Mai mới là cuối tuần nhưng Giang Trì Cảnh đã xin nghỉ trước một hôm.
Vốn anh định đợi mấy vết trên cổ phai đi hẳn rồi mới đi làm, ai ngờ Lão Cửu đã nhanh mồm loan tin khiến đồng nghiệp trong bộ phận hành chính ai ai cũng biết. Thiên hạ hay tin Giang Trì Cảnh xin nghỉ cứ chắc mẩm là anh đang đi trốn Lão Cửu. Giang Trì Cảnh vốn chẳng để Lão Cửu vào mắt nên anh chỉ giải thích với đồng nghiệp vài câu cho có lệ, còn nghỉ thì vẫn nghỉ thôi.
Hết kì nghỉ, sáng thứ hai tuần kế tiếp Giang Trì Cảnh ngây người nhìn mình trong gương. Mấy dấu hồng mờ mờ thế mà vẫn còn y nguyên trên cổ anh.
Ba ngày nghỉ vừa qua anh đã cố không nghĩ về chuyện của Trịnh Minh Dịch, nhưng giờ trông thấy cần cổ thế này anh bỗng bực mình khó tả. Không biết mấy nay tin đồn về anh và Trịnh Minh Dịch đã được tam sao thất bản đến mức nào rồi. May mà Giang Trì Cảnh đã sớm chuẩn bị, anh lấy lọ kem nền đã mua ở cửa hàng mỹ phẩm vào hôm cuối tuần rồi vụng về thoa chúng lên cổ.
Thoa xong xuôi Giang Trì Cảnh mới nhận ra…
Nhân viên bán hàng có bảo rằng đây là mã màu sáng nhất trong cửa hàng và rất hợp với màu da của anh. Giang Trì Cảnh lại ngại không dám thử nên cứ tính tiền rồi đi về luôn. Giờ thoa lên rồi anh mới phát hiển cổ của mình vẫn trắng hơn màu kem nền một tông.
Hay do mình thoa sai cách nhỉ?
Đó giờ Giang Trì Cảnh chưa bao giờ dùng những thứ như thế này nên cũng không biết dùng làm sao. Anh cho thêm một ít kem dưỡng vào những đâu vẫn lại vào đấy, trong lúc quýnh quáng Giang Trì Cảnh bỗng nghĩ ra một cách chẳng giống ai là thoa thêm ít kem đánh răng. Ai ngờ càng sửa lại càng sai, cuối cùng anh quyết định quẹt phắt đi rồi ra khỏi nhà.
Chú Vương ở phòng văn thư và các đồng nghiệp trong phòng thay đồ đều chẳng may may phát hiện cổ Giang Trì Cảnh có gì bất thường, nhưng màn che giấu của anh sao có thể qua mắt được tên đầu sỏ gây ra chuyện này chứ?
“Nhìn màn hình đi.” Giang Trì Cảnh nhíu mày, dùng ngón tay trái gõ vào mặt bàn để nhắc nhớ Trịnh Minh Dịch vẫn cứ đang nhìn anh chằm chằm, “Anh không sợ tôi đọc bậy đọc bạ à.”
“Cậu đọc sai tôi cũng có nhìn ra được đâu.” Trịnh Minh Dịch chống khuỷu tay lên bàn đỡ cằm, hai mắt nhìn thẳng vào cổ Giang Trì Cảnh, “Cảnh sát Giang, cổ áo cậu bị dơ rồi kìa.”
“Cái này không phải bị dơ.” Giang Trì Cảnh không muốn nói về chuyện này nên tiếp tục nhìn màn hình rồi đọc, “Tuần này, ngành sản xuất điện tử…”
Tin tức còn chưa đọc xong, Trịnh Minh Dịch bỗng giơ tay ôm cổ Giang Trì Cảnh, sau đó dùng ngón cái… lau sạch lớp phần nền còn vương trên cổ anh.
Giang Trì Cảnh trước nay chưa từng trải qua tình huống như thế này nên anh cũng không biết tâm trạng hiện giờ của mình ra sao. Nhưng anh thấy Trịnh Minh Dịch cư xử cứ như thể một người đang tò mò hỏi xem, lông mày của bạn là đi xăm hay được vẽ tay đấy. Sau đó tự ý dùng tay chùi đi một nửa hàng lông mày mà bạn đã cất công ngồi vẽ cả buổi.
“Vầy trông tự nhiên hơn này.” Trịnh Minh Dịch gật gù.
Giang Trì Cảnh hít một hơi thật sâu. Kể cũng lạ, lâu ngày ở chung với Trịnh Minh Dịch nên có vẻ như anh đã quen với mấy hành vi này của người nọ. Anh đành tự an ủi rằng tức giận sẽ hại thân rồi bình tĩnh đẩy cánh tay của Trịnh Minh Dịch ra, “Đừng làm phiền tôi đọc tin tức.”
Trịnh Minh Dịch vẫn cứ nhìn Giang Trì Cảnh như muốn bù đắp lại cho ba ngày không gặp vừa qua. Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng không vờ vĩnh được nữa, anh buông chuột máy tính ra, dựa lưng vào ghế hỏi, “Rốt cuộc anh có đang nghe không đấy hả?”
“Tôi đang nghe mà.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Không tin cậu thử kiểm tra đi.”
Giang Trì Cảnh nhướng mày, “Thế nếu trả lời không được thì sao?”
“Thì cậu có thể trừng phạt tôi.”
Nghe được hai chữ trừng phạt, trong đầu Giang Trì Cảnh tức tốc hiện lên hình ảnh anh dùng còng tay trói Trịnh Minh Dịch vào ghế. Nếu thực sự có thể còng tay Trịnh Minh Dịch, anh nhất định phải lấy thêm một cái roi nhỏ, cho Trịnh Minh Dịch biết thế nào…
Khoan khoan, lại nghĩ lan man rồi.
Giang Trì Cảnh vội bừng tỉnh, yết hầu trượt lên xuống nhưng anh vẫn vờ như không có chuyện gì, “Tỷ giá trao đổi ngoại tệ FOB hôm nay là bao nhiêu?”
*Giá FOB (Free on board) là giá tại cửa khẩu bên nước của người bán.
Trịnh Minh Dịch đáp lại bằng một loạt các con số. Nói thật sau khi đọc xong Giang Trì Cảnh còn chẳng nhớ nữa là. Vậy nên anh hỏi tiếp, “Hôm nay ngành nào có sự thay đổi lớn?”
Trịnh Minh Dịch đáp, “Ngành sản xuất chế tạo.”
Chậc, xem ra trừng phạt không thành rồi.
Giang Trì Cảnh khoanh tay trước ngực hỏi, “Sao mà anh làm cùng lúc hai việc được hay vậy?”
Trịnh Minh Dịch trả lời, “Thì cũng như tả thủ họa viên hữu thủ họa phương mà thôi, cứ tự nhiên mà làm.”
*Tả thủ họa viên hữu thủ họa phương tức tay trái vẽ hình tròn tay phải vẽ hình vuông, câu này trích từ quyển “Hàn Phi tử” của Hàn Phi, ý chỉ người có trí tuệ xuất chúng, hành động thông minh mau lẹ.
Giang Trì Cảnh cạn lời giật giật khóe môi, cứ tự nhiên mà làm là được ngay à?
Nhưng đúng lúc này Giang Trì Cảnh bỗng nhận ra một chuyện, bí mật Trịnh Minh Dịch vẫn còn trong tay anh, sao anh lại để người nọ dương dương tự đắc ở đây như vậy chứ?
“Tôi bảo này, “Giang Trì Cảnh nhanh chóng nghĩ ra trò vui, anh nhử mồi, “Mấy nay ở nhà tôi nghiêm túc học chơi cổ phiếu lắm đấy, có quen được một người bạn trên diễn đàn luôn.”
“Bạn?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
“Đúng rồi, tên là Go, coi bộ cũng giỏi.” Giang Trì Cảnh nói tới đây thì hơi dừng lại chút, “Anh ta dạy tôi nhiều thứ lắm, còn dặn tôi chú ý đến những ngành không quá nổi để có thể mở vị thế chứng khoán ở mức thấp trước.”
*Vị thế trong chứng khoán phái sinh là trạng thái giao dịch và khối lượng chứng khoán phái sinh còn hiệu lực mà nhà đầu tư đang nắm giữ đến thời điểm đó.
Khi bạn mua hoặc bán một chứng khoán phái sinh được gọi là mở vị thế mua/ vị thế bán chứng khoán phái sinh đó – theo Google.
Giang Trì Cảnh liên tục sử dụng mấy thuật ngữ chuyên môn nhưng thật ra anh không hề chuẩn bị trước hay gì cả. Chỉ đơn giản là gắn bó cùng cái tên đại thần chơi cổ phiếu Trịnh Minh Dịch này lâu như vậy, dĩ nhiên anh cũng tích lũy được một ít kiến thức về mảng này chứ. Thế nên dù có bốc phét nghe cũng cực kì tự nhiên và chân thật.
“… Go?” Lần đầu tiên Giang Trì Cảnh trông thấy Trịnh Minh Dịch trưng ra vẻ mặt ngỡ ngàng, “Người bạn mà cậu quen trên mạng tên là Go?”
“Sao hả, anh cũng quen người đó à?” Giang Trì Cảnh hỏi, “Tôi thấy cách anh ta đăng bài chứng tỏ có chuyên môn cao lắm nên đã gửi tin nhắn riêng, anh ta cũng nhanh chóng trả lời tôi luôn.”
Nói xong câu này thú thật Giang Trì Cảnh cũng muốn tự trao giải Oscar cho mình. Đó giờ anh không biết mình lại diễn xuất tài tình đến vậy, lừa người ta mà mặt mày tỉnh bơ đến độ anh cũng suýt tin vào lời của bản thân.
“Go trả lời cậu?” Vẻ mặt Trịnh Minh Dịch càng thêm hoang mang, nhưng hắn vẫn cố ra vẻ bình tĩnh không hề dao động.
Bé tí hon trong lòng Giang Trì Cảnh đang cười muốn điên luôn rồi, thế mà anh vẫn giữ giọng điệu thản nhiên như đang kể chuyện vu vơ thế thôi, “Anh ta tốt bụng lắm, tôi hỏi gì cũng đều trả lời hết.”
“Cậu khẳng định người chat với cậu chính là Go à?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
Giang Trì Cảnh tin rằng Trịnh Minh Dịch còn muốn hỏi thêm một câu nữa là: Cậu có chắc người chat với mình không phải là hacker không?
“Không thì sao? Hình đại diện đúng là anh ta mà.” Giang Trì Cảnh phản ứng mau lẹ túm được sơ hở của Trịnh Minh Dịch, anh bảo, “Nghe cách anh hỏi thì xem ra đúng là anh có hoạt động trên diễn đàn này rồi.”
Lần trước Giang Trì Cảnh hỏi Trịnh Minh Dịch cả buổi, đối phương toàn kiếm cớ đổi chủ đề nhưng hôm nay anh đã đào sẵn cái hố như thế này, hắn đừng mơ mà thoát được.
“Tôi có.” Hiển nhiên Trịnh Minh Dịch không quen cảm giác bị tra hỏi chuyện mà mình muốn che giấu, nét cười nơi khóe môi của hắn có hơi nhợt nhạt. Hắn chỉ cộc lốc đáp ra hai từ chứ không muốn dài dòng thêm.
“Thế ID của anh là gì?” Giang Trì Cảnh chớp mắt, “Chúng ta thêm bạn bè nhé.”
Trịnh Minh Dịch không đáp, hắn mím môi một hồi lâu mới nghẹn ứ ra một câu, “Tôi đang ngồi tù, thêm bạn bè cũng chẳng để làm gì.”
Nghe hắn nói như thế, bé tí hon trong lòng Giang Trì Cảnh cười sảng khoái đến mức rụng cả răng mất thôi. Anh mà cũng biết là mình đang ngồi tù đấy hả?
Khóe môi Giang Trì Cảnh len lén nhếch lên một chút rồi khôi phục lại trạng thái cũ, anh tiếp tục đóng kịch hỏi, “Thế anh với Go thần ai giỏi hơn nhỉ? Tôi thấy học chơi cổ phiếu với anh ta cũng khá ổn đấy chứ.”
“Cậu đã có tôi rồi còn đi theo người khác học làm gì?” Trịnh Minh Dịch cau mày, “Cái tên Go kia còn chưa biết là thứ ất ơ phương nào.”
Trông thấy Trịnh Minh Dịch bị mình biến thành kẻ phân liệt nhân cách, Giang Trì Cảnh bỗng cảm thấy bao nhiêu bực dọc từ mấy lần trêu đùa trước lẫn vụ dâu tây đều bay đi hết cả. Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cười sổ, cố nén ý cười bên môi rồi nhìn Trịnh Minh Dịch lần nữa, “Nhưng tôi thấy mấy kiến thức anh ta nói nghe chuyên nghiệp lắm.”
Trịnh Minh Dịch hiển nhiên đã bị dắt đi vòng vòng đến mức có hơi nóng nảy, hắn nhíu mi đáp, “Cậu đừng nói chuyện với hắn ta nữa.”
Giang Trì Cảnh nhởn nhơ hỏi lại, “Ơ tại sao?”
“Vì,” Trịnh Minh Dịch yên lặng trong thoáng chốc, rõ là đang cố biện ra một lí do, “Với mớ kiến thức cỏn con về cổ phiếu của cậu thì làm sao đánh giá được trình độ của anh ta chứ.”
Nói nghe cũng có lý ra phết!
Giang Trì Cảnh lười nhác “à” lại một tiếng rồi đáp, “Thế làm sao tôi có thể tin rằng trình độ của anh cũng tốt chứ?”
“Tôi…” Lần đầu tiên Trịnh Minh Dịch bị Giang Trì Cảnh làm cho nghẹn họng không nói lại được.
Giang Trì Cảnh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, anh cong môi mỉm cười, “Hôm nay anh có hơi lạ đó nha, Trịnh Minh Dịch.”
Ý bảo: Hôm nay sao anh lại yếuthế hơn rồi?
Lúc nói ra câu này gương mặt Giang Trì Cảnh có phần hơi đắc ý, thậm chí anh còn bày ra dáng vẻ ta đây đã nhìn thấu mọi sự rồi âm mưu gài bẫy người khác. Nói cho cùng thì anh cũng bị cái tên tư duy biến thái Trịnh Minh Dịch này chèn ép bao nhiêu lần rồi, khó khăn lắm mới thắng được một màn chứ bộ.
Nhưng có lẽ do khí thế của anh khác hẳn lúc trước nên Trịnh Minh Dịch nhanh chóng thu lại vẻ cáu kỉnh. Dường như bây giờ hắn mới nhận ra ngay từ đầu cuộc đối thoại này đã có gì đó sai sai, hắn bèn hỏi lại, “Sao cậu lại đi tìm Go nói chuyện?”
“Không được à?” Giang Trì Cảnh biết Trịnh Minh Dịch bắt đầu phản công rồi, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn cả đống lí do để chống chế, “Anh ta nổi tiếng trên diễn đàn lắm, nhiều người cũng mong được nói chuyện với anh ta để nghe lời khuyên mà.”
“Thế giờ cậu truy cập diễn đàn đi.” Trịnh Minh Dịch hất cằm chỉ vào máy tính, “Cho tôi xem cậu với anh ta đã nói những gì.”
Màn tấn công bất ngờ khiến vẻ mặt Giang Trì Cảnh đờ đẫn trong thoáng chốc, não anh nhanh chóng bật lên ba chữ: Khinh địch rồi!
Sao anh lại quên mất việc Trịnh Minh Dịch có thể kiểm tra được ngay việc anh có đang nói dối hay không nhỉ?
“Nếu kiến thức anh ta truyền thụ không có vấn đề gì,” Trịnh Minh Dịch nói, “Cậu đi theo anh ta học hỏi cũng được.”
Giang Trì Cảnh có hơi hối hận rồi. Giờ anh mới nhận ra cái hố anh đào cho Trịnh Minh Dịch nay đã thành cái hố cho chình mình rồi. Đây gọi là quân địch chết ba quân ta chết bảy…
Đúng là ban đầu Trịnh Minh Dịch có hơi bỡ ngỡ nên rối trí không kịp phản ứng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, IQ của hắn đã khôi phục trạng thái bình thường. Mà Trịnh Minh Dịch trong trạng thái IQ bình thường vốn dĩ Giang Trì Cảnh không thể địch lại!
“Mắc gì tôi phải cho anh xem tin nhắn riêng?” Giang Trì Cảnh qua loa tìm cớ, “Trong đó có tin nhắn tôi tỏ tình với Go thần.”
“Tỏ tình?” Trịnh Minh Dịch nhíu mày, híp hai mắt lại, “Tỏ tình thế nào vậy, kể tôi nghe chút đi.”
“Vậy sao được?” Giang Trì Cảnh nói, “Liên quan gì tới anh đâu.”
“Tôi sợ cậu bị lừa.” Trịnh Minh Dịch nói xong tự cầm lấy con chuột truy cập vào phần đăng nhập của diễn đàn, “Đăng nhập vào tài khoản của cậu đi để tôi xem cậu nói những gì rồi.”
Trịnh Minh Dịch như vậy rõ ràng là không để Giang Trì Cảnh có cơ hội từ chối, hắn quyết tâm muốn xem lời tỏ tình điêu toa của Giang Trì Cảnh đây mà.
“Không vào.” Giang Trì Cảnh bị dồn ép đến mức hơi cau có, anh nhíu mày đáp, “Muốn đăng nhập thì anh làm trước đi, tự nhiên bắt tôi lộ acc là sao?”
Ngón tay đang đặt trên con chuột của Trịnh Minh Dịch khẽ nhấc lên, không khó để nhìn ra trong thoáng chốc hắn thật sự có ý định đăng nhập vào tài khoản của chính mình. Nhưng rất nhanh thôi, Trịnh Minh Dịch đã hạ ngón tay xuống, hắn nhìn Giang Trì Cảnh rồi nói, “Thôi bỏ đi vậy.”
Giang Trì Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra anh đoán không sai, Trịnh Minh Dịch không muốn để lộ thông tin của mình trên diễn đàn. Có lẽ là vì hắn muốn giữ sự riêng tư hoặc vì mục đích gì khác, tóm lại Trịnh Minh Dịch không muốn bản thể đang tồn tại trên mạng của mình lộ diện trước mặt người khác. Thực ra Giang Trì Cảnh cũng cảm thấy như vậy, anh muốn mạng ảo và đời thực không liên quan đến nhau. Nếu bảo anh phải nói ra thông tin tài khoản trên mạng của mình ra ngoài đời thực, tự nhiên anh cũng sẽ có cảm giác xấu hổ khôn cùng.
May mắn vượt qua tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Giang Trì Cảnh thầm nhắc nhở bản thân sau này nên bớt đùa với lửa lại. Ai ngờ đúng lúc này một cái đầu bỗng ló ra ngay cửa thư viện gọi Giang Trì Cảnh, “Thần tượng ơi, em mới quét dọn xong văn phòng trên lầu ba rồi nè. Chỗ này cần em quét tước gì không?”
Vu Quang sớm không đến muộn không đến lại đè ngay lúc hai người đang nói chuyện về Go thần thì đến. Trịnh Minh Dịch dường như rất nhạy cảm với hai chữ “thần tượng” này, hắn nhìn Vu Quang rồi quay sang nhìn Giang Trì Cảnh, “Thần tượng à?”
Vốn chỉ là một danh xưng cũng chưa đến mức để lộ bất cứ điều gì, thế nhưng ánh mắt sắc bén tựa chim ưng của đối phương khiến Giang Trì Cảnh bỗng như trở lại vào cái đêm mà kẻ áo đen tấn công Trịnh Minh Dịch. Lần đầu tiên Giang Trì Cảnh biết hóa ra cảm giác đứng ngồi không yên là như thế này.
Anh phẩy tay bảo “không cần” với Vu Quang, nhưng đúng lúc này Trịnh Minh Dịch bỗng gọi nó lại, “Sao nhóc lại vào tù đấy?”
Giang Trì Cảnh vội đáp, “Nó nghịch linh ta linh tinh thôi…”
“Em là hacker chính nghĩa đấy.” Giọng nói hùng hồn của Vu Quang lấn át lí do lấp liếm của Giang Trì Cảnh.
“H-a-c-k-e-r?” Trịnh Minh Dịch lặp lại từng chữ một, hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Nhóc tên gì?”
“Vu Quang.” Trả lời xong Vu Quang mới cau mày cảnh giác, “Anh hỏi tên em làm gì?”
Giang Trì Cảnh bó tay thật rồi, ít ra phải hỏi mục đích của đối phương rồi mới nói cho người ta biết tên tuổi của mình chứ cái thằng kia?
“Vu Quang… A Quang.” Trịnh Minh Dịch tự lẩm nhẩm, tiếp đó hắn bỗng bật cười, bừng bừng hứng thú mà nhìn Giang Trì Cảnh, “Cảnh sát Giang, trêu đùa thì không phải chơi như thế này đâu.”
***