Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 88




Ăn cơm xong, Lý Quang Tông lái xe đưa Thiệu Tư trở về.

Chiếc xe này là lúc hắn ta mới vừa tích cóp được khoản tiền đầu tiên liền tung ta tung tăng chạy tới thị trường second hand mua, không đến bốn mươi ngàn, nhãn hiệu bình thường nhất.

Ngày đó Lý Quang Tông lĩnh tiền thưởng, trong tay nắm chặt thẻ, một hai phải dẫn hắn đi chọn chung: “Thùng vàng đầu tiên trong cuộc đời tôi, cậu không muốn theo tôi chứng kiến một chút sao?”

“Chứng kiến cái gì, chọn đến chọn đi không phải đều là hàng second hand à.”

Thiệu Tư không quá hiểu loại nhiệt tình bình dân đi dạo chợ second hand của Lý Quang Tông là từ đâu chui ra: “Cậu nghe tôi đi, chờ một chút, qua một thời gian ngắn ba ba liền dắt con vòng qua tiệm 4S cách vách chọn một cái xe tốt.”

Lý Quang Tông không tin tưởng: “Bây giờ đúng là cậu có chút khởi sắc, nhưng nói không chừng sẽ nhanh chóng hết thời đó… Tôi sợ đến lúc đó đi theo cậu ăn mì ăn liền ăn đến độ không nỡ mua xe, vẫn nên mua trước rồi lại nói.”

Cuối cùng hắn chọn một chiếc màu trắng.

Nếu Thiệu Tư đã đến, vậy liền phải sắm cho tốt cái vai ‘người góp ý’, hắn vỗ vỗ vai Lý Quang Tông: “Xe này, loại này, có phát hiện là màu trắng hơi xấu không. Vì sao không mua đen.”

Bình dân Lý Quang Tông nghiêm trang chững chạc nói: “Màu đen hút nhiệt.”

Thiệu Tư cau chân mày: “Hửm?”

Lý Quang Tông: “Đến mùa hè, ở trong xe không phải sẽ nóng chết à, màu trắng khẳng định tốt hơn màu đen một chút… tiết kiệm chút tiền, có thể không mở điều hòa liền không mở điều hòa.”

Thiệu Tư: “… Cậu có bệnh nhỉ.”

Lý Quang Tông: “Đến lúc đó chở cậu đi hóng gió nhá!”

Thiệu Tư: “Cám ơn, nhận lòng tốt.”

Lý Quang Tông tra chìa khóa vào, đề máy vài cái mới đề được, chiếc xe này đã sớm mắc chút bệnh vặt, hơn nữa lúc vừa khởi động có chút lao lực: “Lại nói, mấy cái tôi tìm được, lên toà án có thể dùng tới sao?”

“Ai nói với cậu muốn ra tòa?” Thiệu Tư mở mắt ra, mới vừa nói xong, thân xe mãnh liệt rung lên, rung đến độ dạ dày hắn đau xót, “… cái xe nát của cậu xảy ra chuyện gì vậy.”

Lý Quang Tông: “Xe này, không nghe lời cho lắm. Có điều cậu yên tâm ha, nó chỉ dễ tắt lúc mới khởi động thôi, thật ra vẫn là một con ngựa tốt.”

“…”

Thiệu Tư suy nghĩ cho an toàn sinh mệnh của mình: “Cậu nên đổi xe rồi.”

Lý Quang Tông khoát tay, đề máy lần nữa, xoay vô lăng, một cước đạp chân ga: “Còn có thể dùng, tôi ở với nó nhiều năm như vậy, có tình cảm. Lại nói, cậu mới vừa nói cái gì? Không lên tòa?… Không phải chúng ta muốn lên tòa với bọn họ hả?”

Thiệu Tư nhẹ nhàng bâng quơ: “Không lên. Lười lăn lộn với bọn họ.”

Lý Quang Tông nghĩ không rõ: “Vậy chúng ta làm gì đây?”

Chờ xe chạy vững, lúc này Thiệu Tư mới chậm rãi mở miệng nói: “Chúng ta xem kịch hay.”

“Xem kịch hay?”

“Kịch tên là, chó cắn chó miệng đầy lông. Rất thú vị.”

Lý Quang Tông nửa hiểu nửa không: “Ồ?”

Thiệu Tư đang nhắm mắt tính toán đi ngủ, Cố Duyên Chu lại gửi tới một tin nhắn wechat.

[Cố Duyên Chu]: xem weibo chưa, An Ân đứng ra.

Vài chữ ít ỏi này, khiến Thiệu Tư cảm thấy có vài phần bất ngờ.

Đầu ngón tay hắn dừng một chút trên màn hình, sau đó hồi âm hai chữ ‘biết rồi‘, trước khi ấn nút gửi đi, lại dừng lại, tìm được trong kho biểu tình một cái biểu tình lạnh lùng ngầu ngầu đặc biệt thiếu đòn thêm vào.

Weibo An Ân viết lần này, lượng tin tức cực lớn.

Hẳn là cô giấu chị Bình đăng lên, loại chuyện này, nếu Vương Bình biết còn không mắng chết cô sao —— hà tất ở nơi đầu sóng ngọn gió lại đi ra lên tiếng? Mọi người chuyện không liên quan đến mình thì đều rúc ở một bên, em giả vờ tài giỏi cái gì chứ.

Trong bài weibo đó, câu đầu tiên An Ân viết là: trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn tự hỏi, tôi muốn trở thành dạng người gì. Bao gồm cả nghề nghiệp của tôi… tôi là diễn viên, tôi là một nghệ nhân, nhưng theo đuổi cuối cùng của tôi đối với cái nghề này là gì? Ngoại trừ tiền, vì sao tôi phải chọn nghề nghiệp này và vì nó mà phấn đấu?

An Ân thẳng thắn thành khẩn sâu sắc phân tích chính mình.

Cuối cùng cô viết: thật xin lỗi, bởi vì yếu đuối và ích kỷ, hiện tại mới đứng ra.

Thiệu Tư tiện tay nhấn like cho cô, sau đó chống đầu nghĩ: giờ hay rồi.

An Ân thật đúng là cơn mưa rào đúng lúc.

Bây giờ hoảng nhất, không phải Tề Minh, mà là Tề Hạ Dương.

Trải qua lần dao động này, giữa bọn họ khẳng định đã sinh ra ngăn cách. Tề Hạ Dương là người có lập trường không kiên định nhất, hoặc là nói, cô đã không còn tín nhiệm Tề Minh, chỉ là bất hạnh hiện tại không có lựa chọn tốt hơn thôi.

Vậy… nếu có thì sao?

Nếu hiện tại có một lựa chọn “tốt hơn” xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta sẽ làm như thế nào?

Cô ta sẽ cho là mình bắt được một cọng rơm cứu mạng, cho rằng có thể thoát khỏi vũng nước đục để lên bờ, nhưng mà cô ta lại không biết, cọng rơm đó sẽ quấn lên cổ cô ta, kéo cô ta đến nơi càng tăm tối, càng sâu, càng không thể giãy dụa.

—— Bọn họ đều phải vạn kiếp bất phục.

Mấy ngày nay Tề Hạ Dương đều không có ra ngoài. Cửa sổ cửa cái đóng chặt.

Bởi vì chỉ cần cô vừa ra ngoài, liền phải đối mặt với truyền thông chen chúc tới, những vấn đề sắc bén đó cô không có biện pháp trả lời, sợ mình nói nhiều sai nhiều. Hơn nữa trong tầng tầng vây quanh, cô cảm thấy mình hệt như một kẻ bị lột hết đặt ở trên đường chê cười, rõ ràng đã đầy người trần trụi lại còn muốn liều mạng ngụy trang là mình mặc quần áo xinh đẹp.

Áp lực trước nay chưa từng có bao phủ cô.

Hôm nay, trời bên ngoài sáng trong, nhưng ngay cả bức rèm cô cũng không dám kéo ra.

Tề Hạ Dương ở trong phòng khách đi đi lại lại, vừa đi vừa cắn móng tay, bộ móng tốn vài tiếng đồng hồ làm ra cũng bị cô moi đến gồ ghề, bên chân chất đầy hộp mì ăn liền đã ăn hết.

Cô đã vài ngày không chải đầu, một đầu tóc xoăn rối bù. Đi đến bên cửa sổ, thật cẩn thận kéo ra một góc, dưới lầu chính là mấy chiếc xe bánh mì, cửa sổ mở toang, gác hai cái cameras trên đó.

Ống kính to đùng tựa như con quái thú im lìm, không tiếng động nhìn chằm chằm cô, nhìn chăm chú đến độ tóc gáy cô dựng thẳng.

“Tôi đã sắp điên rồi, tôi thật sự chịu không nổi.” Tề Hạ Dương run rẩy bắt tay gọi điện thoại cho Tề Minh, “Anh nói chuyện này anh có thể giải quyết rất nhanh, rất nhanh là chừng nào, hả? Hiện tại anh quậy cuộc sống của tôi thành một nùi! Tôi cũng không dám ra ngoài đường, tôi…”

Tề Minh đang ở trong khách sạn chậm rãi trật tự ăn cơm, thậm chí gã còn có thời gian rảnh rút ra một tờ khăn giấy lau miệng: “Em gấp cái gì.”

“Anh nói cho tôi biết, tôi làm sao lại không gấp? Người bị chặn đường cũng không phải là anh, hiện tại anh tốt rồi, một mình trốn ở nước ngoài tiêu dao.” Tề Hạ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, “Trong nhà cũng sắp lật nóc rồi anh biết không, phóng viên đều chạy tới nhà rồi. Mẹ anh hai ngày trước còn chạy lại đây hỏi tôi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì… tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào. Hiện tại bọn họ ra cửa đều bị người ta chỉ trỏ, anh thì sao, anh ở nước Mỹ thoải mái không?”

Tề Minh nói: “Anh đã nói với em rồi, lần này anh có chuyện quan trọng trong người, anh đến Mỹ là làm việc.”

Tề Hạ Dương nghe mà cười lạnh một tiếng.

Tề Minh cứ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Cứ quậy đi, kệ bọn họ quậy, quậy càng lớn càng tốt. Yên tâm, chỉ cần cười đến cuối cùng, là năm mươi bước hay là cười trăm bước, đều không có ý nghĩa gì, em phải bình tĩnh.”

“Tề Minh, anh đừng xem tôi như con ngu.” Tề Hạ Dương phẫn hận nắm chặt nắm tay.

Gã với Dương Vũ, rõ ràng là muốn đợi đến cuối cùng nếu cục diện không thể vãn hồi, liền đẩy cô ra làm lá chắn.

An Ân vừa lên tiếng, liền khiến cục diện vốn đã định ra lại xoay chuyển thêm một lần nữa, mọi người bắt đầu giữ vững thái độ quan sát, thậm chí còn bởi vì bên phía bọn họ đưa ra dăm ba câu quá mức yếu ớt ——

Nhất là Tề Hạ Dương, lời chứng của một tác giả đạo văn, nhìn thôi đã buồn cười.

Tề Minh nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ, bưng ly rượu vang nói có lệ: “Em đừng nghĩ quá nhiều, chuyện không phức tạp như vậy. Không nói nữa, khách đến rồi, liên lạc sau.”

Tề Hạ Dương nghe tiếng báo bận trong điện thoại, thân thể một trận vô lực. Cô dựa vào ván cửa, cả người chậm rãi trượt xuống, cuối cùng đặt mông ngồi dưới đất.

—— Cuộc sống vốn dĩ êm đẹp của cô, bị quấy loạn thành một nùi! Phí bản quyền tới tay đều trôi theo dòng nước!

Cô cắn răng, cả người phát run.

Trong khoảng thời gian này, cô nhốt mình trong phòng, tất cả cảm xúc đều đọng lại, cô nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ: bọn họ chính là muốn vứt bỏ mình, đến lúc đó khẳng định họ sẽ đẩy mình ra… Như vậy mình sẽ hỏng mất.

Đoạn thời gian này Tề Hạ Dương ở nhà không làm gì, thứ duy nhất có thể làm chính là lên mạng, nhưng cho dù lên mạng, cô cũng không dám đăng nhập bất cứ tài khoản xã hội nào.

Trừ mail.

Hiện giờ Tề Minh ở Mỹ, gọi điện thoại không tiện lắm, thường xuyên không nhận điện thoại, cho nên bình thường nếu có chuyện thì họ sẽ dùng mail để liên hệ.

Nhưng mà hiện tại mail lui tới cũng càng ngày càng ít…

Ánh mắt Tề Hạ Dương dại ra ngồi dưới đất, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, máy tính bị bỏ trên sofa cách đó không xa leng keng một tiếng, trên màn hình hiện lên chút ánh sáng:

[Bạn có một thư mới.]

Thiệu Tư mới vừa gửi mail xong, Cố Duyên Chu vừa vặn từ trong phòng tập thể thao đi ra, thân trên anh mặc áo ba lỗ, tóc nhiễu nước, theo cằm chảy xuống.

Cố Duyên Chu đi đến cạnh tủ lạnh, xoay người lấy lon nước ướp lạnh: “Cô ta sẽ xem à?”

Thiệu Tư nhìn bốn chữ ‘đã gửi thành công’, sau đó vứt notebook sang một bên: “Tề Minh thích liên hệ với người ta bằng mail, Tề Hạ Dương lại bị phóng viên chặn không ra ngoài được.”

Cho nên, khẳng định cô ta sẽ lên mạng, không thì nhiều ngày ở nhà như vậy phải làm thế nào cho qua.

Cố Duyên Chu mới vừa dùng một tay kéo nắp lon ra, ngón trỏ gấp lại, còn chưa kịp uống, Thiệu Tư trực tiếp đi xuống sofa, một phen đoạt lấy cái lon kia, mặt không đổi sắc nói: “Uống lạnh tổn thương dạ dày, anh ngồi đi, tôi rót ly nước ấm cho anh… Long Tĩnh Tây hồ thế nào?”

Cố Duyên Chu nhìn cái kiểu của hắn liền biết, người này rất để ý chuyện lúc ban ngày.

“Trong nhà không có Long Tĩnh, ” hai tay Cố Duyên Chu trống trơn, liền thuận thế vòng qua eo Thiệu Tư, ôm hắn dỗ dành, “Còn tức hả, tổ tông à dạ dày em không tốt… Ngày hôm qua đè em còn chưa sờ được mấy cái, sau đó liền chỉ xoa bụng cho em thôi.”

Thiệu Tư: “A, nghe ra anh còn rất ấm ức há?”

Cố Duyên Chu gật gật đầu: “Có chút chút.”

“Có cái quỷ, ” Thiệu Tư nhét lon nước trả lại anh, muốn từ trong lòng anh thoát ra ngoài, ” anh cách xa tôi một chút, đổ mồ hôi cả người.”

Cố Duyên Chu ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng một tay khác lại không có dấu hiệu muốn buông ra, ngược lại nắm lấy tay hắn đưa vào trong vạt áo mình, trầm giọng nói: “Thương lượng cái đi… cho em sờ cơ bụng một chút, em cho anh hôn một cái.”

Thiệu Tư: “Ai hiếm lạ cơ bụng của anh?”

Cố Duyên Chu: “Nói cứ như chính em cũng có vậy.”

“…”

Huyệt thái dương Thiệu Tư nhảy hai phát, sau đó trực tiếp đạp anh một cước: “Tôi vốn dĩ đã có rồi, chỉ là không quá rõ ràng thôi… anh nhanh chóng lăn đi tắm rửa, còn không thì liền tự giác cách tôi ba mét.”

Cố Duyên Chu cười cười, không hề phân trần trực tiếp xáp qua đòi cái hôn. Tay anh đè sau ót Thiệu Tư, kề sát hắn.

Thiệu Tư ngoài miệng thì nói dữ dằn, thực tế đâu còn lo lắng cái vụ ‘cách ba mét’ hùng hổ vừa rồi, không lâu lắm liền chủ động ôm thắt lưng Cố Duyên Chu, tay bóp bên eo anh, tùy ý đối phương chậm rãi làm sâu nụ hôn này.

“Nghe lời em, đi tắm rửa.”

Cuối cùng Cố Duyên Chu trấn an hôn lên khóe môi Thiệu Tư, dán lấy nỉ non nói: “Muốn cùng nhau không?”

Lúc Thiệu Tư mở mắt ra, đáy mắt phủ một lớp sương mù, giọng nói cũng không đúng lắm —— âm cuối kéo dài, nhẹ nhàng nâng lên. Lại vẫn cứ trở mặt nói: “Anh nằm mơ hả? Cút ngay, cách xa ba mét, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”