Vừa Trọng Sinh Liền Tiến Hóa Thành Nhân Ngư

Chương 16: Về Nhà






Sau buổi sáng đấu giá, Lâm Kỳ liền mang theo Lâm Tiểu Cáp rời khỏi khách sạn.

Chuyện Lâm Kỳ không nghĩ tới chính là hai viên tinh hạch mình đấu gia hôm nay đều rơi vào trong tay người quen——tinh hạch cấp 5 bị Lôi Hình dùng 1 tỷ mua lại, tinh hạch cấp 6 bị Lê Viêm dùng 8 tỷ mua luôn.
Giá của hai viên tinh hạch này đều nằm ngoài dự tính của Lâm Kỳ, mà chúng có giá như thế đều do hai người Lôi Hình và Lê Viêm cứ thi nhau ra giá! Đây chẳng lẽ là yêu nhau cắn nhau đau trong truyền thuyết sao? Dù sao thì ngư ông đắc lợi, Lâm Kỳ vẫn rất hưởng thụ.
Ở khách sạn này ba ngày, bị hai tên đàn ông có thân phận cùng địa vị đều không bình thường thay phiên đến gặp, Lâm Kỳ từ đau đầu chuyển thành chết lặng.
Cậu cũng nghĩ thông suốt rồi, làm một thương nhân đặt lợi ích trên hết, những người này chẳng lấy được miếng hời nào từ trên người cậu cả, cho nên, bọn họ muốn thế nào thì tuỳ......
Gọi xe đưa mình và Lâm Tiểu Cáp đến một khu nhà xa hoa ở Hoa Đô.

Lâm Kỳ cảm thấy, hôm nay chỉ cần đuổi Lâm Du ra khỏi nhà, cậu liền có thể cao chạy xa bay, theo kế hoạch giải quyết chuyện bên này cho xong, sau đó chạy lấy người.
Ở trong phòng nhìn theo vợ con rời đi, Lôi Hình xoay người, có đôi khi không thẻ ép buộc người ta cạnh mình được.

Hai ngày này ngoài mặt Tiểu Kỳ tuy rằng thể hiện không yêu không ghét gì với anh, nhưng anh cảm nhận được Tiểu Kỳ đã buông bỏ tâm lý đề phòng anh không ít, đây cũng coi như là chút kết quả cho nỗ lực của anh......
"Kính —— koong ——" xuống xe, Lâm Kỳ mang theo Lâm Tiểu Cáp đi đến cổng lớn nhà mình, ấn chuông cửa.
"Ai vậy?" —— từ cửa máy truyền tin nghe được một cái quen thuộc thanh âm, Lâm Kỳ tháo kính mát trên mặt xuống, nói: "Chú Lâm, là con."
Ở cái này trong nhà, Lâm bá vẫn luôn thực chiếu cố hắn, đời trước hắn 18 tuổi sau đã bị đuổi ra nơi này, chờ hắn lại khi trở về, cũng không biết Lâm bá đi đâu.

Lâm Kỳ không nghĩ tới, Lâm bá lúc này thế nhưng còn ở nơi này, xem ra bởi vì Lâm Du không có chân chính lấy được này tòa phòng ở quyền sở hữu, hắn còn không dám đem người cấp đuổi đi.
"Cậu......!Cậu là cậu chủ!" Thông qua camera thấy rõ mặt là ai, chú Lâm kích động mở cửa.
Lúc ông chủ còn nhỏ thì ông đã công tác trong nhà này, có thể nói cậu chủ ông đã nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên, dù hiện tại cậu chủ đã thay đổi rất nhiều, ông cũng chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhận ra.
Cậu chủ mất tích đã bốn năm rồi, Lâm Du nói cậu chủ bị tai nạn trên biển không thể trở về nữa, nhưng ông không tin.

Giờ nhìn xem, cậu chủ đã trở về rồi đây này?
"Chú Lâm, đây là con của cháu, Lâm Tiểu Cáp." Chỉ chỉ Lâm Tiểu Cáp đang ở trạng thái hoá thú, Lâm Kỳ giới thiệu nói, "Lâm Tiểu Cáp, lại đây chào ông Lâm đi con."
Nhìn con sói lớn lại gần mình, ông Lâm cũng nhanh chóng chấp nhận những gì Lâm Kỳ nói —— cậu chủ nói cái gì thì chính là cái đó, ông chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi, không cần phải xen vào chuyện của cậu chủ.
"Chú Lâm, hiện tại Lâm Du có ở đây không?" Dựa theo kinh nghiệm đời trước, Lâm Du từ khi trở thành người giám hộ của cậu thì chuyển vào ở chỗ này luôn.
"Vâng cậu Lâm Du đang ở đây." Đối với người là bà con xa của cậu chủ này, chú Lâm khá là bất mãn, nhưng dù sao ông cũng chỉ là quản gia của Lâm gia mà thôi, cái họ Lâm này cũng là ông chủ cho ông.
"Vậy sao, gã ta ở đây thì tốt, chú Lâm, chú đi nghỉ chút đi, chút có nghe mấy tiếng động gì thì cũng đừng lên nhé." Nghe câu trả lời của chú Lâm, Lâm Kỳ vừa lòng gật gật đầu, cậu còn sợ lúc về còn không gặp được Lâm Du.
"Cậu chủ phải cần thận đó, cần chú Lâm giúp gì cậu nhất định phải nói chú." Nhìn phong thái cậu chủ không thua ông chủ năm đó, chú Lâm nhịn không được thấy mũi hơi ê ê, bốn năm không gặp, cậu chủ trưởng thành rồi......
Mang theo Lâm Tiểu Cáp đi vào chính sảnh, Lâm Kỳ không gặp ai ở đây, Lâm Du không có ở đây.

Lúc này, Lâm Du hẳn là còn đang ngủ đi.
"Rầm ——" Lâm Kỳ không chút khách khí đá văng cửa phòng Lâm Du, liền thấy Lâm Du ôm một cậu trai đang khoả thân nằm ở trên giường.
"Mày......!Mày là ai, sao dám tự tiện xông vào nhà người khác!" Thấy cửa phòng đột nhiên bị ai đó đá văng ra, Lâm Du vội vàng dùng chăn che nửa người dưới của mình, ngồi dậy kêu lên.
Nơi này dù sao cũng là một ngôi nhà xa hoa, bảo vệ gì đầy đủ hết, tại sao muốn xông vô là xông vô được?
Nhưng khi nhìn thấy một mái tóc dài màu xanh, Lâm Du lại có chút kinh hãi, đây hình như là một tiến hoá giả? Gã nhớ gã chưa từng gây chuyện với tiến hoá giả nào cả.
" Chú nhỏ à, chú không nhớ con sao?" Không để ý cậu nhóc đang chui vào trong chăn, Lâm Kỳ đến gần đầu giường mở miệng hỏi.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt, Lâm Du hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Không nghĩ tới, Lâm Kỳ còn sống, nhưng nếu là Lâm Kỳ, Lâm Du cũng tự nhiên không cho rằng cậu là một tiến hóa giả.
Bởi vì, Lâm Kỳ đến khi mười sáu tuổi cũng chẳng xuất hiện dấu hiệu tiến hóa nào cả, sau mười sáu tuổi, nhân loại sẽ không còn khả năng tiến hóa.
Dù đã xa bốn năm, Lâm Du vẫn không quên gương mặt Lâm Kỳ.

Đứa nhỏ Lâm Kỳ này trời sinh là một đứa dụ người, gã đã muốn từ lâu.

Bốn năm trước gã vốn dĩ có cơ hội xuống tay lại không nghĩ nửa đường lại lòi ra một tên "Trình Giảo Kim" (kỳ đà cản mũi), hại gã thịt đến miệng còn bị cướp.
Sau đó, Lâm Kỳ lại đột nhiên mất tích bởi vì tai nạn trên biển, chưa ăn được miếng thịt tươi này chính là hối tiếc nhất đời gã.


Không nghĩ tới, hôm nay miếng thịt này lại tự mình tới cửa!
Nghĩ đến đây, Lâm Du nuốt nuốt nước miếng, bốn năm không gặp, đứa cháu trai này trổ mã càng thêm mê người, lúc này gã nhất định phải ăn nó vào trong bụng.
"Ha ha, Tiểu Kỳ, về rồi sao không nói với chú một tiếng, chú đi đón con." Hoàn toàn làm tình cảnh lơ xấu hổ hiện tại của mình, Lâm Du ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Chát ——" Lâm Kỳ không chút do dự duỗi tay cho Lâm Du một cái tát, nhìn vẻ mặt thèm nhỏ dãi của gã, không cần phải nói Lâm Kỳ đều biết tên t*ng trùng thượng não này đang suy nghĩ cái gì.
"Con......" Thình lình ăn một cái tát, Lâm Du trong lúc nhất thời thu lại mấy suy nghĩ linh tinh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lâm Kỳ nói không thành lời.
"Con, con cái gì mà con? Ông cho rằng tôi gọi ông một tiếng chú nhỏ thì ông cho rằng ông thật sự là chú của tôi chắc? Ông cũng chỉ là một con chó rách bên dòng phụ họ Lâm mà thôi, cho ông nửa tiếng để dọn đồ cút ra khỏi đây!" Thuận tay lại cho Lâm Du một cái tát, Lâm Kỳ mở miệng nói.
"Phản, làm phản! Người đâu, người đâu!" Cuối cùng cũng tỉnh táo, Lâm Du chỉ cảm thấy trên mặt mình đau rát, không nghĩ tới bốn năm không gặp, con thỏ nhát gan này lại biết cắn người!
Lâm Du hô một lúc, bên ngoài một chút động tĩnh cũng chẳng có.

Khi nghe có tiếng lộc cộc bên ngoài, lại thấy một con soi hoa râm dài hơn hai mét nhe răng nanh chạy vào, trên răng nanh còn có dính chút máu!
Lâm Tiểu Cáp ở bên ngoài nghe thấy thanh âm bên trong, thấy người bên ngoài đều bị xử lý xong rồi, liền tung ta tung tăng chạy vào với daddy...
"Xử lý mấy người bên ngoài xong chưa?" Thấy Lâm Tiểu Cáp chạy vào, Lâm Kỳ mở miệng hỏi.

Những người bảo vệ bên ngoài đều là người thường, trên cơ bản không chịu nổi một đòn của Lâm Tiểu Cáp.

Cho nên, Lâm Kỳ rất yên tâm giao hết mấy người bên ngoài cho Lâm Tiểu Cáp, con của cậu nếu là soi, đương nhiên là phải có chút giống sói chớ!
Nghe câu hỏi của daddy, Lâm Tiểu Cáp toét miệng, lộ ra hàm răng hơi đỏ đỏ —— Xử lý xong hết ùi, daddy!
Nhìn "Vết máu" trên miệng Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ nhíu mày, cậu nhớ rõ đã dặn Lâm Tiểu Cáp dùng móng vuốt chụp người rồi ném đi là được rồi, sao giờ lại cắn? Có biết máu người dơ lắm không! Nếu bị nhiễm bệnh gì đó thì cậu biết tìm ai nói chuyện bây giờ?
"A —— cứu mạng —— giết người!" Nhìn Lâm Kỳ và sói, Lâm Du nháy mắt ngộ ra cái gì đó, chỉ quấn một cái chăn liền phi ra khỏi phòng.

Cái tên điên Lâm Kỳ này đi về còn mang theo một con sói ăn thịt người!
Nhìn Lâm Du chạy đi, Lâm Kỳ cẩn thận ngửi ngửi mùi hương trong không khí, hình như không có mùi máu tươi, vậy rốt cuộc miêng Lâm Tiểu Cáp dính cái gì? Lâm Kỳ nhìn kỹ một chút, liền phát hiện trên miệng Lâm Tiểu Cáp chỉ dính chút sốt cà chua mà thôi.
"Con ăn vụng sốt cà chua à?" Khom người nắm nắm râu Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ nhướng mày hỏi.
Vươn đầu lưỡi liếm mép một chút, Lâm Tiểu Cáp vẻ mặt vô tội, nhóc không biết sốt cà chua là gì, lúc đi ngang qua nhà bếp thì nếm thử chút thôi, mà sốt cà chua này còn kèm theo nguyên cục bò bít tết hơi bị ngon! Ai biết gì đâu!
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của thằng con ngốc, Lâm Kỳ liền biết có hỏi cũng không có được đáp án.

Cho nên, hôm nay cậu cũng lười đi tính toán với nhóc con.
"Dọn đồ mình xong thì đi đi." Nhìn một "đống" trên giường, Lâm Kỳ nhàn nhạt nói.

Trên thế giới này, mỗi người đều có cách để tồn tại, cậu cũng không muốn nhiều lời làm gì.


Nói xong, Lâm Kỳ liền mang theo Lâm Tiểu Cáp đi ra ngoài, người cậu phải xử lý là Lâm Du, những người không liên quan cậu cũng không rảnh đi quan tâm.
Chuyện Lâm Du sẽ không đơn giản như vậy là xong, cậu nghĩ cậu còn sẽ phả ở Hoa Đô một thời gian nữa, cho nên cậu đi gọi người dọn phòng, nếu không đêm nay cậu và Lâm Tiểu Cáp sẽ không có chỗ ngủ......
Buổi chiều, Lê Viêm liền nhận được tin tức cấp dưới truyền đến, nói Lâm Kỳ đã đuổi chú của cậu ta ra ngoài ——
Lâm Kỳ tuy rằng rời khỏi khách sạn, nhưng sự chú ý của Lê Viêm đối với cậu chẳng giảm bớt.

Làm gã không nghĩ tới chính là, vị mỹ nhân này ra tay nhanh gọn thật đấy.
Tên Lâm Du kia cũng không hẳn là ngu, gặp loại chuyện này còn biết chạy tới cảnh vụ báo cáo, chống án nói có người giả mạo cháu trai gã tự tiện xông vào nhà dân làm bị thương người khác.

Cái tên cảnh sát ngu ngốc nào mà đi giúp tên này nhất định là sợ mặt mũi Lâm gia, đi tìm Lâm Kỳ "tâm sự".
Nếu lúc này Lâm Kỳ chính là Lâm Kỳ bốn năm trước mà nói, chỉ sợ sẽ có phiền toái không nhỏ, chỉ sợ chứng minh thân phận cũng khá tốn thời gian, nếu Lâm Du lại sử dung chút thủ đoạn gì đó thì kéo thời gian ra càng dài.
Có thời gian dài như vậy, đại khái đủ để Lâm Du dọn dẹp bút di sản của Lâm Kỳ.

Tuy rằng là mổ gà lấy trứng, nhưng cũng tốt hơn là để trứng và gà đều là của người khác.
Chỉ tiếc, Lâm Du cho rằng mình đã tính toán êm xuôi, lại không biết Lâm Kỳ đã đi trước gã mấy bước.

Từ khi cậu bước chân lên Đế Hào, cậu đã tính toán xong tất cả mọi thứ...
Lúc trước Lê Viêm còn hoài nghi tại sao Lâm Kỳ lại thu mua cổ phiếu Thiên Khải, hôm nay thấy chuyện này, gã đã hiểu rõ.

Thời gian ba ngày ngắn ngủn, chỉ lộ mặt một lần đã dồn Lâm Du tới bước đường cùng.

Thủ đoạn như thế, thật sự là không thể không phục.
Tuy rằng tin tức trên tay đã đầy đủ chứng minh Lâm Kỳ này chính là Lâm Kỳ mất tích năm đó, nhưng hôm nay Lâm Kỳ tự mình trở về gia tộc Lâm Lê Viêm mới dám tin tưởng sự thật này.
Một người trong vòng bốn năm rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thay đổi nhiều đến thế? Hay là trước giờ Lâm Kỳ vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?
Đáng tiếc, lần này Lâm Kỳ trở về dạy dỗ người khác cũng chỉ là một tên cỏn con mà thôi, cho dù mình không ra tay, bằng bản lĩnh của Lâm Kỳ cũng có thể giải quyết mọi chuyện xong xuôi.
Đối với điểm này, Lê Viêm có chút mất mát —— Tiểu Kỳ sao lại không nhờ vả người có thân phận chút? Như vậy, gã cũng có thể anh hùng cứu mỹ nhân một phen, sau đó mới có thể thuận lợi ôm được mỹ nhân về nhà.......