“Hoặc ngăn cản hoặc đi tố cáo anh ta, đơn giản thôi mà.”
Tối qua Giang Trì Cảnh trằn trọc đến tận khuya, tâm tư rối loạn. Lúc thì anh nghĩ người chứ có phải thánh sống đâu mà cái gì cũng lo, nhắm mắt làm ngơ là được thôi. Nhưng lúc anh lại nghĩ sự vụ lần này thuộc vấn đề nguyên tắc, mà đã gọi là nguyên tắc thì luôn phải tuân theo, anh không thể làm trái được.
Ai ngờ sáng nay lúc vác đôi mắt gấu trúc đến xin ý kiến Trịnh Minh Dịch, đối phương lại ung dung đưa ra đề xuất như thể chuyện khiến Giang Trì Cảnh trằn trọc cả đêm qua nghe nực cười biết bao.
“Ngăn anh ta nào có dễ như vậy?” Giang Trì Cảnh nhíu mày hỏi.
“Thế cậu muốn tố cáo anh ta à?”
Trịnh Minh Dịch vừa nói vừa viết hai chữ “ngăn” và “tố” lên tờ giấy trắng, còn vẽ thêm hai vòng tròn xung quanh hai chữ ấy.
“Không tố cáo.” Giang Trì Cảnh lấy cây bút từ tay Trịnh Minh Dịch, thêm một nét ngang ở giữa chữ “ngăn” bị sai chính tả.
*Chữ ngăn trong ngăn cản, tiếng Trung viết là 阻. Trịnh Trịnh dốt chữ ghi thiếu một nét ngang ở phần chữ且 bên phải nên bị em Giang sửa XD~
Trừ trường hợp bất khả kháng, Giang Trì Cảnh thật sự không muốn tố cáo Hứa Thắng tí nào.
Đây là một trạng thái tâm lý rất bất thường. Không phải anh chẳng biết đúng sai, mà do Hứa Thắng đã khai báo thành thật như vậy, ngay cả kế hoạch sau khi vượt ngục cũng không ngại nói cho anh nghe. Lại thêm những ẩn tình giấu sau vụ việc lần này, bảo Giang Trì Cảnh đi tố cáo Hứa Thắng thì nói thật, anh cứ có cảm giác như mình đang phản bội lòng tin của người ta.
Lòng tin của một phạm nhân dĩ nhiên cũng chẳng phải thứ gì quá trân quý, nhưng Hứa Thắng là người rất trọng tình trọng nghĩa, Giang Trì Cảnh thật sự không thể đâm sau lưng hắn ta như thế được.
“Vậy giờ cậu có hai sự lựa chọn.”
Trịnh Minh Dịch lấy lại cây bút trong tay Giang Trì Cảnh, vẽ hai mũi tên chĩa ra từ vòng tròn có chữ “ngăn” rồi viết ra hai chữ “cản” và “tiền”.
Từ “cản” rất đơn giản nên người nọ không viết sai nữa, nhưng trông thấy chữ “tiền” được viết gọn gàng chỉn chu, Giang Trì Cảnh thấy hơi lạ. Quả nhiên số trời đã định người đàn ông này phải làm công việc liên quan đến tiền bạc.
“Một là cậu phải cản Hứa Thắng lại, không để anh ta trốn ra ngoài; hai là cậu cho Hứa Thắng tiền, giúp anh ta giải quyết được vấn đề.” Trịnh Minh Dịch nói.
“Sao tôi có thể cho anh ta tiền được?” Giang Trì Cảnh lại tóm cây bút trong tay Trịnh Minh Dịch, lòng rối như tơ vò. Anh vạch một chữ x lên chữ tiền: “Tôi có phải đi làm từ thiện đâu, số tiền đó hơi bị to đấy.”
Giúp là có lòng, không giúp là bổn phận. Vốn anh và Hứa Thắng cũng chẳng thân thiết gì mấy, nếu ra sức giúp người ta đến chừng đó, dù có lòng hay không thì chỉ có đứa điên mới làm thế.
“Đã tính đến đường kêu gọi gây quỹ chưa?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
“Thời gian gấp rút không gây quỹ kịp đâu.” Giang Trì Cảnh nói, “Hứa Thắng nóng lòng muốn ra ngoài tới vậy chứng tỏ cụ bà sắp không xong thật rồi.”
Nếu chỉ tầm trăm nghìn tệ thì quyên góp một hai tuần là xong, nhưng ca phẫu thuật của cụ bà cần nhiều tiền hơn thế. Trừ phi có phép màu xảy ra, bằng không số tiền này chẳng dễ gì có được.
“Khai mau.” Giang Trì Cảnh bỗng quay ngắt qua nhìn Trịnh Minh Dịch, “Anh chơi cổ phiếu gom tiền nhanh lắm đúng không?”
“Cậu đang bảo tôi chơi cổ phiếu kiếm tiền trang trải cho anh ta à?” Trịnh Minh Dịch bật cười hỏi, “Cũng được thôi, thế cảnh sát Giang cho tôi mượn trước năm mươi triệu tiền vốn nhé. Đưa đi tôi hứa là hoàn thành nhiệm vụ luôn.”
“Cần nhiều vốn vậy à?” Giang Trì Cảnh mới tiếp xúc với chứng khoán chưa lâu nên vẫn còn mù mờ lắm.
“Cổ phiếu tăng hơn 5% một ngày là đã dữ lắm rồi đấy, mà có phải ngày nào cổ phiếu cũng tăng được đâu?” Thầy Trịnh lại bắt đầu lên sàn, “Tôi từng dạy cậu rồi mà, đối tượng nào sẽ hưởng lợi nhuận cổ phiếu ở mức cao nhất?”
Nói chuyện thì nói chuyện đi còn ra đề kiểm tra người ta nữa. Giang Trì Cảnh đáp: “Người đã chết hoặc quên luôn mật khẩu tài khoản.”
*Đoạn này dùng từ “chết” và “quên mật khẩu tài khoản” để ám chỉ những người đã “quên bẵng” sự tăng giảm của cổ phiếu, vì bình thường đã chơi cái này người ta sẽ ngóng ngày ngóng đêm, quan tâm từng giây phút một để xem cổ phiếu tăng hay giảm. Trong khi đó lại có nhiều người chơi cổ phiếu nhưng cứ chây ì để đó ngó lơ, đến một lúc nào đó đột nhiên quay lại thì thấy mình đã hời to. Cảm ơn cô em Mimi bé nhỏ đã giúp đỡ người chị có tiền sử chục năm tàn tật các môn cần sự tư duy hiểu được chỗ này XD
“Rất chuẩn, nên cần phải trụ vững rồi hẵng nghĩ đến chuyện kiếm tiền.” Thầy Trịnh giảng giải, “Giao dịch ngắn hạn luôn mang tính rủi ro rất cao. Nếu mong thu được lợi nhuận giống giao dịch dài hạn thì dĩ nhiên tiền vốn để đầu tư giao dịch ngắn hạn phải cao hơn rất nhiều chứ.”
Giang Trì Cảnh hiểu, ý Trịnh Minh Dịch nôm na chính là: Chuyện này khó lòng giải quyết được nhờ việc chơi cổ phiếu.
Ấy là chưa kể Giang Trì Cảnh cũng không đào đâu ra năm mươi triệu tiền vốn. Điều kiện gia đình anh khá giả là thật, nhưng cũng chẳng đến mức giàu nứt đố đổ vách. Anh mà có thể hô biến ra năm mươi triệu xài ngay thì giờ giúp Hứa Thắng cũng đâu phải trầy trật như vậy.
Suy đi tính lại vẫn là chuyện tiền bạc. Đại đa số phiền não trong cuộc đời này đều liên quan đến tiền, muốn vượt qua cửa ải này đúng là chẳng dễ tí nào.
“Nói tóm lại muốn giúp anh ta bằng cách này là không khả thi.” Giang Trì Cảnh kết luận.
“Thế chúng ta chỉ còn duy nhất một phương án.” Trịnh Minh Dịch gõ ngón trỏ vào chữ “ngăn” trên tờ giấy, “Ngăn cản anh ta.”
“Hôm qua tôi thử rồi.” Đây là chuyện khiến Giang Trì Cảnh nhức đầu nhất, “Không thuyết phục nổi Hứa Thắng.”
Đâu chỉ không thuyết phục nổi, suýt nữa anh còn bị đối phương thuyết phục lại. Một người vốn có nội tâm không kiên định thì làm gì đủ khả năng đi thuyết phục người khác chứ?
“Sao lại phải thuyết phục?” Trịnh Minh Dịch nghiêng đầu, “Cậu có thể ngăn anh ta lại luôn mà?”
“Ngăn làm sao cơ?” Giang Trì Cảnh chưa kịp định thần.
“Ngăn lúc anh ta đang vượt ngục đấy.” Trịnh Minh Dịch lại cầm lấy cây bút trong tay Giang Trì Cảnh rồi nguệch ngoạc vài đường trên tờ giấy, “Tìm cơ hội ngăn cản anh ta.”
Bình thường cứ đúng giờ là Giang Trì Cảnh tan tầm, chưa bao giờ anh ở lại nhà tù khi trời sập tối. Cả tối qua anh suy nghĩ đủ mọi biện pháp nhưng chưa hề nghĩ đến việc sẽ can thiệp trực tiếp vào quá trình vượt ngục của Hứa Thắng cũng là bởi, tư duy của anh vốn đã quen với việc sáng tám giờ đi làm chiều năm giờ tan tầm.
“Xe đến nhà giam sẽ ra vào ở khu vực này.” Trịnh Minh Dịch dùng bút vạch một đường ngang, “Xe tải sẽ đi từ đây rồi di chuyển đến cổng sau của khu trại giam số 1.” Ngòi bút lại họa một đường cong lên tờ giấy, mũi tên trỏ lên trên chỉ vào một hình vuông tượng trưng cho nhà tù, “Chỉ có duy nhất một chỗ là điểm chết khuất camera trên đoạn đường này.”
Vị trí mà Trịnh Minh Dịch khoanh tròn nằm giữa phòng tắm và khu nhà giam, camera theo dõi ở hai bên đều không bắt tới đoạn đường này.
“Cậu mà ngăn cản Hứa Thắng tại đây sẽ không khiến các quản giáo khác chú ý, nhưng phải tính đến chuyện trong lúc gấp rút Hứa Thắng sẽ đánh cậu.”
“Hứa Thắng mà động tay động chân với tôi thì tôi cóc thèm bảo vệ anh ta nữa.” Giang Trì Cảnh nói, “Tôi sẽ dùng bộ đàm gọi đội tuần tra đến, thông báo là có phạm nhân muốn vượt ngục. Đến lúc đấy nhà tù kiểm soát nghiêm ngoặt hơn, đố anh ta chạy ra ngoài được.”
“Đấy thấy chưa.” Trịnh Minh Dịch từ tốn buông bút, “Quyền chủ động luôn nằm trong tay cậu mà.”
“Nhưng năm giờ là tôi tan ca rồi, đâu thể ngày nào cũng kè kè trong đây theo dõi.”
“Bên bộ phận hành chính chắc chắn có người giữ liên lạc với đơn vị cung cấp hàng hóa.” Trịnh Minh Dịch nói, “Cậu là quản giáo, hỏi thăm dăm ba câu không khó đâu.”
Giang Trì Cảnh nghe thế bèn trầm ngâm suy nghĩ. Đúng như Trịnh Minh Dịch nói, anh chỉ cần biết được thời gian lô hàng sơn giao tới là có thể giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng.
“Sao tự dưng tôi lại thấy,” Giang Trì Cảnh lơ mơ ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Minh Dịch một cách khó hiểu, “Chuyện này bỗng trở nên đơn giản hơn nhiều vậy?”
Trịnh Minh Dịch hất cằm chỉ vào tờ giấy trên bàn, “Vận dụng bản đồ tư duy một cách hợp lí thôi.”
Ban nãy Trịnh Minh Dịch đã dẫn dắt Giang Trì Cảnh đi theo một bản đồ tư duy cơ bản. Giữa tố cáo và ngăn cản Hứa Thắng, anh chọn một trong hai, rồi từ việc cho tiền và chặn ngang đường đối phương, anh lại tiếp tục chọn một trong hai. Sau đó giữa việc khuyên bảo và phá hỏng luôn kế hoạch vượt ngục của Hứa Thắng, anh chọn ra phương án cuối cùng và bắt đầu tìm ra cách thức cụ thể để thực hiện chúng.
Tuy nhiên đây cũng chẳng phải phương pháp giải quyết triệt để mọi việc. Giang Trì Cảnh thở dài: “Nhưng chi phí phẫu thuật của cụ bà vẫn là chuyện nan giải chẳng khác gì quả bom hẹn giờ cả. Không biết Hứa Thắng sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
“Đúng vậy.” Trịnh Minh Dịch gật đầu. “Nhưng việc cần kíp ngay lúc này là không được để Hứa Thắng vượt ngục.”
Phải công nhận rằng tư duy của Trịnh Minh Dịch mạch lạc hơn Giang Trì Cảnh rất nhiều. Hắn phân tích một chuyện phức tạp thành nhiều vấn đề nhỏ để giải quyết từ tốn, rõ ràng chỉ cần làm rõ trình tự là có thể hạ thấp độ khó của vấn đề.
Giang Trì Cảnh ngó nhìn từ giấy, chữ Trịnh Minh Dịch đúng là xấu thật nhưng vẽ sơ đồ lại đẹp ra phết. Ngay cả anh cũng không để ý hóa ra cấu trúc của nhà tù phía Nam trông như thế này.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người với người. Nghĩ đến đây Giang Trì Cảnh chợt thấy không cam lòng nên dằn dỗi: “Anh nên luyện viết chữ cho đàng hoàng lại đi.”
Yêu cầu này đối với người mắc chứng khó đọc mà nói đúng là có hơi quá đáng, nhưng Giang Trì Cảnh chỉ tự tin ở mỗi chuyện viết chữ này thôi nên anh cũng muốn…
Cũng muốn biểu hiện một chút sự giỏi giang của mình trước mặt người nọ.
“Chữ tôi xấu lắm à?” Trịnh Minh Dịch cầm bút viết từng nét ra tên mình, “Trông cũng được mà?”
“Anh nhìn chữ “Minh” của anh kìa.” Giang Trì Cảnh lấy cây bút trong tay đối phương rồi viết lại ba chữ “Trịnh Minh Dịch”, “Đây mới là nét móc này.”
Trịnh Minh Dịch nhìn tên mình được Giang Trì Cảnh viết ra một lúc lâu rồi bật cười: “Chữ cậu đẹp thật đấy.”
Hắn lấy bút thử viết lại tên mình nhưng nét chữ vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Khoảng cách giữa hai nét bút đừng xa quá.” Thấy việc đổi bút qua lại cũng phiền, Giang Trì Cảnh bèn cầm mu bàn tay Trịnh Minh Dịch, hướng dẫn người nọ tự viết tên.
“Nét sổ có tai phải kéo dài ra chút, hai chấm của chữ “Dịch” cân xứng thì trông mới đẹp được.”
*Chữ Trịnh (郑) có bộ ấp 阝gồm một nét sổ và phần tai ôm kế bên, chữ Dịch 弈 ở trên là chữ diệc 亦 có hai cái chấm hai bên đó mọi người thấy hông, chấm đều và cân thì chữ mới đẹp, mình viết chữ này cũng xấu nên thông cảm cho Trịnh Trịnh ;;_;;
Nắn nót một hồi Giang Trì Cảnh mới nhận ra Trịnh Minh Dịch hoàn toàn không sử dụng lực, nãy giờ đều là do anh kéo tay hắn viết. Giang Trì Cảnh ngẩng đầu nhìn người bên cạnh thì phát hiện đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình.
“Nhìn gì, không học viết nữa à?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Đâu có.” Trịnh Minh Dịch bỗng buông bút, lật mu bàn tay lại ôm trọn bàn tay Giang Trì Cảnh, “Tay cậu lạnh thế.”
Trời oi bức thế này mà được chạm vào thứ gì mát mẻ thì đúng là quá dễ chịu. Giang Trì Cảnh đứng hình hồi lâu mới nhận ra Trịnh Minh Dịch đang mượn anh để giải nhiệt. Lòng bàn tay người nọ nóng cháy như bàn là, hun rực lỗ tai khiến con tim Giang Trì Cảnh cũng bất giác trở nên bỏng rát. Anh vô thức muốn rụt tay lại nhưng Trịnh Minh Dịch lại càng nắm chặt hơn. Hắn đan từng ngón vào những kẽ hở trên tay anh, đôi bên hình thành dáng vẻ mười ngón quấn quýt bên nhau.
“Bình thường cậu ít đi ra ngoài lắm đúng không?” Trịnh Minh Dịch nhìn tay Giang Trì Cảnh, “Trắng lạ lùng luôn đấy.”
“Kệ tôi nha.” Giang Trì Cảnh có cảm giác đầu óc anh lại sắp tràn ngập suy nghĩ đen tối rồi. Anh thử giật cổ tay ra nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi vòng vây của Trịnh Minh Dịch.
“Chừng nào rồi ra ngoài được rồi, cậu đến nhà tôi ăn thịt nướng nhé?” Trịnh Minh Dịch nói, “Sân cỏ nhà tôi rất hợp để tổ chức tiệc nướng đấy.”
Nghe Trịnh Minh Dịch mời mọc, Giang Trì Cảnh cau mày, đại não như muốn nổ tung.
Cái tên này có biết mình đang nói gì không vậy?
Nội tâm anh không ngừng gào thét: Tôi là kẻ thích nhìn lén đó trời ơi, sao lại mời tôi đến nhà anh hả? Có biết làm như vậy sẽ khiến kẻ thích nhìn lén hưng phấn lắm không? Đã người ta cố gắng nhẫn nhịn không chụp lén cảnh anh mặc tạp dề rồi, giờ mời đến nhà lỡ tôi nổi hứng trộm luôn quần lót của anh thì sao hả?
Dù trong lòng đang nổi bão nhưng Giang Trì Cảnh vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ. Anh không tiếc lời tạt cho đối phương một gáo nước lạnh: “Ra tù rồi thì tới xem cái nhà của anh bị đốt thành đống rác như nào đi ha, ở đó mà thịt với chả nướng.”
“Cháy dữ lắm à?” Trịnh Minh Dịch điềm nhiên hỏi, “Thế tôi qua ở nhà cậu vậy.”
“Nhà tôi?” Giang Trì Cảnh trợn mắt. Anh mà sang nhà Trịnh Minh Dịch là chuyện đáng mừng, chứ để hắn sang nhà anh thì là chuyện đáng sợ đấy. Giường nhà anh là loại giường lớn rộng một mét tám, chiếm chỗ như thế nên thường người ta sẽ đặt giường này ở giữa phòng ngủ, vì nếu để giường sát tường sẽ không tiện nằm ở hướng bên trong. Nhưng giường nhà Giang Trì Cảnh lại nằm ngay cạnh cửa sổ, bài trí chẳng giống ai thế này đương nhiên là để anh… tiện bề nhìn lén Trịnh Minh Dịch.
“Không được.” Giang Trì Cảnh từ chối ngay tắp lự, “Nhà tôi có mỗi cái giường thôi.”
Trịnh Minh Dịch dĩ nhiên biết chuyện này, vì nhà của hai người đều là biệt thự nhỏ gọn có kết cấu hai tầng y như nhau trong khu dân cư.
“Tôi ngủ trên sô pha được mà.” Trịnh Minh Dịch nói.
“Sô pha?”
Vậy chẳng khác nào mỗi đêm Trịnh Minh Dịch đều nằm ngủ phía dưới anh? Rồi sao mà anh chợp mắt được?
“Đã nói không là không mà.” Giang Trì Cảnh lảng tránh, trông thấy bàn tay đôi bên vẫn đan lấy nhau, anh nhíu mày hỏi, “Mắc gì nắm tay tôi hoài vậy?”
Không nhìn ra lượng yến mạch trong sữa bò đang vượt quá tiêu chuẩn sao?
*Giang Giang từng miêu tả da của Trịnh Trịnh màu yến mạch, Trịnh Trịnh thì vừa khen da ẻm trắng tươi. Nên sữa bò ở đây là chỉ màu da em Giang.
Trịnh Minh Dịch liếc nhìn nơi bàn tay giao nhau của hai người rồi thoáng buông lỏng, không siết chặt tay Giang Trì Cảnh như ban nãy nữa. Độ nóng trong lòng bàn tay dần tan biến, hơi lạnh từ từ thổi đến xua tan nỗi bứt rứt trong lòng Giang Trì Cảnh.
Nửa tiếng buổi sáng nhanh chóng trôi qua, trước khi rời đi Trịnh Minh Dịch còn cầm tờ giấy mà Giang Trì Cảnh viết tên hắn lên, bảo rằng sẽ trở về chăm chỉ luyện viết. Dĩ nhiên luyện viết chữ không thể ngày một ngày hai mà thành công được, chưa kể Trịnh Minh Dịch còn mắc chứng khó đọc.
Giang Trì Cảnh không quá để tâm đến lời hứa hẹn của Trịnh Minh Dịch, bởi lúc này anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
“Ý anh là đồ gia dụng ấy hả?” Đồng nghiệp phụ trách mảng vật tư nói với Giang Trì Cảnh, “Cải tạo nhà tù thì không cần mua đồ gia dụng mới đâu.”
Phòng hành chính ở tầng ba, Giang Trì Cảnh không thể nào vừa ló mặt vào đã hỏi chừng nào sơn được giao tới nên bịa chuyện trong nhà có người mở xưởng đồ gỗ gia dụng đang cần hợp tác để thăm dò đối phương.
“Thế à.” Giang Trì Cảnh gật đầu, thản nhiên dẫn dắt câu chuyện, “Thật ra nhà tôi còn có người buôn bán sơn nữa, nhưng nhà tù đã có đơn vị hợp tác rồi mà nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa, sơn đặt xong xuôi hết rồi.” Đồng nghiệp đáp, “Lô hàng thứ hai cũng sắp giao tới rồi đây này.”
Không ngờ tin tức cần nghe ngóng lại tới nhanh như vậy, Giang Trì Cảnh híp mắt, vờ vịt hỏi lại: “Thế ra phải đợi bên khu trại giam dùng hết sơn thì mới giao tới à?”
“Cũng không hẳn.” Đồng nghiệp trả lời, “Đáng lí ra tối qua là phải giao tới rồi.”
Tối qua?
Giang Trì Cảnh suýt thì đổ mồ hôi lạnh.
“Nhưng do tài xế ban sáng bận đi giao hàng cho người khác nên lúc về bị trễ giờ, sợ tối không đến kịp đổi lịch luôn.”
Giao hàng không như chuyển phát nhanh nên thường sẽ có tình huống bất chợt xảy ra, chuyện giao chậm trễ vài ngày là chuyện rất bình thường.
“Lỡ không giao kịp mà bên khu trại giam dùng hết sơn thì sao đây?” Giang Trì Cảnh tiếp tục thăm dò, tỏ vẻ nếu đối phương không giao hàng được thì có thể đổi mối sang người nhà bán sơn của anh. Dĩ nhiên chẳng có ai trong họ hàng nhà anh làm nghề này cả, nói thể chỉ cốt để câu chuyện anh khơi ra không bị bất hợp lí thôi.
“Không có đâu.” Đồng nghiệp phẩy tay, đang yên đang lành bỗng quăng một tin tức chấn động như bom tấn cho Giang Trì Cảnh, “tối nay người ta giao tới rồi.”
“Tối nay?”
***