Vùng Cấm

Chương 31




Bực quá đi mất!

Giang Trì Cảnh mặt mày tỉnh bơ quay lại đứng cuối hàng của đoàn khách, lòng đã thầm đánh bé tí hon xấu xa không biết bao nhiêu lần.

Lí trí anh vẫn tồn tại ở đấy mà chẳng hiểu sao cứ đến thời khắc quan trọng nó lại rơi rụng đi đâu mất. May mà ban nãy Giang Trì Cảnh tinh mắt nhận ra trưởng ngục đang tìm mình nên kịp thời đẩy cái tên Trịnh Minh Dịch đang miệt mài trồng dâu ra, không thì hậu quả đúng là khó lường.

Ấy thế mà trông thấy kiệt tác do mình tạo nên, Trịnh Minh Dịch chẳng hề cảm thấy tội lỗi chi cả mà còn ra vẻ thích chí vô cùng.

“Cảnh sát Giang, cháu bị khó chịu ngay cổ à?” Cô Lý đi bên cạnh cất tiếng hỏi. Trước khi vào khu nhà kính trồng dâu, hai người đã trò chuyện hồi lâu nên cũng biết họ của nhau.

Từ lúc bắt kịp tốc độ của đoàn khách đến thăm, Giang Trì Cảnh cứ luôn dùng tay che gáy. Ai không biết còn tưởng cổ anh bị chấn thương hay gì nhưng thực tế, Giang Trì Cảnh đang cố che những dấu hôn in trên cổ.

À không, sao mà gọi là dấu hôn được, phải là vết chó gặm mới đúng.

“Dạ không.” Giang Trì Cảnh nghiêng đầu trái rồi lại qua phải, ý bảo anh không sao, “Do điều hòa hơi thấp thôi ạ.”

Vừa nghe đã thấy lí do anh bịa ra nghe đến là điêu. Đồng phục mùa hè của quản giáo là đồ tay ngắn, nếu Giang Trì Cảnh thật sự cảm thấy lạnh thì nên ôm cánh tay chứ ai đời lại đi ôm gáy?

May mà cô Lý không phải là người có tính săm soi nên chỉ tiếp lời rằng “Đúng là có hơi lạnh cháu ạ” rồi hỏi, “Ở đây có nhà vệ sinh không nhỉ?”

Vốn nhà tù cho nam giới không có nhà vệ sinh nữ. Thi thoảng có phái nữ đến nhà tù vì công việc hoặc lí do khách quan khác cần dùng nhà vệ sinh thì nhà tù sẽ sắp xếp một phòng vệ sinh trống dành riêng cho họ sử dụng.

“Để cháu dẫn đường, cô đừng đi lung tung.”

Giang Trì Cảnh thông báo cho trưởng ngục một tiếng rồi dẫn cô Lý đi đến phòng vệ sinh đơn bên cạnh khu nhà kính trồng dầu tây. Nhà vệ sinh này được toàn bộ công nhân trong phân xưởng sử dụng nên Giang Trì Cảnh phải đi kiểm tra để chắc chắn rằng bên trong không có ai khác, đặc biệt là đám phạm nhân.

“Có ai trong đó không?”

Giang Trì Cảnh đứng ngay cửa hỏi nhưng không nghe tiếng ai đáp lại mà chỉ ngửi thấy mùi khói thuốc. Thi thoảng có vài tên phạm nhân sẽ vờ đi vệ sinh để chạy đến đây lén hút thuốc. Bọn chúng không sợ bị bắt là do căn phòng này nằm bên ngay bên cạnh phân xưởng nên quản giáo sẽ không đi theo để giám sát.

“Ai đang hút thuốc bên trong đấy?”

Giang Trì Cảnh hơi gằn giọng, anh bước vào mở từng cánh cửa ra xem. Mở được phân nửa thì buồng vệ sinh trong cùng vang lên tiếng xả nước, anh vội vụt qua gõ vào cửa: “Ra đây.”

Một lát sau cửa mở, Giang Trì Cảnh trông thấy Lão Cửu đang ngồi bệ vệ trên bồn cầu, ra vẻ ồ đã lâu không gặp: “Cảnh sát Giang đến đây đi vệ sinh à?”

Nếu Giang Trì Cảnh không nhớ nhầm, Lão Cửu lao động ở khu xưởng sơn gần đây. Tay phải của Lão Cửu vẫn còn quấn miếng ván cố định, phân xưởng hẳn không giao việc nặng cho gã nên tay chân cũng khá thảnh thơi.

“Ra ngoài đi.” Giang Trì Cảnh không rảnh truy cứu việc Lão Cửu đang hút thuốc, cô Lý đang chờ bên ngoài mới là chuyện quan trọng hơn.

Thế nhưng Lão Cửu lại hiểu nhầm ý của Giang Trì Cảnh, gã ngồi im trên bồn cầu hỏi vặn lại, “Con mắt nào của mày thấy tao đang hút thuốc hả? Giờ sao, tao đi ị thôi cũng không được à?”

Nếu không bắt tận tay thì đúng là rất khó để xử phạt phạm nhân hút thuốc. Lão Cửu biết rõ chuyện này nên mới khẳng định Giang Trì Cảnh không dám làm gì gã. Nhưng vốn dĩ Giang Trì Cảnh cũng không định làm gì thật, anh chỉ hơi bực bội đáp, “Hút thuốc hay không kệ mày, giờ thì biến đi tao nhờ.”

“Kệ tao?” Lão Cửu thoáng buông lỏng cảnh giác, vẻ mặt có hơi khó hiểu, “Thế kêu tao đi ra làm gì?”

Miệng thì thắc mắc vậy nhưng gã vẫn kéo quần bước ra khỏi buồng vệ sinh.

“Có người cần dùng nhà vệ sinh, xong rồi thì khẩn trương đi ra.” Giang Trì Cảnh dừng lại một lúc, sợ Lão Cửu không hợp tác nên anh lại bảo thêm, “Đừng để tao phải gọi đội tuần tra đến.”

“Đi thì đi, gọi đội tuần tra làm đ*o gì ơ hay.” Lão Cửu càm ràm rồi bước ra.

Nhưng giây phút bước ra khỏi buồng, trông thấy người phụ nữ đang đứng ngay cửa, gã bỗng đứng hình rồi vội xáp lại, “Khà khà ai đây nhỉ?”

Đám phạm nhân trong tù đa phần đều là lũ thiếu hơi đàn bà. Dù cô Lý đã ngoài bốn mười nhưng như Giang Trì Cảnh từng nhận định, trông bà chỉ như mới hơn ba mươi chút thôi.

“Lết xa ra.” Giang Trì Cảnh ngăn Lão Cửu lại rồi bảo cô Lý, “Cô mau đi đi ạ.”

Cô Lý hoảng hốt gật đầu, vội chạy vào trong buồng vệ sinh.

“Cảnh sát Giang.” Lão Cửu không sấn sổ như ban nãy. Trông thấy vết tích trên cổ Giang Trì Cảnh, gã đùa cợt, “Độ này có vẻ như chuyện giường chiếu của cán bộ máu lửa phết nhề! Em thấy mà ganh tỵ đấy.”

Giang Trì Cảnh hơi nghiêng người nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng có làm vậy cũng không thể giấu những dấu vết trên cổ đi nên cứ thế àm nhìn Lão Cửu, “Nhanh về lại chỗ làm việc của anh đi.”

“Hôm nọ ở viện còn được ngắm em điều dưỡng, giờ về tới cái động đực rựa này làm thằng cu của em nó xìu cả ngày.”

Lão Cửu còn định nói thêm gì đó nhưng Giang Trì Cảnh đã nhíu mày, sẵng giọng quát: “Đừng để tôi phải nói lại lần hai.”

“Chậc.” Lão Cửu có vẻ cũng cụt hứng. Gã bĩu môi rồi quay người định dời đi.

Đúng lúc này, tình huống bất ngờ diễn ra khiến Giang Trì Cảnh không kịp trở tay.

Nhà vệ sinh rất rộng và thoáng, trừ tiếng máy lạnh vang đều ra thì bốn bề chỉ còn lại sự im lặng. Cô Lý đang ngồi trong buồng vệ sinh gần nhất thế nên ngoài cửa đều có thể nghe rõ từng tiếng động bên trong. Thoáng chốc ánh mắt Lão Cửu đã biến đổi, hứng thứ bừng bừng dâng lên trong gã. Lão Cửu lao đến buồng vệ sinh, hai mắt lập lòe vẻ được ăn cả ngã về không: “Cảnh sát Giang, tôi còn chưa đi xong mà.”

Đàn ông lên cơn bốc đồng chỉ bởi hai thứ, một là rượu bia, hai là ham muốn tình dục.

Giang Trì Cảnh bỗng có dự cảm chẳng lành, anh nhanh tay giữ Lão Cửu lại, nghiêm nghị quát: “Lùi lại cho tôi.”

“Lui lui cái đ*o.” Lão Cửu liếm môi dưới, “Đây là nhà vệ sinh của đám chúng tao, ai cho phép người ngoài vào hả?”

Giang Trì Cảnh không ngờ Lão Cửu biến thái tới mức này, nghe người ta đi tiểu mà cũng có thể t*ng trùng lên não được.

“Tao cảnh cáo mày.” Giang Trì Cảnh cao giọng, quát càng dữ hơn, “Hôm nay có khách đến thăm, không muốn bị biệt giam thì bớt sinh sự cho tao!”

“Sinh sự? Tao nhìn một con đàn bà mà cũng gọi là sinh sự à?” Lão Cửu cười gằn, “Nhà tù là nơi mà đám đàn bà nên đến à? Đã tự vác xác tới thì người ta có quyền nhìn chứ.”

Lúc cô Lý dè dặt bước ra, trông thấy hai người đang cãi vã thì sợ đến mức bối rối nép chặt vào bức tường.

“Cô đừng sợ.” Giang Trì Cảnh quay lại nói với cô Lý, “Cô về lại nhà kính đi, để cháu trông chừng hắn cho.”

Nhà kính trồng dâu tây chỉ cách đây khoảng hai mươi mét, chạy nhoáng một phát là tới được ngay. Cô Lý bèn gật đầu, lập tức bỏ chạy. Thấy thế Lão Cửu không nhịn được nữa, gã hùng hổ lao tới, “Chạy đ*o gì để yên ông mày sờ cái nào!”

Cô Lý không giữ bình tĩnh được nữa, vừa chạy vừa hét lên “aaa”. Dĩ nhiên Giang Trì Cảnh không để Lão Cửu tiến lên như ý nguyện, anh chụp lấy cánh tay không bị thương của gã rồi lạnh lùng làm một cú ném qua vai. Lưng Lão Cửu đáp đất nghe uỳnh một tiếng. Gã điên tiết chửi thề, định đứng lên đánh trả nhưng Giang Trì Cảnh đã nhanh chân dùng đầu gối đè nghiến Lão Cửu trên đất. Anh vừa lật người gã lại vừa móc còng tay từ chiếc túi nhỏ đeo trên eo ra.

Chiếc túi ấy vốn dùng để dựng còng tay, đèn pin, dây thừng và nhiều thứ linh tinh khác. Bình thường Giang Trì Cảnh đều dùng dùi cùi trực tiếp đánh người chứ chẳng bao giờ đụng đến còng tay. Tuy nhiên tình hình hôm nay hơi đặc biệt, Lão Cửu còn chưa kịp làm gì đã bị anh ngăn lại nên đương nhiên không cần đúng đến dùi cui nữa.

Nói thì thế nhưng Giang Trì Cảnh vẫn dùng còng khóa cả hai tay Lão Cửu mặc kệ hắn đang bị thương một bên tay.

“Cái đ*t, tao vừa gãy tay đấy.”

“Đành có lỗi vậy.”

Giang Trì Cảnh chụp cánh tay Lão Cửu, lôi gã lên khỏi mặt đấy. Do cổ tay có thương tích nên sau khi bị còng lại, Lão Cửu đành an phận. Giang Trì Cảnh dùng bộ đàm thông bái cho quản lí xưởng sơn đến đây đón người. Lúc bỏ bộ đàm xuống, anh thấy một đám người đang tụ tập ở cổng khu nhà kính trồng dâu. Không riêng gì đoàn khách đến thăm đang hóng hớt sự việc, Trịnh Minh Dịch cũng đang nhìn chằm chằm về phía anh.

“Đ*t con mẹ nó chứ một thằng thủ thư như mày thì có gì ngon hả? Tao mà không bị thương thì mày tới số rồi.”

Lão Cửu hung tợn trợn mắt nhìn Giang Trì Cảnh như thế muốn đập anh ra bã. Đang lúc mắng hăng, giọng gã đột nhiên nhỏ dần, chân cũng bước lùi lại một chút.

Giang Trì Cảnh ban đầu cũng chẳng hiểu mô tê gì cho đến khi nương theo ánh mắt Lão Cửu nhìn sang, anh lập tức hiểu vì sao. Trịnh Minh Dịch đang trưng vẻ mặt vô cảm đi tới, mười ngón tay đan vào nhau, cổ tay thì xoay xoay, rõ là đang chuẩn bị đi đấm người.

“Mẹ bà, mày nhìn tao làm gì? Liên quan đ*o gì tới mày hả?”

Lão Cửu cũng tự thấy dáng vẻ của mình có hơi hèn hạ, thế là gã ra sức ưỡn ngực nghênh ngang đi tới trước mặt Trịnh Minh Dịch.

Trịnh Minh Dịch tiện đà nắm luôn cổ áo gã, hạ giọng hỏi: “Sao? Muốn khỏi xài cánh tay còn lại luôn chứ gì?”

Lão Cửu sấn tới: “Mày ngon thì thử coi?”

Giang Trì Cảnh không hiểu vì sao Trịnh Minh Dịch lại đến đây tham gia màn ẩu đả này. Anh bước tới ngăn người nọ lại, khẽ bảo, “Không liên can tới anh, lo đi trồng dâu tây của mình đi.”

Trịnh Minh Dịch liếc mắt nhìn phần cổ của Giang Trì Cảnh, vô cùng nghiêm túc đáp, “Dâu tây của tôi đã trồng xong hết rồi.”

Trịnh Minh Dịch vốn là công nhân đi trồng dâu, bình thường nếu hắn nói đã trồng dâu xong hẳn sẽ không khiến người khác phải nghĩ ngợi sâu xa. Thế nhưng kết hợp với ánh mắt đảo quanh trên cổ Giang Trì Cảnh của hắn, khái niệm trồng dâu lại không còn trong sáng nữa rồi.

“Được lắm.” Lão Cửu đang đứng sờ sờ ra đấy nên dĩ nhiên nghe ra hàm ý trong câu nói của Trịnh Minh Dịch, “Quả nhiên là hai đứa mày phệch nhau rồi. Làm ở đâu? Trong phòng giải trí chứ gì?”

Giang Trì Cảnh nhức đầu thật sự. Ban nãy đúng ra anh không nên chọc quê Trịnh Minh Dịch không biết trồng dâu tây. Giờ thì hay rồi, kẻ mất mặt ngược lại chính là anh. Trăm phần trăm là Lão Cửu sẽ đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi, nói không chừng vài hôm nữa dám trưởng ngục cũng nghĩ rằng anh và Trịnh Minh Dịch thật sự có gì đó với nhau.

Đúng lúc này người của bên quản lí xưởng sơn vừa đến, Giang Trì Cảnh đè cánh tay Lão Cửu đẩy gã qua bên đấy, anh bực dọc quát: “Cút ngay.”

“Được lắm cảnh sát Giang, thù này tao không quên.” Lão Cửu hất cằm kênh kiệu nhìn Giang Trì Cảnh, “Mày cứ chờ đó cho tao.”

Giang Trì Cảnh chưa bao giờ sợ bị phạm nhân đe dọa nên dĩ nhiên cũng bỏ ngoài tai lời nói của Lão Cửu, thế nhưng Trịnh Minh Dịch đứng bên cạnh lại hỏi, “Cần tôi giúp không?”

Giang Trì Cảnh kinh ngạc, “Giúp gì cơ?”

Trịnh Minh Dịch đáp, “Tôi cũng có thể che chở cho cậu mà.”

Lạy hồn, cái tên này thật sự xem mình là đại ca rồi ra vẻ giang hồ đầu gấu trong tù luôn kìa.

“Tôi bảo này Trịnh Minh Dịch.” Giang Trì Cảnh dùng ngón tay trỏ chỉ vào ngực Trịnh Minh Dịch, “Anh đang ngồi tù đấy, làm ơn tỉnh lại giùm tôi chút đi.”

Trịnh Minh Dịch cúi mắt nhìn ngón tay Giang Trì Cảnh đang chọt ngay trước ngực mình, bỗng dưng hỏi một câu không đầu không đuôi, “Còng tay của cậu có lấy về được không?”

“Đi lấy bộ còng mới là được mà.” Giang Trì Cảnh vô thức trả lời, đáp xong anh mới thấy có gì đó sai sai, “Tự nhiên anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì.” Trịnh Minh Dịch thản nhiên đáp, “Phòng khi cần dùng đến thôi.”

***