Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 78




Thủ đoạn dỗ con nít của Cố Duyên Chu tương đối thuần thục, dù sao thì anh nhìn Cố Sanh từ nhỏ đến lớn, biết tính tình đứa nhỏ này tới nhanh đi cũng nhanh. Vì thế anh ngồi xổm xuống, lau mặt Cố Sanh một phen: “Ngoan, không khóc nha, khóc liền không đẹp… lại đây, hôn hôn ôm ôm.”

Cố Sanh hít hít mũi, một phen nhào vào trong ngực Cố Duyên Chu, hốc mắt còn hồng, nhưng lại cười khanh khách.

Kỹ năng này, Thiệu Tư xem thế là đủ rồi, cố tình Cố Duyên Chu còn vừa ôm vừa hỏi hắn: “Học được chưa?”

Thiệu Tư: “… Học cái gì?”

“Con nít rất mau quên, tùy tiện dỗ hai câu là được, không khó như vậy.” Khi nói chuyện, Cố Duyên Chu xoay người buông Cố Sanh xuống, chỉa chỉa cánh cửa phía trước cho con bé.

Thiệu Tư theo ở phía sau, biểu tình phức tạp: “Ngoan, hôn hôn ôm ôm?… Không bằng anh giết tôi đi.”

Thiệu Tư không chán ghét con nít, nhưng tuyệt đối chưa nói tới thích. Chỉ là cảm thấy loại sinh vật này rất phiền toái, có thể tránh thì liền tận lực tránh đi.

Nhưng còn có một nguyên nhân tương đối quan trọng —— duyên con nít của hắn không tốt. Có thể là bởi vì không thường xuyên cười, cả người nhìn lành lạnh, con nít đều không quá vui lòng tới gần hắn, chẳng sợ chúng nó biết đó là một anh trai xinh đẹp.

Có thể là lá gan Cố Sanh khá lớn, cũng có thể là do có Cố Duyên Chu ở đây làm chỗ dựa, nên không chỗ nào sợ hãi.

Cô bé ở trong phòng nhìn một vòng, vui mưng phấn chấn chạy đến, không mất mấy phút đồng hồ đã sẹo lành quên đau, chạy tới kéo Thiệu Tư, dẫn hắn xem giấy dán trên tường: “Thím, hoa hoa nhỏ.”

“…”

Rồi, thím thì thím.

Thiệu Tư bị cô bé nắm hai đầu ngón tay, theo nó đi vào. Đối diện đôi mắt nhỏ đầy lòng chờ mong ấy, hắn cứng đờ, gắng gượng nói: “Ừm, thật là đẹp.” Mọe nó ngay cả mấy bông hoa rách này cũng là chú dán lên cho con đó, nhóc vô lương tâm.

Cố Duyên Chu dựa cửa, nhịn không được, thấp giọng cười lên tiếng.

Thừa dịp Cố Sanh chạy loạn khắp phòng, kiểm tra chỗ này, kiểm tra chỗ kia, Thiệu Tư cũng lui một bước đến chỗ cửa: “Anh cười cái gì… tôi không ổn rồi còn ở nữa tôi sẽ hít thở không thông mất, anh chơi với nó đi, tôi xuống dưới lầu hòa hoãn đã.”

Hôm nay hệ thống nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chạy đến tán gẫu với hắn: [đến mức đó sao, tôi thấy con bé nhà người ta rất đáng yêu mà.]

Thiệu Tư ở trong phòng bếp rót cho mình một ly nước: [kêu thím cũng không phải là kêu mày.]

[Lời con nít thôi mà.]

[Nó là con nít… vậy ba nó thì sao, bé bự hả?]

Hệ thống: […]

Thiệu Tư uống nước xong, tiện tay đặt ly nước ở trên bàn, nhìn thấy trên cái bồn bên cạnh có một quả táo đã rửa, lại thuận tay mò lại đây gặm hai miếng.

Lúc này, Cố Sanh vừa vặn đi thăm phòng nhỏ của mình xong, vừa lòng xuống lầu với Cố Duyên Chu, một đường nhảy nhảy nhót nhót, hai bím tóc lắc la lắc lư trong không khí, giọng nói còn có chút bi ba bi bô: “Chú ơi quả táo nhỏ của con đâu?”

Ngay sau đó vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc của Cố Duyên Chu: “Ở phòng bếp, chờ chút liền cắt cho con.”

Từ tiếng bước chân có thể nghe ra, hai người cách phòng bếp càng ngày càng gần.

Thiệu Tư muộn màng cúi đầu, nhìn quả táo đã bị mình gặm một nửa trong tay: “…”

Đại khái hắn đã có thể dự đoán được trong tích tắc cửa phòng bếp mở ra, Cố Sanh lại khóc lóc hô với hắn: thím ăn quả táo nhỏ của con!

[Đau đầu.]

Thiệu Tư ném quả táo vào trong thùng rác: [ngày tháng không cách nào sống nổi.]

—–

Chạng vạng sáu giờ, đúng là giờ tan tầm cao điểm.

Một bài viết tên là «Sưu tầm độc nhất: chân tướng Thiệu Tư hủy hợp đồng» không hề báo trước mà đăng lên từ một tài khoản weibo cá nhân.

Cả bài tổng cộng hơn hai ngàn chữ, văn vẻ không có mánh lới khoa trương gì, cũng không có quá nhiều thứ loè loẹt. Nhưng mà mỗi một chữ mỗi một câu trong đó, lại đều có phân lượng nặng ngàn cân.

Người viết bài: Lý Duyên.

Trang bìa bài viết kèm theo tấm ảnh bóng lưng Thiệu Tư lúc ký xong hợp đồng, một lần cuối cùng từ công ty đi ra.

Hẳn là hình ngày đó Lý Duyên tiện tay chụp, bởi vì cũng không thiếu phóng viên đồng nghiệp vào cảnh.

Thiệu Tư trên ảnh đưa lưng về phía bọn họ, đưa lưng về phía công ty, không hề quay đầu lại mà càng đi càng xa. Ánh nắng vừa lúc chiếu trên người hắn, khiến hình dáng hắn không nhẹ không nặng vẽ ra một đường viền.

Đầu bài viết giải thích một lần về quan hệ giữa hai quyển tiểu thuyết, sau đó đưa lên dĩa đồ ăn đầu tiên —— Tề Minh.

Cô ăn khớp rõ ràng liệt ra chứng cứ lúc trước Tề Minh mời thuỷ quân mua hot search giúp Tề Hạ Dương, giúp cô ta giả tạo lượng view trên trang web, thậm chí lượng tiêu thụ sách sau đó cũng bị người ta điều tra ra xác nhận là tạo giả.

Một quyển ‘IP lớn’ giả từ đầu đến đuôi như thế, cuối cùng lại thành công, bản quyền quay phim bán được giá hơn mười triệu.

Trong bài cô viết thế này: “… Tôi kinh ngạc với sự thật như vậy, càng kinh ngạc vì hóa ra thế giới thật sự có thể đổi trắng thay đen tốt xấu không phân. Thiệu tiên sinh nói, lần này hủy hợp đồng cũng có một phần là bởi vì xúc động, nhưng mà xúc động qua đi, hắn cũng không hối hận. Thậm chí hắn cảm kích sự xúc động này, xúc tiến hắn làm ra một lựa chọn như vậy.”

Ngay sau đó, cô trích dẫn một đoạn nguyên văn Thiệu Tư nói: “Kỳ thật tôi tiếp nhận bộ phim này, đối với tôi hoàn toàn không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì. Có thể sẽ có một số ít người đến mắng tôi là ‘vì sao anh lại nhận phim đạo văn’, nhưng mà rất ít, thật sự rất ít… em có biết cái câu châu chấu đá xe không, tuy rằng thực tàn khốc, nhưng sự thật chính là như vậy, không có ai để ý chuyện này cả.”

“Nhưng mà tôi không có biện pháp cho chính mình một đáp án, tôi không có biện pháp trả lời chính mình —— vì sao tôi biết rõ ràng nó đạo văn, tôi còn muốn nhận. Nếu tôi diễn, có khả năng cả đời tôi cũng không có cách nào trả lời chính mình.”

“Thế giới sẽ không bởi vì ai mà thay đổi, em chỉ có thể lựa chọn không bị thế giới này thay đổi.”

Cuối bài viết, kèm theo vài link ghi âm.

Một đoạn là ngày đó Thiệu Tư và Tề Hạ Dương ăn cơm hắn lén ghi lại, hai đoạn khác là ở trong công ty. Nội dung ghi âm cũng không có phát hết, chỉ lấy ra một phần trong đó.

Tề Hạ Dương: “Cuối cùng mọi người biết đến chính là em, là em, là Một đời một kiếp một đôi người của em… anh đi ra ngoài hỏi một chút xem, ai biết Ra ngoài cửa đông là cái gì, Cảo Y cô ta chả là cái gì cả. Là em khiến câu chuyện này càng được nhiều người nhìn đến, cô ta hẳn nên cảm kích em.”

Tề Minh: “Cậu muốn nói với tôi về việc đạo văn, tôi đây cũng rõ ràng nói cho cậu biết —— bớt nhọc lòng đi, đừng quá xem trọng mình, nếu cậu dám quấy rầy chuyện của tôi, tôi có thể khiến cậu không thể lăn lộn tiếp trong cái giới này nữa.”

Lý tổng: “Lúc cậu từ chối có từng suy xét cho công ty chưa, mọi người đều đang nói cậu đoạt nhân vật không đoạt lại công ty đối diện, ngay cả một Âu Dương Ngạo Vũ cũng không sánh bằng, cậu bảo mặt mũi chúng tôi bỏ đi đâu? Nổi tiếng, cánh cứng rồi, muốn tạo phản có phải không?!”

Bởi vì trước khi Lý Duyên đăng bài đã từng thông báo với Thiệu Tư, cho nên Thiệu Tư trực tiếp canh thời gian, lên weibo nhấn like share.

Không thì lấy lượng đọc của hai trăm fan của Lý Duyên, chờ bò lên hot search không biết còn phải chờ bao lâu.

Thiệu Tư ngồi xếp bằng trên ghế sofa, một tay nắm di động, một tay khác ấn Cố Sanh, không ngẩng đầu lên nói: “Con có thể ngồi yên hay không.”

Cố Sanh vốn dĩ ngồi song song với hắn, nhưng khi quảng cáo TV vừa chiếu xong, trên màn ảnh nhảy ra nhạc bắt đầu bộ phim hoạt hình quen thuộc, cô bé liền hưng phấn nhảy xuống, đứng ở trước mặt Thiệu Tư, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm TV.

Chờ Thiệu Tư share xong, ném điện thoại di động tới một bên, giương mắt liền nhìn thấy trên màn hình TV có vài cục kẹo đủ mọi màu sắc tay nắm tay nhẹ nhàng nhảy múa. Mấy cục kẹo đó còn hát: “Hoan nghênh đến căn nhà kẹo, trong nhà kẹo có thiệt nhiều thiệt nhiều thiệt nhiều kẹo ~ ”

“…”

Chờ Cố Duyên Chu bưng đĩa trái cây lại đây, liền nhìn thấy Thiệu Tư mặt không đổi sắc ôm gối ôm, biểu tình thực vi diệu. Anh xoay người đặt đĩa trái cây ở trên bàn trà, sau đó ngồi xuống nói: “Làm sao vậy.”

“Tôi sống nhiều năm thế, lần đầu tiên xem cái thứ này.” Thiệu Tư nói xong, lại chỉa chỉa mấy cục kẹo nhỏ mọc chân kia, “Từ sáng tới tối con bé đều phải xem à?”

Thiệu Tư nói xong lại khoát tay: “Thôi, tôi đổi vấn đề, cái chương trình n… này có ngày nào không chiếu không.” Xem từ giáo huấn thảm khốc trước đó, Thiệu Tư lập tức nuốt cái chữ ‘nát’ từ trong cổ họng xuống.

Cố Sanh cực kỳ vui vẻ chia sẻ lịch chương trình TV của mình với hắn, cô nhóc quay đầu nói: “Thứ bảy chủ nhật sẽ không có nhà kẹo để xem, nhưng mà sẽ chiếu học viên ma pháp. Học viên ma pháp cũng rất hay, con thích nhất là ma pháp sư Lộ Lộ.”

“Con không cần phải nói, ” Thiệu Tư xoa xo ấn đường, vươn tay nhẹ nhàng kéo đầu nhỏ của con bé trở về, “Chuyên tâm xem nhà kẹo của con đi, ngoan.”

Kỳ thật đáng yêu thì vẫn rất đáng yêu, Cố Sanh tựa như cục kẹo vậy, ngọt lìm lịm, hoạt bát lại đáng yêu.

Nhưng mà có câu nói thế nào nhỉ, ngọt đến ưu thương.

Vốn dĩ Cố Duyên Chu cố ý từ chối tất cả công việc, là do tư tâm, muốn ở nhà cùng với hắn. Cố Sanh đúng là một chuyện ngoài ý muốn, lần này Cố Phong đi công tác rất đột ngột. Nói thực thì ngay từ đầu còn có chút để ý, trong kế hoạch của anh, mấy ngày nay vốn nên chỉ có anh và Thiệu Tư… không có đứa cháu gái này.

Nhưng nhìn dáng vẻ miệng thì nát, đầu thì đau muốn nứt ra, toàn thân cao thấp hận không thể tràn ngập năm chữ ‘cách tôi xa một chút’ của Thiệu Tư, nhưng vẫn thật cẩn thận chăm sóc Cố Sanh, càng xem càng không rời mắt được.

Cố Sanh xem gì đó vẫn luôn thích không ngừng đặt vấn đề, miệng chưa từng nhàn rỗi: “Thím, vì sao anh trai socola vừa khóc liền hòa tan ạ.”

Đối với cái xưng hô thím này, Thiệu Tư đã lành làm gáo vỡ làm muôi không hề gì: “Bởi vì nó không đủ kiên cường.”

Cố Sanh sờ sờ đầu: “Hưm, kiên cường là cái gì ạ?”

Thiệu Tư hơi hơi ghé sát vào cô bé: “Kiên cường chính là lúc chú nói chú muốn xé hoa hoa nhỏ của con, con không thể khóc.”

Cố Sanh: “…”

Lúc Thiệu Tư đang nói lung ta lung tung với Cố Sanh, Cố Duyên Chu đột nhiên đưa tay, trực tiếp ôm vai Thiệu Tư kéo hắn tới, Thiệu Tư ôm gối ôm tức khắc mất đi chỗ dựa, cả người đổ lên mình Cố Duyên Chu: “—— anh làm gì?”

“Tôi còn muốn hỏi em, em vừa mới share cái gì đây, ” Cố Duyên Chu giơ màn hình di động lên, đọc hai hàng, “Phỏng vấn đưa tin độc nhất, dẫn bạn đi tìm chân tướng Thiệu Tư hủy hợp đồng?”

Thiệu Tư không vội đứng dậy, theo tư thế này, nhìn thoáng qua màn hình di động của anh: “Tôi phắc, anh share hả?”