Từ phòng y tế đi ra, Giang Trì Cảnh loanh quanh trên hành lang một lúc cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đi tìm trưởng ngục.
Trong phút chốc anh thậm chí còn định bảo trưởng ngục để Trịnh Minh Dịch tiếp tục đến chỗ anh. Nhưng nghĩ lại mới hôm qua anh còn đuổi người ta đi, hôm nay lại bảo người ta quay về nghe có hơi mất giá.
Đằng nào tới lúc nghỉ trưa Trịnh Minh Dịch cũng sẽ đến thư viện thôi, lúc đó anh cứ trực tiếp hỏi luôn hắn là được. Nếu đúng là Trịnh Minh Dịch làm những chuyện này để giải quyết vụ tin đồn giúp anh, vậy chuyện hắn trêu anh cũng coi như có thể bỏ qua được.
Nghĩ như vậy nên Giang Trì Cảnh vẫn quay trở lại thư viện, ngồi đợi tới giờ nghỉ trưa. Nhưng quá mười hai giờ trưa nay, Trịnh Minh Dịch lại không đến thư viện như mọi lần.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giang Trì Cảnh liên tục ngó nhìn đồng hồ, lộ rõ sự sốt ruột. Trước giờ anh không hề biết Trịnh Minh Dịch lại nghe lời đến vậy. Anh bảo hắn không đến, ai ngờ hắn không đến thật.
Một lúc sau, trong thư viện bỗng vang lên tiếng xì xào. Giang Trì Cảnh vốn đang bực bội định quay ra quát mắng, nhưng anh phát hiện ra đám tù nhân đều đang ngưỡng cổ nhìn ra phái bên ngoài cửa sổ.
Anh nhìn theo tầm mắt bọn họ ngó ra thì trông thấy có ba đến năm người đang đứng ở bóng râm ngoài sân tập. Tình huống y như lần đánh nhau hôm trước, chỉ khác là kẻ đang đứng trước mặt Hứa Thắng lần này đã đổi từ tên côn đồ sang Trịnh Minh Dịch.
Đôi con ngươi co rút trong thoáng chốc, trái tim Giang Trì Cảnh như muốn thắt lại.
Trịnh Minh Dịch đã giải quyết xong chuyện công chúa rồi, cớ sao Hứa Thắng vẫn đến gây sự với hắn?
Giang Trì Cảnh còn chưa kịp nghĩ thông, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ khiến anh đứng bật dậy, chiếc ghế văn phòng đập vào tường tạo nên tiếng động vang dội. Đám tù nhân nghe thế vội quay sang nhìn Giang Trì Cảnh, nhưng giờ anh chẳng còn tâm trí đâu mà chú ý tới bọn họ.
Hứa Thắng tung một cú đấm vào bên má Trịnh Minh Dịch, Trịnh Minh Dịch loạng choạng bước lùi hai bước nhưng đã nhanh chóng đứng vững lại. Hắn dùng ngón cái chạm vào khóe môi bị đánh, trong mắt hiện lên sự tàn bạo và nguy hiểm mà Giang Trì Cảnh đã từng thấy.
“Đánh đi, đánh đi!”
“Đánh trả đi chứ! Không đánh không phải đàn ông!”
Đám người trong thư viện nhặng xị cả lên, rặt một vẻ đam mê hóng chuyện. Giang Trì Cảnh tháo dùi cui bên hông xuống, gõ “bộp” lên bàn một phát, lạnh lùng nói: “Im lặng!”
Đám phạm nhân đang hăng máu tạm thời im lặng một chút, không la ó ồn ào như ban nãy nhưng vẫn căng mắt hào hứng nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ.
Giang Trì Cảnh nhìn về phía Trịnh Minh Dịch lần nữa, trong đầu anh chỉ còn duy nhất một ý niệm: Tuyệt đối không được đánh trả.
Hứa Thắng đã ở nhà tù phía Nam hơn mười năm, có một số quy tắc trong nhà tù ngay cả Giang Trì Cảnh còn không rõ bằng gã. Nếu Trịnh Minh Dịch thật sự nảy sinh hiềm khích với Hứa Thắng, rất có khả năng hắn sẽ bị hành đến mức không sống nổi ở nhà tù phía Nam và buộc phải chuyển trại giam.
Giang Trì Cảnh không mong chuyện này sẽ xảy ra. Anh chỉ hận bản thân bây giờ không có thần giao cách cảm khiến Trịnh Minh Dịch nghe được lời anh nói. Nhưng có ngờ đâu ngay lúc này, Trịnh Minh Dịch dường như cảm nhận được sự tồn tại của Giang Trì Cảnh. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn về cửa sổ của thư viện, chạm ngay ánh nhìn của Giang Trì Cảnh.
Khoảng cách giữa hai người không hề gần nhưng Giang Trì Cảnh vẫn nhìn rõ được cảm xúc trong ánh mắt Trịnh Minh Dịch bỗng thay đổi.
Vẻ thù địch vây kín tầm mắt ban nãy đã tan biến, nét mặt đang nghiêm trọng cũng dần thả lỏng, trong chốc lát Trịnh Minh Dịch đã bình tâm trở lại.
Đôi bên nhìn nhau chỉ một thoáng, Trịnh Minh Dịch đã thu hồi tầm mắt. Hắn trưng khuôn mặt vô cảm nói gì đó với Hứa Thắng, Hứa Thắng sau đó cũng không động tay động chân nữa mà chỉ tránh sang một bên, làm động tác nhường đường cho Trịnh Minh Dịch.
Trịnh Minh Dịch lướt qua Hứa Thắng rồi đi thẳng đến tòa nhà công vụ. Đám phạm nhân trong thư viện “hừm” một tiếng, cả bọn cụt hứng dời mắt khỏi cửa sổ.
Giang Trì Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn đồng hồ, đoán chừng Trịnh Minh Dịch hẳn đã sắp đi đến lầu hai nên không ngồi yên được nữa mà bước ra ngoài hành lang thư viện. Chưa đầy ba mươi giây sau, bóng dáng Trịnh Minh Dịch đã xuất hiện ở cầu thang.
Giang Trì Cảnh chào hỏi quản giáo đứng canh trên lầu hai rồi nhờ y trông chừng giúp phạm nhân trong thư viện. Tiếp đó anh bước nhanh đến chỗ Trịnh Minh Dịch, nhìn khóe miệng rướm máu của hắn, anh cau mày hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trịnh Minh Dịch dừng bước ngay trước mặt Giang Trì Cảnh, “Vẫn ổn.”
Giang Trì Cảnh không tin lời Trịnh Minh Dịch nói, anh đưa tay nắm cằm hắn quay sang một bên, cẩn thận nhìn khóe môi chảy máu của hắn. Sau khi xác nhận người nọ thật sự không sao, hàng lông mày vẫn nhíu chặt nãy giờ của anh mới buông lỏng.
Trịnh Minh Dịch cao hơn Giang Trì Cảnh non nửa cái đầu. Hắn thật sự không ngờ Giang Trì Cảnh sẽ ngang nhiên nắm cằm mình như vậy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và buồn cười.
“Được chưa nào cảnh sát Giang?”
“Đi theo tôi.”
Giang Trì Cảnh nắm lấy cổ tay Trịnh Minh Dịch, dắt hắn đến phòng y tế. Hiếm khi thấy Vu Quang không có ở đây, còn Lạc Hải đang nằm chợp mắt trên một chiếc giường đơn. Trông thấy hai người bước vào, Lạc Hải uể oải ngồi dậy.
Liếc nhìn vết thương trên khóe miệng Trịnh Minh Dịch, y hỏi Giang Trì Cảnh, “Ai đánh đó?”
“Hứa Thắng.” Giang Trì Cảnh đáp. Anh bảo Trịnh Minh Dịch ngồi lên một chiếc giường khác, tiếp đó lấy hộp thuốc từ trong tủ ra như một thói quen rồi quay lại ngồi trước mặt Trịnh Minh Dịch, “Anh với Hứa Thắng làm sao vậy?”
“Còn làm sao nữa, hắn dạy dỗ tôi.” Trịnh Minh Dịch hợp tác nâng cằm lên để tiện cho Giang Trì Cảnh thoa thuốc.
Một kẻ đánh nhau máu chiến như Trịnh Minh Dịch lại đột nhiên thốt ra câu “hắn dạy dỗ tôi”, chẳng hiểu sao Giang Trì Cảnh lại nghe ra giọng điệu ấm ức.
“Không phải anh đã xử lí xong chuyện của công chúa rồi à?” Giang Trì Cảnh nhíu mày hỏi. Dù sao anh cũng không phải bác sĩ có chuyên môn, bông y tế trong tay anh đè trúng vết thương trên khóe miệng Trịnh Minh Dịch khiến hắn phải rít lên một tiếng vì đau.
“Cảnh sát Giang, cậu dịu dàng chút được không?” Trịnh Minh Dịch kháng nghị.
“Tôi như vậy còn chưa đủ dịu dàng với anh hả?” Giang Trì Cảnh thô lỗ dán miếng băng cá nhân lên khóe môi Trịnh Minh Dịch, “Không tin anh hỏi bác sĩ Lạc thử xem.”
Lạc Hải ngồi ở giường bên cạnh nhìn riết cũng thành quen, chỉ biết thở dài cảm thán, “Đúng là dịu dàng hơn khi đối xử với tôi rồi đó.”
Giang Trì Cảnh từ lâu đã xem Lạc Hải như anh em nên vốn không có kiểu đối xử dịu dàng với nhau. Nếu Lạc Hải bị thương như vừa rồi thì cùng lắm anh cũng chỉ giúp y lấy hộp thuốc.
Vả lại Giang Trì Cảnh miễn cưỡng đối xử dịu dàng một tí với Trịnh Minh Dịch chẳng qua cũng là vì nhớ đến chuyện hắn giải quyết tin đồn giúp anh thôi.
“Sao Hứa Thắng phải dạy dỗ anh?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Vì công chúa vẫn không vui.” Trịnh Minh Dịch nói, “Hứa Thắng bảo có người lén chế giễu công chúa có mắt không tròng.”
“Thế ra anh trăm tính ngàn tính, tính được cả chuyện của tôi nhưng lại để sót vụ này.” Giang Trì Cảnh nói.
“Ừa.” Trịnh Minh Dịch nhẹ nhàng đáp, thoải mái thừa nhận việc hắn thật sự tính toán sâu đến nhường đấy nhưng lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
“Chuyện tin đồn,” Giang Trì Cảnh dừng một chốc, khẽ nói, “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.” Trịnh Minh Dịch hơi nhếch khóe môi bên kia, “Cảnh sát Giang chỉ cần đối xử dịu dàng với tôi xíu là được.”
Giang Trì Cảnh tự thấy bản thân mình cũng chẳng phải người dịu dàng gì cho cam nên anh bỏ ngoài tai câu nói của Trịnh Minh Dịch.
May là Trịnh Minh Dịch chỉ ăn một đấm rồi thôi nên không xảy ra hậu quả nghiêm trọng nào cả. Tính ra cũng là trong cái rủi có cái may rồi.
Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng thật sự thư thả, anh kéo chiếc ghế xoay qua, ngồi xuống trước mặt Trịnh Minh Dịch, “May là anh không đánh trả.”
“Tôi sẽ không đánh trả.” Trịnh Minh Dịch nhìn Giang Trì Cảnh, “Tôi nói rồi mà, tôi sẽ nghe lời cảnh sát Giang.”
Lần trước lúc Trịnh Minh Dịch bị biệt giam, Giang Trì Cảnh có bảo hắn ta sau này đừng dùng bạo lực giải quyết vấn đề nữa. Giang Trì Cảnh chợt tới giây phút Trịnh Minh Dịch bỗng nhìn về phía thư viện, chắc là lúc ấy hắn vừa nhẫn nhịn vừa nghĩ đến anh nên mới vô thức nhìn qua bên này.
Đúng là rất nghe lời.
“Khụ.” Giang Trì Cảnh mất tự nhiên hắng giọng một cái, đè nén cảm giác kì quái trong lòng, “Thế nên tôi bảo anh đừng đến thư viện nữa là anh không đến thật luôn?”
“Không thì sao?” Trịnh Minh Dịch nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng Giang Trì Cảnh, “Chẳng lẽ cảnh sát Giang mong tôi đến à?”
Giang Trì Cảnh bị người nọ nhìn càng thấy không được tự nhiên, anh đáp lại một cách đúng mực, “Không hề, anh thích đến hay không thì tùy.”
Trịnh Minh Dịch cười khẽ hỏi, “Vậy rốt cuộc cảnh sát Giang thích người biết nghe lời hay không nghe lời nào?”
“Ê.” Giang Trì Cảnh còn chưa kịp trả lời, Lạc Hải đang ngồi bên cạnh đã ngắt ngang, “Hai người có thể về lại thư viện rồi hẵng tán tỉnh nhau được không?”
Trong mắt Lạc Hải, Trịnh Minh Dịch vẫn là phạm nhân. Giang Trì Cảnh tin rằng y nín nhịn nãy giờ mới lên tiếng cũng coi như là đã nể mặt lắm rồi. Anh đang định bảo mình và Trịnh Minh Dịch không hề tán tính nhau, nhưng Trịnh Minh Dịch đã nhanh chóng thu hồi vẻ mặt cợt nhả, dùng giọng điệu nghiêm túc đáp, “Thật ra còn một lí do nữa khiến tôi không đánh trả.”
Thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, Giang Trì Cảnh bỗng nhận ra một chuyện, hình như Trịnh Minh Dịch chỉ nói năng cợt nhả với riêng mình anh mà thôi.
“Nguyên nhân gì?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Hứa Thắng không đánh hết sức.” Trịnh Minh Dịch đáp.
“Không đánh hết sức?”
“Hắn đánh thế này.” Trịnh Minh Dịch nói tới đây bèn đưa tay phải lên tạo thành một cú đấm móc, chầm chậm áp lên khóe miệng của Giang Trì Cảnh. Sau đó hắn hơi dùng sức đẩy nắm tay về phía trước rồi mới thu lại, “Nên thứ mà tôi nhận chủ yếu là lực đẩy từ cú đấm thôi.”
Gương mặt Giang Trì Cảnh bị Trịnh Minh Dịch đẩy nghiêng sang một bên. Anh ngớ người nhìn sàn nhà, lòng tự hỏi có trăm ngàn cách để giải thích mà, Trịnh Minh Dịch có cần phải chạm vào khuôn mặt của anh như vậy không?
Báo hại anh ban nãy còn nghĩ cái tên này cũng đàng hoàng phết, thấy Lạc Hải ngắt ngang cuộc nói chuyện còn biết đứng ra tiếp lời để giải vây cho anh. Ai dè giải vây thì cũng giải thật đấy, nhưng vẫn tranh thủ trêu anh được, chẳng qua là tìm được lí do chính đáng hơn để trêu thôi.
“Ý anh là hắn đánh như thế này đúng không?” Giang Trì Cảnh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trịnh Minh Dịch sau đó bất ngờ tung một cú đấm móc trái.
Thật ra Giang Trì Cảnh không hề thuận tay trái, anh đấm bằng tay này chỉ đơn giản là vì khóe miệng bên kia của Trịnh Minh Dịch đang bị thương. Dĩ nhiên tay trái sẽ không nhanh nhạy như tay phải, thêm nữa Giang Trì Cảnh cũng không cố tình đánh hết sức. Thế nên Trịnh Minh Dịch chỉ cần ung dung ngả người về sau là đã né được cú đấm móc trái này.
Hiển nhiên Giang Trì Cảnh cũng không phải thực sự muốn đánh Trịnh Minh Dịch, chẳng qua anh chỉ muốn dọa hắn một chút coi như hòa nhau thôi. Ai ngờ Trịnh Minh Dịch lại nhanh tay nhanh mắt chụp được cổ tay anh rồi kéo ngược ra đằng sau. Đến khi anh kịp phản ứng lại thì người đã xoay được non nửa vòng, ngồi phịch trong vòng tay Trịnh Minh Dịch.
“Cảnh sát Giang, cậu định đánh tôi thật đấy à?”
Lời đe dọa vang lên từ phía sau tai như thể đang bảo, cậu đã động tay động chân trước thì đừng trách tôi cũng động tay động chân với cậu.
Nhưng cách hai người động tay động chân không hề giống nhau, Giang Trì Cảnh làm vậy là để đánh người còn Trịnh Minh Dịch động tay động chân là siết eo anh thật chặt, lại còn ôm anh vào lòng đến mức khiến anh không thể cục cựa được.
Giang Trì Cảnh ngọ nguậy được hai phát bỗng cảm thấy như có thứ gì đó đang cọ vào lỗ tai mình. Trong thoáng chốc anh mới kịp phản ứng lại và nhận ra bờ môi Trịnh Minh Dịch vừa chạm vào tai anh nhờ hơi thở ấm áp kia.
“Này.” Lạc Hải ngồi bên cạnh giật giật khóe môi, “Đã bảo là hai người về thư viện đi cơ mà, tốt xấu gì cũng làm ơn nhớ giùm đây là địa bàn của người yêu cũ có được không?”
Giang Trì Cảnh đau đầu thở dài, anh vùng ra khỏi vòng tay Trịnh Minh Dịch, đứng dậy nói, “Anh ra ngoài cho tôi.”
Trịnh Minh Dịch đi theo Giang Trì Cảnh ra khỏi phòng y tế, nhưng chưa đầy hai bước hắn lập tức hỏi, “Ban nãy bác sĩ Lạc nói cái gì mà người yêu cũ đó?”
Giang Trì Cảnh lười đáp lại, đi thẳng đến cửa trước thư viện. Ai ngờ đi một hồi anh mới phát hiện người sau lưng không hề đi theo mình, thế là anh phải vòng trở lại phòng y tế. Anh thấy Trịnh Minh Dịch đang đứng cạnh cửa, hắn nhìn Lạc Hải rồi hỏi, “Bác sĩ Lạc, anh là người yêu cũ của cảnh sát Giang sao?”
***