Người nào bẻ tôi, tôi bẻ Thẩm Khác.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Ngày hè chói chang, ánh nắng nóng rực sáng chói trên mặt đất thành từng bông hoa trăng trắng, máy xúc phát ra tiếng kêu ầm ầm.
Ở góc Đông Nam của công trường thi công có một cái cây sơn trà, lá xanh um tươi tốt trải ra một bóng râm, vừa vặn che được đống đá bên cạnh.
Đường Vãn Vãn đeo nón bảo hộ ngồi bên trên đống đá, chăm chú ghi chép lại tính năng của máy xúc.
“Đường Công.”
Thấp thoáng nghe thấy tiếng người gọi mình, cô ngẩng đầu.
Cục đá lung lay, mông cô chạm xuống đất.
!!!!!
“Vãi thật!” Đường Vãn Vãn ngây người nửa giây, chậm rãi đưa tay sờ sờ mông, sờ phải một đống đá.
Nguy hiểm thật, miệng của máy xúc chưa xúc đến mông của cô, may mà bảo vệ được mông nhỏ của cô.
“Triệu Mãnh! Mãnh Tử! Mau dừng lại!”
“Mày xúc phải Đường Công rồi kìa!”
“Đường Công ở trong miệng máy xúc kìa!”
Triệu Mãnh là người mở máy xúc, những người công nhân gọi Triệu Mãnh từ tứ phương tám hướng chạy lại.
Đường Vãn Vãn ngồi trong miệng máy xúc, hệt như một con chó chết.
Tiếng điện thoại trong túi quần ngoan cố vang lên không dừng, Đường Vãn Vãn cẩn thận từng li từng tí lấy ra, hiển thị người gọi đến “Mẹ Là Thiếu Nữ”, chắc chắn lại giục đi xem mắt nữa rồi, nhấn nút nhận cuộc gọi, quả nhiên.
“Bạn học của đồng nghiệp của con trai dì Vương, làm bác sĩ, đúng gu mặc đồng phục rất quyến rũ của con đó hihihi… Một lát mẹ gửi ảnh cho con. Ngày mai cùng người ta đi xem phim đi. Tình huống cụ thể tối nay về nhà nói tiếp.” Mẹ Đường nói một hồi không dứt, đợi mãi không có tiếng trả lời: “Vãn Vãn? Con có nghe không đấy?”
“Ở đây ồn quá, con không nghe rõ.”
“Con đang ở đâu?”
“Bên trong miệng máy xúc ạ.”
“???”
Đùng–
Má của Đường Vãn Vãn bị một cành cây sơn trà nặng trĩu quả quất phải, miệng máy xúc đột nhiên ngừng lại vài giây giữa không trung rồi bỗng nhiên hạ xuống.
“Mẹ, con đang ngồi trên khinh khí cầu để hái quả sơn trà. Con đang bận, về rồi nói sau nhé.”
Lột vỏ ăn một quả, mọng nước rất ngọt.
Miệng máy xúc hạ xuống mặt đất một cách vững vàng, quản lý bước lên phía trước: “Đường Công, không sao chứ?”
“Không sao.” Đường Vãn Vãn nở nụ cười.
Bộ quần áo công nhân phổ thông liền quần, làn da trắng nõn, do phơi nắng mà má có chút phiếm hồng, mồ hôi rịn ra trên chóp mũi óng ánh sáng long lanh, khi cười lên hai bên má có lúm đồng tiền.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, không hiểu sao lại đặt chí hướng ở máy xúc?
Đường Vãn Vãn nhấc chân trèo ra từ miệng máy xúc, trên môi còn dính nước của quả sơn trà, nước trơn bóng.
Mấy người công nhân trẻ tuổi không khỏi đỏ mặt.
“Lão đại, không bị va đập chứ?” Triệu Mãnh sốt ruột cuống quýt chạy tới: “Mặt trời chói mắt quá nên em không nhìn rõ.”
“Tôi học khoa học công nghệ mà. Rất kích thích.”Đường Vãn Vãn đùa một câu* hài âm bướng bỉnh, hoàn toàn không kỳ vọng Triệu Mãnh có thể hiểu được, cười cười rồi đưa cho cậu ta mấy quả sơn trà: “Sư phụ, kỹ thuật lái xe ổn đấy.
(* âm đọc gần giống hoặc giống nhau)
Triệu Mãnh nhỏ hơn Đường Vãn Vãn nhỏ ba tuổi, nhưng Đường Văn Vãn luôn gọi cậu sư phụ. Triệu Mãnh bắt chước gọi cô lão đại.
Từ nhỏ Đường Vãn Vãn đã yêu thích các loại máy móc, thi đại học thi vào đại học khoa học công nghệ, chuyên ngành chế tạo thiết kế máy móc tự động hoá. Sau khi tốt nghiệp thì làm việc tại một nhà máy xí nghiệp nặng tại thành phố, tiện để làm quen với vật liệu, năm vừa rồi đã cùng những đi công nhân đi làm việc tại một cơ sở phân xưởng tuyến đầu.
Khi đó Triệu Mãnh là người đã dẫn dắt cô tại xưởng, nhưng từ trước tới nay cậu vẫn không cho rằng mình là sư phụ, ngược lại là luôn cười hihi gọi cô một tiếng “Lão đại”.
Hiện tại Đường Vãn Vãn đã được thăng chức thành kỹ sư thiết kế, được người khác gọi một tiếng “Đường Công”, không cần phải quan sát hiện trường sản xuất mỗi ngày, công việc coi như nhẹ nhõm.
Hôm nay tới công trường để xác định và đánh giá tính năng của máy xúc vừa mới được thẳng cấp cùng tình huống lắp ráp.
Triệu Mãnh tốt nghiệp từ trường nghề, kỹ thuật lành nghề, nhưng văn hoá không có, vẫn luôn ở lại xưởng này. Tình cờ biết được hôm nay Đường Vãn Vãn muốn tới công trường xác định và đánh giá máy xúc, bèn xung phong nhận việc chạy tới mở máy xúc.
Không nghĩ tới thiếu chút nữa đã xảy ra sự cố.
Triệu Mãnh to con, xét theo tỉ lệ chiều cao đo bằng đầu thì rất cao, cơ bắp cường tráng, còn cao hơn Đường Văn Vãn nhiều hơn một cái đầu, lúc đứng trước mặt cô giống như một con khuyển cỡ lớn, tao mi đạp nhãn*.
(* Ý chỉ khuôn mặt không có chút vui vẻ gì.)
Cậu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Em mở máy xúc chỉ xúc qua một mình chị.”
Đường Vãn Vãn đang soát số liệu cùng quản lý, nghe vậy không chút suy nghĩ, thốt ra: “Ồ. Xe nâng hàng của em cũng chỉ xiên qua một người là chị.”
Lúc trước tại xưởng, khi cô và Triệu Mãnh ở cạnh nhau đã xảy ra mấy chuyện xấu hổ, như là bị xe vận chuyển kabedon, ống quần bị đinh đóng vào máy móc, trong mì tôm có ốc vít… Là liều thuốc cười cho những người công nhân thích nghe ở đây sau bữa ăn.
Thế cho nên trong một thời gian đai, mỗi lần nhìn thấy Triệu Mãnh, cô liền nghĩ tử thần đến rồi.
Cậu ta đến rồi cậu ta đến rồi, cậu ta mang theo giấy báo tử đến rồi.
Cho nên việc máy xúc hôm nay, Đường Vãn Vãn sớm đã không sợ hãi, chỉ là cảm xúc hơi lớn.
Triệu Mãnh gãi đầu một lúc, nhìn chằm chằm lông mi Đường Vãn Vãn rồi mạo muội thốt lên: “Sau này em cũng chỉ xiên một mình chị.”
Đường Vãn Vãn: “?? Vậy cố lên nhé.”
Cùng quản lý kiểm tra đối chiếu qua các mục số liệu, Đường Vãn Vãn nhận lại vở ghi chép, lái xe moto nhanh chóng rời công trường, chạy đến công ty để nộp bản báo cáo.
Tại bãi đỗ xe lại nhận được một cuộc điện thoại của mẹ, cứ thế đọc cho cô nghe một đoạn bị cắt trong quyển truyện 18+ Đồng Phục Mê Hoặc.
Đường Vãn Vãn nghe tới mức tim ngứa ngáy: “Làm phiền mẹ đem nội dung bị cắt gửi cho con nhé.”
“Muốn à? Thế thì tự đi mà làm ra nhé.” Mẹ Đường cười gằn một tiếng: “Tối nay về nhà ngủ, thử cái váy nhỏ mà mẹ mới mua cho, ngày mai mặc nó để đi xem mắt với anh bác sĩ này. Quốc khánh kết hôn rồi cuối năm sinh con.”
“Không đến mức đó chứ, thật sự không đến vì một đoạn cắt của bộ truyện ba chấm đó đâu.” Đường Vãn Vãn niết mạnh một quả sơn trà đã chín vàng: “Nếu đổi nam chính thành máy móc cơ giới lạnh băng, con có thể tự mình viết ra 8000 chữ nam chúa thay thành Lãnh Binh Khí máy móc, ta có thể chính mình viết viết 8000 không cắt một tí nào.”
“Đường Vãn Vãn!”
“Vâng vâng vâng.”
Đường Vãn Vãn cúp điện thoại, ăn ngay hai trái Sơn Trà, điện thoại di động có tin nhắn tới.
[Sư phụ]: Người ở công trường chụp đấy.
[Sư phụ]: Ảnh.
Trong ảnh, Đường Vãn Vãn đang ngồi bên trong miệng máy xúc, đưa tay hái quả sơn trà, nụ cười xán lạn. Sau lưng là trời xanh mây trắng, cùng với lá xanh quả vàng, phối màu vô cùng dễ chịu.
Là chụp vô tình, nhưng kết cấu cũng rất khéo léo, toát ra khí chất nghệ thuật rất lớn
Đường Vãn Vãn lấy một chùm Sơn Trà từ bụng xe đặt bên cạnh mắt mình rồi tiện tay tự sướng một kiểu.
Chụp bằng camera trước, không filter, không chỉnh ảnh, không photoshop, tấm selfie kiểu thẳng như sắt thép cứng như trực nam*.
(*Trực nam là những người con trai không biết lãng mạn)
Vừa nhìn bức ảnh, không dính phải mấy quả sơn trà. Rất được, đăng vòng bạn bè thôi.
Hai tấm hình, một tấm tự sướng, một tấm là tấm ngồi trong miệng máy xúc được Triệu Mãnh gửi tới.
Vừa mới đăng liền có một bình luận.
[tgpnjstdlv]: Cô ăn cớt à?
Đường Vãn Vãn không suy nghĩ, nhanh chóng đáp lại: Ăn anh rồi ấy.
[tgpnjstdlv]: Sai ngữ pháp rồi kìa. “Rồi” là dùng cho thì quá khứ, chỗ này nên dùng thì tương lai.
Đường Vãn Vãn: *****
Nghi xa hữu cư*.
(* Ý của câu này là tôi biết cậu đang nghĩ thô tục, nhưng mà tôi không có chứng cứ. Ở trong đoạn này có nghĩa là bên tên wechat dài ngoằng kia đang nghĩ đen tối á.)
Quả là, hôm nay bị xe đánh phải rồi, nào thì máy xúc, nào thì chiếc xe nhỏ đồng phục quyến rũ, đến cả bình luận cũng xe ngữ pháp?
Không thể nổi phận ế từ thuở lọt lòng, nhìn cái gì cũng là xe.
Đường Vãn Vãn nhìn chằm chằm chuỗi chữ cái kia, không thể nhớ ra được người đó là ai, không có chút ấn tượng nào.
Cô chuẩn bị một đoạn văn thô tục 300 chữ, chuẩn bị gõ bàn phím trút giận, đầu ngón tay không cần thận chạm vào bức ảnh selfie vừa nãy, phóng to ra mới thấy, ở khoé miệng có
Nhìn hơi giống… Cớt thật.
Đường Vãn Vãn: “......” Được rồi.
Đúng lúc này, điện thoại thông báo có cuộc gọi đến, đồng nghiệp hỏi cô về việc bản biểu báo cáo.
Đường Vãn Vãn lau miệng lau tay, cầm bản biểu báo cáo lên lầu công ty.
Ở công ty bận rộn cả một buổi trưa, sau khi tan làm không về nhà bố mẹ, trực tiếp đi tới trong tiểu khu Hạnh Phúc.
Đường Vãn Vãn lớn lên trong tiểu Hạnh Phúc, lúc học đại học, Đường gia mới mua một căn phòng lớn tại Đào Hoa Uyển, nhà ở tiểu khu Hạnh Phúc vẫn bỏ không. Sau khi tốt nghiệp đại học, công ty của Đường Vãn Vãn rất gần tiểu khu Hạnh Phúc, cô liền chuyển ra ở một mình.
Tiểu khu Hạnh Phúc là một tiểu khu cũ, mọi mặt cơ sở vật chất đều không theo kịp với thời đại, nhưng được xanh hoá rất tốt, cổ thụ từng hàng từng hàng xanh um tươi tốt, ở đâu cũng thấy những con đường xanh ngợp bóng cây, hấp thụ hơi nóng.
Tâm tình của Đường Vãn Vãn rất tốt, cô đi vào cửa, ngồi thang máy đi đến tầng 6. Cửa thang máy mở, trên hành lang là đống thùng giấy to to nhỏ nhỏ, gần như không có chỗ đặt chân.
Hàng xóm mới ở đối diện chuyển vào rồi?
Cô nhấc chân vượt qua một thùng giấy, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía cửa đối diện.
Có mấy người dọn nhà đang lui tới trên hành lang, khí thế ngất trời dọn đồ gia dụng về phía nhà 602.
Đường Vãn Vãn rút chìa khóa mở cửa, dư quang nhìn thấy chiếc giường mỹ nhân đang ở chỗ ngã rẽ lên lầu hình như động đậy một cái.
Giường mỹ nhân đối diện ngã rẽ, chỉ hơi sa sẩy một cái là rơi xuống.
Mấy người chuyển nhà vừa mới mang một chiếc sô pha vào trong phòng trong hành lang hiện tại không có ai.
Đường Vãn Vãn có lòng tốt đi tới giúp đỡ, định di chuyển vị trí của giường mỹ nhân.
Thế là cô hô một tiếng, khom lưng hai tay ôm một chân giường, dùng sức đẩy mạnh.
Ôi. Nặng quá.
Dù sao ở phân xưởng cũng đã rèn luyện qua, lực cánh tay kinh người, một cái giường mỹ nhân mà thôi, có gì mà sợ.
Đường Vãn Vãn cổ vũ bản thân: “Dốc sức tạo nên kỳ tích.”
Dưới nỗ lực của cô, quả nhiên một chân của giường mỹ nhân nhấc lên trên mặt đất hai tấc, nghiêng về phía sau.
Sau đó, ánh mắt của Đường Vãn Vãn chạm phải một đôi mắt màu hổ phách.
Đây là một đôi mắt đào hoa, mí mắt rất mỏng, bên dưới mí mắt phải có một nốt ruồi lệ, khí chất vừa đa tình lại vừa bạc tình.
Ngồi trong giường mỹ nhân là một người đàn ông.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng của người làm nghiên cứu, khuy măng sét chuẩn mực thạch mắt mèo, trong khuỷu tay ôm một cái gối.
Mắt hắn lim dim dừng tại trên giường mỹ nhân, một mặt sững sờ nhìn cánh tay của Đường Vãn Vãn.
Không biết là đang thán phục lực cánh tay của cô, hay là đang hoài nghi nhân sinh.
Đường Vãn Vãn duy trì tư thế hai tay ôm giường mỹ nhân tới nửa phút, cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt này nửa phút.
Khuôn mặt này vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Não bộ nhất thời không thông, nửa ngày không nói được gì.
Người đàn ông cũng không nói một chữ, không khí chung quanh có chút quỷ dị.
Mấy người dọn nhà chú ý tới tình huống ở bên này, vội vàng chạy tới: “Làm sao thế?”
Đường Vãn Vãn hoảng hốt, hai tay buông giường mỹ nhân ra.
Leng keng —— Rầm ——
Người đàn ông từ trong giường mỹ nhân lăn ra.