Editor: Yuu
Kiều An ấn nút thang máy, trốn tránh không dám nhìn sắc mặt ba Kiều.
Vừa rồi, sắc mặt ba cô như mưa gió sắp tới, âm trầm đến đáng sợ.
Từ khi cô biết nhớ được đến nay, đây là lần đầu tiên ba cô đối với cô như vậy. Mặc dù lúc trước cô bỏ ngoài tai việc ba mẹ cô yêu cầu học cao học hoặc là đi làm ở một công ty lớn, vẫn kiên trì muốn mở cửa hàng, ba cô cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy.
“Ba.” Kiều An sau một lúc do dự, lựa chọn thẳng thắn nói: “Gần đây con có bạn trai, mấy ngày nay mới xác định quan hệ. Thật sự, không lâu đâu, mới mấy ngày thôi.”
Ba Kiều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mấy con sổ màu đỏ đang nhảy lên trên thang máy, mím chặt môi.
Thang máy “đing” một tiếng, Kiều An theo ba Kiều đi vào bên trong, trong thang máy còn có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng nữa, cô đành phải ngừng không nói tiếp.
Chờ rời khỏi bệnh viên, cô mới nói tiếp: “Ba, con thật sự không cố ý mà.” Cô cẩn thận giật giật ống tay áo ba mình.
Lúc này, ba Kiều không né tránh nữa.
“Ba, chỉ là con không có cơ hội để thẳng thắn thôi.” Cô nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì thò lại gần: “Thật sự, mắt nhìn người của con gái, ba mẹ còn không yên tâm sao?”
“Mắt nhìn người?” Ba Kiều cười khẩy.
Dường như ông nhớ lại lúc cô còn học đại học, cô với Tần Triệu yêu nhau đến sống dở chết dở.
Kiều An bĩu môi: “Ba, Phó lão sư thực sự rất tốt, hôm nào con sẽ đưa anh ấy về nhà cho ba xem, được không ạ? Ba và mẹ nhất định sẽ thích.”
Cô cho rằng ba cô chỉ vì cô giấu diếm không nói cho ông nên mới tức giận.
Ba Kiều quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô, như thể đang xem xét cô, lại cố che giấu cảm xúc mà Kiều An không thể hiểu được.
Thần sắc quá mức phức tạp, trong lòng cô sợ hãi một chút, cô không biết ba cô muốn nói gì.
Kiều An càng thêm bất an: “Ba, có chuyện gì thế ạ?” Giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp.
Ba Kiều rũ mắt, sau đó mở cửa phụ xe ra ngồi vào, chờ Kiều An lên xe, ông hỏi: “Cậu ta là giảng viên đại học?”
Vừa rồi cùng mẹ Phó nói chuyện phiếm, ba Kiều cũng có hỏi qua một chút.
“Vâng, giảng viên đại học, là giảng viên môn chuyên ngành của học viện Công Quản.” Trong lòng Kiều An nóng như lửa đốt, cô phải tìm thật kỹ từ mới dám trả lời.
Ba Kiều lại hỏi sang chuyện khác: “Kia là mẹ cậu ta sao? Làm gì? Ba cậu ta đâu?”
Ông bình tĩnh hỏi, nhưng Kiều An lại cảm thấy có chút không được thoải mái lắm: “Ba, sao tự nhiên ba lại hỏi những chuyện này thế!” Cô bắt đầu làm nũng với ba mình.
Ba Kiều không dao động, nói: “Những người làm ba làm mẹ quan tâm nhất không phải chuyện đó sao?”
“Được rồi ạ, con nói.” Kiều An thấy thế, bắt đầu nói: “Ba của Phó lão sư bị tai nạn xe nên đã qua đời lúc anh ấy học cao trung, mẹ anh ấy là giáo viên tiểu học.”
Lông mày ba Kiều càng nhăn chặt lại hơn.
Kiều An nhìn, chần chừ một lúc: “Ba, hay là hôm nào con đưa Phó lão sư về nhà nhé, được không ạ? Ba cùng mẹ nói chuyện với anh ấy, ba cũng đã gặp qua anh ấy đâu!”
Ba Kiều vẫn trầm mặc một lúc lâu, lâu đến nỗi Kiều An sắp khóc, ba Kiều mới thở dài một tiếng: “Ba biết rồi.”
Ông xoa đầu Kiều An, giống như hồi nhỏ ông vẫn thường làm, xoa nhẹ hai cái rồi thu tay về: “Chúng ta về thôi.”
Trong lòng Kiều An vẫn nóng như lửa đốt, cô lén lút nhìn, chỉ thấy trên môi ông rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ, khóe mắt còn có thấy được những dấu vết của năm tháng. Tảng đá đè nén trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, cô xem đường, chuyên tâm lái xe.
Nhưng cô không phát hiện ra, nụ cười trên môi ba Kiều đã vụt tắt trong nháy mắt.
*
Buổi chiều, Kiều An đúng giờ xuất hiện tại cửa F đại. Vào thời điểm tan học, tòa nhà hành chính đặc biệt đông sinh viên và giảng viên, có người tới để giải đáp nghi vấn, có người tới hỏi về luận văn, cũng có người vội vàng trở về nhà.
Cô gõ cửa, văn phòng hôm nay đặc biệt náo nhiên, có rất nhiều sinh viên ở đây.
Có sinh viên của Phó Cảnh Tri nhìn thấy cô, giống như là nhìn thấy vị cứu tinh, vội nói lớn lên: “Phó lão sư, sư mẫu tới.”
Giọng nói như được nâng lên thêm một quãng tám nữa, thành công vang vọng toàn bộ văn phòng.
Vì thế, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Kiều An quẫn bách, lúc này, cô tiến cũng không được mà lùi cũng không thành.
Phó Cảnh Tri bị mấy sinh viên vây quanh ngước mắt nhìn, ánh mắt cũng trong veo hơn.
“Mọi người cứ làm việc tiếp đi.” Cô đi vào trong, nép vào một bên.
Phó Cảnh Tri cùng sinh viên nói về luận văn, nhất thời không biết đã tới giờ tan làm. Anh ngồi ở một chỗ không nhúc nhích, sau đó lui về sau gửi tin nhắn cho Kiều An.
Phó Cảnh Tri: [Hôm nay nhiều việc quá, em chờ một lát.]
Sau đó, anh nhìn đến cô gái đang nhìn anh gật đầu mỉm cười.
Kiều An ngồi vào một góc sofa, có mấy lão sư quen biết đều cười trêu ghẹo cô một hai câu rồi rời đi trước, khiến cô hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống. Còn có một vài sinh viên liên tục nhìn lại đây, chọc Phó Cảnh Tri khiến anh xụ mặt xuống, nhắc nhở không biết bao nhiêu lần.
Tần Triệu đang chuẩn bị tan làm lấy từ trong ngăn tủ ra một cái lót ly, rót một nửa ly nửa ấm rồi đặt lên bàn trà trước mặt Kiều An: “Phó lão sư đối với chuyện dạy học vẫn luôn nghiêm khắc như vậy.”
Kiều An nói lời cảm ơn, sau đó, ánh mắt lại dừng trên người Phó Cảnh Tri đang cúi đầu giảng luận văn cho sinh viên.
Anh nắm chặt bút máy trong tay, tay còn lại cầm luận văn, giảng giải gì đó với một nam sinh ngồi gần anh. Vừa nói, anh vừa dùng bút viết gì đó trên giấy viết, từ góc độ của cô nhìn tới, anh cúi đầu, tóc mái trên trán rơi xuống, theo động tác của anh mà nhẹ nhàng phất phơ.
Lúc anh vừa viết vừa nói, gương mặt ít cười như khi bọn họ mới lần đầu gặp gỡ.
Chì là bây giờ, anh đối với cô vẫn luôn ôn hòa, thậm chí có thể coi là dịu dàng.
“Ồ, anh quên mất, em hẳn là biết nhiều về Phó lão sư hơn anh.” Tần Triệu cười cười, như nhớ tới cái gì đó, lại nói: “Kiều An, trước kia Sở Mịch đã đánh anh một trận rất đau.”
Kiều An kinh ngạc: “Sao tự nhiên anh lại nhắc lại chuyện này?”
Tần Triệu quay đầu lại, nhìn thấy Phó Cảnh Tri vẫn rất chuyên chú giảng giải cho sinh viên, một chút cũng không chú ý tới hai người bọn họ, anh ta cũng ngồi xuống, nói: “Có phải lúc đó em rất hận anh đúng không?”
Ánh mắt có chút mong chờ, Kiều An cười nhạo: “Đương nhiên, không phải chỉ một chút đâu.”
“Em nói chúc cuộc sống của anh sau này tệ hơn em.” Nói xong, anh ta cười rộ lên.
“Lúc đấy chỉ là bồng bột thôi.”
“Hiện tại thì sao?”
Kiều An trầm ngâm: “Tùy thuộc vào thời gian.”
Hy vọng anh có thể nhìn thấy tôi sống hạnh phúc.
Tần Triệu sửng sốt, không nghĩ tới cô gái ngày xưa thà gãy chứ không chịu cong, tính tình lại ngoan cố có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy. Anh nhìn Phó Cảnh Tri lần cuối, cầm lấy túi đứng dậy: “Kiều An, gặp lại sau.”
“Tần Triệu.” Kiều An cầm lấy cái giấy lót ly dùng một lần, nhìn anh ta nói: “Gặp lại sau.”
Nhìn theo người đã từng cùng cô vượt qua những năm tháng thanh xuân rời đi, cô uống một ngụm nước, không nóng cũng không lạnh, độ ấm rất vừa miệng.
Ký ức như thủy triều quay trở về.
Trước kia, cô rất thích uống nước đá cùng các loại đồ uống có ga, Tần Triệu vì thế mỗi ngày đều mang theo một bình giữ nhiệt ở trong ba lô, nhất quyết bắt cô uống nước ấm.
Những ngày tháng lúc đó thật đẹp, nhưng cuối cùng, nó cũng chẳng hơn gì một câu “hạnh phúc đã từng của nhau”, khi không còn trẻ nữa, sự cạnh tranh quyết liệt cũng không còn nữa.
Cô yêu chính bản thân mình, cũng yêu người con trai đang ở bên cạnh cô hiện tại.
Phó Cảnh Tri đã nói xong luận văn cho sinh viên, thu dọn mọi thứ xong xuôi đi đến trước mặt Kiều An, cô vẫn còn đang chống cằm suy nghĩ ngẩn ngơ đi đâu đó. Anh dùng ngón tay chọc chọc vào mu bàn tay cô, quả nhiên, cô dường như bị anh làm cho giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Hả?” Kiều An hoàn hồn.
Anh kéo cô đứng dậy: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau, cùng nhau đi ra khỏi văn phòng.
“Đột nhiên em muốn ăn mì sủi cảo.”
Phó Cảnh Tri mỉm cười: “Mấy hôm trước đi ngang qua em còn nói không thích ăn mà.”
Cô “xì” một tiếng: “Cho nên, đột nhiên muốn ăn! Em còn muốn ăn sủi cảo tôm với hoành thánh chiên nữa.”
“Được, vậy thì ăn mì sủi cảo nhé.” Anh lấy chìa khóa xe ra, giúp cô mở cửa phụ ra.
Vì vào đúng giờ tan tầm, một đường toàn đèn đỏ lại còn thêm kẹt xe, lúc hai người đến được chỗ ăn, lấy số xong thì phải chờ thếm gần một tiếng nữa, bây giờ mới được ăn.
Kiều An thích ăn thịt cùng đồ ăn vặt, cô ngước mắt nhìn đồ ăn trước mặt Phó Cảnh Tri vô cùng mộc mạc, cùng với một ly trà xanh, cô cười trêu ghẹo: “Phó lão sư, người ta nói mỗi ngày anh đều mang theo một bình giữ nhiệt đi làm, bên trong có rất nhiều loại lá trà cầu kỳ, là cái loại trà dưỡng sinh cho mấy ông già sao? Nhìn anh ăn kìa, không khác tiên nữ là mấy.”
Sau một thời gian yêu Phó Cảnh Tri, cô mới phát hiện ra anh đặc biệt chú trọng tới sức khỏe. Buổi tối đến giờ nhất định phải ngủ, buổi sáng phải dậy sớm để tập thể dục, 365 ngày ngoại trừ lúc đi dạy học ở trên núi thì thói quen đó hầu như không thay đổi. Chuyện ăn uống thường ngày của anh cũng giống như mấy ông già 40, 50 tuổi vậy, cố gắng nhét mình vào trong một khuôn phép.
“Phó lão sư, một ngày nào đó anh nên gạt bỏ hết phiền muộn nơi trần gian, trực tiếp thăng thiên thành thần đi?!” Cô cười tủm tỉm nói.
Phó Cảnh Tri bất đắc dĩ lắc đầu, gắp đồ ăn trước mặt cho cô: “Em kỳ cục quá.”
“Chẹp chẹp, em có nói đùa đâu!” Cảm thấy lời nói vừa rồi có hơi linh tinh thật, Kiều An sửa lại: “Em đùa thôi.”
Nhưng nhìn mấy cọng rau trước mặt, cô như thế nào đều không nhấc nổi đũa mình lên: “Em không thích ăn đâu!”
Phó Cảnh Tri lại vô cùng nghiêm khắc nói: “Kiều An, em còn nhỏ, phải biết quý trọng thân thể mình.” Nói xong, anh lại nhớ tới Mục Thừa Dương từng nói rất nhiều làn, trông anh chẳng khác gì robot cứ lặp đi lặp lại một việc, lúc nào cũng đem chính mình nhét một khuôn phép.
Anh chỉ biết cười khổ, thật ra đấy chỉ là thói quen của anh thôi.
Bởi vì anh chính là một ông cụ non, nếu không phải những lời này từ miệng anh nói ra, Kiều An cảm thấy chính mình chắc chắn sẽ đem nó mà gạt ra chỗ khác.
“Phó lão sư, trong học viện có mấy sinh viên bàn tán về những tin đồn xung quanh anh, họ nói anh sang Đức du học đúng một năm, sau đó đột nhiên trở về F đại tiếp tục học cao học, em có thể hỏi là vì sao không?” Kiều An nói sang chuyện khác.
Phó Cảnh Tri nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Thấy anh nhìn qua, cô chớp mắt mỉm cười, lông mi vì thế cũng run lên, tạo thành một cái bóng dài dưới ánh đèn.
“Ừ, lúc đó sức khỏe mẹ anh không tốt lắm, cho nên, anh đã xin về.”
Nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, nhưng Kiều An có thể nhìn thấy trong mắt anh hiện lên chút buồn bã cùng nhẫn nại.
Cỏ vẻ là một ký ức không mấy tốt đẹp.
Cô thấy lòng mình trầm xuống, còn có chút đau.
Kiều An buông đũa xuống, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Phó Cảnh Tri, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai anh, mang theo ý không muốn rời xa cùng trấn an.
Hai người không nói gì đến chuyện này nữa.
Ăn xong, Phó Cảnh Tri đưa Kiều An về nhà, xe ngừng ở bãi đỗ xe ngoài tiểu khu, hai người nắm tay nhau chậm rãi tản bộ đi vào trong.
Thời tiết tháng 9 bắt đầu lạnh, tay cô vô cùng lạnh, giấu trong bàn tay anh cũng không thể nào ấm lên được.
Vì thế, Phó Cảnh Tri lại phải nhắc nhở cô: “Kiều An, về sau ăn ít đồ lạnh với trà sữa đi.”
Giọng điệu thật giống mẹ cô mà, Kiều An gật đầu: “Em biết rồi.”
“Đừng trả lời có lệ thế.”
Cô hoàn toàn không nói nên lơi, hơi chau mày.
Đưa Kiều An đến lưới lầu, Phó Cảnh Tri bỗng nhiên lấy từ trong túi ra quyển Độc thư bút ký, nương theo ánh đèn đường cô có thể thấy trên bìa có một bức tranh thủy mặc: “Phó lão sư, không phải là tặng em chứ?”
“Ừ.” Anh đưa qua, giở đến trang thứ nhất, có thể nhìn thấy tên anh được viết bằng bút máy cùng với mốc thời gian: “Đây là Độc thư bút ký hồi năm nhất của anh, tặng em.”
Kiều An ôm vào lòng như ôm bảo bối vậy, sau đó lại hỏi: “Sao lại tặng em một quyển thôi?” Chữ viết bên trong so với hiện tại đặc biệt đẹp đẽ hơn bây giờ rất nhiều.
Trong bóng tối, vành tai Phó Cảnh Tri đỏ lên, nhanh chóng lan đến toàn bộ tai, anh ho nhẹ một tiếng: “Quà kỉ niệm quen nhau nửa năm, tặng cái này cho em trước.” Giọng nói vẫn dễ nghe như mọi khi, lại có chút cứng đờ.
Kiều An vô cùng ngạc nhiên, trong lòng thấy vô cùng xúc động, mềm mại.
“Anh…” Cô lắp bắp, sau đó nghẹn lời.
Phó Cảnh Tri đã bình tĩnh hơn so với vừa nãy, sự thẹn thùng cũng biến mất đi: “Sinh nhật của em sẽ tặng em hai quyển, được không?”
Giọng nói trầm khàn vang lên, Kiều An nhanh chóng đỏ mặt, tức khắc cô không nói nên lời, một lúc sau mới lúng túng nói: “Phó lão sư, thật muốn đem anh giấu đi mà.”
Phó Cảnh Tri cười, ý cười bên môi vô cùng sâu: “Anh không cô đơn trong lúc bị giấu đi đâu.”
Vừa dứt lời, anh cong lưng xuống, chỉ chỉ vào má phải mình nói: “Có được khen thưởng không vậy?”
Kiều An một tay ôm Độc thư bút ký vào trong lòng, một tay ôm lấy cổ anh, hôn một cái thật mạnh lên trán anh.
Ôm quyển notebook lên lầu, mẹ Kiều đang cắt trái cây trong bếp, thuận tay đem tới một đĩa trái cây đưa cho con gái: “Buổi tối đừng quên ăn đó.”
Một chút cũng không nhắc tới chuyện giữa cô và Phó Cảnh Tri.
Kiều An thấp thỏm một chút, đứng tại chỗ nhìn mẹ cô một lát. Mẹ cô lúc này so với mọi ngày không khác mấy, như thể chuyện cô yêu đương không tồn tại vậy, cũng không có thúc giục cô nhanh chóng tìm bạn trai như mọi khi.
Cô hoang mang, nghĩ nghĩ, cái gì cũng không dám hỏi, sau đó trở về phòng mình.
Mịch Mịch: [Đang làm gì đấy? Hẹn hò?]
Kiều An đang xem Độc thư bút ký của Phó Cảnh Tri, cô lười đánh chữ nên trực tiếp gửi tin nhắn âm thanh qua: “Xem Độc thư bút ký.”
Cô đem chuyện Phó Cảnh Tri tặng mình Độc thư bút ký nói ra, Sở Mịch spam liên tiếp mấy cái icon: “Phó lão sư thật nhỏ mọn, ngày lễ mà chỉ đưa mỗi Độc thư bút ký! Có phải chất chồng lên xong ngại bụi bặm, vì thế, trực tiếp chuyển giao cho cậu?”
Kiều An nhìn nó vô cùng thích thú, lại lật qua một tờ nữa: “Nhỏ mọn cái gì chứ! Bây giờ tớ đang được nhìn thấy thanh xuân của Phó lão sư đó.”
Cánh tay Sở Mịch nhanh chóng nổi lên một tầng da gà, cô dùng tay lau mồ hôi trên trán, ở trong ổ chăn mà lăn qua lăn lại, đánh chữ gửi đi.
Mịch Mịch: [Được rồi, tâm đầu ý hợp, hai người là tuyệt nhất!]
Đợi một lát, điện thoại trong ổ chăn sáng lên, Sở Mịch mở khóa, răng suýt thì rụng ra.
Điềm Điềm: [Tớ thích nghe những lời này / thẹn thùng]
~
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Mịch: Thật là hết chịu nổi hai người này!!!!
Phó lão sư: Vậy em cũng đi tìm một người, đưa tới trước mặt chúng tôi dạo một vòng ~
Sở Mịch: …