Chưa bao giờ Giang Trì Cảnh lại thấy khó ở sau buổi trưa đến vậy, cứ vài phút anh lại liếc mắt nhìn Trịnh Minh Dịch một cái. Người nọ nhàn nhã ngồi đọc quyển truyện tranh một cách say sưa trong khi Giang Trì Cảnh không làm được gì ra hồn, anh còn chẳng thèm mở camera quan sát trong phòng giải trí lên xem.
Nguyên nhân dẫn đến việc này rất đơn giản: Tính cả vụ Trịnh Minh Dịch trêu đùa lông mi anh lần trước thì đây đã là lần thứ hai anh không thể hiện được bản lĩnh trước mặt người nọ.
Trịnh Minh Dịch vừa nghe đã nhận ra được chỗ sơ hở trong lời nói của anh, thế mà đến tận lúc đi ăn tối anh mới nhận ra cách nói của đối phương có vấn đề.
Chuyện này còn cay cú hơn cả việc cãi nhau bị thua nữa.
Kim giờ chậm rãi di chuyển đến 2 giờ, phạm nhân trong thư viện lần lượt rời đi. Riêng Trịnh Minh Dịch vẫn say mê ngồi đọc truyện tranh như cũ, cả thư viện đã chẳng còn bóng ai nhưng hắn vẫn mải miết ngồi im bên cửa sổ.
“1017.” Giang Trì Cảnh buộc phải lên tiếng hỏi, “Rốt cuộc anh có qua đây không hả?”
Trịnh Minh Dịch ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi gợn lên một đường cong nhàn nhạt. Hắn đặt cuốn truyện tranh trở lại giá sách, đoạn đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Trì Cảnh, thản nhiên đón nhận cái nhìn của anh: “Hôm nay ánh mắt cảnh sát Giang nhìn tôi sao mà cháy bỏng quá.”
“Anh giấu tôi chuyện gì đúng không?” Giang Trì Cảnh không vòng vo tam quốc, anh cứ thế chất vấn Trịnh Minh Dịch luôn.
Câu hỏi này rõ ràng mang ý thăm dò, Giang Trì Cảnh cũng không trông mong Trịnh Minh Dịch sẽ trả lời thành thật, chỉ là anh muốn nhìn xem hắn phản ứng thế nào thôi. Ai ngờ Trịnh Minh Dịch chỉ im lặng một lúc rồi đáp: “Ừa.”
“Chuyện gì?” Giang Trì Cảnh bất giác nhíu mày, thần kinh trở nên căng thẳng.
Trịnh Minh Dịch chậm rãi hé môi như đang cố ý trêu ngươi, hắn dừng một thoáng rồi mới bảo: “Tôi cảm thấy cậu mặc đồng phục trông đẹp lắm.”
Là chuyện này á?
Giang Trì Cảnh nhất thời sửng sốt, nhưng anh lập tức nhận ra cái tên Trịnh Minh Dịch này lại đang trêu mình. Anh kìm nén lửa giận, mặt mũi hằm hằm hỏi: “Anh thấy tôi dễ bắt nạt lắm đúng không Trịnh Minh Dịch?”
“Nào có.” Đối phương chân thành đáp, “Tôi từng thấy cảnh sát Giang rút dùi cui đánh người rồi. Cậu hung dữ như vậy ai mà dám bắt nạt chứ?”
So với Trịnh Minh Dịch thì trình độ đánh nhau của anh còn phải gọi hắn một tiếng sư phụ. Anh cũng không biết tâm trạng mình hiện giờ thế nào nhưng rõ ràng anh cảm giác được, Trịnh Minh Dịch hết lần này đến lần khác cứ hành động như thể đang bắt nạt anh.
“Nói nghe xem nào, cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác, “Đi hẹn hò thế nào rồi?”
“Cũng được.” Giang Trì Cảnh thuận miệng đáp, nhanh chóng quay trở lại chủ đề ban nãy, “Lần trước anh hỏi tôi vào thành phố đúng không, sao anh biết tôi không ở nội thành?”
“Tôi có nói thế à?” Trịnh Minh Dịch đáp tỉnh rụi.
Giang Trì Cảnh không ngờ Trịnh Minh Dịch lại phủ nhận ngay tắp lự. Cũng tại khi ấy anh không kịp thời thể hiện bản lĩnh nên giờ Trịnh Minh Dịch mới được nước giả ngu như thế.
“Anh có.” Giang Trì Cảnh nhìn Trịnh Minh Dịch lom lom, “Anh hỏi tôi vào thành phố chơi đúng không?”
“À, chuyện đó hả.” Trịnh Minh Dịch nhanh chóng đáp lời, “Tan làm xong không phải cậu về lại thành phố sao?”
Về thành phố với vào thành phố là hai chuyện khác nhau, nhưng để giải thích rõ ràng thì đúng là có hơi tốn nước bọt đây. Ấy là chưa kể Giang Trì Cảnh cũng nhận ra, dù anh có lí lẽ thế nào thì Trịnh Minh Dịch cũng có thể đốp lại rằng do anh đang nghĩ nhiều quá thôi.
Thay vì đáp thẳng thừng bằng câu “tôi không biết” và để lộ sơ hở, Trịnh Minh Dịch lại mang đến cho anh cảm giác như thể hắn cố ý khoe chiếc đuôi của mình ra nhưng quyết không để anh có cơ hội chụp được nó.
Đúng là làm người ta bực bội mà.
“Rốt cuộc anh có biết tôi đang sống ở đâu không?” Giang Trì Cảnh thấy thăm dò một hồi cũng chẳng được ích gì, anh bèn hỏi luôn nghi vấn nghẹn ứ trong lòng anh suốt hai hôm cuối tuần.
“Cậu đang sống ở đâu vậy?” Trịnh Minh Dịch tò mò hỏi, “Gần nhà tôi lắm hửm?”
Giang Trì Cảnh suýt nữa không kiềm chế được mà nổi điên.
Ừa, tôi sống đối diện nhà anh đó, rảnh rỗi còn chạy đi nhìn lén anh kia kìa!
Rất may lý trí đã kịp thời giữ chân Giang Trì Cảnh lại trước khi anh nhào xuống vực thẳm, anh nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Không gần.” Giang Trì Cảnh lạnh lùng đáp, “Tôi ở nội thành.”
Nếu không hỏi được đáp án thì thôi vậy, anh cũng không chắc Trịnh Minh Dịch có đang giả ngu hay không nữa. Nếu đúng thật là có vậy anh cũng chơi bài gậy ông đập lưng ông với hắn.
“Thế à?” Trịnh Minh Dịch vuốt cằm ra vẻ khó hiểu, “Sao cảnh sát Giang biết ở nội thành là không gần nhà tôi?”
Ý nói: Sao cậu biết tôi đang sống ở đâu?
Giang Trì Cảnh ngẩn người, sau khi nhận ra Trịnh Minh Dịch đang nói gì thì anh bỗng có cảm giác bị đả kích vô cùng.
Sao mình lại lỡ miệng nữa rồi?
Anh nói hai người không ở gần nhau, nhưng vấn đề là anh phải biết Trịnh Minh Dịch sống ở đâu thì mới nhận định được điều đó chứ.
“Cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch thở dài, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ, “Cậu đúng là…”
Giang Trì Cảnh gườm gườm nhìn đối phương, ánh mắt sắc như dao. Anh quyết tâm rồi, nếu Trịnh Minh Dịch còn hỏi thêm nữa là anh sẽ giả vờ như không biết gì hết.
Trịnh Minh Dịch nghiêng người xích lại gần, bả vai đôi bên áp vào nhau. Hắn nghiêng đầu ghé vào tai Giang Trì Cảnh, nhẹ nhàng thốt ra vài chữ: “Ngốc đến mức đáng yêu.”
Nói đoạn Trịnh Minh Dịch ngồi lại như cũ, tự nhiên di chuột xem tiếp xu hướng cổ phiếu.
Giang Trì Cảnh sửng sốt trừng mắt nhìn Trịnh Minh Dịch. Kể từ lúc vào cấp 2 đến nay không còn ai bảo anh đáng yêu nữa. Với cả, dù học lực của anh tuy không quá xuất sắc nhưng cũng ở ổn áp, trước giờ chưa có ai dám chê thẳng mặt rằng anh là đồ ngốc cả.
Giang Trì Cảnh nhất thời nghi hoặc.
Không lẽ mình thiểu năng thật ta?
Tầm bậy, là do cái tên Trịnh Minh Dịch này không bình thường mới đúng.
“Tránh ra.” Giang Trì Cảnh đứng dậy nhìn Trịnh Minh Dịch, trán anh nổi cả gân xanh.
“Sao thế?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
“Tôi muốn đi gặp trưởng ngục.”
Giang Trì Cảnh không tài nào hiểu nổi, anh có nợ nần gì Trịnh Minh Dịch đâu mà phải bỏ công bỏ sức ngồi đọc sách cho hắn nghe chứ?
Trịnh Minh Dịch có vẻ đã hiểu hàm ý trong đôi mắt Giang Trì Cảnh. Hắn buông chuột ra, tự nhiên đặt tay lên đùi mình rồi bảo Giang Trì Cảnh: “Ừa cậu đi đi.”
“Anh tránh ra coi.”
Bàn làm việc hình quạt chỉ có duy nhất một lối ra nằm bên kia. Nếu Trịnh Minh Dịch không né ra, Giang Trì Cảnh chỉ có thể bước luôn qua người hắn.
“Tôi có cản cậu đâu.” Trịnh Minh Dịch khoan thai đáp.
Rõ là không có ý nhường đường cho mình đi mà.
Giang Trì Cảnh không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này. Anh do dự trong thoáng chốc rồi nhấc một chân lên, định bụng bước qua người Trịnh Minh Dịch.
Động tác của Giang Trì Cảnh rất tự nhiên như đang nhảy vượt rào, nhưng giây phút một chân chuẩn bị tiếp đất anh mới nhớ ra một chuyện. Anh không thể để Trịnh Minh Dịch một mình sử dụng máy tính của anh được, phải bật chế độ ngủ cho máy đã.
Nghĩ đến đây, anh buộc phải xoay người nhấn nút sleep trên bàn phím.
Do nửa người dưới chưa đứng vững, nửa người trên cũng dở dở ương ương, lúc Giang Trì Cảnh bấm phím xong định đứng thẳng người lại thì thân mình bắt đầu nghiêng ngả không tự chủ. Anh thề, anh dư sức điều chỉnh được trọng tâm trên cơ thể mình, ai dè Trịnh Minh Dịch lại đưa tay đỡ sau eo một phát khiến anh mất luôn cả thăng bằng.
Đợi đến khi Giang Trì Cảnh kịp phản ứng lại, anh đã vững vàng ngồi dạng hai chân trên đùi Trịnh Minh Dịch.
Tư thế này có hơi sai sai.
Tật xấu của Giang Trì Cảnh chính là thích phân tích người khác. Thói quen này bắt nguồn từ việc anh không kiểm soát được trí tưởng tượng của mình, chuyện này cũng tương tự như người bị bệnh sạch sẽ quá mức. Người mắc chứng này có lẽ cũng chẳng muốn rửa tay đâu nhưng do ảnh hưởng tâm lý nên họ vẫn vô thức muốn vặn vòi nước để tẩy rửa.
Giang Trì Cảnh cũng vậy, trong tình trạng thế này anh chỉ muốn não mình trống trơn ngay lập tức, nhưng đầu óc anh lại không tự chủ được mà liên tục hiện ra những hình ảnh khó tả bằng lời.
Thậm chí anh đã tưởng tượng ra hình ảnh Trịnh Minh Dịch cởi áo.
Không được như thế!
Lý trí Giang Trì Cảnh liên tục cảnh cáo rằng anh không phải kẻ biến thái.
Anh cắn đầu lưỡi, cố xua tan mớ hình ảnh đen tối trong đầu. Ngay lúc anh định đứng lên khỏi người Trịnh Minh Dịch, trước cửa thư viện bỗng vang lên tiếng bước chân.
Giang Trì Cảnh nghe tiếng động nên quay sang thì thấy Lạc Hải đang ngẩn tò te.
“Hai người…”
Rồi xong, giờ Giang Trì Cảnh muốn đập đầu chết luôn cho rồi.
“Đừng có hiểu lầm.” Giang Trì Cảnh nhanh chóng đứng dậy, “Không phải như anh nghĩ đâu…”
“Ồ thế à…”
Ánh mắt Lạc Hải dừng trên eo anh, lúc ấy Giang Trì Cảnh mới nhận ra tay Trịnh Minh Dịch đang đặt ở đó.
“Buông tôi ra.” Giang Trì Cảnh hất tay Trịnh Minh Dịch.
Người nọ bày ra vẻ mặt vô tội như đang bảo, rõ là anh tự ngồi lên mà.
“Tìm em có chuyện gì không?” Giang Trì Cảnh đi đến hỏi Lạc Hải đang đứng ở cửa thư viện.
“Tám chút thôi.” Lạc Hải vẫn trưng ra vẻ mặt khó tả, “Anh hiểu là cậu có hứng thú với tuýp người như vậy, nhưng ít ra cũng phải đóng cửa lại đã chứ?”
Giang Trì Cảnh hết sức đau đầu: “Em đã nói anh bao nhiêu lần rồi, giữa em và hắn không có gì hết á.”
“Bảo sao Trương Phàm lại nói cậu không có hứng thú với anh ta, công nhận là Trương Phàm hơi nhạt nhẽo.” Lạc Hải suy tư đáp, “Nhưng nói sao thì Trịnh Minh Dịch cũng là phạm nhân đó, cậu thế này có ổn không?”
“Thứ nhất, những gì anh nhìn thấy ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi, em và hắn hoàn toàn chẳng có gì hết.” Giang Trì Cảnh nhấn mạnh, “Thứ hai, phạm nhân thì sao hả? Vu Quang nhà anh không phải cũng là phạm nhân à?”
“Sao mà giống được?” Lạc Hải đáp, “Nhóc A Quang ngố thấy mồ, bản tính nó có xấu đâu.”
“Thế anh dựa vào đâu mà nhận định bản tính của Trịnh Minh Dịch xấu hả?”
Lạc Hải lại nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kì lạ, Giang Trì Cảnh bỗng nhận ra mình càng nói càng sai nên quyết định không thảo luận vấn đề này với y nữa. Anh xua tay đi về phía cầu thang: “Em tìm trưởng ngục chút đã, lát về nói chuyện với anh sau.”
Lúc Giang Trì Cảnh vào văn phòng, trưởng ngục đang chăm chú nhìn màn hình máy tính như sợ bỏ lỡ bất kì giây phút nào. Ông liếc mắt nhìn Giang Trì Cảnh một thoáng rồi lại chăm chăm vào màn hình: “Gần đây mấy cổ phiếu của chú đều tăng trưởng tốt lắm Tiểu Giang à.”
Ra là đang xem cổ phiếu.
Giang Trì Cảnh thấy là lạ, đang yên đang lành sao trưởng ngục lại nói chuyện cổ phiếu với anh?
Trưởng ngục lại nói tiếp: “Ban nãy Trịnh Minh Dịch gọi điện thoại nội bộ cho chú, nó bảo cháu không muốn đọc sách cho nó nghe nữa.”
Trên bàn làm việc trong thư viện có một chiếc điện thoại bàn, Trịnh Minh Dịch thường dùng nó để tư vấn việc mua bán cổ phiếu cho trưởng ngục. Giang Trì Cảnh không ngờ Trịnh Minh Dịch lại nhanh chân đánh đòn phủ đầu, anh mơ hồ có dự cảm không được tốt cho lắm nhưng vẫn mạnh miệng đáp: “Vâng ạ, cháu không muốn tiếp xúc quá gần với phạm nhân.”
“Phạm nhân muốn học hành thì nhà tù phải có động thái hỗ trợ chứ. Thôi thì cháu cứ tìm ai đó làm thay mình là được.” Trưởng ngục đáp.
Nghe thấy thế Giang Trì Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Trịnh Minh Dịch thuộc sự quản lý của trưởng khu 3, thế thì anh chỉ cần quăng hắn cho người đó là được.
“Cơ mà,” Trưởng ngục đột nhiên chuyển đề tài, “người cháu tìm phải nhận được sự đồng ý của Trịnh Minh Dịch nhé, dù sao cũng là đọc cho nó nghe mà.”
Giang Trì Cảnh: “…”
Đi một vòng cuối cùng vẫn công cốc!
Giang Trì Cảnh mặt mày vô cảm quay trở lại thư viện, Trịnh Minh Dịch dường như đã sớm biết kết quả, hắn hơi nuối tiếc bảo: “Hai rưỡi rồi đó, cảnh sát Giang.”
Nửa tiếng nói ngắn không ngắn mà dài cũng chẳng dài, hai người nói chuyện được một lúc thôi là đã hết thời gian rồi. Ban nãy Giang Trì Cảnh lại đi ra ngoài, thời gian đọc sách buổi chiều nhoáng cái đã kết thúc.
“Mai gặp nhé, cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch đứng dậy đi theo quản giáo rời khỏi thư viện.
Giang Trì Cảnh ngồi trở lại chỗ cũ, thư viện lại yên tĩnh như thường, tâm trạng đang xuống dốc của anh cũng dần khá lên, nhưng anh bỗng liếc nhìn con chuột trên bàn.
Giang Trì Cảnh rất nhạy cảm với vị trí các món đồ nằm trong khu vực làm việc của mình. Anh nhớ rõ trước khi anh rời đi, vị trí con chuột khác hoàn toàn so với bây giờ, hẳn là nên quay về phía anh ngồi hơn một chút mới đúng.
Giang Trì Cảnh nhấn phím enter, máy tính vẫn đang trong tình trạng bị khóa. Dường như không có ai đụng vào máy anh cả, nhưng Giang Trì Cảnh tuyệt đối không nhớ lầm vị trí của con chuột.
Nói cách khác, sau khi anh rời đi, Trịnh Minh Dịch đã đụng vào máy tính của anh.