Vừa Vặn Có Chút Ngọt

Chương 47: “Phó lão sư, đổi lại sau này anh tới đón em.”




Editor: Yuu
Kiều An đưa Sở Mịch lên nhà, sau khi tắm giặt xong, hai người nằm ở trên cái giường lớn của Kiều An, lại bật thêm điều hòa cùng một cái quạt nhỏ, cuộn tròn ở trong chăn.

“Người chị em, có chuyện gì sao?” Kiều An dựa sát đầu Sở Mịch hỏi.

Sở Mịch “ừ” một tiếng, có vẻ không được vui, giọng nói vô cùng uể oải: “Kiều An, chuyện nhà Phó lão sư như vậy, ba mẹ cậu hiện tại đã đồng ý rồi sao?”

Kiều An không nghĩ cô ấy sẽ hỏi chuyện này, sửng sốt một lúc mới đáp lại: “Không hoàn toàn đồng ý.”

“Vậy cậu vẫn sẽ kiên trì sao?” Sở Mịch biết rõ đáp án rồi nhưng vẫn cố hỏi, cô nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, không chớp mắt.

Kiều An không thể hiểu rốt cuộc Sở Mịch bị làm sao, nhưng cô có thể đoán được tám phần là liên quan đến Hàn Chinh. Vì vậy, từ ngữ trong đầu cũng được xem xét cẩn thận mới dám nói ra: “Thật ra không có cái gì gọi là kiên trì với không kiên trì cả.” Đầu cô gối lên trên tay, cũng nhìn lên trần nhà: “Tớ thích Phó lão sư, Phó lão sư cũng thích tớ, bọn tớ đều luyến tiếc không muốn buông tay, vậy nên chỉ có thể tiếp tục ở bên nhau thôi.”

Lời nói nghe có vẻ đó là một việc cố phải làm, nhưng lại không thể che giấu được sự vui sướng nồng đậm.

Sở Mịch khẽ cười.

“Vậy là tốt rồi.” Cô ấy nhẹ nhàng nói.

Kiều An không lên tiếng, cô nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần. Cô phát hiện ra khóe miệng Sở Mịch hơi cong lên, cặp mắt cũng rất sáng.

“Người chị em, nghe nói Hàn Chinh muốn tái hôn.” Một lúc lâu sau, Sở Mịch đột nhiên mở miệng nói: “Chuyện xảy ra cũng được mấy hôm rồi.” Ngữ khí khá bình thản.

Kiều An líu lưỡi lại: “Anh ta?”

Rồi sau đó, cô liền thấy hối hận.

Vừa rồi ở dưới lầu, Sở Mịch còn cợt nhả đùa giỡn Phó lão sư một phen, không để lộ bất cứ sự buồn bã nào. Vậy mà cô với Phó Cảnh Tri còn vô tâm ở trước mặt Sở Mịch mà ân ái với nhau.

Vừa đau lòng lại vừa hối hận.

Sở Mịch trở mình, đầu dán ở trên cánh tay Kiều An, nhưng cũng rất mau, Kiều An cảm thấy cánh tay mình bắt đầu ẩm ướt.

“Người chị em…” Kiều An kể cả một cử động nhỏ cũng không dám.

“Tớ không thấy được cô ta tốt hơn ở chỗ nào.” Sở Mịch nghẹn ngào nói, giọng nói nhẹ đến mức như là nói với chính mình, Kiều An phải định thần một lúc lâu mới nghe rõ được.

“Hàn Chinh đã bỏ người vợ trước của mình và lần này lại chọn một cô gái giống hệt thế.”

Giọng nói không hề đứt quãng, cũng không hề gợn sóng.

Kiều An cúi đầu nhìn sang, Sở Mịch ngoài dự đoán bình tĩnh vô cùng, hoàn toàn không có vẻ kích động giống nhưng lần trước khi nhắc đến Hàn Chinh.

Gần đây cô bởi vì chuyện của Phó Cảnh Tri mà không quan tâm đến cô bạn thân nhất của mình nhiều.

Hiện tại cũng chỉ có thể lắng nghe cô ấy tâm sự.

Trong phòng thật sự yên lặng, ngay cả tiếng nỉ non của Sở Mịch cũng không nghe thấy nữa.

“Người chị em, cậu nói tớ có phải rất ngốc nghếch không?”

Kiều An thấy mũi mình cay cay: “Là rất ngốc.”

Cậu xứng đáng với những điều tốt hơn.

Cô định nói như vậy.

Sở Mịch khẽ cười, cô ấy xê dịch vị trí: “Tớ cũng thấy chính mình rất ngốc, vậy nên, trong tương lai tớ cũng sẽ ngốc nghếch như vậy sao?”

“Điều đó không thể.” Kiều An nhẹ nhàng đáp.

Sở Mịch gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy thế.”

Sự trầm mặc lại vây quanh hai người.

Không biết đã qua bao lâu, cánh tay Kiều An bị nước mắt thấm ướt đẫm, Sở Mịch xoay người, nằm thẳng nhắm mắt lại: “Người chị em, bỗng nhiên tớ nhớ tới hồi còn học đại học, bọn mình ở cùng phòng nói chuyện cả một đêm.”

“Nhưng giờ không thể trở về được nữa rồi.” Cô ấy thở dài nói.

Dường như chỉ là đơn thuần nhắc lại việc hai người thức đêm nói chuyện, lại có gì đó không phải như thế.

Kiều An nghe vậy khẽ nhướng mình, tim đột nhiên đập thình thịch, như thế nào cũng không thể khống chế được.

Một lúc lâu sau, trong phòng yên tĩnh đến nỗi làm người khác cảm thấy không thể bình tĩnh nổi: “Sở Mịch?” Cô không nhịn được mà khẽ gọi tên cô ấy.

Kết quả, Sở Mịch không đáp lại.

Kiều An chống tay nhỏm dậy, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở trầm ổn.

Cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi.

Cô lại nằm xuống một lần nữa, một lúc sau, tâm trạng cũng không thể tốt hơn, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

*

Ngày hôm sau, Kiều An lấy xe đưa Sở Mịch tới trường học, sau đó mới trở về tiệm bánh ngọt.

Tiểu Triệu ở quầy thu ngân đang tưới nước cho bình hoa mà Phó Cảnh Tri gửi tới ngày hôm qua, nhìn thấy cô đi vào, liền nhét bình tưới vào trong tay cô: “Hoa của mình thì tự quản đi.”

Kiều An nhịn không được mà dùng sức chọc vào trán Tiểu Triệu: “Cả ngày cứ nghĩ linh tinh gì trong đầu vậy?”

“Nghĩ về hoa! Chỉ đơn thuần vậy thôi.” Tiểu Triệu vừa nói vừa dùng sức gật đầu.

Kiều An trừng mắt với cô ấy một cái: “Tối hôm qua mấy cái ngã tư gần nhà chị đều tràn ngập xe cảnh sát với cảnh sát tuần tra, gần đây có chuyện gì xảy ra sao?”

“Nghe nói buổi tối mấy hôm trước có người tấn công cảnh sát.” Nhân viên giao hàng Tiểu Tôn đi ra nghe thấy được liền nói.

“Tấn công cảnh sát sao?” Tiểu Triệu kinh ngạc: “Không biết trong đầu chứa cái gì nữa?”

Tiểu Tôn đưa cho hai người xem bức ảnh ở hiện trường mà bạn cậu ta gửi tới: “Ai biết được! Tôi nghe nói rằng có hai cảnh sát đang làm nhiệm vụ thì bị một nhóm côn đồ ập tới tấn công, đến bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện. Vì vậy, kể từ sáng hôm qua, bắt đầu có người tới thay phiên nhau làm nhiệm vụ tại một số ngã tư với lưu lượng giao thông lớn.”

“Đánh cũng không thể đánh trả, mắng cũng không thể cãi lại được, biết làm sao mới phải đây.” Tiểu Triệu lắc đầu.

Kiều An nhớ tới tối hôm qua lúc cô với Phó Cảnh Tri trêu đùa nhau, sau đó bị cảnh sát ngăn lại, có lẽ cả đời này khó có thể trải nghiệm lại chuyện đó một lần nữa.

Kiều An: [Phó lão sư, trưa hôm nay em không đi ăn cơm cùng anh được.]

Cô gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Tri, trưa nay cô định tới đưa Sở Mịch đi ăn.

Phó Cảnh Tri liền nhắn lại: Hôm nay rất bận sao?

Kiều An: [Trong tiệm khá bận, với lại trưa nay em muốn ăn cơm với Sở Mịch.]

Phó Cảnh Tri: [Quả thật là cái bóng đèn cực lớn mà, muốn che cũng không che lại được.]

Kiều An phụt cười, khó có thể thấy được khía cạnh trẻ con của Phó Cảnh Tri như thế này.

Kiều An: [Nếu tối nay em không thể tới đón anh thì sao?]

Cô sợ Sở Mịch sẽ làm chuyện gì đó ngốc nghếch, lại đi tìm Hàn Chinh.

Quả nhiên, tin nhắn vừa mới được gửi đi, Phó Cảnh Tri liền gửi lại một cái icon đang khóc, sau đó, trực tiếp gửi tới tin nhắn âm thanh, ngữ khí vô cùng tủi thân. Kiều An nghe xong cảm thấy mình như đang phạm phải một lỗi lầm cực lớn đối với anh.

Phó Cảnh Tri: “Muốn cho Sở Mịch rớt môn.”

Kiều An không nhịn được, mặt mày lập tức hớn hở, khóe miệng cũng cong lên không thể áp xuống được.

Nhìn bộ dạng vô cùng đắc ý kia, Tiểu Triệu khẽ lắc đầu.

Buổi trưa, Kiều An đang xoay như chong chóng vội vàng xách túi lên chạy lấy người, Tiểu Triệu thấy thế, cười trêu chọc: “Lại đi hẹn hò với Phó lão sư sao?”

Gần đây vì việc khai trương cửa tiệm mới, Kiều An đặc biệt bận, cô hận không thể có 36 tiếng đồng hồ một ngày để ở trong tiệm. Có thể làm cô buông việc ra mà chạy lấy người tám phần chỉ có thể là vị Phó lão sư kia.

Kiều An nghe xong cũng không giải thích, trực tiếp đi tới F đại.

Sáng nay Sở Mịch có tiết học, nhưng không phải tiết của Phó Cảnh Tri. Trước đó Kiều An đã hỏi cô ấy học ở phòng nào, quen cửa quen nẻo mà đứng ở cửa phòng học trước giờ tan hai phút.

Chờ thấy rõ người đang đứng trên bục giảng, cô thiếu chút nữa không biết phản ứng thế nào.

Không biết do vị trí của cô đứng quá bắt mắt hay do ánh mắt của cô quá nóng rực, Phó Cảnh Tri đang sắp xếp nội dung thảo luận kế tiếp cho lớp đột nhiên ngưng giọng lại, quay đầu thoáng nhìn qua, có một chút sửng sốt.

Một vài sinh viên ở hàng ghế đầu không hẹn mà cùng nhìn trộm, cười vô cùng ý vị. Một vài sinh viên ở phía sau nhìn nhau, ánh mắt lóe lên sự tò mò.

Ồ, thì ra là sư mẫu của bọn họ tới!

Khó trách sắc mặt Phó lão sư lại thay đổi, cả người ngay lập tức dịu dàng như một dòng nước dịu nhẹ.

Kiều An không kịp phòng bị mà đối mắt với Phó Cảnh Tri, mặt cô đỏ bừng lên, nhanh chóng đi tới hành lang ở cửa sau. Nghĩ lại liền thấy có gì đó không đúng, cô cúi đầu mở lịch sử trò chuyện cùng Sở Mịch ra, xác thật không phải tiết của Phó lão sư.

Cô lại ngẩng đầu nhìn phòng học, cũng không đi nhầm.

Nhưng sự trùng hợp này dọa cô muốn nhảy dựng lên.

Kiều An sợ hãi đứng ở bên ngoài thì Phó Cảnh Tri ở bên trong cũng ngạc nhiên không kém. Chờ đến lúc định thần lại, anh không dấu vết cong môi, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều nhiễm ý cười.

Còn nói là không tới ăn cơm cùng, hóa ra là để tạo bất ngờ cho anh!

Anh nghĩ như vậy.

Vì thế, Phó Cảnh Tri nói nhanh hơn về bài học phải chuẩn bị vào buổi sau trước giờ lên lớp.

“Tan học!” Khi chuông tan học vang lên, anh cởi microphone trên cổ áo xuống, cố gắng căng mặt ra thông báo.

Ai ngờ, những sinh viên ngày trước mỗi lần chuông tan học vang lên đều bán sống bán chết rời đi lại ngồi yên không động đậy.

Trong nhóm chat của lớp nghiên cứu sinh chuyên ngành quản lý hành chính, tin tức Kiều An tới kiểm tra nhanh chóng lan truyền, một nhóm nhỏ hơn một chục người gần như bùng nổ. Chỉ có Sở Mịch ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mọi người đều say sưa bàn tán, chỉ có mình cô ấy hiểu được, thật ra người Kiều An tới tìm là cô ấy.

“Phó lão sư, sư mẫu tới.” Có sinh viên mạnh bạo trêu chọc.

Từ sau khi Phó Cảnh Tri và Kiều An ở bên nhau, không còn thấy cô tới dự thính giờ học của anh như trước nữa. Lúc này, bọn họ đều nắm được cơ hội, bắt đầu náo loạn lên.

Trước mặt sinh viên, Phó Cảnh Tri vẫn tỏ ra là không có chuyện gì. Anh đẩy lại mắt kính trên sống mũi, nghiêm mặt nói: “Tan học.”

Nói xong, anh thu dọn lại đồ dùng trên bục giảng, sau đó cầm theo sách giáo khoa nhanh chóng bước ra khỏi phòng học.

“Kiều An.” Thấy Kiều An đang rúc vào trong góc để làm giảm sự chú ý về sự có mặt của mình, anh nhanh bước chân hơn.

Anh cho rằng Kiều An tới tìm anh để cùng anh ăn cơm, mà anh càng hiển nhiên cho rằng, buổi sáng cô nói là hẹn Sở Mịch chỉ để làm anh ngạc nhiên.

Giọng nói tràn ngập sự vui sướng kia làm nụ cười của Kiều An hơi cứng lại: “Phó lão sư.” Cô chột dạ gọi anh.

Phó Cảnh Tri đang vui sướng nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh hoài nghi đánh giá cô gái không hé răng trước mặt, đột nhiên nhanh trí, quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên thấy Sở Mịch đang khoanh tay trước ngực xem kịch vui.

“Lớp học sáng nay của Sở Mịch tạm thời thay thế bằng lớp của anh.” Phó Cảnh Tri giải thích.

Kiều An lúng túng “ồ” một tiếng.

Sở Mịch thấy thế, chậm rãi đi lại gần, bộ dạng như một đại gia ôm lấy bả vai cô: “Phó lão sư, ngại quá, cô gái xinh đẹp này tới đón em.” Ánh mắt tràn đầy khiêu khích, ngữ khí cũng rất ngạo mạn.

Phó Cảnh Tri nhìn sang Kiều An, sau đó, ánh mắt lại dừng trên “cái móng heo” đang đặt trên vai cô: “Vậy hai người đi đi.” Anh thở một hơi thật dài.

Kiều An kéo tay Sở Mịch, kết quả, người chị em kia cũng không từ bỏ ý định giằng co với Phó Cảnh Tri.

“Hôm nào mời em ăn cơm.” Phó Cảnh Tri chấp nhận số phận, thái độ vui vẻ nói: “Ăn ở đâu tùy em chọn.” Rất hào sảng mà nói.

Sở Mịch rốt cuộc cũng vừa lòng, cười nói: “Được, vậy hôm nay Kiều An là của em.”

Biết rằng ba người đứng trong hành lang như thế này thực sự có ảnh hưởng xấu, Sở Mịch sau khi đạt được ý định, vẫy tay với Phó Cảnh Tri, tiêu sái lôi Kiều An rời đi.

Rời khỏi khu dạy học, Sở Mịch dừng bước chân lại: “Đi nhà ăn hay là ăn bên ngoài?” Quay đầu hỏi.

“Tùy cậu.”

“Nhà ăn đi, chiều nay tớ còn có tiết học.” Sở Mịch vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Kiều An hướng về nhà ăn.

Trong lòng cô ấy biết, sáng nay Kiều An hỏi phòng học của cô ấy chính là chờ cô ấy cùng đi ăn. Lại giống như năm cuối đại học, Kiều An với Tần Triệu cãi nhau, Sở Mịch gần như ở bên cô 24 giờ không rời.

Lúc Hàn Chinh về nước, cô ấy thậm chí cũng không đuổi theo Hàn Chinh.

“Người chị em, vẫn là cậu tốt nhất.” Cô ấy ôm lấy Kiều An: “Nhưng mà, tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá, lúc này tớ muốn sống chứ không muốn chết đâu.”

Kiều An vòng tay ôm lấy cô ấy: “Ai nói là lo lắng cho cậu chứ? Chỉ là tớ muốn tìm cậu để ăn uống thôi, chúng ta đã chơi với nhau bao nhiêu năm rồi chứ?! Hơn nữa gần đây tớ vì việc khai trương cửa tiệm mới mà gặp không ít áp lực, coi như cậu giúp tớ giảm áp lực đi.”

Hai người nhanh chóng tới nhà ăn. Lúc này đang là giờ ăn trưa, có rất nhiều người tới đây, hầu như chỉ còn bàn trống ở cạnh các cửa sổ.

Sở Mịch nhìn những người đến từ sớm đang ngồi ở trong, cô ấy xoay người lại, đối mặt với Kiều An: “Vừa nãy tớ đoạt cậu từ tay Phó lão sư, sắc mặt anh ta so với lúc nói về luận văn của tớ còn tệ hơn. Tớ nói này, buổi tối cậu vẫn nên tới đón anh ta đi, tớ không muốn bài luận văn sau bị anh ta cho lưu đường đâu! Mất mặt lắm!”

“Không cần để ý tới anh ấy đâu.” Biết là cô ấy muốn tốt cho mình, nhưng Kiều An vẫn cự tuyệt.

Sở Mịch lại không muốn Kiều An nhiều lời: “Buổi tối tớ có việc.” Nhìn thấy Kiều An lộ ra ánh mắt hoài nghi, cô ấy giải thích: “Thực sự là có việc mà, không liên quan đến Hàn Chinh đâu, thật đấy.”

Kiều An đành phải thôi.

Buổi tối, Kiều An lại tới F đại, nhưng lần này là tới đón Phó Cảnh Tri. Sắp tới Trung Thu, nhưng ông trời lại không chiều lòng người, một cơn mưa to chợt đổ xuống làm cho cô vô cùng bực bội.

“Cần gạt nước đều không lau sạch được nước mưa.” Cô gặp anh liền bắt đầu cảm thán: “Anh nói xem, ba ngày tết Trung Thu liệu có mưa không?”

Bên ngoài mưa to như trút nước, tiếng sấm rền vang từng trận, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài tia chớp, hai người đi tìm một quán ăn gần đó để ăn cơm thịt kho mà Kiều An vô cùng thích.

Nơi này khá gần F đại, lúc ngồi ở sảnh, Phó Cảnh Tri gặp gỡ không ít người quen, có đồng nghiệp, cũng có sinh viên. Dường như ai cũng đến đây để trú mưa, vài người tỏ ra ngạc nhiên mà nhìn hai người với ánh mắt tò mò.

“Phó lão sư, em tới đón anh lúc tan làm có ảnh hưởng xấu gì tới anh không?” Bởi vì gặp gỡ không ít người quen nên Kiều An thấy thấp thỏm vô cùng.

Lúc trước biết chính mình động tâm, cô cứ thế tiến tới mà không suy xét gì, cô căn bản không nghĩ tới chuyện anh là một giáo viên trẻ ở F đại, mà cô cũng từng là sinh viên ở đây, còn là bạn thân của Sở Mịch nữa.

“Không liên quan, em không phải sinh viên của anh, anh cũng không phải là giáo viên của em.” Phó Cảnh Tri không để bụng nói.

Kiều An vẫn cảm thấy không an tâm: “Nếu thực sự có ảnh hướng tới anh, anh nói với em một tiếng, lần sau em sẽ không tới nữa, hoặc là em đợi anh ở ngã tư.”

Nhìn bộ dạng cô cố chấp như vậy làm Phó Cảnh Tri thấy đau lòng, vội nắm lấy tay cô: “Không sao thật mà, đã có anh ở đây rồi.”

Anh tạm dừng một chút: “Sở Mịch làm sao vậy?”

Kiều An biết Phó Cảnh Tri vẫn luôn thận trọng như vậy, không nghĩ anh liền nhận ra có vấn đề khác lạ, cô suy nghĩ rồi nói: “Bí mật không thể nói được của con gái.”

Mặc dù anh là bạn trai cô, nhưng cô cũng không muốn đem vết sẹo nhiều năm của Sở Mịch nói ra.

“Bỏ đi, hiện tại em vẫn sẽ tới đón anh lúc tan làm. Về sau cửa tiệm mới bắt đầu trang hoàng, lúc đó em so với anh còn bận rộn hơn, nói không chừng tiệm bánh ngọt hiện tại cũng không tới thường xuyên được.” Cô quay lại chủ đề trước đó.

Phó Cảnh Tri vẫn nắm lấy tay cô không buông.

Kiều An lại nói: “Phó lão sư, đổi lại sau này anh tới đón em.” Giọng nói đặc biệt ngọt.

Phó Cảnh Tri cười: “Được, bà chủ nhỏ.”

Anh bỗng nhiên nhớ tới cách xưng hô trước đây của Chu Hoan với cô, ý cười bên môi càng sâu hơn: “Kỹ thuật vẽ tranh hoạt hình cần phải được cải thiện hơn.”

Cái hình con heo Peppa đó thật sự xấu, đến bây giờ anh vẫn phải nói một tiếng “đẹp” trái với lương tâm mình.

Kiều An sửng người: “Anh thấy rồi sao?”

Phó Cảnh Tri: “Lúc đó Chu Hoan có cho anh xem, còn hỏi anh là bà chủ tiệm bánh có đẹp không?”

“Vậy lúc đó anh nói như thế nào?” Kiều An truy vấn.

Phó Cảnh Tri bị cô nhìn chăm chú, anh dời mắt đi, nhẹ nhàng ho một tiếng.

Kiều An nháy mắt đã hiểu: “Ồ, xem ra đánh giá không tốt lắm.”

Phó Cảnh Tri mỉm cười không nói lời nào, cô thật sự rất đẹp.

“Lúc đấy, trong đầu anh đều là: Cái cô gái ký thay tên là gì.” Anh đáp.

Lần này đến lượt Kiều An cười không ngừng, Phó Cảnh Tri cũng cười, ấm áp lại vô cùng dịu dàng.

Nhìn Phó lão sư như vậy, Kiều An bỗng nhiên nhớ tới lời trêu chọc của Sở Mịch. Sở Mịch có hỏi cô, về sau mở thêm chi nhánh nữa, nếu cô kiếm được nhiều tiền hơn anh thì ai là người giữ tiền.

Khi đó cô hoàn toàn không để ở trong lòng, hiện giờ nghĩ đến, cô thấy có phần rối rắm.

Chỉ là không đợi cô nghĩ thông suốt, Phó Cảnh Tri đột nhiên lấy từ trong túi ra một quyển notebook có bìa vẽ tranh phong cảnh.

“Tặng cho em?” Kiều An nháy mắt đã hiểu.

Cô tiếp nhận liền thấy, thời gian là lúc anh học đại học năm thứ ba. Mở trang đầu tiên ra, là văn tự cô không thể hiểu được.

“Là tiếng Đức.” Phó Cảnh Tri chỉ vào một cái từ đơn ở trong đó: “Lúc đó anh đang học tiếng Đức cơ bản, rất khổ cực.”

Kiều An lật sang trang thứ hai, vẫn là xem không hiểu, chỉ ngẫu nhiên sẽ có một vài chỗ được chú thích bằng tiếng Trung: “Năm ba anh đã quyết định đi Đức du học sao?”

“Sớm hơn, năm hai đã nghĩ tới rồi.”

“Tháng 11 là sinh nhật em, anh định tặng cái gì vậy? Vẫn là Độc thư bút ký sao?” Kiều An tò mò.

Mặc dù biết rõ anh sẽ tặng cho cô Độc thư bút ký, nhưng cô chính là biết rõ còn cố hỏi.

Ý cười trên mặt Phó Cảnh Tri vẫn không giảm: “Nói cho em rồi không phải là hết thú vị sao?”

Kiều An cất Độc thư bút ký vào trong túi: “Vậy thì em sẽ đợi!”

Vừa dứt lời, cô thấy Phó Cảnh Tri khẽ mỉm cười.

Làm tim cô cũng run rẩy theo.

“Kiều An, Tết Trung Thu này anh muốn tới thăm ba mẹ em.” Ánh mắt anh vô cùng trầm tĩnh, nhìn cô nói: “Anh muốn nói chuyện với chú dì, lúc đấy em không cần ở đấy đâu.”

Ý cười trên mặt Kiều An liền đông cứng lại.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Hừ, không biết có ai còn nhớ tôi đã từng nói, anh trai Sở Mịch là cảnh sát…