Vừa Ý Quý Công Tử

Chương 9




Buổi sáng ngày lễ tình nhân, Vân Ny đột nhiên phát hiện thấy hộp quà và hoa Mân Côi,

Lễ vật cho cô sao? Là ai đưa?

Cô tò mò mở ra phát hiện trong hộp thủy tinh có một chiếc vòng tay hết sức đẹp, cô vừa thấy liền thích vô cùng, vội vàng đeo thử vào trên tay một chút.

Không biết người nào tặng cô lễ vật, nhưng đối phương khẳng định rất quen cô, nếu không làm sao biết cô đặc biệt thích thủy tinh? Hơn nữa còn là thứ cô yêu thích nhất "Xanh biếc U Linh" .

Còn có chữ kí của Tuyên Tĩnh trên thiệp, trên đó viết thật to "I L0VE YOU" .

Nguyên lai là quà tặng của Tuyên Dĩnh trong ngày tình nhân, Vân Ny nhận được lễ vật trong nháy mắt vui mừng, lại vui mừng.

Nếu lễ vật là Tuyên Dĩnh đưa, như vậy đóa Mân Côi kia là ai đưa đây?

Để xuống vòng tay, Vân Ny cầm lên hộp Mân Côi kiều diễm, nhìn kỹ trong chốc lát, phát hiện cái hộp phía sau có một phong thư nhỏ màu hồng.

Lấy ra

Vân Ny thân ái :

Gần đây công ty bề bộn nhiều việc. Mặc dù mỗi ngày đối mặt với một đống công văn, nhưng anh phát hiện văn kiện luôn xuất hiện khuôn mặt tươi cười của em.

Bởi vì em nở nụ cười xinh đẹp làm lòng anh bồi hồi, làm anh không giây phút nào mà không nghĩ tới em, trong người khát vọng gặp em, thúc giục anh viết ra phong thư mời, muốn hỏi em, có thể hay không theo anh cùng nhau thưởng thức bữa ăn tối?

Tuyên Dĩnh

Xem xong Đỗ Vân Ny cảm thấy vừa vui mừng, lại cảm động.

Thì ra là cô nhớ hắn, mà hắn cũng không có quên cô.

Vân Ny vui mừng mỉm cười, chỉ cần trong lòng của hắn có cô, một ít si tình cũng đáng giá. Cô cần gì phải so đo với người thường gặp mặt?

Trước kia cô không dám bày tỏ thật lòng, bởi vì sợ giống mẹ. Cho nên cho dù bên cạnh có người theo đuổi không ngừng, nhưng thủy chung không ai có thể đánh động trái tim của cô.

Nhưng sau khi Thiệu Tuyên Dĩnh xuất hiện, cô liền không tự chủ được liên tưởng tới Thiệu ca ca khi còn bé luôn thương yêu cô nhất.

Có lẽ là bởi vì bọn họ trùng hợp họ, có lẽ là bởi vì ngôn ngữ cử chỉ của họ có nhiều chỗ giống nhau.

Hôm nay, hiểu tâm ý của hắn, cô cũng không có ý định đè nén tình cảm trong lòng mình, cố ý trốn tránh tình cảm.

Lễ tình nhân, Đỗ Vân Ny được mời đi câu lạc bộ tư nhân. Lại phát hiện bên trong nhân viên phục vụ ăn mặc theo kiểu quý tộc Âu châu thời trung cổ.

Ngay cả bên trong câu lạc bộ các phòng trang hoàng cũng hết sức xa hoa.

Cô có chút khẩn trương tiếp nhận chỉ dẫn của một vị phục vụ sinh, đi tới gian phòng rất khác biệt, hoa mỹ.

Cho đến khi Thiệu Tuyên Dĩnh đi vào, Đỗ Vân Ny mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, người hầu bàn cầm Menu cho hai người chọn món ăn.

Vân Ny tò mò hỏi: "Sao anh muốn hẹn em tới nơi này dùng cơm?"

"Ở trong hoàng cung, cùng vương tử anh tuấn qua lễ tình nhân, không phải là nguyện vọng của mỗi cô gái sao?"

Nhìn hắn nói xong, bộ dáng thật điềm nhiên, Vân Ny không nhịn được cười hỏi ngược lại: "Phải không? Thế vương tử anh tuấn ở nơi nào?"

"Không phải đang ngồi gần với công chúa sao? Còn là ngồi ở trước mặt, chỉ có công chúa cận thị nặng mới không nhìn thấy vương tử?"

Đỗ Vân Ny bị hắn chọc cho chu miệng lên, không biết phản ứng như thế nào.

Một lát sau, chỉ nghe một mùi hoa thơm nồng đậm, xen lẫn mùi thức ăn ngon miệng thơm ngát, chậm rãi bay vào .

Vừa quay đầu lại, thấy xe thức ăn đi vào. Xe thức ăn dĩ nhiên là vì Vân Ny mà đặc biệt chuẩn bị—— tiệc hoa hồng.

Vân Ny bị cảnh tượng lãng mạn trước mắt làm cho kinh ngạc nói không ra lời.

Đầu bếp đem hoa hồng tới bên cạnh cô, cẩn thận đem đặt hoa hồng trong đống trước món ăn, rồi bưng đến trên bàn, lúc này mới cung kính lui ra ngoài.

Đỗ Vân Ny nhìn thức ăn trước mắt kia xen lẫn hương hoa hồng, cùng nước trái cây mùi thơm ngát, cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ.

Cô cả đời không hề nghĩ sẽ có một bữa ăn lãng mạn như vậy.

Tuyên Dĩnh nhìn thấy trong mắt cô sự vui mừng, cười nói: "Vốn là anh muốn tặng hoa hồng cho em. Nhưng sau lại cảm thấy lễ tình nhân mỗi người đàn ông đều tặng cho người yêu một bó hoa, như thế thật bình thường. Cho nên mới vì em đặc biệt làm một bữa tiệc hoa hồng."

"Cám ơn anh, em rất cảm động, rất thích ."

"Nếm thử một chút mùi vị có thích hay không?"

“ Vâng."

Vân Ny cười nếm thử một miếng salad hoa hồng, cảm thấy thật ngon.

Ngực cảm giác ấm áp làm cho tứ chi của cô cũng ấm áp theo.

Thức ăn mỹ vị. Cô theo bản năng lè lưỡi, liếm liếm phấn hồng còn sót lại trên môi, bộ dáng cực kỳ mê người.

Thiệu Tuyên Dĩnh cơ hồ không nhịn được muốn hôn môi của cô, hảo hảo mà thưởng thức.

"Ăn ngon thật, anh cũng nếm thử đi."

Cô rất tự nhiên đút cho hắn, cử chỉ tựa như một đôi vợ chồng ân ái.

Hai người cứ như vậy, vừa nói cười, vừa khoái trá dùng cơm.

Đột nhiên, Vân Ny nhớ lại Tuyên Dĩnh đưa cô lễ vật, mà cô cũng chuẩn bị đáp lễ cho hắn.

"Cám ơn anh tặng hoa cùng vòng tay cho em, rất đẹp, em rất thích. Đúng rồi, làm sao anh biết em thích nhất là vòng tay U Linh thủy tinh xanh biếc?"

"Vòng tay? Cái gì vòng tay?"

Tuyên Dĩnh chỉ nhớ rõ mình phân phó Vu Dương đem phong thư cùng hoa hồng Mân Côi đưa đến bàn làm việc của cô, nhưng là hắn không nhớ rõ mình đưa cho cô vòng tay lúc nào.

"Chính là vòng tay thủy tinh em đang đeo a!"

Tầm mắt của hắn rơi vào vòng tay U Linh xanh biếc, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ. . . . . .

"Là ai nói cho em biết anh tặng vòng tay?"

"Không phải là anh ký tên bên dưới sao?"

Đối mặt với phản ứng của Tuyên Dĩnh, Vân Ny không hiểu ra sao lấy ra mảnh giấy viết "I LoveYou" cho hắn nhìn.

Chẳng lẽ vòng tay cũng không phải là Tuyên Dĩnh đưa? Như vậy sẽ là ai đưa đây? Tại sao dùng tên Tuyên Dĩnh?

Tuyên Dĩnh nhìn chữ viết phía sau, đột nhiên cười ha ha.

"Chuyện gì cười như vậy?"

"Thì ra vòng thủy tinh là lễ vật bà bà tương lai tặng cho em."

"bà bà tương lại?"

Vân Ny nghe được, vẻ mặt mờ mịt, không biết Tuyên Dĩnh chỉ là ai.

"Mẹ của mình chữ viết như thế nào, anh rõ ràng nhất, dù cố ý bắt chước chữ của anh, anh vẫn có thể nhận ra."

Tuyên Dĩnh cười nhạo báng mẹ mình, Vân Ny vì vậy cũng bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là anh nói "Bà bà" là chỉ mẹ anh. Anh vừa nói như thế, chẳng phải ám hiệu anh có ý hướng cô cầu hôn?

Trong lòng Vân Ny vừa kinh ngạc vừa vui mừng ấm áp.

Hồi lâu, cô cũng lấy từ trong bóp da một lễ vật.

"Hôm nay là lễ tình nhân, để cảm ơn anh hôm nay mời em ăn cơm, em đã chuẩn bị một phần chocolate tặng anh".

Cô cố ý không nói chocolate kia là mình dành thời gian một buổi tối để làm .

"Cám ơn!"

Thiệu Tuyên Dĩnh nhận lấy chocolate, cố làm vẻ do dự hỏi: "Nhưng chocolate này có thể ăn sao? Có phải em tự mình làm không? Em sẽ không bỏ thuốc độc ở bên trong chứ?"

Vân Ny bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, hừ một tiếng: "Sợ thì anh đừng ăn a!"

Bộ dáng của cô yêu kiều dễ thương, cùng với đôi môi đỏ bừng mê người, không ngừng đang dụ dỗ Tuyên Dĩnh.

"Nói giỡn, chỉ cần là em đưa anh cái gì cũng thích."

Tuyên Dĩnh thâm tình nhìn Vân Ny, rồi nói: "Anh cũng có chuẩn bị một lễ vật muốn tặng cho em."

Hắn lấy lễ vật ra, giao vào trong tay của cô.

"Em mở ra xem có thích hay không?"

Vân Ny mở nắp hộp, nhìn thấy dây chuyền kim cương tỏa sáng rực rỡ.

Trong nháy mắt Vân Ny kinh ngạc, không nghĩ tới hắn lại sẽ tặng mình lễ vật quý giá như thế.

Mặc dù cô rất thích dây chuyền kim cương, nhưng bây giờ cô không thể tiếp nhận lễ vật quý trọng như thế, vì vậy liền khép lại cái hộp, đem nó đẩy tới trước mặt Tuyên Dĩnh.

"Cám ơn anh! Đồ vật quý giá thế, em không thể nhận. Nhưng nếu như anh cũng đưa em chocolete, em sẽ rất vui mừng mà nhận lấy."

Nhìn Vân Ny hướng hắn lộ ra nụ cười xinh đẹp như thiên sứ, đôi môi mê người, khom thành độ cong tuyệt mỹ, giống như ở trước mặt mời hắn thưởng thức, Tuyên Dĩnh khó kìm lòng nổi một tay kéo người cô vào trong ngực, nhiệt liệt hôn cô.

Nụ hôn của hắn làm cô quên cả việc cự tuyệt nhận lễ vật cũng quên tất cả mọi thứ trên thế gian.

Lưỡi hắn nóng rực, khẩn cầu thăm dò ở bên trong miệng cô.

Đôi tay tráng kiện của hắn đem cô khóa chặt ở trong ngực, một tay khẽ vuốt tấm lưng trơn nhẵn của cô, một tay bá đạo nắm cả hông của cô, đem cô đẩy về hướng lửa nóng ngang tàng của thân thể mình.

Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu mình sớm khát vọng muốn có cô.

Hắn cuồng dã hôn, dời môi của cô, chậm rãi dời về phía lông mày, mắt, tai, rồi từ từ dời xuống, tinh tế gặm mút lấy cần cổ duyên dáng cùng vai của cô.

Vậy mà Tuyên Dĩnh tựa như vĩnh viễn không thoả mãn, đột nhiên, hắn gạt lễ phục của Vân Ny thấp xuống, lộ ra một đôi tuyết lê hoàn mỹ.

Hắn vạn phần ôn nhu hôn đôi môi phấn hồng khẽ run của Vân Ny, làm cho hai tay cô chỉ có thể thật chặt bám lên thân thể cao to của hắn, vong tình ngâm nga.

Cô cả đầu óc nóng rừng rực, toàn thân phảng phất giống như điện giật, nổi lên trận khoái cảm tê dại.

Thân thể khẽ run theo bản năng dán về hướng thân thể cường tráng rắn chắc của Tuyên Dĩnh, mong muốn được sủng ái nhiều hơn.

Tuyên Dĩnh đưa tay thử dò xét tuyến phòng đạo cuối cùng của Vân Ny làm cô đột nhiên thanh tĩnh, bản năng phản kháng.

Cô tránh thoát khỏi lửa nóng của hắn, thở hồng hộc rúc vào góc tường, bắt đầu sửa sang lại quần áo xốc xếch.

"Vân Ny. . . . . ."

Ở trước mặt Tuyên Dĩnh , Vân Ny xấu hổ đỏ mặt mở cửa xông ra, để lại Thiệu Tuyên Dĩnh một mình dưới ánh nến chập chờn trong phòng.

Vân Ny thất kinh trốn ở trong một phòng của nhà vệ sinh nữ, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Đỗ Vân Ny không ngừng tự trách, thủy chung không dám đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ bởi vì cô không biết phải đối mặt với Tuyên Dĩnh như thế nào.

Lúc này, có tiếng một cô gái cười đùa truyền vào.

"Trương đổng thật đúng là khẳng khái hào phóng! Chỉ là cùng hắn tới ăn bữa cơm, đã tặng cho cô một dây chuyền kim cương trị không rẻ ."

"Cô cũng không kém a! Cùng Trần quản lý ăn bữa cơm thì có bao tiền lì xì thật tốt a!"

"Chuyện không có tốt như cô nói đâu! Cô không có chú ý tới bộ dáng háo sắc của Trần quản lý à, mới vừa rồi đã sờ soạng toàn thân tôi, còn đưa tay vào trong quần nữa chứ."

"Ai hừm! Nói đến đây, người đàn ông nào không háo sắc a! Lâm trợ lý vẻ mặt khẳng khái, còn không phải là thường thừa dịp tôi không chú ý trộm sờ mông tôi."

"Nhưng, cũng không phải là tất cả đàn ông có tiền đều xấu xa như vậy. Nếu như là người đàn ông độc thân, lại đẹp trai như Tổng giám đốc công ty Vĩnh Xương - Thiệu Tuyên Dĩnh để ý tới tôi, không tốn một xu, tôi cũng nguyện ý cùng anh ta lên giường."

"Hừm! Nghĩ hay quá nhỉ! Nghe nói anh ta là công tử playboy, nhiều hoa đếm không được, chỉ sợ cô phải xếp hàng đến chân trời đi."

“ Cũng không hẳn là như thế, không tin cô hỏi a Kiều."

"Thật a? A Kiều, cô từng cùng thần tượng của tôi lên giường sao? Nói mau, kỹ thuật của hắn như thế nào?"

Mấy người đó lộ ra một tràng cười, a Kiều lúc này mới thần thần bí bí nói:

"Kỷ xảo trên giường của hắn rất là tốt. Cũng bởi vì hắn quá tuyệt, cho nên từ đó về sau, những người đàn ông khác đều không thỏa mãn tôi."

"Oa a! Có thật không? A Kiều, tôi thật hâm mộ cô a! Cô chẳng những là xinh đẹp nhất trong số chúng ta, lại là người duy nhất cùng Thiệu tổng lên giường. Thật đáng ghét, chuyện tốt như thế thế nào không tới phiên tôi đây?

Đúng rồi, nghe nói Thiệu tổng giám đốc chẳng những nhiều tiền lại ôn nhu, còn rất khẳng khái đây!"

"Ai hừm! không phải người đàn ông trước khi đem phụ nữ lên giường đều như vậy sao?"

"Vậy cũng khó nói, có đàn ông xuất thủ nhưng hẹp hòi đấy thôi”.

Núp ở trong nhà vệ sinh nữ, Đỗ Vân Ny không phát một tiếng động, cô khiếp sợ nghe đám đàn bà kia cười nói, cho đến khi người đã đi xa, cô vẫn bị đả kích lớn làm sững sờ.

Tất cả những điều các cô ấy nói có thật không?

Chỉ sợ không sai được, Thiệu Tuyên Dĩnh đào hoa, cô đã từng tận mắt nhìn thấy. Cho tới bây giờ, cô vẫn không quên được Chiêm Lộ Lộ cùng Kiều An Na vì hắn tranh giành tình nhân.

Về hắn thêm mắm dặm muối, cho dù cô nhắm mắt lại, che kín lỗ tai, chẳng quan tâm, nhưng dù sao đó vẫn là sự thật.

Hơn nữa hôm nay hắn đột nhiên tặng cô dây chuyền kim cương đắt giá như vậy, so sánh lời nói của của mấy cô gái kia cô rất khó để không liên tưởng, trong lòng của hắn, có phải hay không cũng xem cô như những người đàn bà kia, đưa cô lễ vật quý giá chỉ là muốn cùng cô lên giường?

Nứớc mắt trong suốt, không ngừng chảy xuống khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Ny.

Cô thật là muốn giống như trước kia, kiên cường tự nói với mình, cô chỉ là một lúc nhìn lầm mới có thể thích hoa hoa công tử.

Nhưng, bất kể cô phủ nhận thế nào đi nữa, trong lòng cô thật là đau đớn.

Kể từ đêm lễ tình nhân đó, Vân Ny lặng lẽ rời đi, cô liền như phảng phất như biến mất khỏi thế giới này. Cô không để lại bất kỳ tin tức nào trừ một phong thư báo tin cho mẹ nói mình đi du lịch.

Thiệu Tuyên Dĩnh đã dùng hết các phương thức để tìm ra tin tức của Đỗ Vân Ny nhưng lại thủy chung không được.

Vân Ny mất tích làm cho Tuyên Dĩnh tự trách trong lòng, khó có thể quên được.

Hắn có thể đoán được, nhất định là bởi vì hắn trong lúc vô tình làm thương tổn cô, mới làm cho cô không nói một câu liền rời hắn.

Thật ra thì gặp phải sự cự tuyệt cùng phản kháng của cô hắn rất hối hận. Hắn rất muốn tìm một cơ hội giải thích với cô, đáng tiếc cô không cho hắn cơ hội mà mất tích.

Từ đó về sau, Thiệu Tuyên Dĩnh liền thay đổi, mỗi ngày trừ công việc, chỉ là công việc.

Đỗ Vân Ny ở Đài Loan lưu lạc hơn một tháng, cho đến tâm tình của mình bình tĩnh lại, mới về đến trong nhà, khôi phục cuộc sống thường ngày.

Vân Ny về nhà, tin tức trước tiên truyền đến tai Thiệu Tuyên Dĩnh, hắn đêm đó liền đi tới Đỗ gia.

"Tuyên Dĩnh, đã trễ thế này, cậu còn tới gặpVân Ny sao?"

"Bác gái, người khỏe, cháu có chút chuyện muốn nói cùng Vân Ny, xin hỏi có thể gặp cô ấy được không?".

Tuyên Dĩnh hỏi rất hàm súc, hắn cho là Vân Ny vẫn trách chuyện hắn khó kìm nỗi lòng xâm phạm cô, cho nên muốn trưng cầu sự đồng ý của bà để vào cửa đi gặp cô.

"Ngại quá, Vân Ny nói nó mệt, muốn nghỉ ngơi. Vậy thì hai ngày nữa cậu trở lại tìm nó nhé?"

"Nếu như vậy cháu sẽ không quấy rầy cô ấy, bác gái, người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đã trễ thế này, để cho cậu về tay không, thật là ngại quá."

"Đâu có! Là cháu không tốt, làm tổn thương Vân Ny, cháu không có tư cách thỉnh cầu sự tha thứ của cô ấy, chỉ là muốn gặp cô ấy. Chỉ cần có thể thấy cô ấy bình an vô sự trở lại, cháu mới yên tâm, xin bác cùng Vân Ny bảo trọng."

Tuyên Dĩnh ra về mang theo tiếc nuối, trong lòng có chút không rõ, chẳng lẽ chỉ vì đêm đó hắn nhất thời không kìm hãm được, Vân Ny liền tức giận bỏ đi không lời từ biệt?

Đáng tiếc, Vân Ny không cho hắn cơ hội giải thích, hắn cũng không còn cơ hội biết chuyện, chỉ có thể mang theo tiếc nuối trong lòng rời đi.

Đỗ Vân Ny đứng ở bóng tối xuyên thấu qua cửa, len lén nhìn bóng dáng Tuyên Dĩnh .

Không nghĩ tới lần gặp mặt này hắn lại tiều tụy như vậy, cho dù ban đầu từng oán giận hắn, nhưng bây giờ khi nhìn thấy bộ dáng gầy gò tiều tụy của hắn, cô rất đau lòng, thật là muốn khóc.

Hắn tại sao lại hành hạ bản thân thành như thế này? Chẳng lẽ hắn không biết, nhìn hắn bị hành hạ, cô cũng rất đau lòng sao?

Vân Ny đau lòng rơi nước mắt.

"Vân Ny, con cùng mẹ nói chuyện một chút được không?" Mẹ Thiêu đóng chặt ngoài cửa.

"Vâng." cô thật nhanh lau khô nước mắt trên mặt, liền cùng mẹ đến phòng khách.

"Nói cho mẹ, con bây giờ còn thương nó không?"

Đối mặt với vấn đề này, Vân Ny quay đầu đi chỗ khác.

"Mẹ, mẹ đừng hỏi vấn đề này."

"Tốt lắm, nói cho mẹ biết trước, con đã không quên nó được, tại sao không nói mà liền rời nó? Bây giờ trở về rồi, lại không chịu gặp. Có phải là nó làm chuyện gì thương tổn con?"

"Chớ nói nữa rồi, chuyện gì qua cũng đã qua rồi."

"Vậy tương lai con có tính toán gì?"

"Vậy còn phải nói, đương nhiên là về công ty tiếp tục đi làm, cố gắng liều mạng vì sự nghiệp, dầu gì cũng phải cầm tiền thưởng hoặc xe nổi tiếng về nhà như thế mới có cảm giác thành tựu a!"

"Mẹ hỏi không phải là cái này, con chẳng lẽ tính tránh mặt nó cả đời sao?"

"Nếu không thì nên như thế nào? Anh ta rõ ràng có một đống phụ nữ ở bên cạnh, con không chịu nổi đàn ông đào hoa.

Mẹ và con giống nhau, không thể nhẫn nhịn bị đối phương phản bội. Trong tình yêu một khi có người thứ ba, cái loại tình yêu đó liền không trọn vẹn hoàn toàn. Chỉ có tình yêu thuần khiết trong sạch mới là thật yêu."

"Con ở đây nói những gì? Thiệu ca ca cùng Thiệu bá mẫu thương con từ nhỏ đến lớn. Bọn họ đối với con không oán không hận, cho tới bây giờ cũng không cần bất kỳ báo đáp."

"Thiệu ca ca cùng Thiệu bá mẫu?"

"Đúng a! Chẳng lẽ con không nhớ rõ? Ở bên cạnh nhà chúng ta, Thiệu bá mẫu cùng Thiệu ca ca là người hiểu rõ con nhất, bọn họ rốt cục trở về Đài Loan. Hơn nữa xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt."

Thiệu Tuyên Dĩnh chính là người năm đó hiểu rõ con nhất, cũng là Thiệu ca ca chiếu cố con tốt nhất, làm sao con có thể quên nó?"

"Tuyên Dĩnh chính là Thiệu ca ca khi còn bé hiểu rõ con nhất. . . . . ." Vân Ny kinh hãi.

Nhạc Chiêu Nghi nói tiếp: "Về chuyện con cùng Tuyên Dĩnh, có mấy lời mẹ muốn nói cho con biết. Thiệu bá mẫu cũng cùng mẹ thừa nhận qua, Thiệu ca ca của con trước kia quả thật phong lưu chút, nhưng kể từ khi biết con, hắn liền thay đổi tâm tính.

Nhất là khi con đột nhiên mất tích, hắn từ một người phong lưu lỗi lạc danh môn quý công tử, biến thành một người cả ngày lẫn đêm điên cuồng vùi đầu vào công việc. Bởi vì chỉ có công việc mới có thể làm giảm bớt nỗi khổ tương tư. Chẳng lẽ con vẫn không hiểu được tình cảm của Tuyên Dĩnh đối với con sao?"

Nghe mẹ nói như thế, Vân Ny nước mắt trong suốt rơi không ngừng.

"Mẹ là nói, Thiệu ca ca anh ấy. . . . . . Vì con. . . . . . Vẫn luôn là một người. . . . . . Khổ cực với công việc. . . . . . Chỉ là vì con. . . . . . Anh ấy hoàn toàn. . . . . . đem phụ nữ ngăn cách bên ngoài?" Vân Ny khóc không thành tiếng hỏi ngược lại.

"Đúng a! Mẹ nghe Vu Dương còn nói cho Ngọc Diệp biết, kể từ khi nó biết con, liền không để ý tới những người phụ nữ tự tìm tới. Chỉ là những người phụ nữ kia ái mộ hư vinh, mượn tin tức Tuyên Dĩnh làm bạn với mình, mới có thể làm cho người ta cảm thấy Tuyên Dĩnh đào hoa."

"Mẹ, mẹ nói. . . . . . Tất cả đều là thật?"

"Dĩ nhiên, chẳng lẽ mẹ lại lừa con, hại con sao? Vân Ny, con làm sao rồi? Thế nào đột nhiên khóc đến lợi hại như vậy? Có phải hay không mẹ nói sai cái gì?"

Đỗ Vân Ny lắc đầu.

"Không có, mẹ nói. . . . . . Một chút cũng không sai. Là con . . . . . Hết thảy đều là lỗi của con. . . . . . Con không nên. . . . . . Hiểu lầm anh ấy. Con muốn thấy. . . . . . Thiệu ca ca . . . . . . Con hiện tại liền muốn thấy anh ấy." .

"Thôi Thiệu ca ca đã sớm đi về nhà. Hiện tại đã trễ thế này, có chuyện gì, ngày mai rồi hãy nói!"

"Không. . . . . . Con hiện tại sẽ phải thấy anh ấy. . . . . . Giải thích rõ mọi hiểu lầm."

Vân Ny vừa mới nói xong, người đã chạy ra ngoài, để lại Đỗ mẹ thở dài:

"Ai! Cái đứa ngốc này, cũng không trông, Tuyên Dĩnh đã sớm đi về, một người cứ như vậy chạy ra, bảo mẹ làm sao yên tâm?"

Nhạc Chiêu Nghi cầm điện thoại, lập tức gọi đến nhà họ Thiệu.