Vừa Yêu Vừa Sủng - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 52: Sự Nghiệp




Mộ Dung Nguyệt đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu cảnh tượng gặp lại Cố Hành, chỉ chưa bao giờ nghĩ tới lúc này.

Cô trở về khách sạn, cả người giống như không còn chút sức lực nào tê liệt ngã xuống giường.

Thật ra, đã hơn một năm không gặp, cô đáng lẽ phải dự đoán tới chuyện ngày hôm nay.

Vẫn là do bản thân nhát gan, chưa dám tưởng tượng tới kết thúc như ngày hôm nay thôi.

Không bệnh mà chết, có mở đầu lại không có kết thúc.

Mộ Dung Nguyệt đã chuyến bay buổi tối sớm nhất trở về nhà, bây giờ cô cũng không còn cách nào tiếp tục ngây ngốc ở đây được nữa.

Rời khỏi nơi này cũng chính là phương pháp duy nhất để bảo vệ chính mình.

Bên kia, Cố Hành và Liễu Mộng vừa mới phối hợp với nhau diễn xong một vở kịch.

"Chú hai Cố lại dám dùng thủ đoạn đê tiện này sao?" Liễu Mộng nhìn thấy tai tiếng bay đầy trời của mình và Cố Hành, chỉ có thể cảm khái.

Hai người bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ, trong mắt mọi người chính là cặp đôi trai tài gái sắc duyên trời tác hợp.

Chỉ có trong lòng Liễu Mộng hiểu rõ, Cố Hành chỉ coi mình là bạn, mà vì sao bọn họ có thể xem như bạn đều là do khi còn nhỏ, cô từng giúp anh một chút mà thôi.

Thần nữ có tâm, Tương Vương vô mộng.

Liễu Mộng sớm đã thu hồi những tâm tư không nên đó, ở đúng vị trí của mình.

Chỉ là hơn một năm trước, sau khi Cố Hành từ thành phố L quay về thì đã thay đổi rất nhiều.

Có lúc anh sẽ ngồi ngây ngốc một thời gian dài, thậm chí là cười ngây ngô, chuyện này trước đây trên người Cố thiếu tuyệt đối không thể xảy ra.

Liễu Mộng cũng là ngoài ý muốn thấy Cố Hành cười ngây ngô với điện thoại, trực giác của phụ nữ cho cô biết, Cố Hành đã có người trong lòng.

Thật ra cô muốn biết người khiến Cố Hành ngày nhớ đêm mong là ai, nhưng mà, cô cũng biết bây giờ là thời khắc mấu chốt Cố Hành khống chế toàn bộ Cố thị, không thể lơ là một khắc, cho nên cũng thu hồi tính tò mò của mình.

Trên người thiếu niên này quá quá nhiều thứ khiến cô không thể tưởng tượng nổi, khối bánh kem to lớn Cố gia này khiến không ít sài lang hổ báo rình mồi, nhưng cô đã thấy Cố Hành trong lúc nguy cấp vô cùng tỉnh táo, không hề loạn lòng, chuyển nguy thành an, bày mưu lập kế, thậm chí còn đánh lại người muốn giết mình.

Chú hai Cố đang dần bước vào cái bẫy Cố Hành thiết kế, lần này ông ta lợi dụng quan hệ với Liễu gia mà muốn ràng buộc Cố Hành, Cố Hành đã sớm phát hiện kéo Liễu gia ra khỏi quan hệ với ông ta từ mấy năm trước, mấy năm nay, ba Liễu chỉ hành động theo kế hoạch của Cố Hành, bằng mặt không bằng lòng với chú hai nhà họ Cố, giải quyết hậu quả đều do Cố Hành bí mật tiến hành.

Cho nên, ba Liễu cũng để cho Liễu Mộng qua lại với Cố Hành nhiều hơn, người thanh niên này không chỉ là người cầm lái của Cố thị tương lai, cũng chính là con cá sấu khổng lổ sẽ nuốt trọn thương nghiệp.

Mà bây giờ chú hai nhà hộ Cố đã không còn đường lui, có ý đồ di dời tài sản, nhưng Liễu Mộng nhìn con số nhảy lên trên màn hình máy tính của Cố Hành, lần này ông ta cùng đường rồi. Người gọi là tâm phúc bên cạnh ông ta đều là người của của Cố Hành, mà cái gọi là di dời tài sản cũng chỉ là chuyển tiền vào trong tài khoản của Cố Hành mà thôi.

Liễu Mộng nhìn Cố Hành bình tĩnh không chút gợn sóng, trong lòng càng cảm thấy không thể nhìn thấu anh.



"Bây giờ, có thể động thủ rồi." Cố Hành nói với bên kia điện thoại.

Đầu bên kia là một tổ nhỏ đã bí mật giám thị Cố Thụy, cũng chính là chú hai nhà họ Cố ba tháng nay, tình hình cụ thể vô cùng rõ ràng.

Bên này, Cố Thụy nhìn tài khoản của 'chính mình' không ngừng tăng phần trăm, trái tim càng yên ổn hơn.

Thằng cháu trai kia của ông dám động thủ với ông ta, khiến ông ta chỉ lấy được một Cố thị trống rỗng.

95%, 96%, 97%, 98%, 99%...

Khoảng cách thành công chỉ có một bước!

Hoàn thành! Hai chữ xuất hiện ở trên màn hình.

Mọi người trong phòng nhẹ nhàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc này lại có một đám người vọt vào bên trong.

"Các người!" Không phải Cố Thụy không khiếp sợ, mà là giờ phút này nội tâm ông ta không lo lắng chút nào nữa.

"Ông chủ có lời muốn nói với mấy người."

Người cầm đầu mặc một thân đồ đen, mở một chiếc vòng tay thông minh.

"Chú hai." Giọng nói Cố Hành từ trong truyền ra.

"Ha ha ha ha, còn có mặt mũi gọi tao là chú hai?" Cố Thụy cười nhạo.

"Chú hai, từ giờ chú chính thức bị xóa tên khỏi gia phả Cố gia, Cố thị cũng không có một ví trí nào cho chú nữa." Cố Hành nhàn nhạt nói.

"Buồn cười thật, từ khi nào tới lượt một thằng oắt con như mày nói chuyện của Cố gia." Cố Thụy đang nắm trong tay số tiền lớn, căn bản không đặt Cố Hành vào mắt.

"Chú hai, chú thua rồi." Cố Hành cũng không muốn dong dài.

Đoàn người nháy mắt móc súng ra nói chuyện.

Cố Thụy cũng thuê lính đánh thuê, tất nhiên muốn an toàn rời khỏi nơi này.

Đúng lúc hai bên căng thẳng, trong vòng tay đột nhiên truyền tới giọng nói của Cố Hành, "Tim, không cần diễn kịch nữa."

Lời nói vừa dứt, chỉ thấy mấy người vừa rồi còn bảo vệ cho Cố Thụy ngay lập tức đảo ngược lại.

"Các người làm phản sao?" Cố Thụy nhìn mấy người lính đánh thuê mình tốn một số tiền lớn nói phản là phản.

"Nó cho các người bao nhiêu tiền, tôi ra gấp đâu, không, gấp năm lần."

"Chú hai, không cần phải sống chết giãy giụa như thế đâu." Giọng nói Cố Hành như đang nghe một câu chuyện cười, dù sao cổ đông lớn nhất sau lính đánh thuê ông ta thuê về cũng chính là Cố Hành.



Tim đưa tay ngăn Cố Thụy lại, chế trụ người đàn ông điên cuồng này.

"Cố Hành, cho dù mày bắt được tao thì sao, mày cũng chỉ có được một cái vỏ rỗng của Cố thị mà thôi!"

"Mày cho là mày thắng sao? Buồn cười!"

Ông ta đã chuyển xong tiền đi, bây giờ Cố Hành có bắt được ông ta thì ông ta cũng có cách chạy thoát.

"Chú hai, chú nói là những đồng tiền chú vừa chuyển đi sao?"

"Yên tâm, tôi sẽ giúp chú bảo quản thật tốt."

Nghe được lời Cố Hành nói, Cố Thụy có nắm chắc phần thắng đến đâu cũng hoảng loạn.

Sợ là Cố Hành sớm đã sắp xếp người bên cạnh ông ta!

"Chú hai, Kiki chú thích nhất, cũng là người của tôi." Chuyện tới nước này, Cố Hành cũng không tiếc tiết lộ thêm chuyện cho người đàn ông suýt chút nữa hủy hoại Cố thị này, Kiki chính là tình nhân Cố Thụy tin tưởng cũng như yêu thích nhất.

"Mày là đồ tiểu nhân đê tiện!" Cố Thụy đỏ mắt, hận không thể giết chết thằng cháu trai này.

"Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi."

Ba anh chết như thế nào, ông ta cho rằng anh không biết sao?

Ngày này anh đã tính toán nhiều năm như vậy, muốn Cố Thụy nợ máu phải trả bằng máu.

"Anh họ và em họ, tôi sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt, chú hai cũng đừng lo lắng." Đây là uy hiếp, vô cùng trần trụi.

"Mày, mày sẽ không được chết tử tế đâu!" Cố Thụy phát điên rồi, hoàn toàn điên rồi.

"Yên tâm đi, nhất định sẽ sống lâu hơn ông."

Nói xong, Cố Hành tắt máy.

Anh vẫn còn một cuộc họp báo quan trọng đang đợi.

Chiều nay là cuộc họp báo của game thực tế ảo 'Tinh hồn', trò chơi này được kì vọng sẽ thay đổi tương lai, hôm nay là ngày công bố trailer cho người chơi chiêm ngưỡng toàn cảnh.

Cuộc họp báo khiến mọi người kinh ngạc, không chỉ giới IT mà còn các giới trong xã hội.

Bởi vì 'Tinh hồn' không chỉ là trò chơi, mà là người chơi có thể ở trong đó sáng tạo giá trí của chính mình, thực hiện một trò chơi lý tưởng.

Mà ngày này, cũng là đời sau, thế giới thật và thế giới giả tưởng bắt đầu cùng hình thành một kỷ nguyên mới.