Chương 95: Người dẫn dẫn chương trình đài FM
Một tháng sau tại thành phố S, mùa đông đã đến trước thời hạn, đầu tháng mười hai cũng đã có nhiều tuyết rơi xuống, Ôn Phi cũng đã lấy áo lông ra mặc từ sớm còn đặc biệt đội mũ mới của Dương Uyển đan cho.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc mùa hè đến thì Dương Uyển đã bắt đầu đan rồi, đợi cho đến mùa đông mới gửi đến đây. Như trước kia vẫn làm cho hai người mỗi người một cái, trên mũ Dương Uyển còn đan thêm một quả cầu, Ôn Phi đội vào trông có chút ngây thơ, càng đừng nói đến Khúc Dĩ Phồn, cái mũ đó đã bị Khúc Dĩ Phồn đặt dưới đáy hòm, không muốn lấy ra nữa.
Bởi vì thời tiết lạnh nên Khúc Dĩ Phồn cũng không sẵn lòng chen chúc trên tàu ngầm, cho nên dành chút thời gian cuối tuần đi xem xe, đại khái sau hai tuần cũng đã quyết định mua xe nào, trong đó Ôn Phi cũng đi theo một lần, chỉ vào một chiếc Audi có hơi dễ nhìn. Khúc Dĩ Phồn đi qua nhìn cái xe có hơi nữ tính, nâng mi hỏi: "Thật sự đẹp mắt à?"
Ôn Phi gật đầu, Khúc Dĩ Phồn liền quyết định mua chiếc kia trả tiền một lần, Ôn Phi nhìn thấy con số thì rất kinh ngạc, nhất thời kéo tay Khúc Dĩ Phồn: "Đời người quan trọng nhất là mua xe, anh có muốn trở lại suy nghĩ thận trọng một chút không?"
Khúc Dĩ Phồn lắc đầu: "Không phải em nói thích à."
Ôn Phi nói: "Cũng có phải mua cho em đâu."
Khúc Dĩ Phồn bật cười hắc hắc: "Thế nào? Muốn anh mua xe cho em à? Có thể nha, chờ khi nào em học tốt thì anh sẽ mua cho em."
Ôn Phi nghĩ thầm có lúc nào mình không nghe lời à?
Xe Khúc Dĩ Phồn cần có biển số và miếng dán cách nhiệt, đại khái là khoảng một tuần nữa mới có thể lái trên đường được. Lần đầu tiên lái xe đi làm, trái tim bé bỏng của Khúc Dĩ Phồn vẫn có chút không bình tĩnh được, ngày hôm đó, từ rất sớm Ôn Phi đã đến dưới công ty của Khúc Dĩ Phồn chờ anh, Khúc Dĩ Phồn để cô chở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi cầm chìa khóa xe đi với tốc độ 40km/h, Khúc Dĩ Phồn cũng rất vui vẻ, tự do dựa người vào ghế phó lái miệng ngậm kẹo sữa, lại nhét một cái vào miệng Ôn Phi cảm thấy cuộc sống tương đối tạm ổn cũng rất thoải mái.
Khúc Dĩ Phồn nói: "Hôm nay, anh có hỏi thăm một chút, sáu giờ chiều nay chương trình của công ty chia làm hai mục, mở ra một chuyên mục mới lúc bốn giờ, có thể do anh dẫn đấy."
Ôn Phi nhìn xem có đèn đỏ hay không, nghe xong thì kích động xuýt chút là giẫm phanh lại, quay đầu qua hỏi: "Thật à? Thật à? Sau này, em có thể nghe anh dẫn chương trình trong đài radio à?"
Khúc Dĩ Phồn nhìn mặt Ôn Phi cười: "Nói không chừng là có thể nha."
Ôn Phi cao hứng, nâng vận tốc lên 60km/h, Khúc Dĩ Phồn cũng nhàn nhã chỉ đường, Ôn Phi liền chở nam thần về nhà.
Công việc mới của Khúc Dĩ Phồn có được chứng thực hay không còn phải do mọi người vào trang web chính thức để bầu chọn.
Ôn Phi cũng đã tìm cái trang web kia để nghe thử, trên trang web chính thức cũng rất coi trọng chuyên mục này, những người dẫn chương trình cũng tự mình thu âm một đoạn nhỏ để đăng lên, trên trang web chính thức đã bắt đầu bầu chọn giọng nói muốn nghe nhất.
Ôn Phi tìm đến ghi âm của Khúc Dĩ Phồn, cẩn thận giữ chặt tai nghe muốn nghe rõ một chút xem giọng nói của Khúc Dĩ Phồn dễ nghe đến mức độ nào khi xuyên qua những thứ máy móc lạnh như băng.
Mở tần số ra.
"Xin chào các thính giả đang nghe đài, tôi là người dẫn chương trình Even, ủng hộ FM 74.7, ủng hộ tôi."
Chỉ một câu ngắn như vậy mà Ôn Phi nghe liền mặt đỏ tai hồng, cô tháo tai nghe điện thoại xuống, nghe tiết tấu tim đập của bản thân mình, kéo chuột đến ô ủng hộ bấm thích.
Công việc của Khúc Dĩ Phồn cũng đã ổn định, thực tập một kỳ thật sự để cho anh làm dẫn cái chuyên mục radio kia.
Thời tiết còn rất lạnh, còn nhẹ nhàng điểm thêm vài hoa tuyết nhỏ, lúc Ôn Phi đi học liền gói bản thân thành cái bánh chưng, che kín khuôn mặt chỉ để lộ một đôi mắt to ở bên ngoài, lúc tan học còn nghĩ có thể vừa nấu cơm vừa nghe radio của Khúc Dĩ Phồn, vì thế càng bước nhanh về nhà.
Thang máy đến lầu bốn, Ôn Phi cúi đầu ra ngoài, thấy một dòng nước dài đang chảy đến mình, cô vừa ngẩng đầu thấy cả hành lang cơ bản đều là nước, đi đến chỗ nguồn nước, Ôn Phi ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn địa chỉ nhà Khúc Dĩ Phồn.