Vua Tôi Tối Thượng

Chương 32




CHƯƠNG 32: ĐI ĐẾN LÃNG NGUYỆT SƠN TRANG

Anh ta không phải Tiêu Phong mà có thể giữ được bình tĩnh!

Từ Phân bị cái tát đó làm cho xây xẩm mặt mày, bà ta ôm chặt lấy gò má sưng tấy của mình, vội vàng núp sau lưng Khương Kỷ, sợ hãi không dám nói gì.

Chủ yếu là vì khí thế của Long Nhất quá mạnh mẽ, vốn dĩ anh ta là sát thủ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể dọa chết một đám người!

“Cút ngay lập tức! Bằng không tôi sẽ đích thân ra tay đấy!” Long Nhất lạnh lùng nói.

Khương Kỷ và những người khác sợ đến mức lùi về phía sau mấy bước, trong lòng ai nấy cũng đều vô cùng sợ hãi.

Thế mà Khương Bân Bân lại tiến lên phía trước khoa chân múa tay, chỉ vào Long Nhất mắng: “Mày là ai? Chẳng qua cũng chỉ là con chó canh giữ sơn trang này mà thôi! Thế mà lại dám nói mấy lời đó với bọn tao? Mày biết bọn tao là ai không? Bọn tao là người nhà họ Khương của Tô Hàng, tao là Khương Bân Bân, là em trai của Khương Uyển Đồng! Mày mau bảo chị ta ló mặt ra ngoài đây gặp tụi tao đi!”

Long Nhất cười ha ha một tiếng đầy lạnh lùng, khóe mắt anh ta lóe lên một tia sát ý, ngay sau đó liền đạp thẳng vào bụng Khương Bân Bân!

Phịch!

Toàn thân Khương Thân cong như con tép khô, bay thẳng ra ngoài, cuộn nhào mấy cái trên mặt đất rồi mới nằm sấp xuống.

“Aiya! Đau chết tôi, mẹ, con chó canh cửa đó thế mà lại dám đánh con!” Lúc này Khương Bân Bân cảm giác như bụng của mình bị một cây búa tạ nện vào, đau đớn không thôi, sắc mặt đỏ bừng như trái cà chua, trán anh ta đẫm mồ hôi giống như trời đổ mưa xuống vậy!

Từ Phân thấy thế hét lên, vội vàng chạy đến đỡ Khương Bân Bân dậy, sau đó bà ta chỉ tay vào Long Nhất, đỏ mặt tía tai quát: “Mày… sao mày lại có thể đánh người! Mày cũng chỉ là một con chó canh cửa mà thôi, thế mà lại dám hung hăng động tay động chân, tao phải gọi cảnh sát đến bắt mày!”

Long Nhất khẽ cười khẩy một tiếng, lạnh lùng đi về phía trước: “Xem ra mấy người không chịu rời đi, vậy thì tôi chỉ có thể đích thân ra tay tiễn mấy người đi thôi!”

Tiếp sau đó là một vài tiếng bình bịch, xen lẫn với tiếng la hét của Từ Phân và Khương Bân Bân, hai người bọn họ đều bị Long Nhất ném thẳng ra khỏi biệt thự giống như rác!

Duy chỉ có Khương Kỷ không nói một tiếng nào bước thẳng ra ngoài, ông ta liếc nhìn Từ Phân với Khương Bân Bân bị ném trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Thật mất mặt! Nhanh theo tôi về nhà!”

Ở phía bên này thì Tiêu Phong đang đứng ở tầng hai của sơn trang, tất cả những chuyện diễn ra vừa nãy anh đều chứng kiến toàn bộ.

Ở phía sau, Khương Uyển Đồng đang chơi trò chơi với Giai Giai, hai mẹ con vừa nói vừa cười rất vui vẻ.

“Tiêu Phong, anh nói ông nội với ba mẹ em thật sự sẽ đến sao? Em có chút lo lắng, dù sao thì ông nội cũng già như vậy rồi, nếu như bọn họ thật sự đến, có thể đừng bắt ông nội phải xin lỗi không? Trước đây ông ấy đối xử với em rất tốt, em cũng không muốn để ông nội phải xin lỗi em ở trước mặt nhiều người như vậy…”

Khương Uyển Đồng đột nhiên nói, lời nói với sắc mặt đều là đang nghĩ cho người nhà họ Khương.

Người phụ nữ ngốc nghếch này, vì sao lại luôn nghĩ cho người khác, vì sao lại tốt bụng như vậy.

Tiêu Phong xoay người lại, cười nhạt nói: “Đừng lo lắng, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cơ hội hợp tác dự án lần này, chúng ta cứ chờ đi.”

“Ừ.” Khương Uyển Đồng gật đầu, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Bên trong phòng khách của biệt thự nhà họ Khương.

Hai mẹ con Tứ Phân với Khương Bân Bân đang kể lể về sự đối xử không công bằng mà họ phải chịu ở Lãng Nguyệt sơn trang, trên mặt đầy nước mắt nước mũi.

Hơn nữa, hai người bọn họ đều có thương tích trên mặt và trên cơ thể, đặc biệt là Khương Bân Bân, trên đường đi còn cố ý ghé vào một phòng khám nhỏ, biến mặt mình sưng lên chẳng khác nào một cái bánh ú, lúc này hai người quỳ xuống trước mặt Khương Chính Thuần, khóc lóc kể lể: “Ông nội, ông nhìn cháu đi, bị người ta đánh thành bộ dạng này! Khương Uyển Đồng đó thật là quá nhẫn tâm, dù sao cháu cũng là em trai của chị ấy, thế mà chi ấy lại để cho một tên bảo vệ canh cửa đánh cháu với mẹ như vậy.”

Khương Chính Thuần nhìn đứa cháu nhỏ duy nhất của mình với ánh mắt đau lòng, ông ta tức giận nói: “Khương Uyển Đồng được lắm!!! Quả thật là làm phản rồi!”

“Ba, lần này ba không thể mềm lòng! Bây giờ Khương Uyển Đồng không đặt nhà họ Khương chúng ta trong mắt nữa rồi, càng không xem ba ra gì! Chúng con đi đến đó chưa gặp được mặt nó, thì đã bị tên bảo vệ của nó ném ra ngoài rồi. Ba, ba nhất định phải làm chủ cho tụi con..”

Từ Phân khóc nức nở, một quý bà tầm 30, 40 tuổi, ăn mặc thời thượng tinh tế, đang khóc thảm thiết đến mức khiến người ta đau xót.

Sắc mặt Khương Chính Thuần rất khó coi, ông ta liếc nhìn Khương Kỷ hỏi: “Rốt cuôc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Khương Kỷ bất lực thở dài nói: “Ba, chúng con vẫn chưa gặp được Khương Uyển Đồng thì đã bị người ta ném ra ngoài rồi. Có lẽ nếu ba không đi đến đó thì khó có thể gặp được con bé.”

Đùng Đùng Đùng!

Khương Chính Thuần giận dữ đập mạnh chiếc gậy ba-toong trong tay xuống nền gạch bên dưới, hung hăng nói: “Được được được! Ta phải đến xem xem Khương Uyển Đồng nó có phải muốn ông già đây xin lỗi nó hay không?”

Dứt lời, Khương Chính Thuần đứng dậy, dẫn người nhà họ Khương đến thẳng Lãng Nguyệt sơn trang!

Tin tức này lập tức truyền khắp biệt uyển nhà họ Khương và tập đoàn Khương Thị, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tin tức lớn! Tin tức lớn! Ông cụ Khương đã đi gặp Khương Uyển Đồng rồi!”

“Nghe nói một nhà ba người Khương Kỷ đến xin lỗi, nhưng lại bị đánh thẳng ra ngoài! Khương Uyển Đồng này cũng thật là tàn nhẫn! Ngay cả ba mẹ với em trai mình mà cô ta cũng không chịu gặp!”

“Theo tôi thấy thì chắc chắn đây là ý của tên Tiêu Phong đó, đúng là tên chó chết mà, lại dám lên mặt tỏ vẻ với nhà họ Khương!”

Đám người nhà họ Khương do Khương Chính Thuần dẫn đầu hùng hồ đi đến trước cửa Lãng Nguyệt sơn trang.

Khi tất cả bọn họ bước xuống xe nhìn thấy Lãng Nguyệt sơn trang tráng lệ này thì ai nấy cũng đều kinh ngạc!

“Trời ạ! Con thấp hèn Khương Uyển Đồng thế mà lại sống ở đây sao?!”

“Mẹ kiếp! Sơn trang này bằng mười nhà họ Khương của chúng ta đáy nhỉ? Cô ta có mặt trong danh sách những người giàu có ư?”

“Đây… đây không phải là gia sản của cái tên Tiêu Phong đó đấy chứ? Lẽ nào năm đó nhà họ Tiêu vẫn còn để lại một phần gia sản?”

Một nhóm con cháu của nhà họ Khương bàn tán không ngừng giữa đám đông.

Khương Chính Thuần liếc nhìn Lãng Nguyệt sơn trang rộng lớn trước mắt, trong lòng đột nhiên hồi hộp!

Khương Kiều Diễm đứng ở bên cạnh Khương Chính Thuần, trong mắt dấy lên màu đỏ của sự ganh ghét đố kị, cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, lớn tiếng mắng chửi: “Được lắm Khương Uyển Đồng! Cô ta sống ở nơi tốt như vậy còn giả bộ đáng thương ở trước mặt chúng ta! Đúng là một con người hèn hạ!”

Trong lòng cô ta vô cùng ghen tị, thầm nghĩ nếu chinh cô ta được sống ở đây vậy thì tốt quá!

Khương Văn Kì với Tiết Mai cũng liếc nhìn nhau, trong hốc mắt ẩn chứa một tia ớn lạnh.

“Nhanh đi nói với Khương Uyển Đồng là nhà họ Khương chúng tôi đến rồi, bảo cô ta ra tiếp đón!” Khương Kiều Diễm cao ngạo xông tới chỗ nhân viên bảo vệ ở cổng, không hề tỏ ra thái độ tới nhận lỗi.

Bảo vệ nhanh chóng thông báo cho bên trong sơn trang, sau đó trả lời: “Mọi người đợi một chút, cô Khương không có ở đây, cô ấy đã đi ra ngoài tản bộ với ngài Tiêu rồi.”

“Cái gì? Bọn họ đi tản bộ? Chết tiệt!”

Khương Kiều Diễm tức điên, quay đầu lại nói với Khương Chính Thuần: “Ông nội, ông xem, bọn họ có ý gì đây? Rõ ràng là muốn sỉ nhục chúng ta mà!”

“Đúng vậy, hay là chúng ta trở về đi ông. Tại sao phải ở đây chịu đựng sự khinh bỉ này chứ?”

“Khương Uyển Đồng với Tiêu Phong đó quả thật là ngạo mạn coi thường người khác mà!”

Tuy nhiên, vẻ mặt của Khương Chính Thuần lại rất bình tĩnh, cầm chặt lấy cây gậy ba-toong rong tay, chỉ nói một câu: “Chúng ta đợi bọn chúng về.”

Ông cụ Khương đã lên tiếng, tất cả hơn hai mươi người trong nhà họ Khương cũng chỉ có thể lẳng lặng đứng ở cổng mà chờ đợi.

Mấy chiếc xe ra vào đoạn đường này thỉnh thoảng lại có người tò mò thò đầu ra xem.

Thậm chí có người còn nhận ra bọn người Khương Chính Thuần, ngay lập tức, những bức ảnh này đều bị lan truyền đến các gia tộc có quyền thế ở Tô Hàng, trong phút chốc liền tạo nên một làn sóng dư luận không hề nhỏ.

Sau nửa giờ chờ đợi, người nhà họ Khương đều bị ánh mặt trời chiếu vào đến mức thở không nỗi, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.

Đây là thời tiết của tháng năm, lúc này trời đã dần trở nên oi bức.

Lúc này, không ít người vốn dĩ được nuông chiều từ bé như Khương Bân Bân với Khương Kiều Diễm đã hoàn toàn đứng không nổi nữa, cúi người đập đầu gối, vẻ mặt đầy tức giận.

Ngay cả Khương Chính Thuàn cũng phơi nắng quá mức, đến nỗi phải nhờ người giúp việc dìu ông ta lại ngồi ở bên cạnh bồn hoa.

Cũng vào lúc này, Tiêu Phong bế Giai Giai, kéo lấy bàn tay nhỏ của Khương Uyển Đồng, cười khanh khách, không nhanh không chậm đi tới.

“A! Khương Uyển Đồng! Tiêu Phong! Cuối cùng mấy người cũng về rồi! Dám để chúng tôi đợi lâu như vậy, có phải là cố ý trả thù không? Cô nhìn đi, ông nội đã kiệt sức đến mức này luôn rồi! Cô quá tàn nhẫn rồi đấy!”

Ngay lập tức Khương Kiều Diễm trở nên kích động, chỉ vào Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong mà chửi rủa.

Sau khi Khương Kiều Diễm nói dứt lời thì mọi người trong nhà họ Khương cũng giận dữ mắng nhiếc!

“Thật là không thể tưởng tượng nỗi! Ông cụ đích thân tới đây, thế mà cô lại có tâm tư đi tản bộ!”

“Nếu như ông cụ xảy ra chuyện gì, cô gánh nỗi trách nhiệm không?!”

“Dù sao thì cô cũng là do nhà họ Khương nuôi nấng, vậy mà lại vô ơn bội nghĩa như vậy!”

Khương Uyển Đồng không quan tâm người khác nói gì, lúc này nhìn thấy sắc mặt của Khương Chính Thuần quá tệ, ngồi bên bồn hoa thở hổn hển, trái tim cô đột nhiên bị siết chặt một cái, vội vàng chạy tới lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho Khương Uyển Đồng: “Ông nội, cháu xin lỗi, xin lỗi, cháu không biết mọi người sẽ tới…”

Bốp!

Khương Kiều Diễm đập rơi chiếc khăn giấy mà Khương Uyển Đồng cầm tới, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, lên tiếng nói: “Đừng có mà ở đây giả bộ! Ông nội suýt bị cảm nắng vì cô đấy! Đồ khốn nạn!”

Nói xong, Lương Kiều Diễm hung hăng vung lòng bàn tay lên muốn tát cô!

Cái tát này dọa Khương Uyển Đồng kinh ngạc đến nỗi đứng nguyên tại chỗ, không tránh né, chỉ có thể nhắm mắt lại theo bản năng.