Cuối cùng Giang Trì Cảnh vẫn quyết định gọi đội tuần tra tới, nhưng thế thì đã sao? Đội tuần tra cũng không làm gì được đám người của Lão Cửu. Có người bảo Lão Cửu rằng không đọc sách thì đi ra ngoài, thế là gã lập tức lại giá sách rồi lấy bừa một quyển ra, vị cán bộ kia cũng cạn lời.
Đội tuần tra nán lại trong thư viện cả mười phút, đám Lão Cửu cũng không ồn ào sinh sự mà điềm nhiên ngồi lật sách câu giờ. Đội trưởng đội tuần tra chỉ đành chào hỏi Giang Trì Cảnh một tiếng rồi dắt cả đoàn rời khỏi thư viện.
Bọn họ vừa đi, đám Lão Cửu lại bắt đầu trò rung ghế khiến Giang Trì Cảnh tức điên người.
Anh và Trịnh Minh Dịch cố nhẫn nhịn, đến hai giờ đám Lão Cửu rốt cuộc cũng rời đi. Nhưng đến ngày thứ ba, tình trạng tương tự lại tiếp diễn, Lão Cửu vẫn dắt thuộc hạ đến thư viện chọc điên Giang Trì Cảnh.
“Không được đánh người thật à?”
Trịnh Minh Dịch có vẻ đã không kiên nhẫn nổi nữa, nếu không phải Giang Trì Cảnh từng khuyên can người nọ không được dùng bạo lực giải quyết vấn đề thì dám hắn đã lao tới đập Lão Cửu chết tươi từ lâu rồi. Nói thật lòng với tính cách của Giang Trì Cảnh, anh cũng đang muốn tẩn cho Lão Cửu một trận lắm. Nhưng thân là quản giáo, anh đâu thể nào lao ra đánh phạm nhân chỉ vì đối phương khiến mình bứt rứt không yên chứ?
Lão Cửu hẳn cũng nắm rõ đạo lí này nên mới nghênh ngang đến địa bàn của Giang Trì Cảnh để chọc tức anh.
“Không được.” Giang Trì Cảnh đáp, “Để xem bọn chúng còn lì được tới chừng nào.”
Giang Trì Cảnh biết, Lão Cửu đang chờ anh xuống nước trước. Chỉ cần anh bước tới và hỏi “Khi nào các anh mới chịu đi” thì tức là anh chấp nhận mình yếu thế hơn. Đến lúc đó Lão Cửu sẽ không dễ gì buông tha cho anh, rất có khả năng gã sẽ đáp trả lại rằng: “Mày năn nỉ đi rồi bọn tao biến ngay.”
Thế nên Giang Trì Cảnh quyết không hạ mình với bọn chúng.
Nhoáng cái đã đến thứ tư, hôm nay số thư từ Giang Trì Cảnh phải giao có hơi nhiều.
Có cô con gái của phạm nhân nào đó đã đỗ đại học, lại có thư chia tay của người vợ gửi một phạm nhân khác… Thật ra thư từ gửi đến gửi đi ở đây cũng chỉ loanh quanh có bao nhiêu đó người, nhưng trong đó có một phạm nhân vẫn thường gửi thư đi nhưng chưa bao giờ nhận được hồi âm. Hôm nay Giang Trì Cảnh quyết định đi tìm người đó để tâm sự đôi điều.
“Cảm ơn, phiền cảnh sát Giang quá.”
Hứa Thắng chuyền từ trong căn phòng ở khu nhà giam số 1 ra một lá thư rồi nói lời cảm ơn với Giang Trì Cảnh như mọi lần. Bình thường Giang Trì Cảnh nhận thư xong sẽ mau chóng rời đi, anh không nán lại trò chuyện thêm câu nào với Hứa Thắng để tránh công chúa đến gây sự.
Thế nhưng hôm nay lại khác. Sau khi nhận thư xong, Giang Trì Cảnh liếc nhìn địa chỉ trên đó, quả nhiên vẫn giống lần trước. Anh cầm lá thư trên tay, hời hợt đáp, “Lần này chắc còn lâu thư mới tới nơi được nhé.”
“Còn lâu?” Hứa Thắng vốn đã đi tới giữa phòng, nghe Giang Trì Cảnh nói thế bèn quay người trở lại bên ô cửa, “Tại sao?”
“Tại sao à?” Giang Trì Cảnh thản nhiên lặp lại câu hỏi, mân mê lá thư trong tay, “Chẳng lẽ anh không biết Lão Cửu đã làm ra chuyện gì sao?”
Giang Trì Cảnh không nói thẳng ra nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Nếu Lão Cửu chọc điên anh thì Hứa Thắng với thân phận đại ca của Lão Cửu sẽ là người lãnh đủ.
Hứa Thắng đúng là đối tượng không dễ dây vào, Giang Trì Cảnh lại không phải là người thích đi gây sự. Nhưng nếu có việc cần, anh cũng chẳng ngại đi kiếm chuyện với thiên hạ. Ngày nào anh cũng kiểm tra thư từ của phạm nhân nên nắm được rất nhiều bí mật của họ, bao gồm cả Hứa Thắng.
“Nếu Lão Cửu không làm gì quá đáng thì tôi sẽ không can thiệp.” Hứa Thắng đáp.
So với việc bắt nạt các phạm nhân khác, dắt đám đàn em đến thư viện giết thời gian quả thật là chuyện không mấy to tát. Còn nhớ lần ấy Lão Cửu bị Trịnh Minh Dịch đánh cho một trận, Hứa Thắng còn chẳng buồn ra mặt. Giang Trì Cảnh biết, chuyện lần này hắn ta cũng sẽ không xen vào.
“Thế thư của anh tôi cũng mặc kệ vậy.” Giang Trì Cảnh ngước lên, bình tĩnh nhìn Hứa Thắng.
“Cảnh sát Giang, tôi biết cậu là người tốt.” Hứa Thắng nhìn thẳng vào mắt Giang Trì Cảnh, “Cậu sẽ không làm ra chuyện như thế.”
“Anh nhầm rồi Hứa Thắng.” Giang Trì Cảnh nhẹ nhàng đáp, “Với loại người như các anh, chuyện gì tôi cũng dám làm hết. Đừng nghĩ tôi chất phác dễ bắt nạt.”
Hứa Thắng im lặng nhìn Giang Trì Cảnh ra chiều suy ngẫm. Một lúc sau, hắn ta thở dài rồi đáp, “Thôi được rồi, để tôi nói chuyện lại với Lão Cửu.”
Nhận được đáp án như mong đợi, Giang Trì Cảnh cũng không nhiều lời thêm nữa, anh cầm những lá thư trên tay rồi rời khỏi khu nhà giam.
Chiều hôm ấy, Lão Cửu quả nhiên không đến thư viện nữa. Đám phạm nhân còn lại hẳn chưa nhận được tin tức này nên vẫn không dám bén mảng đến. Vậy nên sau mười hai giờ trưa chỉ có mỗi mình Trịnh Minh Dịch đến thư viện. Riêng Vu Quang vốn định đến góp vui nhưng Giang Trì Cảnh đã sớm đánh tiếng, dặn Lạc Hải trông nom nó cho đàng hoàng nên giờ này mới không thấy thằng bé đâu.
“Hôm nay anh ngồi bên ngoài đi.” Nhác thấy Trịnh Minh Dịch đang đi tới, Giang Trì Cảnh hất cằm chỉ vào khu vực ghế ngồi phía đối diện.
Trịnh Minh Dịch đang chuẩn bị bước vào khu làm việc nghe thế bèn dừng tay lại.
“Nay Lão Cửu không tới đâu.” Giang Trì Cảnh giải thích.
“Sao thế?” Trịnh Minh Dịch vẫn điềm nhiên bước vào khu làm việc rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Trì Cảnh.
Cái tên này người ta đã bảo đi ra ngoài mà vẫn vào ngồi tỉnh bơ nhỉ?
Giang Trì Cảnh đột nhiên phát hiện, định nghĩa nghe lời của Trịnh Minh Dịch hẳn là nghe lời kiểu Schrödinger.
*Schrödinger ý đến nói khái niệm “Con mèo Schrödinger” dùng để mô phỏng về vật lý lượng tử dưới dạng con mèo đang nằm trong hộp. Trước khi mở cái hộp ra, con mèo sẽ mang đặc tính “nửa sống nửa chết”. Ở đây có thể hiểu Giang Trì Cảnh đang miêu tả cái kiểu “nghe lời” của Trịnh Minh Dịch khá tùy hứng, dạng ờ cái nào tui thích thì tui sẽ tỏ ra nghe lời còn không thì bỏ ngoài tai =))
“Tôi đi gặp Hứa Thắng rồi.” Giang Trì Cảnh đáp, “Anh ta đồng ý giúp tôi giải quyết chuyện của Lão Cửu.”
“Hứa Thắng?” Trịnh Minh Dịch thoáng ngạc nhiên, “Tôi thì đi tìm trưởng ngục, cậu có chắc là Hứa Thắng đã giúp mình không đấy?”
Lần này đến lượt Giang Trì Cảnh trố mắt ra: “Anh đi tìm trưởng ngục?”
“Ừa.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Cậu bảo là không được dùng bạo lực giải quyết vấn đề mà, nên tôi đành đi đường vòng.”
“Thế trưởng ngục nói sao?” Giang Trì Cảnh hỏi lại.
“Ông ấy bảo sẽ tăng khối lượng công việc cho bọn chúng.” Trịnh Minh Dịch đáp.
Như thế cũng tương đương với việc làm khó đám người Lão Cửu. Đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra mình đang bị chơi xỏ sẽ biết ngay nguyên do đến từ chỗ Giang Trì Cảnh. Nói cách khác, cả bọn nghênh ngang đến thư viện gây sự, tưởng rằng sẽ đè đầu cưỡi cổ được người ta nhưng kết quả lại phải làm thêm bục mặt ra. Người hơi thông minh một chút thôi cũng nhận ra hành vi của bọn họ ngu ngốc biết bao.
Đây gọi là xôi hỏng bỏng không, mất cả chì lẫn chài chứ đâu?
Bởi Giang Trì Cảnh cùng lắm chỉ thấy bực bội trong lòng, còn bọn Lão Cửu lại bị tăng gánh nặng công việc thực tế. Chỉ vậy thôi cũng đủ để Giang Trì Cảnh thấy nhẹ lòng, thậm chí giờ anh còn có thể thư thái đến ngó nhìn bọn Lão Cửu đang lãnh nhận hậu quả của việc rỗi hơi đi kiếm chuyện.
Tóm lại nhìn xuôi nhìn ngược kiểu gì cũng thấy Giang Trì Cảnh mới là người giành chiến thắng trong ván cờ lần này.
“Không phải do trưởng ngục làm đâu.” Giang Trì Cảnh đáp, “Ông ấy không động tay động chân nhanh như thế.”
Nếu chỉ tăng ca thêm có nửa buổi như thế thì chưa đủ để khiến đám người Lão Cửu sinh nghi là mình bị chơi xỏ.
Trịnh Minh Dịch hiển nhiên cũng đồng ý với nhận định của Giang Trì Cảnh, hắn thôi không nghĩ đến việc trưởng ngục đã giúp mình hay chưa mà quay qua hỏi Giang Trì Cảnh: “Sao Hứa Thắng lại giúp cậu?”
Kể ra thì cũng dài dòng phết…
Giang Trì Cảnh nhấp một ngụm nước, cân nhắc chọn cách khơi chuyện dễ hiểu nhất rồi thong thả đáp lại: “Thư từ của phạm nhân đều cần tôi kiểm tra. Hứa Thắng tuần nào cũng gửi thư cho một cặp vợ chồng già.”
“Cặp vợ chồng già?” Trịnh Minh Dịch hỏi, “Cha mẹ anh ta à?”
“Không phải.” Giang Trì Cảnh nói, “Là cha mẹ của người mà anh ta đã giết.”
Trịnh Minh Dịch không giấu vẻ kinh ngạc, rõ ràng hắn cũng không ngờ Hứa Thắng lại có bí mật như vậy.
“Nội dung bức thư cũng toàn chuyện cỏn con hàng ngày thôi, nhưng xem giọng văn thì có vẻ anh ta rất thân quen với cặp vợ chồng già ấy. Có điều họ không bao giờ gửi thư hồi âm cho Hứa Thắng cả. Đã như vậy nhưng Hứa Thắng vẫn cứ gửi thư đều đặn, tôi thấy hơi lạ nên có đi nghe ngóng chút về vụ án của anh ta.”
Trước đây Giang Trì Cảnh từng làm việc ở tòa án nên việc thăm dò tin tức về mấy vụ án thế này không phải chuyện quá khó khăn.
“Người anh ta giết tên là A Vĩ.” Giang Trì Cảnh tiếp tục kể, “Là anh em chí cốt của Hứa Thắng, cũng đồng thời là nghi phạm trong vụ hành hạ hàng loạt nạn nhân đến chết.”
“Chờ chút.” Trịnh Minh Dịch ngắt ngang, “Cậu bảo người mà Hứa Thắng giết là nghi phạm?”
“Đúng vậy.” Giang Trì Cảnh đáp, “Lúc ấy trong thành phố có xảy ra mấy vụ hành hạ nạn nhân đến chết. Do các vụ án mang tính ngẫu nhiên, không có quy luật rõ ràng hay động cơ cụ thể nên cảnh sát không tìm ra manh mối. Sau đó có một người phụ nữ biến mất, thành phố huy động toàn bộ lực lượng trong ngành đi tìm. Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án mạng của A Vĩ, người phụ nữ kia cũng được cơ quan chức năng giải cứu thành công tại một công xưởng bỏ hoang. Kể từ hôm ấy, thành phố cũng không xuất hiện thêm vụ án nào mang tính chất tương tự như thế.”
“Theo như lời cậu nói thì cảnh sát chưa hề tìm ra manh mối.” Trịnh Minh Dịch ngẫm nghĩ rồi đáp, “Cũng tức là sau khi A Vĩ chết, cảnh sát mới liệt hắn ta vào danh sách kẻ tình nghi?”
“Chính xác, vì ban đầu cảnh sát hoàn toàn không chú ý tới người này.” Giang Trì Cảnh đáp, “Sau khi điều tra họ mới nhận ra A Vĩ đều có dính líu đến các vụ án trước đó, nhưng cũng chẳng giúp ích được gì bởi hắn ta đã chết rồi.”
“Vậy động cơ giết A Vĩ của Hứa Thắng là…” Hiển nhiên Trịnh Minh Dịch cũng có cùng suy nghĩ với Giang Trì Cảnh.
“Anh ta bảo là do tranh chấp tiền bạc chứ không hé răng thêm gì cả.”
“Rồi cảnh sát kết luận thế nào?”
“Tuyên bố là hành vi cố ý giết người thôi.” Giang Trì Cảnh đáp, “Cơ mà anh đoán thử xem, nội bộ cảnh sát tin vào kết luận nào hơn?”
“Tin vào ẩn tình đằng sau vụ án.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Hứa Thắng không tiết lộ động cơ giết người là để giữ gìn thanh danh cho người anh em của mình.”
“Ừa, dù biết đối phương là kẻ sát nhân nhưng nói sao thì vẫn là anh em chí cốt.” Giang Trì Cảnh đáp, “Hứa Thắng không chịu tiết lộ gì thêm nên cũng chẳng ai biết thực tế đã xảy ra chuyện gì.”
Trịnh Minh Dịch rũ mắt suy tư như thể đang hồi tưởng lại những lần trò chuyện cụt lủn giữa mình và Hứa Thắng. Lần trước khi Trịnh Minh Dịch bảo Hứa Thắng đã nương tay khi đánh hắn, lúc ấy Giang Trì Cảnh đã cảm thấy Hứa Thắng hẳn là người rất biết điều.
“Vậy tại sao anh ta lại đồng ý giúp cậu?” Trịnh Minh Dịch nhìn Giang Trì Cảnh, “Cậu nói lí với anh ta à?”
“Không hề.” Giang Trì Cảnh lắc đầu, “Tôi lấy việc gửi thư ra đe dọa anh ta. Với Hứa Thắng mà nói chuyện thư từ được gửi đi là việc rất quan trọng.”
“Chuyện này mà cũng uy hiếp được anh ta sao?” Trịnh Minh Dịch hơi nhíu mày, cảm thấy có phần không đáng tin, “Thế này không hợp với tác phong làm đại ca chốn ngục tù của anh ta lắm.”
Thật ra ban đầu Giang Trì Cảnh cũng mang nghi vấn tương tự, nhưng nghĩ kĩ lại anh thấy mình cũng nên thử uy hiếp Hứa Thắng một lần xem sao.
“Vì bản chất con người rất phức tạp chứ sao.” Giang Trì Cảnh đáp, “Nếu tôi lấy chuyện bỉ ổi xấu xa ra đe dọa, Hứa Thắng chưa chắc đã đồng ý. Nhưng lần này rõ là Lão Cửu đến kiếm chuyện trước, tôi nghĩ Hứa Thắng là người biết phân định đúng sai.”
“Nói cách khác,” Trịnh Minh Dịch tiếp lời, “Anh ta cũng thừa biết cậu sẽ không lôi chuyện vô lí ra để uy hiếp.”
“Ừa.” Giang Trì Cảnh gật gù.
Cũng bởi vì thế nên cuộc đối thoại giữa anh và Hứa Thắng mới kết thúc chóng vánh như vậy.
“Cậu giỏi quá cảnh sát Giang.” Nắm được đầu đuôi sự việc, giọng điệu của Trịnh Minh Dịch lại trở nên thoải mái như thường ngày, “Tôi không giỏi việc phân tích người khác như thế.”
Đọ IQ thì Giang Trì Cảnh có thể không đấu lại Trịnh Minh Dịch, nhưng xét về khả năng nhìn người thì anh luôn đoán rất chuẩn.
“Theo nhận định của cậu thì chắc Hứa Thắng là một người tốt.” Trịnh Minh Dịch bỗng lên tiếng.
“Nhìn nhận một người tốt hay xấu thì không có tiêu chuẩn nhất định nào cả.” Giang Trì Cảnh đáp, “Nhưng tôi luôn tin rằng trên đời này không có ai là kẻ ác toàn diện cả.”
Trước giờ Giang Trì Cảnh chưa từng bày tỏ quan điểm này với ai, bởi anh không có thói quen mở lòng cùng người khác. Thế nhưng đối mặt với Trịnh Minh Dịch anh lại nói ra một cách vô cùng tự nhiên, có lẽ vì đằng nào anh cũng bị người ta bóc trần đến mức chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót, che che giấu giấu có tác dụng gì nữa đâu?
“Cậu đã nói thế thì chứng minh Hứa Thắng là người rất phức tạp.” Trịnh Minh Dịch cúi mắt ngẫm nghĩ một thoáng rồi quay sang nhìn Giang Trì Cảnh, “Nên tôi quyết định tiết lộ cho cậu nghe một chuyện.”
“Chuyện gì cơ?” Giang Trì Cảnh tò mò.
“Hứa Thắng định vượt ngục.”
***