Vùng Cấm

Chương 38




Giang Trì Cảnh bỗng nhận ra việc ngăn cản Hứa Thắng vượt ngục chẳng khác gì đi nhảy bungee. Ai mà chẳng biết lúc đến nơi thì cứ nhắm tịt mắt rồi nhảy xuống thôi, nhưng khi thực sự đặt chân đứng ở rìa cầu nhảy, rất nhiều người đều sẽ có tâm lí muốn rút lui.

Chuyện ngăn cản Hứa Thắng vượt ngục cũng thế, nghe thì đơn giản như kiểu chỉ cần bắt xe chở hàng dừng lại rồi lôi Hứa Thắng ra là xong. Nhưng lúc cần phải ra tay, chẳng hiểu sao Giang Trì Cảnh lại có cảm giác nôn nao khó tả.

Không phải là anh sợ hãi gì, nhưng trước giờ chưa từng trải qua chuyện này nên lòng anh có hơi rối như tơ vò.

Lỡ như có quản giáo khác phát hiện anh đang loay hoay ở bên ngoài khu vực trại giam thì sao? Lỡ như Hứa Thắng quyết không hợp tác buộc anh phải gọi đội tuần tra đến thì sao? Ngẫm kĩ lại mới thấy chuyện này tồn tại nhiều yếu tố không xác định quá, nào có đơn giản như cách Trịnh Minh Dịch nói.

Vốn dĩ sau khi nghe Trịnh Minh Dịch thông não, tâm trạng của Giang Trì Cảnh đã ổn định hơn nhiều. Thế nhưng giây phút biết được tối nay Hứa Thắng sẽ vượt ngục, nội tâm của anh lại bắt đầu sẽ trở nên xao động.

Anh định sẽ gặp Trịnh Minh Dịch hỏi han chi tiết kế hoạch ngăn cản một lần nữa nhưng đến trưa lại chẳng thấy bóng dáng người nọ xuất hiện đều đặn như mọi lần.

Vài phạm nhân biết chuyện Hứa Thắng chỉnh Lão Cửu một trận cho ra trò nên đã đến thư viện đọc sách lại, nhưng thằng oắt con ngày nào cũng chăm chỉ đến đưa tin hôm nay lại chạy đi đâu mất biệt.

“Thần tượng ơi.” Vu Quang ló đầu ngay cửa thư viện, vẫy tay ra hiệu cho Giang Trì Cảnh, “Anh ra đây với em chút.”

Thư viện đang có người nên chắc không tiện nói chuyện. Giang Trì Cảnh nhìn ra Vu Quang đang có việc gì đó cần gặp mình nên anh bèn bước ra khỏi phòng làm việc, đi tới ngay cửa thư viện.

“Sao thế?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Trịnh Minh Dịch bảo em tới nói với anh là trưa nay ổng bận việc nên không tới đâu.” Vu Quang nói.

“Bận?” Giang Trì Cảnh cũng không ngờ Vu Quang lại đi làm nhiệm vụ đưa tin, “Có nói là bận gì không?”

“Không nói luôn ạ.” Vu Quang ấm ức trề môi, “Em cũng không muốn đi truyền tin giùm đâu nhưng mà ổng đòi đánh em.”

“Yên tâm.” Giang Trì Cảnh nói, “Dám ra tay đánh nhóc thì tôi sẽ là người xử anh ta trước tiên.”

Thật ra ý Giang Trì Cảnh là, Trịnh Minh Dịch đã đồng ý với anh sẽ không dùng bạo lực giải quyết sự việc. Nếu hắn làm trái lời hứa thì dĩ nhiên Giang Trì Cảnh có quyền xử lí, nhưng hiển nhiên Vu Quang lại hiểu sai ý anh. Thằng bé giương đôi mắt lấp lánh nhìn sang: “Quả nhiên ở trong lòng thần tượng thì em vẫn quan trọng hơn.”

Chưa chắc nha cái thằng này…

Giang Trì Cảnh sợ cu cậu ngày càng ảo tưởng nặng nên lựa lời nhắc khéo: “Nhóc có cảm thấy tính tình của anh không được giống Go cho lắm không?”

“Úi, đúng là cũng có chút chú ạ.” Vu Quang sờ cằm đáp, “Trên mạng thần tượng cư xử lạnh lùng lắm, ngoài đời thì…”

“Thì sao?” Giang Trì Cảnh nhướng mày.

“Ngoài đời hơi dữ.” Vu Quang đáp, “Cứ dạy đời em suốt, y như thầy cô em vậy á.”

Giang Trì Cảnh: “…”

“Lạc Hải.” Giang Trì Cảnh sải bước qua phòng y tế, “Bế nó đi giùm em.”

“Thần tượng.” Vu Quang sốt ruột, “Anh đừng để bụng mà, em giỡn thôi.”

Lạc Hải lách nửa người ra khỏi cửa, y chẳng buồn mở miệng mà cứ nhìn Vu Quang chằm chằm. Dáng vẻ ấy gây áp lực đến nỗi Giang Trì Cảnh vốn thân quen với Lạc Hải cũng thấy thon thót trong lòng.

“Có gì em tới tìm anh sau nha thần tượng.” Vu Quang thở dài, cam chịu đi qua chỗ Lạc Hải, “Anh với Trịnh Minh Dịch định làm gì thì nhớ hú em tới phụ đó.”

Giang Trì Cảnh cạn lời, khóe môi giần giật. Nhóc với Trịnh Minh Dịch còn làm gì được nữa chứ? Giờ việc quan trọng là ngăn Hứa Thắng vượt ngục và dĩ nhiên Vu Quang không thể giúp anh rồi. Còn cái tên Trịnh Minh Dịch kia nữa, giờ đi đâu anh cũng chẳng biết. Xem ra chuyện ngăn Hứa Thắng cơ bản anh phải tự thân vận động rồi.

Lúc quay trở lại thư viện, từ cầu thang vang lên tiếng chào hỏi, Giang Trì Cảnh quay ra thì trông thấy Lão Cửu và đám đàn em của gã.

“Hai ngày nay cảnh sát Giang chắc thư thái lắm nhỉ?”

Lão Cửu nghênh ngang đi tới, bộ dạng kênh kiệu nhìn kiểu gì cũng chẳng giống kẻ vừa mới bị Hứa Thắng dạy cho một bài học. Giang Trì Cảnh thêm phần khẳng định, quả nhiên Lão Cửu đang trông đợi Hứa Thắng vượt ngục để thay thế vị trí của hắn ta.

“Sao nào, mày tính xem thư viện như nhà riêng luôn à?” Giang Trì Cảnh sẵng giọng hỏi.

Khoan không bàn đến việc Giang Trì Cảnh có thả cho Hứa Thắng ra ngoài hay không, dù Hứa Thắng có rời đi được thì anh cũng có trăm phương nghìn kế để trị cho Lão Cửu bỏ cái tật đến giễu võ giương oai ở địa bàn của mình.

“Ai bảo mày tao muốn đến thư viện?” Lão Cửu cười nhạt, vẫy tay ra hiệu đám đàn em đi về phía phòng giải trí, “Đi nào.”

Cả đám người đi ngang qua cửa thư viện rồi đến thẳng phòng giải trí bên trong góc.

Giang Trì Cảnh thấy hơi bất thường. Bảy tám tên đô con cùng chen vào phòng giải trí, lỡ mà ngồi xuống rồi di chuyển còn khó khăn chứ đừng nói tới chuyện tổ chức trò vui hay gì. Trực giác cho Giang Trì Cảnh biết, bọn họ tới phòng giải trí không phải để giết thời gian. Thế là anh bèn quay lại khu vực làm việc, mở phần mềm theo dõi lên rồi đeo tai nghe không dây vào.

“Có chắc là trong hai ngày này không anh?”

Giọng một tay đàn em của Lão Cửu nhanh chóng truyền đến tai nghe, quả nhiên Giang Trì Cảnh đoán không sai, bọn chúng đang bàn về việc Hứa Thắng vượt ngục. Giang Trì Cảnh cũng không ngờ camera theo dõi anh gắn trong phòng giải trí lại phát huy công dụng vào đúng lúc này.

“Chắc cú, sơn sắp hết rồi, trễ lắm thì mai cũng phải giao tới.”

“Vượt lúc nào thì cũng kệ, quan trọng là kế hoạch của anh em mình diễn ra suôn sẻ.”

Kế hoạch?

Giang Trì Cảnh bỗng thấy hơi lạ, chẳng lẽ đám Lão Cửu cũng tham gia vào kế hoạch vượt ngục của Hứa Thắng? Nghĩ kĩ lại thì Lão Cửu vẫn là đàn em của Hứa Thắng, có ra tay giúp đỡ cũng là điều hiển nhiên.

Thế nhưng đoạn đối thoại tiếp theo lại đi theo chiều hướng khiến Giang Trì Cảnh cảm thấy khó hiểu vô cùng.

“Cũng tới lúc anh Hứa nên ra ngoài rồi. Tưởng nhà tù là trường học hay gì mà đến phê bình tao vì tụi quản giáo.”

Dĩ nhiên người thốt ra câu này là Lão Cửu.

“Anh Cửu nói chí phải, em thấy anh Hứa sống đời an nhàn dữ quá nên quên mất đây là nơi nào rồi.”

“Ra vẻ như thế bên ngoài thì em không nói, chứ đã vô tù rồi có đứa nào hiền lành đến độ ảnh nói gì là nghe răm rắp đâu?”

“Tao bảo rồi, trong tù thì cứ kẻ mạnh làm vua, chỉ có bật lại đối thủ mới có thể sống tiếp được.”

Đám đàn em nghe thế cũng phụ họa thêm vài câu, Lão Cửu lại nói tiếp: “Nên cái đêm Lão Cửu vượt ngục, anh em mình phải làm lớn chuyện lên để lũ còn lại tâm phục khẩu phục.”

Nghe đến đây Giang Trì Cảnh đã nhận ra, Lão Cửu đã bất mãn với Hứa Thắng từ lâu. “Làm lớn chuyện lên” trong lời Lão Cửu là như thế nào, chẳng lẽ gã muốn mọi người đều biết việc Hứa Thắng vượt ngục? Nhưng rõ ràng Lão Cửu cũng mong Hứa Thắng sớm ra tù cơ mà, rêu rao chuyện Hứa Thắng vượt ngục về cơ bản chẳng có lợi gì cho gã cả.

Hay Lão Cửu muốn gây sự ở một nơi khác để đánh lạc hướng quản giáo, giúp Hứa Thắng dễ dàng trốn thoát?

Nhưng đã gây sự lại còn muốn làm to chuyện lên thì rất có thể khiến nhà tù rơi vào tình trạng báo động khẩn khiến Hứa Thắng khó lòng vượt ngục.

Nghĩ tới nghĩ lui Giang Trì Cảnh chỉ có thể thể nghĩ đến một khả năng khác.

Lão Cửu đang lên kế hoạch tạo dựng một sự kiện chấn động để xác lập địa vị của mình sau khi Hứa Thắng rời đi.

“Muốn chơi tới mức nào?” Có ai đó hỏi.

“Không chết thì cũng phải què quặt luôn cho tao.”

Nghe Lão Cửu nói thế, Giang Trì Cảnh cũng mù mờ chưa hiểu. Đang lúc anh miên man suy ngẫm, bỗng có người xuất hiện trước bàn làm việc khiến Giang Trì Cảnh giật hết cả mình, sợ đến mức lập tức tắt luôn màn hình theo dõi đang hiển thị. Anh cảnh giác nhìn kẻ trước mặt: “Có chuyện gì sao?”

“Trên dưới đều được à?” Công chúa hất hàm, lạnh lùng chất vấn Giang Trì Cảnh bằng một câu hỏi trời ơi đất hỡi.

Ban đầu Giang Trì Cảnh cũng không hiểu ý công chúa, cho đến khi nhớ lại chuyện Trịnh Minh Dịch bảo hắn là thụ, rồi liên kết với việc chiều qua anh đến tìm Hứa Thắng nói chuyện lâu như thế, dám chừng công chúa đang nhầm tưởng anh là kiểu linh hoạt công thụ đều cân tất.

Sau khi nắm được vấn đề, Giang Trì Cảnh thật muốn ôm trán.

Anh ở đây loay hoay tìm cách giúp chồng người ta, ai ngờ đang nghe lén đến khúc quan trọng người ta còn chạy tới ghen bóng ghen gió với mình. Cũng biết lựa lúc tới phá đám ghê nhỉ?

“Tôi không có thời gian cù nhây với cậu đâu.” Giang Trì Cảnh ngại thư viện vẫn còn đang đông người bèn hạ thấp âm lượng, “Không muốn Hứa Thắng xảy ra chuyện thì an phận chút cho tôi.”

Đáy mắt công chúa thoáng hiện vẻ kinh ngạc, y vội lướt nhìn đám người đằng sau rồi nhoài người lên bàn làm việc thì thầm: “Anh biết chuyện của anh ấy hả?”

“Chứ không cậu nghĩ tôi tới tìm anh ta làm gì?” Giang Trì Cảnh thật sự rất muốn nói, Hứa Thắng nhà cậu cũng có phải cao lương mỹ vị gì đâu mà khiến anh thòm thèm? Nhưng áng chừng công chúa cũng không tin lí do này nên anh cũng thôi không nói.

Công chúa mấp máy môi, ngại đám người còn đang hóng hớt trong thư viện nên cứ ngập ngừng hồi lâu. Giang Trì Cảnh cũng chú ý tới điều này nên dẫn công chúa ra khỏi thư viện.

“Anh chắc là mình biết chuyện của anh ấy chứ?” Công chúa ngờ vực.

“Tôi sẽ tìm cách ngăn anh ta lại.” Giang Trì Cảnh không trực tiếp đề cập đến chuyện vượt ngục, nhưng một câu này thôi cũng đủ để chứng minh anh và công chúa hiện đang cùng chiến tuyến.

“Tại sao?” Công chúa nhíu mày, “Sao anh không tố giác anh ấy?”

“Chẳng lẽ cậu hi vọng tôi tố giác à?” Giang Trì Cảnh hỏi lại, “Chuyện của anh ta tôi cũng biết đại khái nên cứ cố gắng giúp được chừng nào hay chừng đó.”

Công chúa lại im lặng như thể y vẫn không tài nào hiểu được lí do Giang Trì Cảnh làm thế. Có lẽ trong thế giới của y, không có ai lại vô duyên vô cớ đối tốt với người khác như vậy.

Giang Trì Cảnh lại lo công chúa đang hiểu nhầm anh nhăm nhe cướp bồ nên vội bịa ra một lí do: “Cậu yên tâm. Tôi chỉ thích kiểu thụ… cơ bắp như Trịnh Minh Dịch thôi.”

Nói câu này xong Giang Trì Cảnh cũng nổi hết cả da gà da vịt, nhưng xem ra lí do này khá thuyết phục với công chúa. Y thôi không dè chừng nữa mà hỏi thẳng Giang Trì Cảnh: “Anh định cản anh ấy thế nào?”

Giang Trì Cảnh ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định không tiết lộ hết cho công chúa nên chỉ đáp: “Tôi sẽ tìm ra cách.”

“Tin anh được không đó?” Công chúa nhìn Giang Trì Cảnh chằm chằm.

Giang Trì Cảnh mím môi, anh cũng không dám hứa suông: “Tôi cố gắng hết sức vậy.”

“Được.” Công chúa gật đầu, “Cần tôi phụ gì?”

“Đừng để Hứa Thắng biết việc tôi sẽ đi ngăn cản anh ta.” Nói xong Giang Trì Cảnh bỗng nhớ đến Lão Cửu nên dặn thêm, “Theo sát Lão Cửu cho tôi, đừng để gã ta gây chuyện.”

Giang Trì Cảnh vừa dứt câu, đám người trong phòng giải trí lục tục đi ra. Lão Cửu đi đằng trước, trông thấy Giang Trì Cảnh và công chúa bèn giễu cợt: “Sao nào, nay công chúa đổi gu rồi à?”

Công chúa không đáp lời mà chỉ nhìn Giang Trì Cảnh với vẻ không mấy dễ chịu. Sau khi bọn họ đi mất, y mới quay sang nhìn Giang Trì Cảnh: “Nói là làm đấy nhé.”

Gần đến giờ tan tầm, lần đầu tiên Giang Trì Cảnh đến nhà ăn dùng bữa tối. Trông thấy anh, các quản giáo khác cất tiếng chào hỏi, thắc mắc vì sao hôm nay anh chưa tan làm. Giang Trì Cảnh chỉ bảo công việc còn tồn đọng nên họ cũng thôi không hỏi han gì nữa.

Trời sập tối, Giang Trì Cảnh khóa cửa thư viện rồi đi đến một góc khuất cách cổng xe ra vào không xa mấy. Hút được vài điếu thuốc, cuối cùng anh cũng trông thấy một chiếc container cỡ lớn xuất hiện ngay cổng.

Chú Vương ở phòng bảo vệ vẫn tra hỏi tài xế như thường lệ, quản giáo dắt theo ảnh khuyển lên xe để kiểm tra. Xem ra đây đúng là xe tới giao sơn.

Làm thủ tục xong xuôi, chiếc xe chầm chậm chạy đến cổng sau tòa số 1 y như đoạn đường mà Trịnh Minh Dịch từng vẽ. Giang Trì Cảnh nhanh tay dập thuốc, cố gắng tránh camera giám sát để đi đến vị trí đã xác định trước đó.

Lại là một khoảng thời gian chờ đợi tưởng chừng như vô tận, bởi bốc hàng xuống xe mất rất nhiều thời gian. Chắc lúc này Hứa Thắng đang tận dụng thời cơ để bí mật thay đổi quần áo với người giao hàng rồi trà trộn vào trong thùng xe container.

Có lẽ anh ta sẽ trốn trên trần xe hoặc dưới gầm xe, biết đâu còn có thể trốn trong thùng sơn trống với một miếng lá sắt trên đầu, ngụy trang như thể trong thùng sơn chẳng có thứ gì.

Từng giây từng phút trôi qua, trán Giang Trì Cảnh dần thấm mồ hôi. Rõ là mặt trời đã lặn từ lâu nhưng bầu không khí xung quanh vẫn oi bức đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.

Không được hoảng!

Giang Trì Cảnh tự trấn an mình nhưng nội tâm vẫn nao nao khôn tả. Anh mở hộp thuốc lá ra định châm thêm một điếu, nhưng đúng lúc này tiếng xa xình xịch bỗng vang lên ở góc cua đàng trước. Ngay sau đó, hai luồng sáng chói lóa chiếu thẳng về hướng Giang Trì Cảnh.

Xe tới rồi!

Giang Trì Cảnh siết chặt hộp thuốc lá trong tay, nhịp tim như chững lại.

Anh cầm chiếc đèn pin đã chuẩn bị từ trước lên, quơ về hướng ghế lái rồi giơ tay chặn chiếc container khổng lồ lại: “Dừng xe, cần kiểm tra!”