Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 17




Lý Thương Mạc động tác lưu loát leo lên trần xe.

Dù là với tình hình trước mắt, anh cũng không có quên phô bày sự đẹp trai, hơn nữa dùng một động tác có độ khó cao mà Diêu Bảo Châu không hề nghĩ có thể nhìn thấy ở trong hiện thực.

Hai cánh tay anh bắt lấy cửa sổ xe, cơ thể thẳng tắp, như thể chống lại sức hút của trái đất, cả người vắt ngang một cái, sau đó nhẹ nhàng bám vào mui xe, cả người xoay người một cái vững vàng ngồi ở bên cạnh Diêu Bảo Châu.

Tuy chỉ số thông minh của Diêu Bảo Châu rất cao, nhưng khả năng thăng bằng cơ thể không quá tốt, cô rất bội phục những người làm được chuyện mình không thể làm.

Không nghĩ tới Lý Thương Mạc này ngoài một mặt lưu manh, còn có một mặt ngầu như vậy, còn rất hay thay đổi nha.

Rất thú vị.

"Đẹp trai quá nha?" Diêu Bảo Châu nghiêng đầu, cười nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào Lý Thương Mạc, cố ý nói: "Năng lực khống chế cơ thể tốt như vậy nha?"

Lý Thương Mạc cố nín cười, đắc ý nói: "Đương nhiên, trước kia chưa thấy qua loại hành động này à?"

"Gặp được kiểu khá giống, ở nước ngoài có rất nhiều người tập thể hình và chạy rất ngầu, cũng giông giống nhau."

Lý Thương Mạc nhướn mi, liếc Diêu Bảo Châu, hừ lạnh một tiếng nói: "Ơ, vậy cũng gặp rồi à? Bình thường tiếp xúc những người này rất nhiều nha, thích loại hình cơ thể tốt à?"

Diêu Bảo Châu nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Nghe nửa câu trên của Lý Thương Mạc cô đã biết rõ nửa câu sau anh muốn nói gì.

"Xem ra nhu cầu rất cao nha." Lý Thương Mạc nói nốt.

Quả nhiên.

Diêu Bảo Châu cười mà không nói, Lý Thương Mạc luôn là như vậy, không nói linh tinh thì không thoải mái.

Nếu người đàn ông khác nói chuyện với Diêu Bảo Châu như vậy, cô chắc chắn có cảm giác cợt nhả, nhất định muốn trở mặt, nhưng không biết tại sao, Lý Thương Mạc nói cái gì cô đều không tức giận.

Vẫn là nhịn không được muốn tha thứ cho anh, cái gì đều không muốn cùng anh so đo.

"Được rồi." Diêu Bảo Châu hờn dỗi liếc Lý Thương Mạc.

Lý Thương Mạc hé miệng cười, nghiêng đầu cũng không nói chuyện nữa.

Thật sự bọn họ không nên tiếp tục trò chuyện đề tài này, ở chỗ sâu trong sa mạc này, cùng đường mạt lộ, cô nam quả nữ, loại chuyện này mà nói nhiều hơn sợ là dễ dàng lau súng cướp cò, xảy ra chuyện không nên. Dù sao ở nơi không có bất kì sự hạn chế nào, dễ dàng phóng túng thân thể.

Tuy hai người đều không quản được miệng, nhưng cũng biết có chừng mực.

Hai người đều thu lại ánh mắt trên người nhau, nhìn về phương xa.

Mặt trời đang ở gần đường chân trời, xem ra rất nhanh sắp lặn rồi.

Ngày trong sa mạc không chân thật lắm, hôm nay bầu trời có mây, luôn nói vạn dặm không mây được coi là thời tiết tốt, nhưng bầu trời đẹp nhất vẫn nên có mấy áng mây.

Bầu trời quá trắng sẽ lộ ra thiếu hụt, có mây mới có thể lộ ra bầu trời càng xanh thẳm, giống như là người trải qua thống khổ, mới biết được hạnh phúc đáng ngưỡng mộ.

Đường chân trời bởi vì góc độ mặt trời thay đổi, màu sắc không ngừng biến hoá, từ màu vàng biến thành màu đỏ, trong chốc lát lại như bị nung đỏ.

Khu không người ở sâu trong sa mạc, đường cái thẳng tắp về phía chân trời. Một chiếc xe việt dã màu vàng cô độc đứng ở ven đường, hai người ngồi ở nóc xe, cùng nhìn về phương xa.

Nếu như lúc này có máy ảnh, có thể chụp ra một bức ảnh rất đẹp.

Nhưng mà những thứ đẹp đẽ trong đời người, có lẽ đều không có cách nào dùng hình ảnh hay văn chương lưu lại, chỉ có thể lưu lại trong ánh mắt, trong trí nhớ, trong nội tâm.

"Mỗi lần khi nhìn thấy hình ảnh đẹp, tôi cũng không nhịn được cảm thấy còn sống thật tốt." Diêu Bảo Châu nhịn không được sinh lòng cảm thán.

Lý Thương Mạc nhíu mi, liếc Diêu Bảo Châu, cười hỏi: "Lời này sâu sắc nha, bình thường cô cảm thấy còn sống không tốt sao?"

"Cũng không phải không tốt." Diêu Bảo Châu suy nghĩ tìm từ, khẽ cười một tiếng nói: "Chỉ có điều cũng không có gì đáng vui vẻ để cho người ta lưu lại, là như vậy."

Không vui không buồn, tim như tro tàn.

"Yêu đương mấy lần rồi?" Lý Thương Mạc đột nhiên hỏi.

"Hả?"

Diêu Bảo Châu không hiểu, sao chủ đề bỗng nhiên kéo đến cái này.

"Lời này của anh cũng chuyển làn quá nhanh đi?"

"Cái gì mà không có gì đáng vui vẻ, cô yêu đương nhiều quá nên mất cảm giác hả? Còn sống sẽ còn rất nhiều chuyện tốt, cô phải đi mới phát hiện ra."

Được, Diêu Bảo Châu nhịn không được cười xùy một tiếng, lắc đầu.

Lý Thương Mạc cảm thấy cô cũng quá ngoan cố rồi, có lẽ anh cảm thấy cô ngoài yêu đương và mua túi xách, cũng không có gì để theo đuổi.

Cho nên cô không vui nhất định là bởi vì yêu đương đến chai sạn rồi.

Diêu Bảo Châu bỗng nhiên giơ hai cánh tay lên, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia.

"Cô đang làm gì thế?" Lý Thương Mạc nghi hoặc.

"Không phải anh hỏi tôi yêu đương mấy lần sao?"

"Ừ?"

"Tôi đang đếm ngón tay, với người có chỉ số thông minh không cao như tôi, toán học cũng không giỏi, hơn hai bàn tay là vô số rồi."

Lý Thương Mạc nghẹn họng, mặc dù biết Diêu Bảo Châu đang nói đùa, nhưng trong lòng lại khó chịu rồi.

Anh cũng thế, biết rõ đáp án sẽ khiến anh không thoải mái, thì hỏi làm gì?

"À, xem ra kinh nghiệm của cô rất phong phú nha."

"Chắc chắn rồi, 3000 một đêm anh cho rằng là lỗ vốn sao? Kim chủ cũng không ngốc. Hơn nữa, không có chút năng lực nghiệp vụ, sao tôi không biết xấu hổ thu thẻ tích điểm trà sữa của anh?"

"Đúng vậy, cô còn thiếu tôi một đêm đấy, ý định lúc nào trả?"

"Xem thời gian đã, nghề nghiệp của tôi rất bận rộn." Diêu Bảo Châu lại liếc Lý Thương Mạc, cũng hỏi: "Tôi đã trả lời rồi, có phải anh cũng nên trả lời hay không. Anh thì sao? Đường đường là vua chịch Châu Á, anh là hàng trăm hay hàng nghìn?"

"Tôi cũng coi như là vô số." Lý Thương Mạc hếch cằm, túm được chỗ nói: "Cô cũng biết tôi đấy, có được gương mặt điên đảo chúng sinh, body vừa gợi cảm vừa nguy hiểm, bao nhiêu thiếu nữ tre già măng mọc bổ nhào, tôi muốn ngăn cản cũng không nổi."

Diêu Bảo Châu liếc Lý Thương Mạc, cười lạnh một tiếng.

"À? Cô châm biếm tôi?"

"Anh giả vờ."

"Tôi giả vờ cái gì hả?"

"Giả vờ chứ sao."

Rõ ràng là người tốt, lại làm bộ rất xấu, rõ ràng trong lòng là chàng trai thuần khiết, nhưng giả vờ ngoài mặt bản thân xấu xa quyến rũ, không quan tâm cỡ nào.

"Tôi cảm thấy anh không phải."

"Cô cảm thấy không được?"

"Chắc chắn."

Lý Thương Mạc cụp mắt nhìn Diêu Bảo Châu, nở nụ cười, cười đến xấu xa lại du côn.

"Cô có biết hay không, tôi không thích nhất là người khác nói tôi không được."

"Tôi đây cũng không biết."

"Nếu là đàn ông mà nói tôi không được, moá nó đã ăn một đấm rồi." Lý Thương Mạc nghẹn muốn chết nói.

"À? Hung dữ như vậy?"

Diêu Bảo Châu không sợ anh, cô tin tưởng Lý Thương Mạc sẽ không đánh cô, rõ ràng chỉ mới quen một ngày mà thôi, anh lại cho cô một loại cảm giác an toàn.

Diêu Bảo Châu nhíu mày, nụ cười quyến rũ, lại hỏi: "Vậy nếu phụ nữ nói anh không được thì sao?"

"Vậy thì phải xem có đẹp hay không."

"Giống tôi thì sao?"

"Nếu xinh đẹp như cô nói tôi không được, vậy tôi sẽ mời ăn gì đó."

"Ăn gì?"

"Ăn chuối tiêu."

Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc trong mồm, lại nổi lên tính lưu manh vô lại cười xấu xa, cười khiến cho phụ nữ xấu muốn vì anh hồi tâm, phụ nữ tốt muốn vì anh sa đọa.

Diêu Bảo Châu sửng sốt một chút, nhận ra ý của anh, lấy lại tinh thần, phụt cười.

Cô cười lắc đầu, Lý Thương Mạc này, ngôn hành cử chỉ, nói chuyện dùng từ, thấy thế nào cũng đều là một kẻ lưu manh, côn đồ, trứng thối, xấu xa phóng đãng, xấu đến hồn nhiên vô hạn.

Diêu Bảo Châu thật sự muốn biết, rốt cuộc sao anh lại đi làm thần tượng đấy. Cá tính của anh cũng không phải loại người nghe lời, nhìn cũng biết tác phong nói chuyện làm việc bình thường của anh, có thể khiến lãnh đạo cấp cao công ty tức chết.

Diêu Bảo Châu liếc Lý Thương Mạc, xuỳ một tiếng: "Bẩn!"

Đáng đời mới phải lưu lạc đến bước đường này với cô.

Lý Thương Mạc cũng cười, rít một hơi thuốc, nhún vai, thu lại ánh mắt từ trên người Diêu Bảo Châu, nhìn về phương xa, tiếp tục ngắm mặt trời lặn.

Rõ ràng là mỗi ngày đều là cùng một cảnh tượng, vòng đi vòng lại, sản sinh không thôi, nhưng đây là lần đầu tiên nghiêm túc cảm nhận như vậy.

Diêu Bảo Châu không có cách nào dời mắt khỏi Lý Thương Mạc.

Cô thật sự rất ngạc nhiên đối với người đàn ông này, lúc trước trong ấn tượng của cô, những thần tượng kia đều là loại người ngoan ngoãn, cho dù dáng vẻ xấu xa cũng thế, loại người vô lại đầy chất xã hội như Lý Thương Mạc chưa từng thấy qua.

Những thói xấu này của Lý Thương Mạc rốt cuộc đến từ đâu?

"Thấy anh sửa xe rất quen tay, chắc từng làm nghề này rồi?" Diêu Bảo Châu nhịn không được hỏi.

"Từng làm."

"Thật sự đúng là từng làm?" Diêu Bảo Châu hơi kinh ngạc hỏi.

Lý Thương Mạc hiếm khi nghiêm túc, gật đầu, giọng điệu bình thản nói: "Đúng vậy, trước khi ra mắt công việc gì tôi cũng đã từng làm."

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Diêu Bảo Châu nghe Lý Thương Mạc nói những lời này, tuy anh đầy miệng ba hoa, cảm giác mười câu thì có đến mười một câu là giả, trong đó còn có ẩn ý.

Nhưng là Diêu Bảo Châu cảm thấy những lời này không phải là nói dối.

"Anh đã làm những công việc gì?"

"Cô có thể nghĩ tới những công việc nào có thể kiếm tiền, tôi đều đã làm."

"À... Tổng thống?"

Lý Thương Mạc nghẹn họng, ngậm điếu thuốc lườm Diêu Bảo Châu nói: "Tiểu Diêu, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?"

"Luật sư? Bác sĩ? Cảnh sát?"

Lý Thương Mạc biết rõ Diêu Bảo Châu cố ý đấy.

"Ơ, nhìn không ra nha, Tiểu Diêu của chúng ta là người mê đồng phục? Được nha, đã biết, nhớ kỹ."

Lý Thương Mạc ném lại một quân cờ cho Diêu Bảo Châu.

Diêu Bảo Châu lại cười, Lý Thương Mạc này, nói chuyện phiếm với anh vĩnh viễn cũng sẽ không nhàm chán.

Lý Thương Mạc híp mắt, nói tiếp: "Tôi không thể làm được loại chuyện trình độ cao như vậy, loại lưu manh, du thủ du thực, vua chịch Châu Á, cũng chỉ có thể làm nhưng công việc tầng thấp nhất, cái gì rửa chén đĩa, sửa xe, phát tờ rơi..."

Tuy công việc không phân biệt cao thấp, nhưng Diêu Bảo Châu thật sự rất khó tưởng tượng, một người đàn ông đắc chí như Lý Thương Mạc, anh tuấn lại đào hoa dào dạt, kiêu ngạo như vậy, cũng đã từng cúi thấp đầu đi rửa chén, phát tờ rơi cho người.

"Cuộc sống của anh còn thay đổi rất nhanh nha."

Lý Thương Mạc thờ ơ nhún vai, lại rít một hơi thuốc.

"Đàn ông cần phải có câu chuyện."

"À chuyện gì, nói một chút đi."

"Cô không biết khi còn bé tôi chệch đường thế nào đâu." Lý Thương Mạc trầm bồng du dương nói, biểu lộ khoa trương.

"Chệch đường thế nào?"

"Cái gì đều không phục. Tôi đây ỷ vào chính mình vừa cao vừa đẹp trai lại thông minh, đào hoa dào dạt ai cũng yêu, cha mẹ nuông chiều tôi, thầy cô mặc kệ tôi, hoành hành ngang ngược. Lúc còn đi học, ba ngày hai đầu đánh nhau với người, tôi và đám người kia đánh những ai cùng cấp không phục, đánh xong lại đến trong trường học, đánh tới trường học khác, sau đó từ trạm xe buýt đánh thẳng đến trường học."

Tuy nghi ngờ Lý Thương Mạc có chút chém gió, nhưng nghĩ đến Lý Thương Mạc mười ba mười bốn tuổi, vẻ mặt trẻ trung non nớt, dáng vẻ cà lơ phất phơ đi ngang trên đường đã cảm thấy buồn cười.

"Khắp mọi nẻo đường, tất cả trường học, chúng tôi đều đánh hết rồi. Ngay cả chủ nhiệm lớp đều sợ tôi, cũng không dám nói chuyện với tôi đấy."

"Anh còn rất lợi hại đấy."

"Đó là đương nhiên, nhưng là có chút hậu quả, lúc đi đường hơi sợ, đắc tội quá nhiều người, sợ ở đâu bỗng nhiên xuất hiện người cầm gạch đập."

Diêu Bảo Châu cười ha ha, có thể tưởng tượng được tâm lý vừa giả vờ ngầu lòi, vừa cẩn thận từng li từng tí sợ hãi bị trả thù.

"Lúc tôi mười mấy tuổi, thật sự rất bướng, cha mẹ và thầy cô đều đau đầu."

Diêu Bảo Châu hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc đó Lý Thương Mạc khiến người ta không có cách nào.

Ai cũng không sợ bằng đám thiếu niên mười mấy tuổi, bởi vì vô tri cho nên không sợ, hơn nữa ý thức được cần trải nghiệm, vô cùng để ý cách nhìn của thế giới, lại không được trái pháp luật, chỉ là muốn thể hiện mình, cho nên cũng làm ra chút ít chuyện kinh thiên động, hơn nữa nguyên nhân thường thường đều rất buồn cười, không nghĩ là sẽ phạm phải sai lầm lớn, quay đầu lại mới biết đã lãng phí bao thời gian.

Cho nên Lý Thương Mạc có thể từ thiếu niên ngang tàn bất lương lúc trước đi tới một bước hôm nay, không chệch đường giống như những tên côn đồ kia, nhất định không phải là trùng hợp, sẽ có chút ít nguyên nhân sâu xa trong đó.

Nói ví dụ như, bởi vì bản chất anh là người lương thiện.

Bởi vì làm một người có lương tri, chạy trời cũng không khỏi nắng, bởi vì bọn họ không phải thật sự muốn làm gì thì làm.

"Khi còn bé tôi quá chệch đường, cho nên lớn hơn mới có thể được xã hội dạy làm người, nói thật phát triển giáo dục của tôi đều là tiến vào xã hội mới học, trước đó quá thuận lợi, quá được nuông chiều, cho nên trưởng thành mới như bây giờ."

"Rất tốt, anh là tự do phát triển, tôi cảm thấy lúc còn trẻ làm cái gì cũng đều không đủ."

Không giống như Diêu Bảo Châu, bị dục tốc bất đạt, cuối cùng trường thành lệch lạc.

"Trở thành lưu manh được gọi là tự do phát triển?" Lý Thương Mạc cười nói: "Cô rất biết dùng từ nha."

"Thật đấy, tôi cảm thấy thời kỳ trưởng thành đánh nhau, yêu đương, nếm thử chút chuyện vượt ranh giới, thậm chí có là vết nhơ, thì đối với anh mà nói, vậy cũng có thể coi là con đường trưởng thành. Hơn nữa, loại người như anh làm thần tượng, không nghe lời mới có thể càng có tiền đồ, nếu không một chút tính cách cá nhân cũng không có. Tôi luôn tin tưởng, chỉ có trải qua phản nghịch tự do và chệch đường ray, mới có sửa chữa tự do và trưởng thành. Nghe lời cũng không phải không tốt, nhưng nghe lời rất có thể là vì đánh mất sức sống, hoàn toàn không có phát triển, là ngừng trệ và héo rũ, anh như vậy cũng rất tốt, tự do sinh trưởng, ngang tàng bạo ngược."

Lý Thương Mạc nhìn Diêu Bảo Châu một lúc lâu không nói chuyện.

Diêu Bảo Châu lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lý Thương Mạc, chỉ thấy anh ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ, vẻ mặt trêu trọc nhìn cô.

"Làm sao vậy?"

"Tiên nữ, nói tiếng người."

Diêu Bảo Châu cười ha ha, Lý Thương Mạc cũng cười, gật đầu nói: "Được đó, hiểu tôi."

"Đây không phải là khẳng định đấy sao?" Diêu Bảo Châu cũng không đứng đắn, nói: "Anh nghĩ rằng loại người 3000 một đêm như chúng tôi dễ sống sao? Những khách hàng muốn chính là hiểu, là lý giải, nếu không sao làm ăn được."

Lý Thương Mạc gật đầu nói: "Thẻ tích luỹ này có giá trị!"

Sắc trời càng tối, Diêu Bảo Châu ngừng trêu chọc, giật giật Lý Thương Mạc nói: "Mau nhìn đi, mặt trời bắt đầu lặn rồi."

Mặt trời sa mạc tròn giống như một cái mâm lớn, dịch chuyển xuống dưới đường chân trời, từ màu đỏ rực biến thành hồng nhạt, lại biến thành màu tím.

Sắc trời càng ngày càng lờ mờ, Lý Thương Mạc nhìn về phía trước, lại nhịn không được nhìn người bên cạnh.

Anh hít sâu một hơi, chỉ cảm giác mình bỗng nhiên lại trở thành thiếu niên mười mấy tuổi, tim đập như sấm.

Lý Thương Mạc thử thăm dò đưa tay ra, anh nghĩ dù sao đều đã đến nước này rồi, đến đường cùng mạt lộ, lúc này không lớn gan một chút, vậy chờ đến lúc nào đây?

Không bằng vào xe làm nốt cho xong việc.

Lý Thương Mạc khẽ đặt tay lên vai Diêu Bảo Châu.

Diêu Bảo Châu không nhúc nhích, cô cảm giác bàn tay hơi run rẩy, sau đó như là hạ quyết tâm, dùng sức bắt được cô, cô cũng thuận theo tựa vào đầu vai anh.

Cô không nghĩ quá nhiều, dù sao chỉ là khách đi nhờ một đoạn đường, đến đích sợ là cả đời cũng sẽ không gặp lại, lúc này, dưới trời chiều, dựa sát vào nhau một chút thì thế nào?

Huống chi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh khiến cô say mê.

"Mặt trời xuống núi rồi." Diêu Bảo Châu tựa ở trên bờ vai Lý Thương Mạc nói.

"Ừ." Lý Thương Mạc rầu rĩ lên tiếng, ánh mắt vẫn rơi vào một bên mặt cô.

Còn có tâm trạng xem mặt trời lặn ư? Trong lòng anh toàn là tội ác tày trời.

Trong lỗ mũi đều là mùi hương của cô, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, cô giống như ma tuý khiến người ta nghiện, khiến anh say mê.

Ma xui quỷ khiến, Lý Thương Mạc cúi đầu xuống, hôn tóc Diêu Bảo Châu.

Biết rất rõ ràng không nên, nhưng chỉ có thể trách cô quá xinh đẹp.

Giống như là quả táo độc, biết rõ sẽ chết vẫn muốn nếm thử một miếng.