Kiều An cảm thấy chính mình có chút kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi không thể dùng 12345 lời để nói, rồi lại có thể cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Chị, chị Hạ gần đây có chuyện gì đúng không?" Tiểu Triệu bê khay đồ, dựa vào quầy thu ngân bất lực nói: "Chị ấy cùng anh chàng trai kia có chuyện gì sao?"
Chàng trai kia chính là Mục Thừa Dương.
Bị Tiểu Triệu nói to, Kiều An giật mình mà hoàn hồn.
Mùa hè tháng 7 là thời gian thịnh vượng nhất, trong tiệm bận tối mặt tối mũi, cô phải nhờ Tiểu Triệu hỏi bạn học có muốn đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè không.
Kiều An chọc chọc vào trán Tiểu Triệu: "Sao lại tò mò như vậy? Mau đem thêm đồ ngọt tới đi."
"Em biết thì có sao đâu!" Tiểu Triệu bĩu môi xoa xoa trán.
Cửa kính lại một lần nữa bị đẩy vào, cô ấy cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn.
Tiểu Triệu nhìn thấy, người tới vẫn là Mục Thừa Dương.
Tức khắc, nụ cười thu lại, xoay người bỏ đi.
Mục Thừa Dương thấy Tiểu Triệu đối với anh ta như vậy, cười trừ hỏi Kiều An: "Tôi làm gì đắc tội với cô bé phục vụ đấy sao?"
"Lúc Tiểu Triệu mới tới làm, chị Hạ là người quan tâm tới công việc của cô ấy nhất." Kiều An cười như không cười.
Anh ta đi qua xem menu: "Cho tôi mua hai phần điểm tâm mới của quán."
Kiều An nhanh chóng nhướng mày: "Mua cho dì ăn sao?"
Mục Thừa Dương nhìn về phía sau, cửa kính pha lê ngăn cách với phòng bếp nhỏ, Hạ Lan đang chuẩn bị đồ làm dimsum: "Ừ, mẹ tôi thích ăn."
"Anh Mục, tuần này anh đã tới đây ba lần rồi, mẹ anh và mẹ tôi đều nghĩ mối quan hệ giữa hai chúng ta rất tốt đó." Kiều An nghe vậy, trừng mắt nhìn anh ta.
Mỗi ngày Mục Thừa Dương đều tới đây, sau đó không biết Hạ Lan đã nói gì, đổi thành một tuần tới đây ba lần. Mỗi lần tới anh ta đều cố tình ngồi mất nửa ngày, sau đó, mang về một túi đồ ngọt hiếu kính mẫu thân đại nhân của anh ta. Mẹ Mục nhìn thấy mã QR trên hộp bánh nên đã lên Wechat search thì thấy hiện ra cửa tiệm của cô, cho rằng hai người bọn họ vừa mắt nhau, mỗi ngày đều thúc giục hai người nhanh chóng kết hôn.
Làm cho mẹ Kiều nhắc rất nhiều lần, hỏi cô khi nào mới đem Mục Thừa Dương về nhà.
Mục Thừa Dương không nghĩ tới chuyện này, anh ta ngạc nhiên một chút: "Xin lỗi cô, cho tôi thêm hai ngày nữa, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng với mẹ tôi. Chẳng qua Hạ Lan ở đây, cô giúp đỡ tôi một chút." Trước sau anh ta đều ăn nói vô cùng khép nép.
Kiều An thấy anh ta như vậy, rốt cuộc cũng không thể nhẫn tâm: "Anh ra phía sau đi! Nhớ mang theo khẩu trang vào, giúp tôi nói với Hạ Lan một tiếng, bảo chị ấy mang hai cái bánh kem không đường không bơ ra đây."
Mục Thừa Dương "a" một tiếng, mặt mày hớn hở đi vào phòng bếp phía sau.
Kiều An nhìn theo bóng dáng vội vã kia, nhịn không được cười rộ lên.
Máy tính trước mặt nhảy ra một đống đơn hàng trên Wechat, cô một bên soát đơn, một bên suy nghĩ có nên đợi nốt đợt dạy học này kết thúc rồi xin nghỉ dạy đàn tranh không.
Mịch Mịch: [Nhàm chán quá.]
Kiều An nhìn đến, bớt chút thời gian nhắn lại: Tự làm tự chịu.
Vừa mới nghỉ hè Sở Mịch liền tới Hàn thị thực tập, thật ra vẫn là để tiếp cận cái người đàn ông họ Hàn kia. Kết quả, người kia còn không cho cô cơ hội lại gần, trực tiếp xếp cô vào phòng hành chính, mỗi ngày đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm.
Kiều An cảm thấy rõ ràng đây là một sự cự tuyệt, chẳng qua Hàn Chinh muốn giữ mặt mũi cho cô ấy mà không nói ra thôi.
Mịch Mịch: [Nhàm chán.]
Điềm Điềm: [Đừng ôn ào nữa! Đang bận!]
Mịch Mịch: [Xì, lần này cậu mà thích ai, đừng xem tớ là cái thùng xả giận của cậu.]
Con mèo gọi khách ở trước mặt đang vẫy tay, phát ra một tiếng vang nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa, thế nhưng làm mí mắt Kiều An giật mạnh một cái.
Cô nhìn câu nhắn trên khung chat, trong đầu tự nhiên nhảy ra một hình ảnh. Ngày đó, Phó Cảnh Tri cầm cung bắn bách phát bách trúng, vẫn duy trì tư thế chuẩn bị dương cung, lại quay đầu lại, nhìn cô cười tươi.
Cứ như vậy mà cười, một nụ cười vô cùng ấm áp mà chói mắt.
Trong nháy mắt, có cái gì đó ở trong lòng cô dường như phá kén mà chui ra.
Nhưng Kiều An lại cảm thấy không có khả năng đó.
Cửa kính lại bị đẩy ra, chuông gió trên cửa kêu leng keng, chờ mẹ Kiều đến gần, chỉ nhìn thấy con gái mình đang nhìn con mèo gọi khách đến xuất thần, hồn cũng không biết đang phiêu du đến phương trời nào rồi.
"Kiều An." Bà gõ gõ mặt bàn.
Kiều An bị hoảng sợ: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Một trận chột dạ nổi lên.
Mẹ Kiều nhìn quanh tiệm một vòng, dường như là tìm ai đó: "Không có việc gì, đến thăm con thôi, con không phải nói gần đây rất bận rộn sao?" Nhìn vài vòng, nhưng chính là không tìm thấy người cần tìm.
Kiều An lẳng lặng nghiêng người che đi tấm kính chắn bếp ở phía sau: "Cũng không bận lắm ạ."
Đang nói, cái gì đang cố giấu cũng tới, Mục Thừa Dương mở cửa, cởi khẩu trang ra: "Kiều An, tôi..."
Giọng nói dừng lại, vừa đúng lúc mẹ Kiều nghiêng đầu nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Mục Thừa Dương cảm lòng bàn tay mình lúc này hình như đổ mồ hôi thì phải.
"Đây là Tiểu Mục sao?" Mẹ Kiều đã nhìn qua ảnh của anh ta, bất động thanh sắc đánh giá một vòng, cười hỏi: "Nghe mẹ con nói, con gần đây đều mang bánh kem về cho bà ấy."
Cho nên, bà cố ý tới tiệm, hy vọng có thể được gặp đối tượng của con gái.
Không nghĩ tới, thật sự gặp được.
Mặt Kiều An ỉu xìu, trừng trừng nhìn Mục Thừa Dương: "Mẹ, anh ta hôm nay tới đây là có việc, muốn cửa tiệm làm tiệc trà cho công ty anh ta, bàn chuyện chính sư."
"Đúng vậy ạ, dì, con ở trong bếp xem xong hàng mẫu, giờ chuẩn bị trở về công ty báo cáo kết quả công việc." Anh ta cười trừ, hùa theo Kiều An lấp liếm nói.
Nụ cười trên miệng mẹ Kiều càng lớn hơn: "Được được, con đang vội việc thì thôi, hôm nào tới nhà dì ăn cơm nhé."
Kiều An càng thêm khổ sở không nói nên lời, liếc nhìn qua, Mục Thừa cũng khổ sở không kém: "Gặp lại dì sau ạ, Kiều An, hẹn gặp lại."
Nói xong, chạy nhanh như chớp.
Để lại mẹ Kiều đang đi vào trong quầy thu ngân: "Thằng bé này không tồi." Ngữ khí so với vừa rồi kích động hơn nhiều.
Kiều An: "..."
Mẹ Kiều nhìn con gái không hé răng, bà định nói thêm điều gì đó, nhưng lại nghĩ, sợ mình nói nhiều sẽ khiến cho cô phản lại, rốt cuộc vẫn là không nói gì. Nhưng mà, trong lòng bà lại bắt đầu nghĩ, có lẽ nên xúc tiến một buổi gặp mặt giữa hai gia đình với mẹ Mục, bồi dưỡng tình cảm cho hai đứa nhỏ.
Mục Thừa Dương vội vàng rời đi, một tay che trán lại, bánh kem vừa nãy định mua cho mẹ còn chưa lấy. Nhưng bây giờ mẹ Kiều ở đấy, anh ta thế nào cũng không dám quay lại.
Do dự một lúc lâu, anh ta trở về xe trước, nhắn tin xin lỗi Kiều An, sau đó ngồi một lúc lâu.
Cuối cùng, gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Tri với một vẻ mặt đưa đám.
*
Buổi tối, Kiều An tới nhà dạy đàn tranh cho Chu Hoan.
Chu Hoan đã tốt nghiệp cao học, theo lý cô không cần tới tận nhà dạy cho cô ấy, kết quả, tới tới lui lui dạy học, cô bắt đầu thành thói quen, cũng mang theo đồ ăn tới cho Chu Hoan.
Lúc này Kiều An đi tới nhà Phó Cảnh Tri, người mở cửa không phải là anh, mà là Chu Hoan đang ngậm kẹo mút, còn có một chú chó lông vàng.
Chú chó lông vàng thấy cô, cũng không sợ người lạ, chạy quanh cô một vòng. Cô đứng tại chỗ không dám động đậy, nó cứ đứng bên cạnh mắt cá chân cô mà ngửi ngửi. Lông xù xù cọ vào cẳng chân, vừa ngứa lại vừa ấm, nó loanh quanh bên cô thêm một chút nữa, xong nhảy về phía trước, xoay đầu, chạy tới phòng khách tìm hành lý của Phó Cảnh Tri.
Sau đó, Kiều An thấy ở phòng khách có ba cái vali hành lý lớn.
"Mọi người định đi du lịch sao?"
Phó Cảnh Tri ở trong phòng ngủ nói vọng ra: "Không phải, ngày mai tôi đi Lệ Giang." Ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
Cái liếc mắt kia, làm cho Kiều An hơi chột dạ. Bên trong bao hàm một cảm xúc gì đó rất phức tạp, dường như còn có chút ủy khuất.
Cô giật mình nhớ ra: "Thiếu chút nữa thì quên, Phó lão sư muốn đi dạy học."
Ngày mai là ngày 23, cô nhớ, chiều mai Phó Cảnh Tri bay lúc 3 rưỡi.
Phó Cảnh Tri "ừ" nhẹ một cái, cúi đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc, đến một cái liếc mắt cũng không nhìn qua cô.
Làm cho Kiều An vô cùng bối rối.
Chu Hoan thấy vậy, buồn cười, nhưng cô ấy cố gắng nhịn cười, ở thời điểm anh cô trừng mắt qua, dùng khẩu miệng nói "Quỷ ẫu trĩ."
Sau đó, anh cô hoàn toàn không để ý tới cô nữa.
"Kiều An, chúng ta không cần để ý tới anh ấy." Cô ấy bám lấy cánh tay Kiều An vô cùng thân mật.
Kiều An tò mò nhìn về phía Phó Cảnh Tri: "Phó lão sư muốn mang nhiều sách như vậy sao?"
Cuối kỳ Phó Cảnh Tri rất bận, cô lại cố tình không đi tập yoga và bắn tên, Sở Mịch cũng bận rộn với kì thi, hai người bọn họ ngoại trừ lúc cô tới nhà dạy đàn tranh cho Chu Hoan, rốt cuộc cũng không có cơ hội gặp nhau.
Dường như có chút khó thở, nhưng lại không thể tìm ra điều gì gây phiền lòng như vậy.
Bị cô cố tình lảng tránh.
Giờ phút này Phó Cảnh Tri nửa ngồi xổm, sắp xếp lại từng cuốn sách trong phòng ngủ, đèn phòng khách rơi xuống, phản xạ ra một vầng sáng. Mà anh mím môi, vô cớ khiến cho người ra nhìn ra sự ủy khuất vô cùng nồng đậm.
Làm tim Kiều An nhất thời mềm dịu đi.
Phó Cảnh Tri còn chưa kịp mở miệng đã bị Chu Hoan tranh lời trước: "Anh ấy là con mọt sách đó! Kiều An, cho chị xem thư phòng của anh ấy, toàn là tài liệu cùng Độc thư bút ký mấy năm nay."
Cũng mặc kệ Kiều An có đồng ý hay không, cô ấy cứ thế mà kéo cô vào.
Vì thế, Kiều An liền không chuẩn bị mà nhìn thấy thư phòng của Phó Cảnh Tri.
Nhìn chung phòng được bố trí khá gọn gàng, chỉ có một tủ sách lớn được dựng sát tường, bên trong toàn là sách. Thoạt nhìn có thể thấy sách rất dày và nhiều chữ.
Chu Hoan mở một ngăn tủ sách ra, chỉ vào một chồng Độc thư bút ký: "Chị thấy không, tất cả đều là anh em viết tay đó."
Kiều An xem qua, từng cuốn Độc thu bút ký thật dày đập vào mi mắt. Không đếm được có bao nhiêu quyển Độc thư bút ký, chỉ thấy chúng được phân loại cẩn thận xếp chồng lên nhau, số lượng nhiều đến nỗi làm người khác thấy hoa mắt chóng mặt. Cô phát hiện tay mình có chút ngứa, nỗ lực lắm mới có thể ngăn mình chạm vào chúng.
"Chị có thể xem không?" Cô quay đầu hỏi Chu Hoan.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phó Cảnh Tri, cô còn tưởng anh là sinh viên, lúc đấy anh đang ghi chép Độc thư bút ký. Cô còn nhớ rõ, anh chép từ quyển "Văn hóa châu Âu thời kỳ Phục Hưng."
"Chị xem đi, cứ tùy tiện mà xem." Chu Hoan ở bên cạnh cũng sờ đông sờ tây trong ngăn sách: "Nhiều Độc thư bút ký thế này, bảo sao anh em lại có thể kiên nhẫn như vậy."
"Về sự kiền nhẫn và bền bỉ thì không ai có thể so sánh với anh của em đâu." Cô ấy cố ý muốn nói điều gì đó: "Mặc kệ là bất cứ chuyện gì."
Kết quả, một hồi lâu sau Chu Hoan cũng không thấy Kiều An đáp lại. Cô ấy nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy cô gái đang búi tóc kia trong tay đang cầm một cuốn notebook có vẻ cũ, đang nhìn ba chữ "Phó Cảnh Tri" ở góc phải được viết bằng bút máy đến xuất thần.
Chu Hoan thò đầu lại gần nói: "Đây là Độc thư bút ký của anh em hai năm trước."
Kiều An chớp mắt, suy nghĩ lập tức liền phiêu xa.
Rồi sau đó, cô cười rộ lên: "Có phải được trích lục từ "Chopin truyện" không?"
Chu Hoan sửng sốt: "Cái này em cũng không biết." Nói rồi duỗi tay giở sang trang hai.
Quả nhiên là "Chopin truyện".
Chữ viết được viết bằng bút máy, từng nét bút vô cùng xinh đẹp.
Kiều An lại lật ra sau xem, rốt cuộc cũng gập quyển notebook lại, cất lại vào chỗ cũ.
Khó trách lúc trước khi nghe đến cái tên Phó Cảnh Tri, cô luôn cảm thấy rất quen tai. Lúc đấy cô chỉ nghĩ bởi vì anh là lão sư, có thể cô đã nhìn thấy trên bảng thông báo.
Không nghĩ tới...
Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ ba cái, Phó Cảnh Tri một thân mặc quần áo ở nhà khoanh tay trước ngực dựa vào cánh cửa nói: " "Chopin truyện" là trích lục của tôi hai năm trước."
Kiều An nghe thấy tiếng nói thì quay lại, chỉ liếc mắt qua, cô liền nhìn thấy thần sắc lười biếng người con trai lập tức thẳng tắp lại.
"Phó lão sư." Trong mắt cô nhiễm ý cười: "Thật lâu trước, tôi thiếu chút nữa đem Độc thư bút ký của anh giấu về nhà."
Nói xong, cô nhìn thấy sắc mặt Phó Cảnh Tri liền thay đổi. Anh đầu tiên là hoang mang, sau đó lại là cảm xúc như nhớ ra điều gì đó.
"Em là người nhặt được Độc thư bút ký của tôi ở thư viện?" Anh hơi mỉm cười.
Kiều An chớp mắt, lại nhìn quyển Độc thư bút ký trong tủ: "Đúng vậy, tôi đợi nửa ngày cũng mkhông thấy anh quay lại, sau đó trực tiếp giao cho thủ thư ở thư viện."
Năm cô đang học năm thứ tư, định đến thư viện mượn tài liệu để viết luận văn, không ngờ, chính lúc vừa đến lại nhìn thấy quyển Độc thư bút ký ở góc phòng. Lúc cô mở ra, chữ viết xinh đẹp trong đấy liền thu hút cô, đặc biệt còn trích lục từ "Chopin truyện" nữa, cô thế nhưng lại mê vô cùng.
Sau đó, cô lại có chút luyến tiếc.
Lần đầu tiên sinh ra tư tưởng muốn đem đồ của người khác giấu về nhà.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người dùng bút máy để viết Độc thư bút ký.
Nói đến đây, nhìn biểu tình Kiều An vô cùng vui vẻ, Phó Cảnh Tri rút Độc thư bút ký ra, đưa cho cô: "Không cần muốn đem giấu về, tôi tặng em." Rất hào phóng mà tặng, cũng như trút được gánh nặng.
Cô ấy rốt cuộc cũng không nóng không lạnh như khoảng thời gian vừa rồi nữa.
Cô ngớ người ra, một lúc lâu không nói gì: "Không cần đâu." Hai tai bắt đầu ửng đỏ lên.
Phó Cảnh Tri nhìn thoáng Chu Hoan trước mặt, cô ấy nháy mắt đã hiểu, lập tức cầm lấy, nhét vào trong lòng Kiều An: "Tặng chị, tặng chị đó, nếu chị thích thì đem về đi."
"Cảm ơn." Độc thư bút ký trong lòng dường như nhiễm hơi ấm, vô cùng nóng bỏng. Kiều An cúi đầu nhìn chằm chằm một lúc, vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
"Không có gì, có một chút chuyện muốn nhờ em, đây coi như là hối lộ." Phó Cảnh Tri đem Chu Hoan đuổi sang một bên, nói với Kiều An: "Tôi đi Ninh Lang một tháng, không thể cho mấy con mèo con dưới lầu ăn được."
Kiều An nghe xong, khó tránh khỏi thấp thỏm.
Đây là muốn nhờ cô cho mèo ăn sao?
Một tiếng "uỳnh" vang lên, đánh tan không khí có phần xấu hổ, Chu Hoan ngó ra ngoài, nói: "Tám phần là Quyển Mao lại đụng vào đâu rồi, để em đi xem, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé."
Quyển Mao là tên của con chó lông vàng kia.
Trước khi đi, cô ấy còn nhìn Phó Cảnh Tri cười vô cùng ý vị.
Anh trước sau vẫn luôn bình tĩnh, thần sắc không hề thay đổi. Có lẽ nhìn ra Kiều An không hiểu gì, anh giải thích: "Kiều An, nếu em rảnh, có thể nhắn tin cho Chu Hoan nhắc nhở nó cho mèo ăn được không? Nó chơi đến rửng mỡ, sợ là sẽ quên ngay lập tức."
Thì ra là như thế này.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cái này thì đơn giản thôi: "Được, mỗi ngày tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, bảo đảm sẽ không quên."
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng ôm Độc thư bút ký của mình, khóe miệng tươi cười nhìn thế nào cũng vô cùng ngọt ngào, trong lòng Phó Cảnh Tri thấy vô cùng ngứa ngáy, mềm mại đến không tưởng được.
"Có muốn ăn bánh không?" Anh hỏi.
Kiều An gật đầu, đi theo anh ra phòng khách: "Có thể được sao." Lại bỗng nhiên sửa miệng.
"Có thể."
"Có thể thêm một chút giai điệu không?"
"Cũng có thể."
Trò chuyện vui vẻ với nhau, so với trước đây hài hoà hơn rất nhiều.
Đại khái là thu nhận lễ vật xong, Kiều An chính là đem những thứ chiếm đóng trong đầu mình gần đây buông bỏ đi.
Phó lão sư như trời quang trăng sáng vậy, không nên suy nghĩ về anh ấy như vậy!
*
Sáng sớm ngày hôm nay, Kiều An ở trong tiệm bận rộn xem "vòng bằng hữu" của Phó Cảnh Tri, định vị là ở sân bay Trường Sa. Từ Trường Sa trung chuyển đến Lệ Giang, lúc này anh đang chờ máy bay.
Cô cho anh một lượt thích, sau đó bình luận: Lên đường bình an.
Không thấy anh trả lời lại, không biết có phải đi đăng ký rồi không.
Đến 9 giờ tối, cô lại lần nữa xem "vòng bằng hữu" của Phó Cảnh Tri.
Lúc này anh đã đăng thêm một bức ảnh cảnh đêm ở Lệ Giang, kèm một dòng trạng thái: Hạ cánh bình an.
Kiều An thuận tay thả thích, giây tiếp theo, trên dòng trạng thái hiện ra bình luận của Chu Hoan.
Chu Hoan: Đây là thông báo bình an sao? Được rồi, khẳng định không phải là báo cáo với em.
Tim Kiều An đập thình thịch một chút.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Phó lão sư: Đáng tiếc quá, mấy năm trước suýt có thể gặp được Kiều An rồi.
Kiều An: Lúc ấy em đanv thích một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời ~
Phó lão sư:...
PS: Có người hỏi bao giờ Phó lão sư mới thổ lộ xác định quan hệ vậy?
Lặng lẽ nói cho mọi người biết: Hành trình tới Ninh Lang chính là sự chuyển biến lớn trong mối quan hệ của hai người bọn họ.
Chuyển biến 360 độ luôn ~
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.