Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 41




Lý Thương Mạc ngồi ở xe có mui che, vẫn không nhúc nhích nhìn bầu trời đêm.

Cuộc đời này anh còn chưa bao giờ thấy qua cảnh sắc tráng lệ như vậy.

Buổi tối ở đây sáng sủa lại không có trăng sáng, trên sa mạc hoang vu rộng lớn, bỗng nhiên một nhúm ánh sáng vạch phá bầu trời, ngay sau đó hàng trăm hàng nghìn, hàng vạn chỉ phóng đủ trong một giờ mà đến.

Là mưa sao băng đã đến.

"Kìa!" Lý Thương Mạc kích động lắc Diêu Bảo Châu tựa ở đầu vai anh ngủ rồi, "Mau nhìn, mưa sao băng!"

Diêu Bảo Châu vốn ngủ không sâu, nghe được Lý Thương Mạc gọi mình, mở mắt ra ngồi thẳng người, thấy mưa sao băng đầy trời, gần gũi như thể rơi trước mặt bọn họ.

Lý Thương Mạc nhìn nhập thần, chuyên chú giống như là một đứa trẻ ba tuổi lần đầu tiên nhìn thấy con kiến.

Diêu Bảo Châu liếc nhìn Lý Thương Mạc như vậy, không thể dời mắt.

Cô thích anh thỉnh thoảng toát ra ánh mắt trẻ con, ngây thơ chấp nhất, tuy sống trong thế giới tràn ngập nói dối và lừa gạt, ngợp trong vàng son, nhưng không biết anh dùng cách gì, là cố ý hay là trùng hợp tránh khỏi tàn phá và tiêm nhiễm, giữ lại một trái tim đơn thuần.

Cảm giác được Diêu Bảo Châu đang nhìn mình, Lý Thương Mạc có chút sốt ruột.

"Đừng nhìn anh, xem mưa sao băng."

"Ừ." Diêu Bảo Châu vẫn cười tủm tỉm nhìn Lý Thương Mạc.

"Aiz, mau nhìn đi!" Lý Thương Mạc thật sự sốt ruột rồi, cảnh tượng đẹp như vậy, anh muốn cùng Diêu Bảo Châu xem, từng phút từng giây đều không muốn cô bỏ qua, "Mau nhìn, mau nhìn!"

Diêu Bảo Châu hết cách với Lý Thương Mạc rồi, chỉ có thể lưu luyến không rời thu lại ánh mắt cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Không giống với Lý Thương Mạc, cô từng xem qua mưa sao băng ở rất nhiều nơi, mấy lần còn tráng lệ hơn so với lần này, nhưng mà như giờ này khắc này, ở nơi trời cùng đất tận, sinh tử chưa biết, lại có thể không hỏi tiền đồ, vô ưu vô lo xem một hồi phong cảnh, kinh nghiệm như vậy trước kia trong đời cô là điên cuồng đấy.

Lần đầu tiên trong đời, Diêu Bảo Châu không sầu lo ngày mai, trong lòng không lo cũng không sợ.

Cô không tự chủ được cười, nhẹ nhàng nhích lại gần phía bên trái, Lý Thương Mạc cũng như tự cảm ứng cùng cô, đồng thời vươn tay ngăn cản bờ vai của cô, vụng trộm mím môi cười.

Rõ ràng trong lòng cũng biết, đây đã là phần cuối cùng trong bi kịch, nhưng trong lòng đều giống như mối tình đầu ngọt ngào vui vẻ.

"Thật là đẹp!" Lý Thương Mạc tự đáy lòng nói.

Diêu Bảo Châu nhịn không được cười anh, cười tủm tỉm nhìn Lý Thương Mạc, hỏi: "Anh nhẫn nhịn cả buổi, mà chỉ nhả ra được ba chữ kia à? Có thể có chút hình dung từ cao cấp hay không?"

"Đúng vậy." Lý Thương Mạc không sao cả cười, "Bọn anh không có văn hóa sẽ nói thật là đẹp mắt, thật xinh đẹp, oa đẹp quá."

Diêu Bảo Châu liếc Lý Thương Mạc, nói: "Chậc, anh thật là nhạy cảm, ý em như vậy sao?"

"Anh cũng không có ý gì khác, anh nhìn thấy cảnh sắc rung động, cũng chỉ biết nói mấy từ này." Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc trong mồm, hai tay chống sau lưng, từ sau nhìn một bên mặt Diêu Bảo Châu, khẽ nói: "Thật là đẹp, thật xinh đẹp, oa đẹp quá."

Diêu Bảo Châu quay đầu lại, chạm mắt Lý Thương Mạc, có chút không có ý thu lại ánh mắt, lại nhìn về phía mưa sao băng trên bầu trời.

Hàng vạn ngôi sao rơi xuống trên bầu trời, Lý Thương Mạc nhìn Diêu Bảo Châu mỉm cười, thầm nghĩ khắc ghi hình ảnh này vào bên trong linh hồn, xương cốt của mình, cho dù luân hồi chuyển thế, anh cũng không quên một màn này.

"Bọn em làm công tác văn hoá hình dung như thế nào về mưa sao băng?"

Diêu Bảo Châu suy nghĩ.

"Sao băng lướt qua bầu trời?"

"Hả? Bầu trời có ý gì?" Lý Thương Mạc cau mày nói: "Nghe như điềm xấu á."

Tuy không có văn hóa, nhưng nhìn mấy phim huyền huyễn luôn nói cái gì Bích Lạc Hoàng Tuyền, cảm thấy có liên quan đến sinh tử.

"Bầu trời là ý tầng trời thứ nhất của phương đông, không có điềm xấu gì hết. Sao băng lướt qua bầu trời, tuôn như dải mưa vàng, nói đúng hơn là sao băng xẹt qua tầng thứ nhất phương đông, ngôi sao băng lẻ loi từ Ngân Hà rơi xuống."

"À, hoá ra là như vậy." Lý Thương Mạc nhìn lên trời sao, chỉ cảm thấy ý của câu thơ hoàn toàn chính xác.

"Đúng vậy, khi còn bé đọc thơ mơ mơ hồ hồ, trưởng thành, thấy được nhân gian núi sông, trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện câu thơ, mới biết được thơ cổ thật tốt."

Lúc trước Lý Thương Mạc phiền nhất là đọc sách, tuổi thơ của anh dường như là các trò chơi chạy bằng điện, cảm thấy những thơ ca kia rất mệt mỏi, lại rất nhàm chán, rõ ràng chuyện rất đơn giản, tại sao phải ra vẻ bí hiểm không hiểu mới tốt.

Song vào lúc này, vậy mà anh cũng có một loại cảm giác bị đả động.

Anh không biết là Diêu Bảo Châu thay đổi anh, hay là tình yêu thay đổi anh.

"Sao băng lướt qua bầu trời, tuôn như dải mưa vàng." Lý Thương Mạc nhẹ giọng thì thầm, hỏi: "Đằng sau thì sao?"

Diêu Bảo Châu im lặng một lúc, vẻ mặt có chút bi ai, dịu dàng nói: "Người đi ngàn dặm, xa xôi một phương trời."

Không khí bỗng nhiên an tĩnh lại một lúc, ai cũng không nói lời nào.

Người đi ngàn dặm, xa xôi một phương trời.

Mặc dù Lý Thương Mạc không hiểu thơ cổ, nhưng vẫn có thể hiểu hàm nghĩa đơn giản của câu này đấy.

Vừa rồi mưa sao băng lãng mạn bao phủ bầu trời, cũng trong nháy mắt ngăn cách bọn họ và thế giới, khiến cho hai người quên giờ phút này thân ở tuyệt cảnh, tương lai hai người xa vời, tử thần đã giơ lưỡi liềm đứng cách đó không xa đợi thu hoạch tính mạng của bọn họ.

Hiện tại, mới có một loại cảm giác giật mình hoàn hồn.

Bọn họ chưa từng chết, không biết thế giới sau khi chết là như thế nào, là có một thế giới khác, là dung hợp với vũ trụ, phải đi một chiều khác, hay là chết hoàn toàn từ nay về sau không còn tồn tại?

Cho đến khi tử vong chia lìa chúng ta, trên đời này, không có gì hoàn toàn chia lìa bằng cái chết, từ nay về sau người đi ngàn dặm, xa xôi một phương trời, chỉ sợ cũng đã không thể như vậy, muốn nhìn thấy thì nhìn, muốn chạm vào thì chạm, muốn ôm thì ôm.

Lý Thương Mạc dập tắt điếu thuốc, bắn ra tàn thuốc, nhảy xuống xe.

"Anh đi đâu vậy?" Diêu Bảo Châu hỏi.

Lý Thương Mạc không nói lời nào, anh đi đến trước mặt Diêu Bảo Châu, bỗng nhiên nâng mặt cô hôn lên.

Sao băng vẫn còn rơi xuống, bầu trời đêm là một sân khấu cực lớn, bao hết tất cả buồn vui của con người.

Diêu Bảo Châu đắm chìm trong nụ hôn cực nóng tuyệt vọng, mở hai chân ra, duỗi hai tay ra, bắn ra tất cả kích tình, hôn lấy Lý Thương Mạc, ôm anh, quấn quýt lấy anh, muốn khảm anh thật sâu vào trong cơ thể của mình.

Lý Thương Mạc căng hai chân Diêu Bảo Châu ra, không ngừng mà vuốt ve.

Diêu Bảo Châu thọc sâu ngón tay vào trong tóc Lý Thương Mạc, cảm nhận được hơi thở nóng rực và bờ môi ướt át đánh thức từng xúc cảm của cô, mỗi một tấc da thịt, từng lỗ chân lông đều mở ra vì anh.

Cô nhịn không được thở gấp, ở nơi không người, cô vứt bỏ tất cả ngụy trang văn minh, biến thành một động vật giống cái thật sự, chỉ còn lại có bản năng và dục vọng nguyên thuỷ sâu nhất.

Lý Thương Mạc thở hồng hộc cắn cô, làm cô đau, cũng làm cô run rẩy tê dại, không còn là chính mình.

Nghe được Diêu Bảo Châu gào thét thấp giọng rên rỉ, Lý Thương Mạc rốt cuộc ngẩng đầu, anh nhìn ánh mắt của cô mê ly lại cực nóng, mạch máu bành trướng, cơ thể và linh hồn của anh đều bởi vì cô kịch liệt thiêu đốt.

Muốn rong ruổi trong cơ thể cô, muốn thuần phục cô.

"Nhìn xem em còn có thể chạy đi nơi đâu." Lý Thương Mạc hung dữ nói ra bên tai Diêu Bảo Châu: "Phải làm đến khi em chạy không thoát mới thôi."

Giọng Lý Thương Mạc như là có ma lực, lời thô tục nhất lại có thể khơi dậy tình dục nóng bỏng nhất.

Diêu Bảo Châu chỉ cảm thấy toàn thân chấn động rung động lắc lư, cùng lúc đó, cô cảm nhận được không chút thương tiếc xông tới, là anh đã đến.