất to.

Cây ngô đồng cũng như những cái cây khác trong làng, lá đã rụng sạch sẽ.


Minh Khánh sờ sờ những đám gai trên cây ngô đồng.

Chúng rất nhọn và cứng, chứng tỏ cây gỗ chưa hề chết.

Thoạt nhìn Minh Khánh cũng biết việc cây rụng lá không phải do con người gây ra.

Con người không thể nào làm rụng sạch lá của một cái cây cao bốn trượng, rộng bằng hai vòng tay người ôm, chịu hết mưa gió, bão táp mấy chục năm ven biển trong ba bốn ngay được.

Chỉ có sức mạnh thần bí mới có khả năng như thế.

Nhưng do người tu đạo hay ma quỷ thì Minh Khánh không biết.

Bởi vì ma quỷ giết người thường sẽ không giết một cách sạch sẽ và lưu loát như thế.

Chúng sẽ chơi đùa với con người, làm nạn nhân thật sự sợ hãi.

Thậm chí chúng sẽ để nạn nhân tiếp tục sống nếu cảm thấy nỗi sợ chưa chín và chưa đủ thơm ngọt.

Thêm nữa chúng không ăn “tạp” như ở ngôi làng này.

Phật tử, bộ đầu những người có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ thường sẽ không rơi vào thực đơn của chúng, trừ khi chúng đã đủ mạnh.

Chúng sẽ chọn những kẻ yếu đuối, hay sợ hãi, nhiều cảm xúc trước và săn tìm những con mồi khó nuốt sau.

Tiếng chuông chùa báo hiệu hoàng hôn đến làm Minh Khánh ngừng việc suy tư.

Ngoài kia ánh trời chiều ảm đạm lại sắp mất.