Vua Tôi Tối Thượng

Chương 50




CHƯƠNG 50: ĐÂY LÀ TIÊU PHONG?!

Triệu Chính Minh đẩy đám người ra, đứng ở trên cùng, sắc mặt u ám, chỉ vào Tiêu Phong, nói: “Tiêu Phong! Bây giờ mày còn huênh hoang cái gì! Quỳ xuống cho ông, dập đầu xin lỗi!”

Mẹ nó!

Triệu Chính Minh cũng không ngờ tới, một con chó không nơi nương tựa còn dám huênh hoang đến vậy!

Hôm nay, anh ta buộc phải khiến Tiêu Phong quỳ xuống, rửa sạch nỗi nhục trước kia!

Nhưng mà, ngoài ý muốn là, hàng trăm tên đánh thuê cầm côn và đao ở phía trước, sắc mặt Tiêu Phong lại không có chút sợ hãi và lo lắng nào, mà lại còn có vẻ khinh thường, nói: “Triệu Chính Minh, cậu chỉ có tưng đây người thôi à?”

Nghe vậy, Triệu Chính Minh nhíu mày, có chút không dám tin hét lên: “Mày nói cái gì?”

Ngay sau đó, liền nhìn thấy Tiêu Phong một tay bế Giai Giai, một tay cầm một cây côn gỗ ở bên cạnh, dịu dàng nói: “Giai Giai, nhắm mắt lại, bất kể nghe thấy cái gì, cũng không được mở mắt ra đâu nhé, một lát nữa, ba sẽ đưa con đi ăn bánh ngọt.”

Giai Giai rất ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Vâng thưa ba.”

Thấy một màn này, Triệu Chính Minh giận dữ, vò đầu vò tóc, phẫn nộ hét lên: “Mẹ nó! Con mẹ nó! Lên hết cho ông, đánh chết nó!”

Lập tức, một đám đánh thuê vung côn và đao ra, gầm lên xông về phía Tiêu Phong!

Đối diện với những tên đánh thuê đang xông tới, sát khí trên người Tiêu Phong cũng càng lúc càng mạnh mẽ!

Ầm!

Đột nhiên, Tiêu Phong cử động, như sát thần giáng thế, một chân đá bay một tên đánh thuê trước mặt, khiến anh ta bay ra xa hơn mười mét, va vào hàng chục người đằng sau!

Sau đó, cây côn trong tay anh ta vung ra khỏi tay, đập vào đầu một tên đánh thuê ở phía sau đang cầm đao chém tới!

Lập tức, máu bắn tung tóe!

Tên đánh thuê kia cũng cứng đờ ngã thẳng xuống đất!

Cảnh tượng này khiến đám đánh thuê kia sợ hãi ngơ ra, dáo dác nhìn nhau!

Vãi thật, mạnh quá rồi đó!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Chính Minh cũng sợ hãi, tiến đến đá vào bụng mấy tên đánh thuê kia, gào lên: “Lên đi! Mẹ nó mấy người đông như vậy, còn không giết chết được một tên phế vật à?”

“Aaa!”

Lập tức, đám đánh thuê này lại xông về phía Tiêu Phong!

Nhưng, đúng lúc này, tiếng “ầm ầm” lớn vang lên, một lượng xe Jeep quân đội đột nhiên xông thẳng vào làm vỡ mấy cái cửa an ninh ở các lối ra!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đánh thuê kia nhanh chóng trốn đi, nhưng có vài tên tránh không kịp, lập tức bị tông bay đi!”

“Ầm ầm ầm!”

Ngay sau đó, đằng sau mấy cái cửa an ninh bị vỡ, có vài chục chiến sĩ đặc công mặc đồng phục tác chiến màu đen, mũ nồi đen, đi dày chiến cầm súng tiến vào!

Động tác của bọn họ rất chỉnh tề, thống nhất, nhanh chóng xông vào!

Đằng sau còn có bảy, tám chiếc xe vũ trang chống đạn màu đen, đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy xông vào!

“Buông vũ khí xuống! Từ bỏ kháng cự!”

“Từ bỏ kháng cự! Ai làm trái sẽ bị bắn ngay tại chỗ!”

“Buông vũ khí xuống! Buông vũ khí xuống!”

Pằng!

Một vài chiến sĩ trong đó đã giơ chân lên đạp vào mấy tên đánh thuê cầm đao ở phía trước, sau đó đè bọn họ xuống đất!

Có tên bị quật qua vai, vũ khí trong tay những tên này cũng bị gỡ xuống toàn bộ!

Chẳng mấy chốc, toàn bộ những tên đánh thuê ở tầng này đều bị những chiến sĩ đặc công mặc trang phục tác chiến màu đen khống chế!”

“Tổ một khống chế!”

“Tổ hai khống chế!”

“Tổ ba khống chế!”

Triệu Chính Minh cũng ngây ra, giơ tay lên đầu quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy!

Mẹ nó!

Con mẹ nó đây là tình huống gì?

Sao đột nhiên lại có nhiều chiến sĩ đặc công tới như vậy?

Đây là đang diễn tập sao?

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ta và tất cả những tên đánh thuê khác, một đại đội trưởng dẫn đội, mặc trang phục tác chiến màu đen, đi về phía Tiêu Phong, nghiêm túc kính lễ, to giọng nói: “Cậu Tiêu, hiện trường đã được khống chế, mong cậu ra chỉ thị!”

Xiii!

Giây phút này, Triệu Chính Minh trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin những gì mình nhìn thấy!

Những chiến sĩ đặc công này, là do Tiêu Phong gọi tới?

Sao có thể!

Không phải cậu ta là một con chó mất nhà của nhà họ Tiêu sao?

Không phải cậu ta đã ở rể nhà họ Khương rồi sao?

Tiêu Phong bình tĩnh gật đầu, bước đến trước mặt Triệu Chính Minh đang hoảng hốt, cúi xuống, giọng nói lạnh lẽo, hỏi: “Triệu Chính Minh, bây giờ cậu cảm thấy, cậu còn có tư cách gì để tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu?”

Triệu Chính Minh hoảng rồi, hoàn toàn hoảng rồi!

Anh ta nào từng gặp cảnh tượng như vậy, lập tức quỳ xuống trước Tiêu Phong, không ngừng dập đầu nói: “Xin lỗi, xin cậu tha cho tôi! Tôi… tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi đáng chết, tôi đê tiện! Mong cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này! Sau này, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu! Cầu xin cậu…”

Nói xong, anh ta còn không ngừng tự tát mình, gương mặt lập tức đỏ ửng, khóe miệng cũng đang chảy máu.

Tuy anh ta không biết thân phận thật sự của Tiêu Phong, nhưng anh ta hiểu rõ, Tiêu Phong tuyệt đối không đơn giản chỉ là một kẻ không nơi nương tựa!

Nếu không, sao lại có nhiều chiến sĩ đặc công xông vào đến vậy chứ?

Ai có thể có năng lực kêu gọi đặc biệt như vậy?

Tiêu Phong lạnh lùng nói một câu: “Triệu Chính Minh, tất cả đều là do cậu tự chuốc lấy, bây giờ cầu xin, muộn rồi!”

Nói xong, anh quay đầu lại nhìn đội trưởng kia, lạnh lẽo nói: “Đưa người, lập tức niêm phong nhà họ Triệu! Tất cả tội danh tra được đều giao cho tổng cục chấp pháp địa phương xử lí! Còn có, liên quan đến thân phận của tôi ngày hôm nay, xử lí lặng lẽ, đừng khiến người ngoài có quá nhiều suy đoán!”

“Rõ!” Đội trưởng kia đáp.

Mà khi nghe thấy lời nói như tuyên án này, Triệu Chính Minh hoàn toàn sợ hãi, lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Phong, không ngừng dập đầu cầu xin nói: “Tiêu Phong, Tiêu Phong, cầu xin cậu, đừng mà, tôi… tôi dập đầu cho cậu rồi! Nể tình trước kia, xin cậu cho tôi một con đường sống, tha cho nhà họ Triệu chúng tôi một mạng…”

Nhưng mà, “bịch” một tiếng!

Đội trưởng kia lập tức đá lật người Triệu Chính Minh, lạnh lẽo nói: “Đưa hết bọn họ về!”

“Aaa! Tiêu Phong, tao làm quỷ cũng không tha cho mày đâu!” Triệu Chính Minh ra sức gào thét, nhưng cũng không làm được gì.

Sua đó, Tiêu Phong cũng rời khỏi trung tâm đồ gia dụng.

Nửa tiếng sau, Tô Hàng xảy ra một chuyện lớn kinh động trời đất!

Tổng tư lệnh chấp pháp của Tô Hàng, Tống Hậu Lương đích thân dẫn đội niêm phong nhà họ Triệu – một trong ba nhà kinh doanh đồ nội thất lớn nhất Tô Hàng!

Lần này, là đồn công an, viện kiểm sát cùng với tòa án liên hợp ra tay!

Chuyện này cũng dấy lên một phen dư luận không nhỏ ở Tô Hàng, người ở đầu xóm cuối ngõ cũng đều đang bàn luận!

Tiêu Phong vừa trở về nhà, Khương Uyển Đồng đã nôn nóng bước tới, hỏi: “Tiêu Phong, anh không sao chứ?”

“Sao vậy?” Tiêu Phong không hiểu hỏi.

Khương Uyển Đồng lo lắng nói: “Ban nãy tin tức có nói, ở trung tâm đồ gia dụng xảy ra một cuộc ẩu đả ác liệt, hiện trường có rất nhiều người bị thương, nhà họ Triệu cũng bị điều tra rồi.”

Nói xong, Khương Uyển Đồng chỉ vào TV, rất không may là, vừa hay lại chiếu đến đoạn đội trưởng đặc công kia đang kính lễ với Tiêu Phong.

Tuy chỉ là cái bóng lưng, nhưng lúc Khương Uyển Đồng nhìn thấy vẫn bị dọa một phen.

“Ấy, Tiêu Phong, anh không cảm thấy bóng lưng kia rất quen thuộc sao? Sao lại giống anh thế… Hôm nay không phải anh cũng đi tới đó sao?” Khương Uyển Đồng nghi hoặc hỏi, ánh mắt rơi lên người Tiêu Phong.