Chiếc xe lao vun vút trên con đường đêm tương đối vắng vẻ. Y Lâm nhắm chặt hai mắt lại, tay cô siết chặt lấy sợi dây an toàn, giọng cô run run:
- Mộc...Trân...dừng...l..ại...
Phía bên cạnh Trịnh Thăng không ngần ngại tăng tốc, anh bám sát sau xe của cô và Mộc Trân, sau đó lại vượt lên ngang hàng:
- Trân Châu, em dừng xe lại, nguy hiểm!
- Anh còn đuổi em còn chạy, dù sao thẻ cũng vào tay em rồi, em phải sử dụng bằng được!
Mộc Trân cãi bướng, tiện thể đạp chân ga, chiếc xe lại lao lên, Mộc Trân đánh lái chạy vào làn đường cao tốc. Y Lâm lúc này vô cùng sợ hãi, cô hét lên:
- Mộc Trân, đừng, tao sợ, sợ lắm.
- Mày yên tâm, có tao, dân lái xe chuyên nghiệp
ở đây mày đừng lo, chỉ sợ Thăng đuổi tới sáng là khỏi ăn chơi được thôi!
- Mày dừng đi, tao bao mà huhu.
Y Lâm hoảng sợ đến mức rớt cả tim ra ngoài, nước mắt cô trực trào, cô rất sợ, lỡ như, có chuyện không may xảy ra, đây là đường cao tốc, lỡ như mà xảy ra tai nạn thì biết làm sao?
Một ánh sáng chói loá chiếu thẳng vào chiếc mui trần của cô và Mộc Trân, tai cô chóng ù đi, mắt cô sáng chói lên, tất cả, đều trở nên mơ hồ.
Kéttttt..... Ầm....
Mộc trân thắng gấp, đánh lái quẹo gấp sang bên phải để né chiếc xe tải chạy ngược chiều kia, chiếc xe kêu lên một tiếng rít đáng sợ, chói tai, sau đó, phần đầu xe cắm thẳng vào thành đường, chưa kể, Trịnh Thăng đi phía sau cũng thắng không kịp, trực tiếp đâm thẳng vào phía sau xe của Mộc Trân. Thoáng chốc con đường vắng lặng sạch sẽ trở nên đầy bụi bặm, mảnh vụn và khói lửa. Mọi thức diễn ra quá nhanh, quá đáng sợ.
Y Lâm ngồi đó, cả người bị đập mạnh ra sau, nhưng do Trịnh Thăng tông phải nên lại chúi đầu đập thêm một cú rõ đau ở phía kính trước, đụng phải một vài mảnh kính xe vỡ nên bị thương ở phía phần đầu. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được một cái ôm ấm áp của ai đó, người đó còn hôn lên trán cô, người cô sau đó mềm nhũn, dần trở lên tê liệt, không còn biết trời trăng mây đất gì nữa. Cô cố hết sức cuối cùng khẽ nhấp miệng:
- Mộc...Trân..?
Trong căn phòng Vip sáng chói của bệnh viện, Trịnh Thăng đứng giữa hai chiếc giường, một của Y Lâm và một của Mộc Trân, anh đứng trầm lặng, nghe bác sĩ dặn dò.
- Cũng may là xe mui trần nên các mảnh vỡ không quá nhiều và cũng không ảnh hưởng tới nhiều, chỉ là một cô thì gãy xương đùi và một cô thì bị chấn động não. Không nặng nhưng phải nằm viện hơi lâu đấy, nhất là cái cô gãy xương đùi kia, ít nhất phải một tháng.
- Vâng, cám ơn bác sĩ.
Trịnh Thăng liếc một cái qua Y Lâm đang băng đầu, lại liếc một cái qua Mộc Trân đang bó bột chân, anh hít vào một hơi, lặng lẽ đi theo bác sĩ ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Quay mặt vào nhìn hai người con gái trước mặt, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Bình Phong.
- Alo?
Bên kia đầu dây, Trịnh Bình Phong lộ rõ ra vẻ mệt mỏi, Trịnh Thăng nhận ra, nửa muốn nói nhưng lại không muốn nói nữa. Anh suy nghĩ, cuối cũng vẫn nên thông báo một tiếng cho Trịnh Bình Phong.
- Y Lâm bị tông xe, chấn thương não.
- Cái gì? Đi với ai?
Trịnh Bình Phong gắt lên, giọng lộ ra vẻ lo lắng, có đầy nghi vấn được đặt ra.
- Cậu cứ đến đây đi rồi hiểu, ok?
- Ừ.
Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự mệt mỏi của cả hai người anh trai, Trịnh Bình Phong vội vàng lấy áo khoác đi ra bên ngoài, lúc khởi động xe rồi mới nhớ là mình không biết địa chỉ bệnh viện.
8:00 PM
Trịnh Bình Phong mang dáng vẻ lãnh đạm vốn có đi vào bên trong bệnh viện, đi thẳng tới quầy tiếp tân hỏi các y tá:
- Bệnh nhân Trịnh Y Lâm, nằm ở phòng nào?
Cô y tá ngẩn ra vì vẻ đẹp của anh, nhưng cũng nhanh chóng tra ra tên của Y Lâm, giọng cô đầy trong trẻo ngọt ngào:
- Phòng Vip 107, anh có thể ra cuối hành lang để nhìn xem nó nằm ở đâu.
- Cám ơn cô.
Trịnh Bình Phong rời đi, hương thơm nam tính của anh còn phảng phất khiến các cô gái phải nhìn theo bóng dáng ấy. Cho đến khi mất hút sau khúc quẹo của hành lang bệnh viện, người ta mới có thể rời mắt khỏi.
Trịnh Thăng vẫn ngồi giữa ở hai bên giường bệnh, anh day day thái dương mình, nhìn qua bên này, rồi lại nhìn qua bên kia. Hai người con gái này, đều đáng trách cả, nhưng nhìn sao, anh vẫn thấy Mộc Trân đáng trách hơn.
"Cạch"
Cửa phòng bệnh mở ra, Trịnh Bình Phong bước vào, bên tai của Trịnh Thăng có cử động nhẹ, anh khẽ quay lại, thì thấy Trịnh Bình Phong đang cởi áo khoác, vừa cởi vừa nói:
- Khỏi cần giải thích, nhất định là bị chúng nó làm cho đau đầu rồi đúng không? Thăng?
- Ừ, cũng chẳng trách được, là chiếc xe kia chạy ngược đường trước!
- Xe nào?
Trịnh Bình Phong bỗng dừng động tác, nghiêm mặt hỏi. Thấy thế, Trịnh Thăng khẽ đứng dậy, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trịnh Bình Phong có nói được vài câu:
- Cái đó, không biết Phong nghĩ ra chưa, nhưng cũng phải là không có khả năng sắp đặt, đúng không?
- Ừ, tất cả đều có thể!
Trịnh Bình Phong nói giọng chắc nịch, hai tay anh khẽ siết chặt lại. Anh lần lượt nhìn qua vết thương của Mộc Trân và cô.
- Đi mua về đây mấy chai nước khoáng, thêm cả mấy món ăn vặt cho người bệnh, không chừng tí nữa tỉnh dậy lại chẳng có gì cho chúng nó ăn đâu.
- Nhanh nhất cũng sáng mai mởi tỉnh, lo đi đâu vậy? Phong?
Trịnh Thăng ngạc nhiên xoay người hỏi, miệng nhếch lên một đường.
- Thăng, tao đói, được chưa? Mua cho tao ít dồ ăn, chết ngay à?
- Vậy thì được!
Trịnh Thăng vui vẻ đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nhìn quanh một lượt, sau đó liền lấy điện thoại ra ngẫu hứng tìm một tiệm ăn đêm gần nhất. Bên trong phong bệnh, Trịnh Bình Phong sớm đã an bài trên chiếc giường thứ ba trong căn phòng, nhàm chán bấm điện thoại.
Sáng hôm sau.
Mộc Trân là người tỉnh dậy đầu tiên, vì thuốc mê với thuốc tê đều lần lượt hết cùng lúc, khiến cho Mộc Trân vừa tỉnh dậy đã la oai oái lên, không ai tài nào ngủ thêm được nữa.
Y Lâm nặng nhọc mở mắt ra, lần đầu tiên trong đời lại cảm nhận được mở mắt lại có thể khó khăn đến như vậy. Cô chau mày lại vì cơn đau đầu, còn hơn cả búa bổ đao chém thình lình ập đến, còn khiến cô choáng váng tới nỗi không tài nào mà hét lên nổi.
Trịnh Thăng và Trịnh Bình Phong đêm qua cũng rất mệt, nhưng khi nghe thấy tiếng hét của Mộc Trân liền bật dậy, một người ở lại trấn an, còn một người đi gọi bác sĩ tới, đều quên mất cái chuông ở đầu giường bệnh nhân.
Bác sĩ nhanh chóng vào kiểm tra cho hai người và tiêm thuốc, một lúc sau thì mọi chuyện dần ổn định hơn, Mộc Trân cùng không kêu ca nữa, Y Lâm cũng không còn choáng, chỉ là cùng lúc thấy anh trai và Trịnh Thăng cùng đứng trước mặt, có chút bất ngờ.
- Anh xem, tối qua nếu không truy đuổi bọn em thì đâu đến nỗi, nằm ở đây một tháng chắc chết mất!
Mộc Trân vừa nhìn thấy Trịnh Thăng liền gắt, Trịnh Bình Phong lừ mắt nhìn qua anh, kiểu " À, hoá ra là cậu"
- Còn dám nói, nếu em không lấy thẻ của anh đòi đi quẹt thì anh đâu phải đuổi?
- Sao anh ki bo thế? em gái sử dụng một chút, hết tiền anh à?
- Ừ, với em thì sẽ hết thật!
- Anh còn nói thế, lần sau em là lấy được thì đừng có trách thẻ âm.
- Còn có lần sau, thử xem còn có thể đụng vào thẻ của anh hay không?
Hai anh em nhà Mộc Trân cãi nhau ẫm ĩ cả căn phòng lên, Trịnh Bình Phong có cái nhìn khác về anh em nhà này, lại nhẹ nhàng chuồn qua bên giường em gái:
- Y Lâm, còn đau không?
Y lâm mải hóng chuyện bên kia, chêm vào câu nói mà bỏ qua mất câu hỏi của anh trai:
- Này, Mộc Trân, đừng trách nữa, nếu không phải mày bướng, thì đâu đến nỗi!
Mộc Trân trợn tròn mắt quay qua Y Lâm:
- À, giờ còn bênh anh tao, tao không ngờ mày lại khốn nạn như vậy, mày mới gặp anh tao lần đầu, hôm qua hết quát tao rồi hôm nay bảo tao như vậy, ok bố mày ghim.
- Ý tao không phải thế, mày mà để tao bao thì có phải không thành ra như thế này không?
Trịnh Thăng được đà nói thêm vài câu:
- Đúng đấy, cả Y Lâm còn bảo em như vậy, em nên xem lại bản thân mình đi!
Y Lâm bất ngờ bị bán cái, ngẫu nhiên trở thành nơi trút giận của Mộc Trân. Cô bắn tia sắc bén qua Trịnh thăng, nhưng lại không được, anh đã sớm đứng sau Trịnh Bình Phong mất rồi.
" Thôi xong", Y Lâm thở dài nằm xuống giường bệnh, khẽ lấy cái gối bịt tai lại.
- Mày được lắm Y Lâm, uổng công tao vì mày lấy thẻ muốn cùng mày hưởng thụ. Không ngờ mày lại vì người mới gặp một lần kia mà phản lại tao!
Trịnh Bình Phong nãy giờ là người chịu trận, vừa bị bơ vừa không hiểu chuyện, nghe xong câu này liền nhướn mày hỏi lại:
- Mới gặp một lần?
Tức thì nhận được một cái trừng mắt của em gái bonus thêm quả nhéo hông của Trịnh Thăng, anh chợt hiểu ra một số chuyện.
Mộc Trân vẫn chưa nguôi ngoai, chửi một hồi lại quay về chuyện không nên quay về, cô nói:
- Biết thế tao rủ chị dâu đi chung cho vui, vừa kết thân chị em, cũng có lẽ đỡ bị đau lòng thế này, còn nghe nói chị dâu là người rất cứng, bắt anh tao
phải công khai bảo vệ.
Tim hai người nào đó thắt lại, người còn lại thấy hả hê.
- Được rồi, tao sẽ gọi chị dâu đến đây, nghe nói thân thế chị dâu hơi bí ẩn, nhưng đã lên mặt báo, tao
sẽ kêu người tra ra chị dâu và gọi chị đến đây, để trị anh tao, và trị luôn cái đứa bênh người " Đã có bạn gái " kia.
Mộc Trân giận dữ quát lên, ngó nghiêng xunh quanh tìm điện thoại của mình, Trịnh Thăng đứng sau Trịnh Bình Phong lúc này đã chạy đi đâu từ lúc nào, Y Lâm bật mình dậy vì câu nói của Mộc Trân, cô hơi choáng nhưng cùng lúc, lại cùng Mộc Trân nhìn thấy chiếc điện thoại đang đặt ở trên cái kệ đựng đồ, cái kệ lại đặt giữa hai cái giường. Và mặc dù không có mùi thuốc súng, nhưng CTTG thứ ba, đang diễn ra ở đây.