Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 92




Trường tiểu học Kiều An, ngõ hẻm nhỏ, thùng rác.

Ba chữ kia xâu chuỗi lại, nhất thời chợt lóe, trong đầu Thiệu Tư hiện lên một hình ảnh.

Trí nhớ của hắn luôn rất tốt, gần như sẽ không xuất hiện lệch lạc.

Có điều lúc ấy chỉ là vội vội vàng vàng thoáng nhìn qua một cái, cho dù khả nghi, cũng không thể chứng minh cái gì.

Tin tức khẩn cấp nhanh chóng chiếu xong, trên màn hình TV lại quay về chương trình ban đầu, một vị MC mặc đồng phục xanh lam tiếp tục giới thiệu tin tức quan trọng trong ngoài nước.

“Sự kiện du học sinh mấy ngày hôm trước nhận được sự chú ý rộng rãi có tiến triển mới, dựa theo pháp luật Đức, phán mười hai năm thi hành án…”

Cố Duyên Chu tắm xong, kéo cửa phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy toàn thân Thiệu Tư không mảnh vải, chăn miễn cưỡng che ở bên hông, hai cái đùi lộ ra ngoài, trên người đều là dấu vết tối hôm qua anh làm ra.

Anh lau lau tóc đi qua, nhắc nhở: “Sáng sớm quyến rũ ai vậy, kéo chăn lên, cảm lạnh thì làm sao.”

Nhưng mà Thiệu Tư cúi đầu ôm di động không biết đang xem cái gì, nghe xong lời này nửa ngày không động đậy: “Chờ một lát.”

Cố Duyên Chu cũng phục rồi, đành phải đi qua đắp chăn cho hắn, lúc đứng dậy, khóe mắt thoáng nhìn thấy giao diện weibo quen thuộc.

Rốt cuộc Thiệu Tư tìm được đoạn thu hình tin tức vừa rồi, kéo thanh tiến độ của đoạn video dài một phút rưỡi này tới chính giữa, vừa vặn ngừng ngay hình ảnh Vương nữ sĩ nhận phỏng vấn.

—— Chính là nơi này.

Thiệu Tư gắt gao nhìn chằm chằm phía sau Vương nữ sĩ, cái hẻm nhỏ sâu thẳm kia, còn có cái thùng rác chịu đủ gió thổi nắng phơi, thân thùng nghiêng sang một bên.

Chỗ này hắn tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

“Tin tức chiếu đột xuất buổi sáng, ” Thiệu Tư chỉ chỉ tiêu đề cho anh xem, tiếp tục nói, “Giữa trưa hôm qua trên đường đến công ty anh trai anh, có đi ngang qua đây, em còn nhìn thêm hai cái.”

Cố Duyên Chu nhìn lướt qua, cau mày nói: “Hửm? Bé gái bị hại… lại thêm một vụ án nữa à?”

Thiệu Tư nghiêng đầu nhìn anh: “Anh biết hả?”

Cố Duyên Chu đưa tay xoa xoa tóc Thiệu Tư một phen, nói ra một câu ngoài dự đoán: “Đứa trẻ bị hại lần trước, là bạn học cạnh lớp Sanh Sanh.”

Thiệu Tư cau mày lại.

Cố Duyên Chu nói: “Tình tiết quá mức ác liệt, hiện nay cảnh sát tạm thời phong tỏa sự thật, chỉ sợ khiến cho xã hội khủng hoảng.”

Thiệu Tư: “Tình tiết ác liệt, là có bao nhiêu ác liệt.”

Cố Duyên Chu chỉ nói bốn chữ, liền khiến Thiệu Tư nhịn không được sống lưng phát lạnh: “Cưỡng hiếp, phanh thây.”

Việc này vẫn là Cố Phong tốn sức lực lớn đến cục cảnh sát tìm cục trưởng hỏi, dù sao thì ngay lớp bên cạnh Sanh Sanh, tin tức phong tỏa, chưa nói cụ thể tình huống, chỉ nói đã xảy ra việc ngoài ý muốn, bảo phụ huynh và trẻ em lúc ra đường —— nhất là lúc đi học đi về ngàn vạn lần phải chú ý.

Phạm vi thế lực Cố gia lớn, mặc kệ ngành nào nghiệp nào cũng có người chống. Nhưng mà nhằm vào chuyện này, chẳng sợ cục trưởng là quan hệ thân thuộc với bọn họ, nói đến vụ án này ngay từ đầu cũng là che che lấp lấp.

“Ngày đó đến cục cảnh sát, anh cũng có đi cùng một chuyến.” Cố Duyên Chu nói, “Cả mặt tường đều là ảnh chụp, trên bảng trắng tràn ngập phỏng đoán về động cơ gây án của nghi phạm. Mấy đứa bé ước chừng đều khoảng từ năm tới tám tuổi, đứa lần này… lớp ba, mười tuổi, hẳn là ở ngoài phạm vi xác định nạn nhân vốn dĩ của cảnh sát.”

Thiệu Tư nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được, chỉ vào màn hình di động nói: “Ngày hôm qua em nhìn thấy một người đàn ông kỳ quái, ngay ở đầu hẻm. Hắn ăn mặc rất kín, nhìn không thấy mặt, lại còn lén lén lút lút.”

“Hoài nghi là hắn à?”

“Cũng chưa nói hoài nghi, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái.”

Cố Duyên Chu nói: “Thời gian tử vong được công bố, đoán là khoảng bảy giờ sáng hôm nay, thời điểm được nhân chứng phát hiện là vừa mới chết hai giờ, thời gian không giống.”

Thời gian này quả thật rất xấu hổ.

Huống hồ không có chứng cớ, hết thảy cũng chỉ là phán đoán.

Một người đàn ông sáng hôm qua từng xuất hiện ở đầu hẻm, cùng với án mạng sáng nay mới vừa phát sinh, giữa hai cái có liên hệ hay không, ai cũng không biết.

“Được rồi, đừng có đoán mò, cổ họng em khàn thành cái dạng gì rồi. Nếu thật sự không yên lòng, liền gọi cho cục cảnh sát nói một tiếng với bọn họ về manh mối đi.” Cố Duyên Chu nói xong, lại ghé sát vào hắn, “Em ngủ tiếp một lát hay là anh ôm em đi rửa mặt?”

Thiệu Tư liếc anh một cái, để điện thoại di động xuống: “… Em cũng không phải tàn phế.”

Buổi sáng Cố Duyên Chu nấu một bát cháo, toàn thân Thiệu Tư đều không thoải mái, không có khẩu vị gì, uống vài hớp liền thôi.

Cố Duyên Chu túm lấy hắn không chịu thả người, nhất định bắt hắn ăn thêm hai miếng, dỗ nửa ngày mới làm tổ tông này há miệng được.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, mà còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, liên tục vang lên vài tiếng.

Hai người anh nhìn em em nhìn anh, ai cũng không muốn nhúc nhích.

Cố Duyên Chu sợ anh chỉ đi ra ngoài mở cái cửa thôi, người trong ngực đã bỏ chạy.

Lý Quang Tông xách theo đồ, đứng ở cửa, nghiên cứu cái thiết bị điện tử tiên tiến trên cửa, hắn do do dự dự đưa tay, ấn cái nút nhỏ màu đỏ, sau đó trên màn hình nhỏ nhất thời chiếu ra mặt của hắn.

Lý Quang Tông ngây ngô đưa tay, hướng về phía cameras cười hai tiếng: “Chào buổi trưa, tôi nghĩ hai người cũng có thể dậy rồi ha… Tuy rằng sáng sớm đã qua, nhưng chúng ta còn có thời gian buổi chiều tốt đẹp mà.”

“…”

Quá ngốc.

Thiệu Tư nghe không vô, đá đá Cố Duyên Chu nói: “Mở cửa đi.”

Thật ra Lý Quang Tông còn có chút khẩn trương, lần đầu tiên hắn trực tiếp tới cửa hỏi nam thần đòi người, trước khi gõ cửa còn chuẩn bị tâm lý một phen. Kết quả Cố Duyên Chu kéo cửa ra, lúc khuôn mặt kia xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại bắt đầu nói năng lộn xộn: “Cái đó… Xin hỏi ba tôi có đây không.”

Trong tay Cố Duyên Chu nâng cái bát, trong bát còn để cái thìa, nhường đường cho hắn nói: “Có.”

Lý Quang Tông vừa vào cửa liền nhìn thấy ba Thiệu của hắn nằm ở trên sofa, ôm cái gối, lạnh lùng thản nhiên đảo mắt qua một cái.

“Tôi mang theo một chút kịch bản lại đây cho cậu xem, trong khoảng thời gian này thiệt nhiều đạo diễn điểm danh muốn tìm cậu, catse một cái cao hơn một cái.” Lý Quang Tông buông cái thùng giấy lớn cầm trong tay xuống, xoay người dọn ra từng xấp từng xấp kịch bản, tạm thời đặt trên sàn nhà gỗ lim, “Có khả năng chúng ta lập tức liền nghênh đón mùa xuân thứ hai đó ba.”

Thiệu Tư ngồi thẳng dậy, nhíu mày nói: “Mùa xuân thứ hai cái rắm tôi hết thời hồi nào… với lại, cậu gọi cái này là một chút hả?”

Lý Quang Tông dọn kịch bản dọn đến hăng hái, cũng không ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, cũng chỉ có mấy chục bản thôi.”

“…”

“Cậu chọn trước đi, không đủ thì chỗ tôi còn nữa. Đúng rồi, chúng ta đổi địa chỉ công ty, trong khoảng thời gian này nhận được thư, quà linh tinh mà fan gửi đều để ở kho hàng, cậu xem ngày nào cậu có rảnh, tôi chuyển chúng lại đây.”

Lý Quang Tông nói xong, vỗ vỗ tro bụi trên tay, đứng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy một trường hợp cực kỳ kinh khủng —— ba Thiệu của hắn ta hệt như đại gia ngồi ở trên sofa, Cố nam thần của hắn ta đang đút cháo cho hắn ăn.

Thấy Thiệu Tư nhíu mày, Cố Duyên Chu dỗ: “Một miếng cuối cùng.”

“Mẹ nó chứ miếng cuối cùng, vừa rồi cũng nói như vậy.” Thiệu Tư quay đầu nói, “Cố Duyên Chu, anh quả thực hệt như mẹ tôi vậy.”

Cố Duyên Chu mặt không đổi sắc: “Anh là người đàn ông của em.”

Lý Quang Tông cảm giác mình tựa như cái bóng đèn bự nhồi đầy bánh chó, là cái loại mà còn biết sủa gâu gâu nữa đó.

Hắn quy quy chỉnh chỉnh đặt hết kịch bản lên bàn, nghĩ đến một sự kiện khác: “Cái kia, đạo diễn Thiếu phụ về thôn 2 tới tìm tôi, hỏi cậu còn có ý nguyện tiếp tục làm khách mời hay không…”

Thiệu Tư hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, dù sao thì bốn chữ Thiếu phụ về thôn đã cách cuộc sống bây giờ của hắn rất xa xôi: “Cái gì về thôn?”

Lý Quang Tông giải thích: “Thiếu phụ về thôn 2, phần hai. Dự tính qua hai tháng liền khởi động máy.”

Thừa dịp Cố Duyên Chu ở phòng bếp rửa bát, Thiệu Tư nhéo nhéo ấn đường nói: “Cái bộ phim đó, còn quay phần hai hả? Ai cho bọn họ dũng khí… cái này có liên qun gì tới tôi, vì sao tôi phải đi làm khách mời.”

Lý Quang Tông sờ sờ đầu: “… Tôi nghĩ cậu rất thích kịch bản này.”

“…”

Thiệu Tư mặt không đổi sắc nói: “Ngại quá, tôi không thích.”

Lý Quang Tông thầm nghĩ, lúc trước quay phần một không phải là vội vàng, đặc biệt tích cực sao.

Hắn vẫn luôn cho rằng trừ Dương Nhân Nhân, thì hẳn là Thiệu Tư cũng còn rất thưởng thức kịch bản đó. Tuy rằng đề tài đó, hừm, tương đối vi diệu. Cơ mà có lẽ ba Thiệu của hắn ánh mắt độc đáo thì sao?

“Ồ, vậy được, tôi biết, tôi quay về liền từ chối nó.” Lý Quang Tông tìm cái sofa đơn ngồi xuống, “Có điều tôi cảm thấy nội dung phần hai còn rất thú vị, cậu xác định không cần xem thử sao, tình yêu nông thôn, thật bình dân. Nữ chính ở nông thôn chăn chăn heo cắt cắt cỏ, cạnh tranh chức ủy ban thôn một chút, một làn nước trong á —— đây chính là lời nói lúc cậu nhận bộ thứ nhất, nguyên văn.”

Thiệu Tư không muốn nhớ lại đoạn lịch sử đen tối này, lúc trước hắn mới vừa nhận bộ phim ‘Thiếu phụ về thôn’ đó, che trời lấp đất trên internet đều là tiếng nghi ngờ đối với phẩm vị của hắn.

—— Chư quân, lúc tôi nhìn thấy hai chữ Thiệu Tư trong danh sách diễn viên Thiếu phụ về thôn, nội tâm tôi sụp đổ.

—— Còn có cái gì tuyệt vọng hơn là nhìn idol với nữ chính cùng ở trong chuồng heo cho heo ăn, miệng còn nói loại lời thoại nghịch thiên như ‘tôi muốn nuôi heo tôi muốn phát đạt’ sao?



“Lúc ấy mắt mù. Người chung quy sẽ thay đổi, hiện tại tôi trưởng thành rồi.”

Lý Quang Tông: “…”

Cố Duyên Chu rửa bát xong, nghe được bảy tám phần đối thoại của bọn họ, chỉ riêng tên phim không nghe rõ: “Phim gì?”

Thiệu Tư quay mặt đi: “… Không có gì.”

Nói xong, hắn lại chỉa chỉa Lý Quang Tông: “Về phần cậu, cậu có thể đi rồi, lúc đi ra ngoài đóng cửa lại, hôm nay thân thể tôi không quá thoải mái chỗ nào cũng không đi.”

Lý Quang Tông chỉ tưởng vừa rồi hai người họ đang show ân ái, không nghĩ phức tạp về chuyện Thiệu Tư hành động bất tiện, hiện tại ngẫm lại sắc mặt Thiệu Tư thoạt nhìn quả thật không tốt lắm, vội vàng nói: “Cậu không khỏe chỗ nào? Có sao không muốn đi bệnh viện không?”

Thiệu Tư bĩu môi: “Không có gì, chỉ là đau mông thôi.”