Cơn biến cố kéo đến bất chợt như đợt mưa giông ngày hôm trước.
Nhanh nhẹn và lạnh lùng đến không ai có thể ngờ.
Và cũng như những ruộng lúa nằm rạp dưới mưa gió, những người chiến thắng trong căn phòng cũng liên tiếp bị đốn ngã.
Tru Thiên Trảm Tà Song Phù Đao đạo trưởng chưa kịp hiểu gì thì cánh tay trái đã bị chém đứt.
Tiếp đó ông bị đâm một vết thương chí mạng từ trước ngực ra sau lưng, gục xuống sàn.
Minh Dũng thì trúng một đá vào cổ.
Gã giữ nguyên tư thế ngồi, nhưng cái đầu vẹo đi, hơi thở thều thào lúc có lúc không.
Phạm Triết Kiệt thì né được đòn chí mạng đầu tiên, nhưng vì mất hết sức lực nên cũng không thể chạy trốn.
Chỉ trong giây lát, ông đã trúng một đòn nặng vào đầu, thân hình cắm ngược xuống sàn, máu tươi đổ ra từ trong tai, trong mũi, trong miệng chảy đầy ra sàn nhà.
Chỉ có Như Phong may mắn thoát được đòn đánh của con quỷ.
Anh chỉ trúng hai vết đao vào vai, máu tuôn ướt đẫm tấm đạo bào trắng toát.
Lúc này anh mới nhìn ra kẻ đã tấn công mình.
Đó là cái xác vẫn nằm trên sàn từ lúc đầu -Phạm Tông.Bởi vì y đã chết nên Như Phong cũng không thể tưởng tượng được ra rằng trong cái thân xác ấy chứa đựng linh hồn con quỷ dữ.
Lúc này Phạm Tông đang đứng thẳng người giữa căn phòng, trên cơ thể ngoại trừ những vết máu trên y phục thì không một vết thương.
Y khoái trá sờ sờ những múi cơ bắp trên cơ thể, khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ hài lòng.
Như Phong ôm My từ từ lùi lại vào góc phòng.
My bị thương nặng lắm, thậm chí chỉ cần anh buông ra nàng cũng sẽ chết.
Anh cần đưa nàng đi tìm thầy thuốc.
Như Phong giả vờ nửa quỳ xuống, súc lực vào hai chân.
Anh phải chạy trốn.
Đánh nhau với con quỷ trong tình trạng này rất nguy hiểm.
Dường như con quỷ cũng lơ là trong giây lát bởi Như Phong và My lúc này đã như mỡ trên miệng mèo, Như Phong thành công nhảy lên.
Anh muốn phá trần nhà mà chạy.
Bất ngờ xảy ra khi đầu của Như Phong sắp va vào trần nhà, một bóng hình lóe lên bên cạnh.
Như Phong giật mình hoảng hốt.
Con quỷ đã nhảy lên theo anh tự bao giờ, khuôn mặt người chết trắng bệch của nó dí sát vào mặt anh nở nụ cười nhạo.
Và tiếp theo Như Phong bị một bàn tay lướt qua, cắt cổ, máu tươi phun tung tóe.
Tiếp đó một cái chân đạp lên người anh, cả Như phong và My rớt xuống đất như mít rụng.
Bịch, hai người lăn long lóc trên sàn.
Thanh nỏ thần bay ra khỏi tay My, rơi vào góc tối.
Thanh kiếm sau lưng Như Phong thì bị con quỷ đạp gãy, rơi từ trong vỏ ra bên cạnh đánh “keng” một tiếng.
Từ trong ánh sáng căn phòng, Như Phong nhìn thấy con quỷ đã rơi về chỗ cũ.
Nó phủi phủi tay cười.
“Ha ha, bộ thân xác này tốt quá.
Không chỉ da thịt cứng rắn, mà sức bật cũng rất tuyệt vời.
Không hổ là người tu đạo.”
Như Phong cảm thấy tuyệt vọng.
Một tay anh giữ chặt vết thương ở cổ cho máu không chảy ra, một tay vẫn ôm chặt lấy My.
Trời muốn tuyệt đường người, ai có thể thoát? Con quỷ biểu hiện ra tốc độ và sức manh vượt trội anh hiện tại.
Lúc này chỉ có độn thổ may ra có thể chạy khỏi đây mà thôi.
Nhưng Như Phong không hiểu phép độn thổ.
Anh không còn cách nào có thể mang My chạy đi cả.
Hôm nay có lẽ sẽ thành ngày giỗ chung của anh và nàng rồi.
Như Phong nhìn My, đôi mắt của anh ánh lên vẻ thương cảm.
My dường như cũng hiểu điều đó, vươn bàn tay run rẩy của mình sờ lên má anh, mỉm cười an ủi Như Phong.
Đôi mắt của nàng thật sáng, thật đẹp, long lanh trong bóng tối.
Khi con tim hạnh phúc, cái chết dường như cũng nhẹ tựa lông hồng.
Bóng đêm dường như càng âm u dưới tiếng cười của Phạm Tông.
Con quỷ hưng phấn nhảy nhót, thử thử thân hình mới của nó.
Mãi cho đến khi một tiếng bước chân nhẹ trong đêm cắt đứt tiếng cười, nó mới chịu dừng lại.
Con quỷ Phạm Tông sửng sốt nhìn một thân hình bước chầm chậm lên cửa chính.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt đầy lông măng.
Hắn mặc một bộ đạo bào trắng hơi cũ, lưng đeo một chiếc gùi bằng tre mới.
Mái tóc đen nháy dài được buộc lại thành một túm sau gáy.
Cả người chàng trai toát lên vẻ bình phàm, chỉ có đôi mắt hắn là đặc biệt.
Như Phong không biết cách nào để mô tả đôi mắt đó.
Nó đen thăm thẳm, sâu hun hút không thấy đáy.
Thế nhưng ẩn sâu bên trong dường như chứa đựng cả một vùng sao trời sáng lấp lánh.
Đó là một đôi mắt có ma lực thôi miên hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Con quỷ Phạm Tông hình như không kinh ngặc lắm, nó chào người thanh niên một cách bình thản: “Là ngươi? Chúng ta lại gặp mặt.” Chàng trai gật gật đầu, không nói câu gì, chỉ hơi đưa mắt đánh giá khung cảnh bên trong nhà thờ to lớn.
Con quỷ nheo mắt, khen ngợi hắn:
“-Ngươi cũng thật can đảm.
Mất hết công lực mà vẫn đến đây tìm ta.”
Chàng trai vẫn tiếp tục tiến lên, đôi môi hơi nhếch.
“- Mi cũng vậy.
Bị thương, mất sạch âm minh khí mà nhìn thấy ta cũng không chạy trốn.
”
Con quỷ cười khì khì, đôi mắt thâm xì của nó ánh lên vẻ ngạo nghễ.
“-Thì có sao? Nếu không phải vì ngươi hôm trước làm ta bị thương, bọn chúng đến sợi lông của ta cũng đừng hòng chạm đến.
Kéo dài đến giờ chủ yếu để chờ cuộc gặp mặt này mà thôi.”
Chàng thanh niên cũng gật đầu, rút từ trong gùi ra một thanh kiếm kì dị, vung vẩy mấy cái.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Ầm ầm ầm, ba âm thanh chát chúa vang lên.
Như Phong cảm thấy cả căn nhà thờ rung lên bần bật.
Con quỷ và người thanh niên bắt đầu đánh nhau, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt.
Cái bóng của nó lướt qua lướt lại, tạo nên những vạt ảnh đầy cuốn hút.
Mỗi lần nắm đấm của nó va vào thanh kiếm của người thanh niên lại tạo ra những âm thanh mạnh mẽ.
Người thanh niên thì không di chuyển nhiều lắm, chủ yếu đón đỡ là chính.
Thế nhưng thanh kiếm của hắn dường như có một sức mạnh đặc biệt, thi thoảng lại có thể chém vỡ da thịt của con quỷ.
Trận chiến diễn ra không quá lâu.
Chỉ tầm sau một nén hương, con quỷ trúng phải một vết thương nặng từ vai xuống hông, máu thịt bắn tung tóe, khiến nó phải lùi lại.
Chàng thanh niên cũng không đuổi theo, chỉ đứng một chỗ thở hồng hộc, có vể mệt mỏi.
Con quỷ nhìn hắn, bật cười.
“-Xem ra mất hết công đức, ngươi cũng không mạnh như ta tưởng.”
Chàng thanh niên vung kiếm, hỏi con quỷ.
“Tiếp tục?”