Mười phút sau.
Canteen đông đúc người xếp hàng, đúng vào giờ tan học của sinh viên.
Thời Dạ bưng khay thức ăn đi một đoạn, ngồi xuống chỗ khuất quen thuộc của mình, định bụng sẽ yên tĩnh thưởng thức bữa tối.
Tuy nhiên, chưa được bao lâu, khi tân sinh viên kết thúc buổi huấn luyện quân sự, một lượng lớn người lại tràn vào canteen.
Nhan Giai Thụy và Uông Cốc đang ở trong số đó, bưng khay thức ăn tìm kiếm hồi lâu, bỗng vui mừng khi nhìn thấy Thời Dạ.
Hai người không nói hai lời liền ngồi xuống đối diện cậu, Nhan Giai Thụy nhiệt tình chào hỏi: “Dạ ca, trùng hợp vậy! Hôm nay cậu lại không đi huấn luyện à?”
Thời Dạ im lặng, tiếp tục ăn cơm.
Đối với phản ứng của Thời Dạ, Nhan Giai Thụy tỏ ra khá bình thường, thậm chí còn rất tự nhiên nói: “Hôm nay lại không muốn tiếp chuyện à, Dạ ca, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Nói xong, liền quay sang trò chuyện với Uông Cốc.
Uông Cốc có chút dè dặt, len lén quan sát Thời Dạ vài lần, sau đó mới tham gia vào cuộc trò chuyện.
Đang ăn được một nửa, có một nữ sinh chạy đến, mặt đỏ bừng, giả vờ thoải mái nói: “Chào các anh đẹp trai. Em lỡ mua nhiều gà rán quá, ăn không hết, mọi người chia nhau ăn nhé.”
Nói xong, cô đặt phần gà rán vàng ươm hấp dẫn lên bàn của bọn họ.
Một lúc sau, cô thấy Thời Dạ không có phản ứng, liền len lén đưa tay đẩy phần gà về phía cậu.
Thời Dạ vẫn không biểu cảm.
Nhan Giai Thụy: “…”
Uông Cốc: “…”
Nữ sinh kia rời đi, lại có thêm hai nhóm người đến, trong đó có một nam sinh rụt rè, đến bắt chuyện: “Làm quen nhé!”
Thế là trên bàn của bọn họ nhanh chóng có thêm một phần cá, một phần bún, một chiếc bánh ngọt và ba hộp sữa chua.
Kèm theo đó là ba mảnh giấy ghi thông tin liên lạc, hai tờ rơi tuyển thành viên câu lạc bộ.
Thời Dạ vẫn không biểu cảm.
Nhan Giai Thụy đã hít một hơi lạnh: “Chậc chậc, đây là đãi ngộ của trai đẹp sao? Dạ ca thật là đáng sợ.”
Nói xong, cậu ta liền cầm một hộp sữa chua, cắm ống hút vào thưởng thức.
“…” – Uông Cốc do dự một chút, cũng lấy phần của mình.
Thức ăn quá nhiều, sẽ nảy sinh nỗi lo ăn không hết, câu chuyện trên bàn ăn cũng theo đó mà kéo dài.
Sau đó, Nhan Giai Thụy vừa xoa bụng no căng, vừa hào hứng nói với Uông Cốc: “… Cái bài “Ba lô”[1] này, hoàn toàn là bài đầu tiên của cuộc thi lập trình, rất dễ hiểu, chính là có N món đồ cần cho vào ba lô, trọng lượng và giá trị đều ngẫu nhiên, phải tìm cách để chứa được những món đồ có giá trị cao nhất. Cách làm bài này đơn giản nhất là thuật toán tham lam[2], nhưng hiệu quả rất thấp; vì vậy chúng ta còn có phương pháp đệ quy[3], và phương pháp quy hoạch động[4].”
Uông Cốc bị ép tham gia cuộc thi lập trình, lúc này đang chăm chú lắng nghe, lấy sổ tay ra ghi chép cẩn thận.
Nhan Giai Thụy thấy cậu ta nghe chăm chú như vậy, không khỏi cảm thấy hãnh diện, bèn nói tiếp: “… Ví dụ như phương pháp quy hoạch động, điều quan trọng nhất là tìm ra phương trình trạng thái, có thể dựa vào cách giải bài toán “Ba lô 0/1” để mở rộng. Ví dụ như lúc nãy mình xem trên mạng, có thể tách món đồ thứ i thành trọng lượng w2^k, giá trị v2^k, giảm xuống thành dạng nhị phân, độ phức tạp thời gian [5]chỉ còn… ừm… chỉ còn…”
Nói đến đây, ánh mắt cậu ta trở nên trống rỗng, không thể nhớ lại bài giải mà mình đã xem trước đó.
Gãi đầu gãi tai một lúc lâu, Nhan Giai Thụy nhìn Uông Cốc với vẻ mặt ngơ ngác, quyết định qua loa cho xong: “Chính, chính là logN đấy.”
Thời Dạ: “…”
Lúc này, Thời Dạ im lặng mở điện thoại, gõ vào sổ ghi chú một dòng chữ:
[O(W∑logNi)]
Sau đó, cậu đặt điện thoại lên bàn, xoay 180 độ cho hai người đối diện nhìn thấy.
“A! Đúng rồi, là độ phức tạp này!” – Nhan Giai Thụy ban đầu như bừng tỉnh, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn – “Woa, Dạ ca!!!”
Uông Cốc cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Dạ ca, cậu nghe thấy chúng tôi nói chuyện à?”
Nhan Giai Thụy véo vào tay Uông Cốc một cái, nói: “Woa, không phải mình đang nằm mơ chứ? Dạ ca vậy mà lại giúp chúng ta giải bài tập kìa! Trời ơi, suy ra thì mình được Dạ ca “để mắt” đến rồi?”
Nhưng ngay sau đó, bọn họ thấy Thời Dạ cầm điện thoại về, đặt bát vào khay.
Nhan Giai Thụy: “Dạ ca, cậu ăn xong rồi à?”
Thời Dạ: “…” – Im lặng dùng khăn giấy lau bàn.
Nhan Giai Thụy: “Dạ ca, cậu về ký túc xá không? Tí nữa bọn tôi định đến thư viện học tiếp bài “Ba lô”.”
Thời Dạ: “…” – Im lặng bưng khay thức ăn, đứng dậy.
Nhan Giai Thụy: “Tối nay cậu ăn gì không? Tôi mua cho.”
Thời Dạ: “…” – Im lặng xoay người, bỏ đi.
Nhan Giai Thụy thất vọng thở dài: “Haizzz…”
Uông Cốc: “Nhiều đồ như vậy, Dạ ca không ăn miếng nào hết.”
Nhan Giai Thụy lại phấn chấn tinh thần: “Yeah! Vậy là những thứ này đều thuộc về chúng ta rồi!”
Ba người đều không chú ý, khi bọn họ đang ăn tối, trong canteen ồn ào có người đang len lén quan sát.
Văn Bạch: “Tùng ca, cậu xem tên kia kìa… cười nói vui vẻ với người khác.”
Sở Anh Túng khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ khó ở, không động đến đồ ăn thịnh soạn trên bàn.
“Haizzz, lại có thêm một em gái xinh xắn đến bắt chuyện kìa! Tên kia chẳng qua là cao hơn người ta một chút thôi mà, hứ.”
“Ê, người ta mời cậu ta ăn tối, cậu ta không từ chối kìa.”
“Bốp.”
Sở Anh Túng đập tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Ăn cơm của các cậu đi, nhìn cái gì mà nhìn? Người ta không thèm để ý đến lời mời của tôi, thích ăn của người khác, tôi cũng đâu cấm được, hứ.”
Hai người nhìn sắc mặt anh ta, lập tức im bặt.
Văn Bạch thầm nghĩ: Không ổn rồi, hiện tại độ khó ở của Anh Túng đã lên đến 80%, độ tủi thân 50%, đừng chọc vào cậu ấy, đừng chọc vào cậu ấy.
Sau bữa tối bực bội, Sở Anh Túng tiếp tục mang khuôn mặt hầm hầm đi dạo trên sân vận động.
Không lâu sau, anh ta tình cờ nhìn thấy Thời Dạ, người sau vừa rời khỏi thư viện, hình như là vừa mượn được hai cuốn sách, chuẩn bị về ký túc xá.
Lúc này trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một bên má Thời Dạ, kéo bóng cậu dài lê thê.
Rõ ràng đang ở giữa dòng người tấp nập, nhưng cậu vẫn giống như một hòn đảo cô độc.
Sở Anh Túng lặng lẽ đi theo sau Thời Dạ, thầm nghĩ: Mình phải xem tên này ở ký túc xá nào, sau này tiện bề tìm cơ hội trả thù, hừ!
Tuy nhiên, đi được một đoạn, anh ta phát hiện Thời Dạ bị chặn lại.
Là nữ giáo viên tâm lý lúc trưa.
Vừa nhìn thấy Thời Dạ, nữ giáo viên cũng có chút bất ngờ, nói: “À, bạn học, đợi chút! Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, hình như chiều nay cậu không đăng ký vào danh sách, tôi không liên lạc được.”
Bị chặn đường, Thời Dạ dừng bước.
Nữ giáo viên lấy ra một tấm danh thiếp, nói: “Chiều nay không kịp cảm ơn cậu. Nhờ cậu nhắc nhở, tôi mới biết điện thoại của mình bị nhiễm malware, vội vàng mang đến cửa hàng sửa chữa. Bây giờ không thêm bạn bè được, tôi họ Từ, đây là thông tin liên lạc của tôi – cậu thêm tôi đi, sau này đến phòng tư vấn có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Ánh mắt Thời Dạ dừng lại trên tấm danh thiếp một lúc, nhận ra mục đích của bà, bèn đưa tay nhận lấy.
Nữ giáo viên thấy vậy liền mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ từ xa, khóe miệng Sở Anh Túng hoàn toàn xị xuống.
Anh đá vào viên đá bên đường, hừ lạnh một tiếng.
Chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp là có thể mời cậu ta ăn vặt, trao đổi thông tin liên lạc sao? Nông cạn!!
Một lúc sau, nữ giáo viên vui vẻ rời đi.
Bầu trời cũng nhanh chóng tối sầm, xung quanh vắng người qua lại, mọi người đều vội vã trở về ký túc xá.
Thời Dạ tiếp tục bước đi dưới tán cây, rồi nhìn thấy một bóng người thon dài trước mặt.
Sở Anh Túng hai tay đút túi quần, trừng mắt nhìn cậu, nói: “Này, sư huynh mời cậu ăn cơm là lãng phí thời gian sao? Sư tỷ sư muội xinh đẹp mời cậu ăn cơm, cậu liền nôn nóng như vậy?”
Lúc này, trong lòng Thời Dạ chỉ có một suy nghĩ: Tại sao cậu ta lại chặn đường mình nữa?
Thời Dạ hỏi: “Cậu còn muốn gì?”
Khóe mắt Sở Anh Túng giật giật: “Cậu nói vậy là có ý gì, coi tôi là đứa trẻ con nghịch ngợm sao?”
Thời Dạ: “Ừ.”
Sở Anh Túng: “…” Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Tên này có bản lĩnh gì vậy, tại sao chỉ một tiếng “ừ” mà có thể khiến người ta tức đến mức muốn nổ tung thế này!
Sở Anh Túng trừng mắt nhìn cậu, gằn giọng: “Tên, tên tiểu sư đệ thối tha! Hôm nay tôi nhất định phải lãng phí thời gian của cậu! Cậu đứng đây cho tôi, chưa tối không được đi!”
Thời Dạ nhìn đường chân trời, bình tĩnh nói: “Trời tối rồi.”
Sở Anh Túng không cần suy nghĩ liền nói: “Đèn còn chưa sáng, chưa tính! Đợi đến khi đèn trong tòa nhà kia sáng hết, cậu mới được đi!”
Thời Dạ nhìn tòa nhà mà cậu chỉ, chính là tòa nhà cũ kỹ nơi có phòng tư vấn tâm lý.
Thời Dạ đứng im tại chỗ, lấy điện thoại ra xem.
Sở Anh Túng nói: “Này, cậu không phải là đang tìm giáo viên để mách lẻo đấy chứ?”
Thời Dạ: “Không.”
Nhìn cậu cúi đầu trầm mặc dưới ánh đèn đường, Sở Anh Túng không tự chủ được cũng im lặng theo, thậm chí còn có chút vui vẻ nói: “Biết tôn trọng sư huynh rồi chứ gì? Cậu ngoan ngoãn như vậy, ngày mai huấn luyện quân sự sư huynh mua nước lạnh cho cậu uống.”
Thời Dạ: “Ồ.”
Sở Anh Túng nhếch mép cười, lại nói: “Này, còn ngẩn ra đó làm gì? Lấy điện thoại ra, kết bạn đi.”
Cậu vừa tiến lại gần muốn xem điện thoại của Thời Dạ, thì thấy màn hình đã tắt ngúm.
Thời Dạ khóa màn hình điện thoại, im lặng ngẩng đầu nhìn Sở Anh Túng.
Khoảnh khắc này, Sở Anh Túng chỉ nghe thấy vài tiếng bạch bạch, rất nhỏ, vang lên trong màn đêm.
Sau đó, cậu nhìn thấy:
Có ánh sáng từ phía sau Thời Dạ ùa ra.
Ánh sáng tinh khiết, trong chốc lát biến khung cảnh trước mắt sáng rực như ban ngày, cũng khiến bóng cậu trở nên mờ ảo.
Thời Dạ thản nhiên nói: “Đèn sáng rồi.”
Cùng lúc giọng nói của cậu vừa dứt, mắt Sở Anh Túng mới kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, sau đó nhìn thấy tòa nhà cũ kỹ trước mặt bắt đầu sáng đèn từ tầng một, trong chớp mắt đã sáng trưng.
Rồi ánh sáng lan ra tòa nhà học, ký túc xá, tòa nhà thí nghiệm… cho đến khi thắp sáng cả khuôn viên trường.
Tiếp theo, là những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên trên đầu bọn họ, kéo dài đến tận cuối con đường, nối liền khung cảnh ban đêm xa xôi.
Cả thế giới như bừng tỉnh sau một tiếng gọi.
Dải ngân hà rực rỡ, ánh đèn rực rỡ, đêm hè này chưa bao giờ sáng như vậy.
Đến khi Sở Anh Túng hoàn hồn, mới phát hiện Thời Dạ đã bỏ đi.
Bóng lưng cô độc của người con trai ấy đi qua ánh đèn đường, đi qua ánh sáng hắt ra từ cửa sổ, quay lưng lại với cả thế giới sáng rực, rẽ vào con hẻm vắng người, lặng lẽ biến mất trong bóng tối.
[1] Một bài toán kinh điển trong lập trình, yêu cầu tìm cách sắp xếp các đồ vật vào ba lô sao cho tổng giá trị các đồ vật là lớn nhất, với điều kiện tổng trọng lượng không vượt quá giới hạn cho phép.
[2] Thuật toán tham lam: Một thuật toán đơn giản, chọn lựa phương án tốt nhất tại mỗi bước, với hy vọng tìm ra được giải pháp tối ưu cho toàn bộ bài toán.
[3] Phương pháp đệ quy: Một phương pháp giải quyết bài toán bằng cách chia nhỏ bài toán thành các bài toán con tương tự và giải quyết chúng theo cách tương tự.
[4] Phương pháp quy hoạch động: Một phương pháp giải quyết bài toán bằng cách lưu trữ kết quả của các bài toán con đã giải quyết, tránh tính toán lại nhiều lần.
[5] Độ phức tạp thời gian: Một thước đo hiệu quả của thuật toán, thể hiện thời gian chạy của thuật toán theo kích thước của dữ liệu đầu vào.