Vùng Cấm

Chương 28




Những phạm nhân có biểu hiện tốt hoặc thuộc nhóm không có độ nguy hiểm cao sẽ được sắp xếp đến phụ giúp quản giáo làm một số việc như phân phát vật dụng hoặc quét dọn vệ sinh. Nên Giang Trì Cảnh tin rằng khái niệm “nằm vùng” của Vu Quang chính là thằng bé được phân đến bộ phận hành chính để giúp việc. Cơ mà anh vẫn không hiểu sao tự nhiên mình lại trở thành Go thần.

“Em kiểm tra địa chỉ IP của Go thần trên diễn đàn giao dịch chứng khoán rồi, xác định vị trí ở ngay nhà tù phía Nam ạ.” Vu Quang giơ ngón trỏ đặt lên sống mũi, đẩy cặp kính vốn không hề tồn tại trên mặt nó, “Sau đó em rà soát trong đây xem có ai đang sử dụng máy tính thì phát hiện người có máy tính đều là quản giáo văn thư ạ.”

Đã nói đến việc sử dụng máy tính thì dĩ nhiên có thể loại trừ hoàn toàn những người thuộc đội tuần tra, phạm vi rà soát cơ bản có thể thu gọn là chỉ còn trong tòa nhà công vụ. Nhưng đây không phải là vấn đề chính, bởi Giang Trì Cảnh đã nhanh chóng nắm được thông tin quan trọng trong lời nói của Vu Quang, rằng Go thần đang ở nhà tù phía Nam.

“Sau đó em chủ động đi nằm vùng ở bộ phận hành chính, thăm dò từng sir một nhưng phạm vi rà soát vẫn còn quá lớn, em không thể nào biết chính xác là ai.”

*Vu Quang dùng “sir” nên mình để nguyên nhé ạ.

Trong lúc Vu Quang thuật lại quá trình suy luận của mình, Giang Trì Cảnh cũng đang trầm ngâm suy nghĩ. Theo như lời Vu Quang nói, Go thần từng là đại thần trong giới chơi cổ phiếu, từng đột nhiên biến mất vào hơn một tháng trước, đến khi quay lại thì địa chỉ IP đã thay đổi hoàn toàn, sau đó hắn lại đột ngột biến mất tiếp…

“Cho nên!” Vu Quang xổ một tràng dẫn chứng xong bèn đổi giọng điệu, tiếp tục kể, “Em quay trở lại điểm xuất phát, tra thử IP của Go thần lúc trước thì phát hiện anh ấy ở một khu dân cư khá gần nhà tù phía Nam, chỉ cách tầm vài ki lô mét.”

Nghe đến đây, đáp án trong lòng Giang Trì Cảnh dần dần rõ ràng.

“Anh đoán xem ai đang sống ở đó nào?” Vu Quang kìm nèn sự phấn khích, “Chính là anh, cảnh sát Giang!”

Nhưng Giang Trì Cảnh không phải là người duy nhất sống ở khu dân cư đó và xuất hiện tại nhà tù phía Nam.

So với vẻ kích động của Vu Quang, Giang Trì Cảnh bĩnh tĩnh đến lạ. Anh đưa mắt nhìn quyển lịch để bàn bên cạnh, hỏi Vu Quang: “Lần cuối cùng Go thần online là khi nào?”

Vu Quang nhớ lại, trả lời là một ngày của tuần vừa rồi, còn khẳng định mình chắc chắn không nhớ nhầm.

Quả nhiên là thế!

Lần trước sau khi Trịnh Minh Dịch đụng vào máy tính, Giang Trì Cảnh lập tức đổi mật khẩu ngay trong ngày. Do tạm thời không nghĩ ra được mật khẩu nào phức tạp mà lại dễ nhớ hơn nên Giang Trì Cảnh dùng số liệu ngày tháng trên lịch bàn để soạn ra một mật khẩu có độ khó cao. Nhỡ mà anh có quên thì chỉ cần nhìn lịch bàn là có thể nhớ ra ngay lập tức.

Mà cái ngày Vu Quang vừa nói chính xác là ngày mà Giang Trì Cảnh dùng bút đỏ khoanh trên lịch để bàn.

“Thần tượng.” Vu Quang nắm tay quơ quơ trước mặt Giang Trì Cảnh, “Anh yên tâm, từ hôm nay em sẽ là đàn em của anh. Em sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của anh cho người khác biết đâu.”

Giang Trì Cảnh vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ, anh nhớ ra ID của Go thần có chữ Go – trong tiếng Anh là từ chỉ cờ vây. Mà chữ Dịch trong tên của Trịnh Minh Dịch cũng có nghĩa là cờ vây trong tiếng Trung.

Nghĩ đến đây Giang Trì Cảnh bật cười, trong đôi mắt mơ màng ngập tràn sự hứng thú.

“Anh không sao chứ thần tượng?” Trông thấy bộ dạng của Giang Trì Cảnh, Vu Quang có vẻ hơi hoảng, “Anh hoàn toàn có thể tin tưởng em mà, em rất đáng tin cậy luôn! Tiếp theo mình sẽ làm gì đây anh?”

Vu Quang vừa dứt lời, bộ đàm của Giang Trì Cảnh bỗng vang lên, ra là thư kí của trưởng ngục bảo anh đến văn phòng một chút.

“Không làm gì cả, ở yên đó cho tôi.”

Giang Trì Cảnh đáp “đã rõ” vào bộ đàm rồi yêu cầu quản giáo phụ trách dẫn Vu Quang đi chỗ khác.

“Thần tượng, em còn chưa nói xong mà. Em còn phải bày tỏ sự ngưỡng mộ của em với anh nữa, từ lúc em…”

“Được rồi được rồi, đi nhanh nào. Sau này bày tỏ cũng không muộn.”

Giang Trì Cảnh không phải Go thần nên đương nhiên không cảm nhận được sự sùng bái của Vu Quang. Sau khi quản giáo phụ trách đưa Vu Quang đi, anh nhìn băng vải trên tay một lúc, chỉnh đốn lại tâm trạng rồi tháo băng ra, sau đó mới đi đến văn phòng trưởng ngục ở lầu 3.

Ban nãy khi bộ đàm vang lên, Giang Trì Cảnh cũng đoán được phần nào lí do trưởng ngục tìm anh. Quả nhiên đúng như anh dự đoán, trưởng ngục đề cập đến việc Trịnh Minh Dịch giúp anh giải vây và đang thảo luận với anh xem nên thưởng hắn thế nào.

“Cảnh sát Giang, cháu là người trong cuộc. Cháu thấy sao?” trưởng ngục hỏi.

Công bằng mà nói Giang Trì Cảnh cảm thấy không nên thưởng quá phô trương. Bởi tình thế lúc ấy cũng không quá nguy cấp, dù Trịnh Minh Dịch không xuất hiện anh vẫn có thể kiểm soát được tình hình.

Nhưng nghĩ hơi ích kỉ một chút thì Trịnh Minh Dịch tẩn cho tên tội phạm hiếp dâm một trận ra trò như vậy, Giang Trì Cảnh cảm thấy hắn đã làm được một chuyện rất tốt.

“Cộng thêm điểm rèn luyện cho anh ta đi ạ.” Giang Trì Cảnh nói.

“Cộng điểm là đúng rồi, giờ nó đang không đạt yêu cầu đấy.” Trưởng ngục đáp, “Nhưng là cộng thêm bao nhiêu?”

Trịnh Minh Dịch năm lần bảy lượt choảng nhau với người khác, điểm rèn luyện đã bị trừ đến mức chỉ còn 20, 30 gì đó thôi. Với tình trạng này hắn không thể nào được tha tù trước thời hạn.

Giang Trì Cảnh ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo, “Trưởng ngục, tình huống ban nãy cực kì nguy hiểm. Nếu Trịnh Minh Dịch không tới thì có khi cháu đã…”

“Chú hiểu rồi.” Trưởng ngục gật đầu, “Tuy không thể giúp nó giảm tội nhưng vẫn nên thưởng phạt đúng nơi đúng chỗ.”

“Thế xóa hết lịch sử phạm quy trước đó thì có được không ạ?” Giang Trì Cảnh ngập ngừng hỏi, “Sau đó cộng thêm cho anh ta max điểm biểu hiện luôn.”

Giang Trì Cảnh biết rõ phần thưởng này đang vượt quá ngưỡng mà Trịnh Minh Dịch đáng được nhận. Anh cũng không trông mong trưởng ngục sẽ đồng ý ngay lập tức, đề xuất cao như thế chẳng qua là để có bị hạ mức thưởng xuống thì Trịnh Minh Dịch vẫn không thiệt thòi.

Nhưng ai ngờ trưởng ngục chỉ suy tư một lúc rồi gật đầu đồng ý, “Rất ổn, chú cảm thấy thưởng thế này là hợp lí.”

Giang Trì Cảnh bình tĩnh nhướng mày, hóa ra trưởng ngục sớm đã có ý định thưởng thật hậu hĩnh cho Trịnh Minh Dịch, gọi anh đến chẳng qua là để đóng tuồng cho hợp quy cách mà thôi. Anh hỏi một cách ý nhị, “Gần đây trưởng ngục chơi cổ phiếu chắc là kiếm được nhiều tiền lắm đúng không ạ?”

“Cũng xoàng thôi.” Trưởng ngục đáp, “Cuối cùng thì bà xã cũng không cự nự việc chú chơi cổ phiếu nữa rồi.”

Được đại thần nổi tiếng trên diễn đàn giao dịch chứng khoán đích thân chỉ dạy tất nhiên là đãi ngộ mà không phải ai cũng có rồi.

“Nhưng mà chú thấy vẫn chưa đủ.” Trưởng ngục bảo, “Thị trường chứng khoán đóng cửa lúc 3 giờ, thời gian nghỉ trưa của Trịnh Minh Dịch chỉ tới 2 giờ 30 thôi. Chú nghĩ là có thể cho nó thư thả nghỉ ngơi thêm nửa tiếng nữa.”

Giang Trì Cảnh bỗng nhớ tới chuyện đọc sách bèn hỏi, “Thế giờ ai đang đọc sách cho Trịnh Minh Dịch vậy ạ?”

“Không phải là cháu à?” Trưởng ngục hỏi, “Trịnh Minh Dịch bảo cổ họng cháu bị đau nên xin nghỉ hai ngày. Giờ trông thế này chắc là khỏe rồi đúng không?”

Ra là thế….

Nói cách khác ngay từ đầu Trịnh Minh Dịch đã tính toán để anh được nghỉ ngơi hai ngày, chờ anh hết buồn bực thì vẫn đâu vào đấy thôi. Đã thế thì Giang Trì Cảnh cũng đáp luôn: “Cháu nghĩ là không cần phải thêm nửa tiếng nữa đâu.”

Vốn dĩ đến hai giờ chiều là anh hết việc rồi, chỉ cần không có thêm chuyện ngoài lề thì ba tiếng còn lại đều là thời gian rảnh rỗi của anh. Hiện giờ Trịnh Minh Dịch đã chiếm thời gian của anh nhiều lắm rồi, dĩ nhiên không thể để hắn chiếm thêm nửa tiếng nữa được.

Nhưng trưởng ngục lại làm như không nghe thấy lời anh nói, ông tự biên tự diễn bảo thư kí: “Được rồi cứ như vậy nhé, cậu đi sắp xếp đi.”

“Trưởng ngục…”

“Cảnh sát Giang.” Trưởng ngục giơ tay ngắt lời Giang Trì Cảnh, “Công việc của cháu cũng nhàn mà, rảnh rỗi như thế thì học cách chơi cổ phiếu cũng có mất mát gì đâu nào?”

Giang Trì Cảnh nghe vậy thì thoáng im lặng. Trước đây bản thân anh không hề thiếu tiền nên anh mới không có hứng thú với việc chơi cổ phiếu, nhưng trưởng ngục vừa nói như vậy khiến anh bỗng có một suy nghĩ khác. Bởi anh vừa phát hiện ra một chuyện thú vị lắm rồi đây – hóa ra Trịnh Minh Dịch cũng có một bí mật nho nhỏ.

Sau giờ tan làm hôm ấy, Giang Trì Cảnh lượn lờ trên diễn đàn chứng khoán suốt cả đêm, nơi đây có rất nhiều người hâm mộ Go. Giang Trì Cảnh rốt cuộc cũng hiểu vì sao Vu Quang lại thần tượng người này đến vậy, bởi Go thật sự là một nhân vật có khí phách của đấng anh hùng.

Anh lướt xem những bài đăng của Go trước khi hắn nổi tiếng. Go đã nhiều lần dự đoán sự sụp đổ của thị trường chứng khoán, nhưng lúc ấy mọi người đều mỉa mai bài đăng của hắn. Mãi cho đến khi thị trường chứng khoán bất ngờ sụp đổ, dư luận lập tức đổi chiều. Cơ số người quỳ bái tôn sùng hắn, đến giờ vẫn có người vào đào mộ những bài đăng ấy.

Lần đó, sự sụp đổ của thị trường chứng khoán cũng coi như góp phần tạo nên tên tuổi Trịnh Minh Dịch. Trong lúc thị trường bị bao phủ bởi tư duy cổ phiếu sẽ tăng giá, hắn lại đi theo hướng trái ngược, bán khống một số lượng lớn cổ phiếu trong tay để rồi cuối cùng thắng một trận lớn.

Cùng một lúc, hắn tạo dựng được tiếng vang cả trong đời thực lẫn trên mạng.

Giang Trì Cảnh ngồi xem từng bài đăng một. Hầu hết thời gian Go chỉ tư vấn vài câu liên quan đến việc tăng và giảm giá, thi thoảng mới liệt kê ra những công ty niêm yết có vấn đề để các nhà đầu tư nhỏ lẻ biết mà tránh xa.

Mỗi lần hắn điểm mặt công ty nào đều sẽ có người bình luận trêu đùa, bảo hắn nhớ chú ý an toàn bản thân. Bởi lời nói của hắn rất có trọng lượng, nói như thế chẳng khác nào đang giáng một đòn nặng cho công ty ấy.

Cũng do vậy nên sau khi Go mất tích, trên diễn đàn xuất hiện đầy thuyết âm mưu. Có người bảo Go thần bị công ty nào đó rắp tâm bỏ tù, có người bảo Go thần đang bị điều tra. Tóm lại ai ai cũng bày tỏ thái độ bi quan.

Bảo sao thằng nhóc Vu Quang kia lại lo lắng đến vậy.

Trước đây Giang Trì Cảnh vẫn luôn thấy Vu Quang có hơi tăng động nên không để tâm đến chuyện nó nói lắm. Nhưng sau khi dạo qua diễn đàn anh mới phát hiện hóa ra có rất nhiều người quan tâm tới an nguy của Go.

Giang Trì Cảnh rất muốn nói cho bọn họ biết, chắc là không ngờ đâu ha, đại thần của mấy người đang ở trong tù nè.

Anh chính là người duy nhất biết rõ bí mật ấy, phải nói thực là cảm giác này thoải mái vô cùng.

Giang Trì Cảnh tiếp tục đọc các bài đăng của Go, anh phát hiện một chuyện khá thú vị.

Go thường xuyên gõ sai chính tả, ví như “ngân sách” (jījīn) gõ nhầm thành “gà tinh” (jījīng), hay “ngắn hạn” (duǎnqī) gõ nhầm thành “tắt thở” (duànqì). Thế nên mỗi lần hắn đưa ra lời khuyên về giao dịch, bên dưới sẽ có người liên tục hỏi đi hỏi lại là hắn đang nói “mua” (mǎi) hay “bán” (mài).

*Phần trong ngoặc là bính âm, tức việc dùng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm tiếng Trung. Như mình có ghi ra bính âm của các từ trên thì mọi người sẽ thấy nó na ná nhau, chỉ khác thanh điệu nên nếu dùng chức năng chuyển đổi giọng nói sang ngôn ngữ, nếu giọng đọc không chuẩn 100% thì máy sẽ hiểu sai và chuyển sai.

Rất nhiều người hâm mộ bảo Go thần nên cẩn thận một chút, bớt gõ chữ sai chính tả đi. Nhưng chỉ có Giang Trì Cảnh biết, Go thần của bọn họ bị chứng khó đọc, những gì hắn viết trên diễn đàn rất có thể là do dùng chức năng chuyển đổi giọng nói thành chữ viết, hoặc đơn giản là hắn đánh bậy đánh bạ cho xong.

Nghĩ đến đây, Giang Trì Cảnh cong môi mỉm cười, cái tên Trịnh Minh Dịch này đúng là… hơi bị đáng yêu.

Mãi đến tận mười hai giờ đêm Giang Trì Cảnh mới chịu tắt máy tính, hai mắt đã mỏi nhừ muốn sưng cả lên.

Anh nằm trên giường nhớ lại lúc Trịnh Minh Dịch tập đấm bốc. Vốn anh cứ tưởng người đàn ông này sẽ rất vô tình và lạnh lùng, ngờ đâu ẩn sâu bên trong đó hắn còn có một bộ mặt chính nghĩa như vậy.

Nếu bảo Giang Trì Cảnh phân tích Trịnh Minh Dịch xem hắn là người thế nào giống như cách anh phân tích những người khác thì nói thật lòng, anh không làm được.

Anh chỉ có thể nói rằng, trong tất cả những người mà từ trước đến giờ anh từng gặp, Trịnh Minh Dịch là người thú vị nhất nhất nhất luôn.

***