Vùng Cấm

Chương 26




“Liên quan gì tới anh.”

Lạc Hải còn chưa kịp trả lời, Giang Trì Cảnh đã nắm lấy khuỷu tay Trịnh Minh Dịch, kéo hắn đến trước cửa thư viện. Giờ còn chưa đến hai giờ nên phạm nhân vẫn ở trong thư viện. Giang Trì Cảnh chào quản giáo đứng canh gác giúp anh, sau đó đứng luôn ngay cửa, vừa trông chừng đám phạm nhân bên trong vừa hỏi Trịnh Minh Dịch một vấn đề mà anh hẵng còn đang thắc mắc: “Sao anh biết Hứa Thắng không dùng hết sức để đánh?”

Khóe môi Trịnh Minh Dịch bị trầy, nhìn thế nào cũng chẳng giống là bị đánh một cách nương tay.

“Tôi cảm nhận được.” Trịnh Minh Dịch trả lời xong lập tức hỏi lại, “Cậu từng hẹn hò với bác sĩ Lạc?”

Trịnh Minh Dịch đã hỏi câu này đến ba lần, Giang Trì Cảnh biết mình không thể lờ đi được nữa nên đáp vội một tiếng “Ừa” rồi hỏi tiếp: “Lực đẩy của cú đấm có thể mạnh đến vậy à?”

“Mạnh chứ.” Trịnh Minh Dịch mặt không đổi sắc đáp, “Hẹn hò từ khi nào?”

“Chuyện của mấy năm trước rồi.” Giang Trì Cảnh đáp, “Sao Hứa Thắng lại nương tay với anh?”

“Không rõ.” Trịnh Minh Dịch trả lời, “Quen nhau bao lâu?”

Giang Trì Cảnh định vô thức đáp lại nhưng anh bỗng nhận ra, tiết tấu cuộc đối thoại lần này có hơi sai sai. Hai người có phải đang chơi trò gián điệp đâu mà cứ anh hỏi một câu tôi hỏi một câu. Trò chuyện bình thường thôi được rồi sao đang nói một chuyện lại rẽ ngang thành hai chuyện rồi?

“Trịnh Minh Dịch,” Giang Trì Cảnh điều tiết lại nhịp điệu cuộc đối thoại, “Anh quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi lắm à?”

“Cậu đã quên hôm nọ mình nói gì với tôi rồi sao?”

Trước đây Trịnh Minh Dịch nói chuyện với Giang Trì Cảnh đều luôn treo ba chữ “cảnh sát Giang” trên môi, ra vẻ nể trọng một cách nghiêm túc nửa mùa. Còn giờ đừng nói là nể trọng, giọng điệu của hắn ngược lại mang cảm giác hơi bức bách như thể Giang Trì Cảnh đã làm chuyện gì đó rất sai trái.

“Tôi nói gì cơ?” Giang Trì Cảnh hỏi lại.

“Cậu bảo cậu không thích đàn ông.” Trịnh Minh Dịch đáp.

À thì, lần đó Giang Trì Cảnh bị Trịnh Minh Dịch đoán đúng giới tính đối tượng mà anh hẹn gặp mặt nên anh mới bịa chuyện cho xong, ai mà ngờ tới giờ hắn vẫn còn nhớ chứ. Nghe qua cứ như kiểu Giang Trì Cảnh là phường không mấy lương thiện, kiếm cớ lừa gạt con nhà người ta. Nhưng vấn đề ở đây là anh không tin Trịnh Minh Dịch dễ dàng bị mình lừa như thế.

“Tôi cong đấy, chuyện rõ như ban ngày mà?” Giang Trì Cảnh hiên ngang trả lời.

“Thế bác sĩ Lạc có gì tốt?” Trịnh Minh Dịch lại hỏi.

Với Giang Trì Cảnh mà nói, hẹn hò cùng Lạc Hải từ lâu đã là chuyện quá khứ, giờ anh vốn không thể nhớ lại được cảm giác khi yêu đương ngày ấy.

Cơ mà chuyện này liên quan gì đến Trịnh Minh Dịch nhỉ?

“Bạn trai cũ tức là thì quá khứ.” Giang Trì Cảnh cũng không hiểu sao mình phải giải thích cho hắn nghe, “Anh có hiểu khái niệm thì quá khứ không?”

Trịnh Minh Dịch mím môi không hỏi nữa, nhưng vẻ khó chịu trong đáy mắt đã vơi đi một chút.

Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội tiếp tục câu chuyện ban nãy, “Anh bảo Hứa Thắng không đánh hết sức nhưng lỡ như sức lực hắn chỉ tới đó thì sao?”

“Không đến mức đó đâu.” Trịnh Minh Dịch chỉ vào vết thương nơi khóe miệng, “Nếu tôi dùng hết sức có thể đánh gãy răng một người.”

Trọng tâm câu chuyện rõ là Hứa Thắng, Trịnh Minh Dịch lại lôi khả năng đánh đấm của mình ra nói.

Không hiểu sao Giang Trì Cảnh cảm thấy giọng điệu Trịnh Minh Dịch mang theo sự tàn bạo giống như hắn đang thật sự muốn đánh gãy răng người khác. Anh sợ Trịnh Minh Dịch sau này sẽ tìm Hứa Thắng để trả thù nên vội nói, “Vậy đúng là Hứa Thắng nương tay rồi, đánh cho có lệ thôi.”

“Ừa.” Trịnh Minh Dịch lơ đễnh đáp.

Nếu Hứa Thắng đã đánh cho có lệ, sau đó còn chủ động nhường đường cho Trịnh Minh Dịch đi chứng minh chuyện này đã kết thúc. Hứa Thắng và công chúa sẽ không đến làm phiền Trịnh Minh Dịch nữa.

Từ Lão Cửu, Trần Nhị cho đến Hứa Thắng, mỗi lần xảy ra chuyện Trịnh Minh Dịch đều có thể an toàn thoát thân.

Có lẽ hình tượng của Trịnh Minh Dịch trong lời đồn cũng không quá ghê gớm, nhưng giờ có nhiều phạm nhân kì cựu cứ trông thấy Trịnh Minh Dịch là tự giác né xa. Xem ra sau này sẽ không mấy người dám đến kiếm chuyện với hắn.

Giang Trì Cảnh và Trịnh Minh Dịch bước vào thư viện, đám phạm nhân ban nãy hóng chuyện bên cửa sổ đều ra sức cúi đầu, tỏ vẻ bản thân như người vô hình.

Phạm nhân ở nhà tù phía Nam thường chơi với nhau thành nhiều nhóm nhỏ, vì như bạn cùng phòng giam hoặc bạn cùng nhóm đi lao động. Dù các nhóm bạn này có nảy sinh mâu thuẫn hay không thì đều sẽ có chung nhận thức với nhau là đừng đi kiếm chuyện với người thuộc phe phái của Hứa Thắng.

Xem tình hình hiện nay có vẻ như đám người này đã hình thành chung một nhận thức mới – đó là đừng đụng tới Trịnh Minh Dịch.

Tên phạm nhân đang ngồi ở bàn đầu tiên gần cửa sổ tự giác đứng dậy nhường chỗ cho Trịnh Minh Dịch. Trịnh Minh Dịch quen thói cầm quyển truyện tranh mà hắn hay đọc lên xem, ung dung như thể chuyện người khác nhường chỗ cho hắn là lẽ đương nhiên.

Ra vẻ đại ca dữ luôn ha!

Giang Trì Cảnh dựng thẳng tờ báo lên, khẽ thở dài.

Người ta bị bỏ tù oan thì cả ngày chỉ biết nghĩ cách làm sao để mau rửa sạch oan khuất. Trịnh Minh Dịch thì hay rồi, bị bỏ tù oan thì ngược lại không màng chính sự mà lo đi tạo dựng địa vị trong tù trước.

Nếu không phải Giang Trì Cảnh biết Trịnh Minh Dịch vô tội thì dám anh cũng nghĩ người nọ hợp với cuộc sống trong tù hơn.

Nhưng mà như thế cũng tốt, tin đồn truyền đi bảo rằng Trịnh Minh Dịch là người mà Giang Trì Cảnh đè được. Đám phạm nhân không dám đi kiếm chuyện với Trịnh Minh Dịch thì dĩ nhiên sau này cũng không dám tới gây phiền hà cho anh.

Mới nghĩ đến đây thì bỗng có một tên phạm nhân bước vào thư viện, hắn đi thẳng đến trước bàn làm việc của Giang Trì Cảnh nói: “Cảnh sát Giang, tôi muốn báo cáo có kẻ hút thuốc ở phòng giải trí.”

Giang Trì Cảnh liếc mắt nhìn kẻ vừa đến, bản thân hắn cũng là một trong những gương mặt thân quen chuyên hút thuốc tại phòng giải trí. Nghe hắn bảo muốn báo cáo người khác, anh chợt thấy có gì đó không ổn.

“Là ai?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Anh qua xem thử đi.”

Ban nãy Giang Trì Cảnh vẫn ở trong phòng y tế nên không biết kẻ nào vừa đi vào phòng giải trí. Nhưng nhìn tình hình này anh đoán có lẽ là đám phạm nhân kéo bè kéo phái đang tranh nhau quyền sử dụng căn phòng.

Giang Trì Cảnh dĩ nhiên lười quan tâm đến mấy chuyện như thế này nhưng nếu phạm nhân đã chủ động tới tìm anh, thân là quản giáo anh không thể làm ngơ được.

Anh đi theo kẻ vừa rồi ra khỏi cửa trước thư viện, nhưng trước khi bước vào phòng giải trí, anh vô thức nhìn về phía cầu thang và nhận ra quản giáo thường đứng canh giữ ở đó đã đi đâu mất dạng.

“Quản giáo kia đi vệ sinh rồi.”

Nghe người kia nói vậy, lòng Giang Trì Cảnh bỗng nảy sinh cảm giác bất thường. Quản giáo đi vệ sinh là chuyện rất bình thường, nhưng nhà vệ sinh nằm ở góc ngoặt của hành lang. Trừ phi tên phạm nhân này bắt gặp quản giáo quẹo ra hành lang đúng lúc hắn vừa bước ra phòng giải trí, bằng không hắn chẳng đời nào biết được quản giáo đã đi vệ sinh.

Nhưng kể cả như thế cũng không ổn.

Vì quản giáo quẹo vào hành lang có thể là để đi đến nhà giam số 3. Tên phạm nhân này ở phòng giải trí nhưng lại biết chắc quản giáo đã đi vệ sinh, điều này khiến Giang Trì Cảnh chỉ có thể nghĩ đến một khả năng – chính là có một tên phạm nhân khác đã dẫn quản giáo kia đến bên đó.

Thú vị rồi đây.

Giang Trì Cảnh thầm cười khẩy trong lòng, tiếp tục sải bước trên đôi Dr.Martens đến phòng giải trí.

Anh không thích phạm nhân đang yên đang lành lại đi kiếm chuyện, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh sợ phạm nhân đến gây sự với mình. Đằng nào cũng lâu rồi anh chưa vận động gân cốt, đám người này đến cũng đúng lúc thật.

Lúc Giang Trì Cảnh mở cửa phòng giải trí ra, quả thật bên trong có một kẻ đang hút thuốc lá. Gã là phạm nhân của khu nhà giam số 1, biệt danh Mã Lục, từng cưỡng hiếp và giết chết một nam thanh niên.

Lúc Giang Trì Cảnh mới được chuyển đến nhà tù phía Nam, gã cũng là một trong những người đầu tiên trêu ghẹo anh. Nhưng kể từ khi Giang Trì Cảnh đánh cho tên phạm nhân có ý đồ quấy rối anh một trận thừa sống thiếu chết, Mã Lục và đám người còn lại đều tự giác từ bỏ ý định động vào Giang Trì Cảnh.

“Dập thuốc lá đi.” Giang Trì Cảnh lạnh lùng nói.

“Yes, sir.” Mã Lục dường như đang đợi Giang Trì Cảnh. Sau khi dập thuốc lên khung cửa sổ, gã đi thẳng về phía Giang Trì Cảnh, “Nghe nói gần đây cảnh sát Giang có tình nhân mới.”

Mỗi tin đồn đều bao hàm nhiều yếu tố khác nhau, nhưng luôn có những kẻ chỉ chú ý đến phần thông tin liên quan đến thứ mà họ thích phỏng đoán hoặc muốn được nghe. Giống như tin đồn về Giang Trì Cảnh và Trịnh Minh Dịch, bất kể Giang Trì Cảnh trong câu chuyện được đồn đãi là nằm trên hay nằm dưới, tên phạm tội hiếp dâm Mã Lục sẽ chỉ chú ý đến chi tiết – quản giáo Giang Trì Cảnh đã có quan hệ xác thịt với phạm nhân.

Chuyện này nghe hay ho biết bao.

“Thế thì sao, chuyện này liên quan gì tới mày?” Giang Trì Cảnh mất kiên nhẫn lên tiếng, trên mặt không giấu sự khinh thường, “Đái một vũng rồi soi lại bản mặt mình đi.”

“Đâu cần phải nói vậy cảnh sát Giang.” Mã Lục cười vẻ ghê rợn, “Chúng ta lí lẽ đàng hoàng với nhau nào. Cưng không thử thì sao biết là anh không được?”

“Khỏi cần thử.” Giang Trì Cảnh quay đầu nhìn kẻ đã dẫn anh đến đây, quả nhiên hắn đang đứng canh giữ cửa phòng giải trí, “Tao đếm tới ba, hai đứa bọn mày cút ra chỗ khác cho tao.”

“Thôi nào, thằng họ Trịnh kia không phải là bị liệt dương à? Chắc lớn được bằng này chứ gì?” Mã Lục giơ ngón út ra, “Cưng mà ở đây là phê tới nóc luôn, sao lại không thử chơi với đám đàn ông thực thụ như bọn anh hả?”

“Đúng đó đúng đó, chơi với thằng liệt dương có gì mà…”

Giang Trì Cảnh gỡ dùi cui trên eo xuống ngay tắp lự, anh quay người gõ một phát vào tên phía sau khiến hắn đụng phải chiếc tủ bên cạnh. Hai chiếc tủ kim loại đập vào nhau vang lên tiếng lạch cạch.

“Thằng đ*o nào bất lực cơ?” Giang Trì Cảnh xoay người lại, chĩa thẳng dùi cui vào mũi Mã Lưu, “Mày nói lại lần nữa tao nghe?”

Trên thực tế Giang Trì Cảnh có thể gọi đội tuần tra lại đây thông qua bộ đàm, nhưng anh thấy không cần thiết phải làm vậy bởi với khả năng của anh, hai tên này còn dễ xử chán.

“Ai cũng biết rồi cần gì anh đây nói lại lần nữa.”

Nói tới đây, Mã Lưu dùng mắt ra hiệu cho tên đằng sau, Giang Trì Cảnh lập tức cảnh giác quay đầu lại, đá bay kẻ đang tiến tới. Nhưng lần này Mã Lục cũng phản ứng rất nhanh, hắn giữ chặt Giang Trì Cảnh từ phía sau lưng.

“Mau bịt miệng nó lại.”

Tên vừa bị đá vào bụng run rẩy tiến lại gần, Giang Trì Cảnh canh đúng thời cơ mượn lực nhảy lên đá một phát vào cằm khiến hắn trợn trắng hai mắt ngất xỉu ngay lập tức.

Sau khi hạ chân xuống, Giang Trì Cảnh lập tức thúc cùi chỏ khiến Mã Lục phải lui lại. Anh tiếp tục xoay người, thuận thế phang dùi cui qua.

Nhưng ngay lúc dùi cui cách mặt Mã Lục trong gang tấc, bỗng có ai đó xuất hiện nắm lấy cổ tay Giang Trì Cảnh, chặn đòn tấn công của anh lại. Giang Trì Cảnh còn chưa kịp phản ứng đã trông thấy Trịnh Minh Dịch xuất hiện bên cạnh mình, hắn tung một đấm vào mặt Mã Lục.

Một chiếc răng dính máu bắn vào tường rồi văng trở lại ngay chân Giang Trì Cảnh.

Anh ngây người nhìn Trịnh Minh Dịch vừa buông lỏng cổ tay mình ra, tiếp đó hắnnắm lấy cổ áo Mã Lục đấm cho gã thêm một phát. Lần này thứ bay ra khỏi miệng Mã Lục không còn là răng nữa mà là một họng máu tươi.

Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu Giang Trì Cảnh: Hóa ra Trịnh Minh Dịch không hề nói điêu, một đấm của hắn đúng là có thể đánh gãy răng người khác.

Nhưng giờ nào phải lúc để anh suy nghĩ vẩn vơ? Trịnh Minh Dịch cứ ra đòn liên tục, chưa được mấy đấm Mã Lục đã bị đánh đến mức cả mặt toàn là máu.

“Trịnh Minh Dịch!” Giang Trì Cảnh vội vàng ngăn hắn lại, “Ai kêu anh đánh hăng vậy hả, mau dừng tay lại!”

Trịnh Minh Dịch cuối cùng cũng chịu buông cổ áo Mã Lục ra, Mã Lục đã bất tỉnh từ lúc nào, cả người èo uột nằm trên mặt đất.

Giang Trì Cảnh dùng bộ đàm thông báo cho đội tuần tra và Lạc Hải đến, sau đó bảo Trịnh Minh Dịch: “Tôi biết là anh có lòng tốt, nhưng tôi có thể tự mình giải quyết được.”

“Không phải tôi có lòng tốt gì đâu cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch vung tay vết máu, thản nhiên đáp, “Chỉ là hôm nay đang khó ở trong người, cần chỗ trút giận thôi.”

Giang Trì Cảnh: “…”

Thôi vậy, hóa ra vẫn là anh tự mình đa tình.

“Lát bị điều tra không được nói như vậy.” Giang Trì Cảnh nhắc nhở, “Bảo là anh giải vây giúp tôi, sẽ tăng điểm rèn luyện cho anh đó.”

“Ừa.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Mà sao cậu lại ẩu đả với đám này?”

“Cũng không có gì.”

Mà đúng là không có gì thật, chỉ là hai người bọn họ nói Trịnh Minh Dịch vừa nhỏ vừa liệt dương thôi.

Nhớ tới chuyện này, suy nghĩ của Giang Trì Cảnh lại bỗng chuyển hướng không kiểm soát. Ban nãy lúc ở phòng y tế anh vô tình ngồi vào trong lòng Trịnh Minh Dịch. Mấy cái khác không nói, nhưng bằng cảm nhận cá nhân anh phải nói một câu công bằng là Trịnh Minh Dịch không – hề – nhỏ – tí – nào.

“Cảnh sát Giang.”

Trịnh Minh Dịch lên tiếng ngắt ngang suy nghĩ của Giang Trì Cảnh. Anh dời ánh mắt từ phía dưới lên nhìn Trịnh Minh Dịch hỏi, “Chuyện gì?”

“Cậu làm tôi nhớ lại lúc còn bé.” Trịnh Minh Dịch nói.

“Lúc còn bé?” Giang Trì Cảnh khó hiểu, anh lại không theo kịp tư duy nhảy cóc của Trịnh Minh Dịch rồi.

“Hồi nhỏ tôi rất thích một nhân vật trong anime.” Nói tới đây Trịnh Minh Dịch bỗng dừng lại một chốc, “Là con mèo Poko ấy.”

*Mèo Poko có tên tiếng Trung là mèo Đinh Đang (叮当 – đọc là dīngdāng). Trịnh Minh Dịch đang chơi chữ vì tên mèo Đinh Đang đồng âm với từ 盯裆 (cũng đọc là dīngdāng) – ý là nhìn chòng chọc vào háng người khác =))))))

Giang Trì Cảnh: “…”

Mẹ bà, lại bị bắt quả tang tại trận nữa rồi.

***