Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 8




"Tiểu Lý thật sự không giống các ngôi sao khác, vô cùng thông minh lại hiếu học." Giáo sư Giang nhịn không được cảm thán: "Tôn trọng tri thức, tôn trọng văn hóa, có một trái tim vô cùng thuần túy."

"Đúng, chính là thuần túy." Vợ giáo sư Giang cũng nhịn không được khen Lý Thương Mạc, có lẽ là uống rượu, cảm xúc tăng lên, cảm khái nói: "Mấy sinh viên trong trường tôi cũng toàn tầm tuổi Tiểu Lý, đều là một đường đọc sách đọc đi lên, chưa từng rời khỏi tháp ngà. Nhưng nói thật, bọn họ đều không phải là người đơn giản thuần túy, trên người vẫn có rất nhiều chỗ mang theo công danh lợi lộc, cho nên điểm này ở Tiểu Lý thật sự rất đáng quý."

Lý Thương Mạc dường như bị vợ chồng giáo sư Giang khen đến hơi ngượng ngùng, cúi đầu, mỉm cười không nói lời nào.

Diêu Bảo Châu quan sát anh, thật ra cô cũng thường xuyên có loại cảm giác giống vợ chồng giáo sư Giang, cảm thấy trên người Lý Thương Mạc có một loại hồn nhiên của thiếu niên.

Có người còn chưa lớn lên đã già rồi, nhưng có người lại vĩnh viễn đều là thiếu niên.

Chỉ có điều...

Đơn giản thuần túy, vua chịch Châu Á. trên người Lý Thương Mạc có hai cụm từ này cũng không khỏi quá như hai thái cực?

Lý Thương Mạc phát hiện Diêu Bảo Châu nhìn mình chằm chằm, hai người cách bàn nhìn đối phương, ánh mắt giao nhau.

Hai người như đang thi đấu, không ai muốn rời mắt trước, giống như ai rời trước người đó sẽ thua vậy. Người bên cạnh trò chuyện khí thế ngất trời, trong ánh mắt bọn họ chỉ có sự trầm mặc.

"Bảo Châu, cô cảm thấy thế nào?"

Hai người lúc này mới lấy lại tinh thần, cực kỳ nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhìn về phía người nói chuyện.

"Vâng." Diêu Bảo Châu dựa theo lời trước đó của giáo sư Trần, ứng phó nói: "Tôi cũng hiểu được, hiện tại không khí học thuật không quá tốt như vậy, sự ham mê công danh lợi lộc của sinh viên trong trường cũng quá nặng."

Lời nói ra miệng Diêu Bảo Châu cũng cảm giác được ánh mắt Lý Thương Mạc nhìn mình rất không thích hợp, vẻ mặt lại như thường tiếp tục bổ sung: "Nhưng sinh viên kia của tôi cũng đều là như vậy, không có mấy ai chịu học tập."

"Cô học ngành gì vậy?" Lý Thương Mạc hỏi.

Diêu Bảo Châu mặt không đổi sắc đáp: "Tôi học nghệ thuật."

"Khoa gì?"

"Xếp đặt thiết kế."

Thượng đế là nghệ thuật gia, vũ trụ là xếp đặt thiết kế lớn nha, Diêu Bảo Châu cảm giác mình cũng không tính là nói dối.

Không để cho Lý Thương Mạc hỏi tiếp, Diêu Bảo Châu giận dữ lườm anh nói: "Hỏi rõ ràng như vậy làm gì, tra hộ khẩu à?"

Lý Thương Mạc đành phải đem câu hỏi nuốt trở vào, anh cảm thấy Diêu Bảo Châu có chỗ nào không đúng, nhất là lúc ở chung với bốn vị giáo sư này, anh cảm thấy quan hệ giữa bọn họ vô cùng kì quái, nhưng lại không thể nói được ra là ở chỗ nào.

Diêu Bảo Châu cảm giác được Lý Thương Mạc đang quan sát mình, vừa nghiêng đầu nói chuyện phiếm với giáo sư Trần, vừa vươn tay nghịch tóc, sau đó từ lỗ tai trượt đến cổ, xương quai xanh.

Ánh mắt Lý Thương Mạc nhìn theo tay cô, vô thức nuốt nước miếng.

Rõ ràng mới hút xong điếu thuốc, Lý Thương Mạc lại cảm thấy thèm.

Anh cầm lấy cốc, vừa nhìn Diêu Bảo Châu vừa uống hớp bia ướp lạnh, lại cảm thấy sự xao động này càng ngày càng mãnh liệt, không có cách nào dẹp loạn.

Người phụ nữ này khiến Lý Thương Mạc cảm thấy rất khát.

"Tôi đi xuống dưới hút điếu thuốc." Lý Thương Mạc đứng dậy nói.

Giáo sư Giang đang trò chuyện hăng say, liền nói: "Không sao, cậu cứ ở lại đây hút đi, dù sao cũng là ở ngoài trời, không ảnh hưởng đến người khác mấy, trời đã tối rồi, đi xuống phiền toái."

"Anh cứ hút đi." Diêu Bảo Châu cũng nói, cô vẫn nhìn thẳng Lý Thương Mạc, cười tủm tỉm nói: "Các thầy cô không ngại, tôi cũng không để ý."

"Sợ khói bám người cô."

"Không sao, tôi thích mùi thuốc lá."

Lý Thương Mạc đành phải ngồi xuống, anh vừa lấy ra điếu thuốc vừa cười hỏi: "Còn có người thích mùi thuốc lá sao? Rất đặc biệt nha..."

"Ừ, khi cha tôi còn sống cũng là người nghiện thuốc, sớm đã quen rồi." Diêu Bảo Châu nói.

Lý Thương Mạc cúi đầu xuống, thuốc lá đưa đến bên miệng, lại mỉm cười.

Anh ngước mắt nhìn Diêu Bảo Châu, vẻ mặt mập mờ.

Cha sao?

"Có thể chứ." Lý Thương Mạc sâu xa nói.

"Hả?"

Chỉ cần là nói chuyện với Diêu Bảo Châu, Lý Thương Mạc sẽ không nhịn được lộ ra bản tính.

"Như vậy thích không?" Lý Thương Mạc rít hơi thuốc, phả ra một vòng khói, dáng vẻ lưu manh, cười nói: "Vậy tôi đây không cần lo lắng ngày mai trên đường sẽ hun chết cô rồi."

Bốn vị giáo sư nghe được Lý Thương Mạc nói như vậy đều nhìn về phía Diêu Bảo Châu, dù sao tiến sĩ Diêu người ta còn chưa đồng ý đâu.

"Vậy thì phải nhận thôi. Ngày mai một đường hơn mười giờ đồng hồ, còn phải phiền anh chiếu cố nhiều rồi." Diêu Bảo Châu mỉm cười nói.

"Vậy có vấn đề gì đâu? Tôi nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt."

Giọng Lý Thương Mạc rất bình thường, nhưng ánh mắt lại sâu xa, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ có Diêu Bảo Châu phát hiện được anh ý ở ngoài lời.

Diêu Bảo Châu càng vui vẻ hơn.

Quả nhiên, một điếu thuốc đã khiến anh nói chuyện lỗ mảng rồi.

Thấy Diêu Bảo Châu đồng ý cho Lý Thương Mạc đi nhờ đoạn đường, tất cả mọi người đều vui vẻ, không nghĩ quá nhiều, nhất là không có theo hướng mập mờ. Dù sao trong lòng bọn họ, tiến sĩ Diêu là cá sấu lớn trong giới học thuật, sao có thể xảy ra chuyện gì với Lý Thương Mạc, các phương diện đều không có tiếng nói chung, cũng không có chỗ nào tương tự.

Bọn họ chỉ cảm thấy giúp bạn bè giải quyết được một việc, rất vui vẻ, giơ chén rượu lên, mời mọi người cùng uống một ly, chúc hai người ngày mai đi đường thuận lợi.

Uống rượu xong, Lý Thương Mạc ngồi ở bên cạnh bàn yên tĩnh hút thuốc, không nhìn Diêu Bảo Châu, chỉ yên tĩnh nghe mấy vị giáo sư nói chuyện.

"Bất tri bất giác trời đã tối rồi." Giáo sư Giang ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời theo lời giáo sư Giang, Lý Thương Mạc cũng vậy.

Sa mạc ban đêm, không có đèn neon, ánh sao rõ ràng khiến cho người lập tức đã hiểu lời người xưa nói "tay có thể hái sao" là có ý gì.

Trên đầu là ngân hà sáng chói, dưới chân là thế gian cuồn cuộn.

Còn nhớ rõ người kia đã từng nói với anh: "Mỗi người chúng ta đều là một bộ phận nhỏ bé ở bên trong vũ trụ, hiểu được điểm này anh sẽ rõ, vui buồn yêu ghét của con người không đáng nhắc tới trong vũ trụ mênh mông."

Trong nháy mắt, Lý Thương Mạc cảm thấy thế giới đều xa, thị phi vạn dặm bên ngoài, ở bên trong ngành giải trí người lừa ta gạt, lục đục với nhau, trên internet dùng ngòi bút làm vũ khí, đều không còn quan trọng.

"Sao sáng quá." Vợ giáo sư Giang cảm thán: "Đẹp quá."

"Không." Diêu Bảo Châu nói.

Mọi người nhìn Diêu Bảo Châu, còn Diêu Bảo Châu vẫn chăm chú nhìn bầu trời.

"Là những vì sao rất xa thôi." Cô nhẹ nhàng nói.

Vũ trụ đang mở rộng, vì sao đều rất xa.

Người kia từng nói qua: tất cả đều đang nhanh chóng cách xa chúng ta, ngôi sao, vũ trụ, còn cả anh nữa.

"Có ý gì? Tại sao lại nói vì sao đều rất xa?" Giáo sư Ngô hỏi.

Đang ngồi đây chỉ có giáo sư Giang là học thiên thể vật lý, cho nên mấy người khác cũng không hiểu được Diêu Bảo Châu ý ở ngoài lời.

Giáo sư Giang nhìn thấy Diêu Bảo Châu đang xuất thần, thay cô giải thích: "Lý thuyết vụ nổ Big Bang, bởi vì vũ trụ vẫn còn đang mở rộng, cho nên vì sao rất xa với chúng ta. Diêu... Bảo Châu là ý này."

Thấy mọi người hứng thú, giáo sư Giang lại bắt đầu giải thích cho mọi người tại sao vũ trụ đang mở rộng, chúng ta làm thế nào có thể đo đạc được điều này.

Nói ví dụ như, cái gì là hiện tượng dịch chuyển đỏ (*)vũ trụ, cái gì là hiệu ứng Kepler.

(*)Dịch chuyển đỏ là một hiện tượng vật lý, trong đó ánh sáng phát ra từ các vật thể đang chuyển động ra xa khỏi người quan sát sẽ đỏ hơn.

Diêu Bảo Châu nhìn bầu trời sao, cũng không tham gia thảo luận với bọn họ.

Đối với bầu trời sao sâu xa này, vẻ mặt cô vốn ngả ngớn bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh.

Diêu Bảo Châu thích nhất là trời sao, vũ trụ là nơi linh hồn cô nghỉ ngơi, lúc không vui, đau khổ, mờ mịt không biết tiếp tục như thế nào, cô đều ngẩng đầu lên nhìn sao.

Vào mỗi lúc đó, cô đều có thể từ trong vũ trụ tìm được sự yên bình an ủi, tìm về quỹ đạo sinh hoạt của mình.

Trời sao bảo hộ lấy cô.

Một lát sau Diêu Bảo Châu mới từ trong trầm tư bình thường trở lại, cô thu lại ánh mắt, tham dự mọi người thảo luận, chăm chú nghe giáo sư Giang giảng bài.

Giáo sư Giang nói đến nghề của mình là thao thao bất tuyệt, ông vốn là một người nói chuyện sinh động thú vị, cho nên mọi người nghe cũng rất hăng hái.

Diêu Bảo Châu cũng không phải là một người thích khoe khoang học thức của mình, chỉ là nghe, không xen vào, mỉm cười cầm lấy chén rượu, đang muốn uống, lại cảm giác được có một ánh mắt rơi vào trên người mình.

Cô quay đầu, nhìn thấy Lý Thương Mạc đang quan sát mình.

Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc trong miệng, cách bàn im lặng nhìn Diêu Bảo Châu.

Nồi lẩu vẫn còn sôi sùng sục, bạn đường cụng chén lớn nhỏ.

Có người đang cười vui, có người đang ca hát, có người đang hùng hùng hổ hổ, nhưng mà tất cả đều giống như vũ trụ mở rộng, sẽ cực kỳ nhanh chóng rời xa bọn họ.

Ánh mắt Lý Thương Mạc lỗ mãng bỗng nhiên trở nên thâm thúy lợi hại, giống như là muốn mở ra toàn bộ cơ thể Diêu Bảo Châu, móc ra trái tim cô, buộc cô giao ra linh hồn của mình.

Vì sao đều rất xa.