Ngoại truyện áo khoác ngoài
Năm Ôn Phi tốt nghiệp đại học, nhà họ Khúc và nhà họ Ôn chuẩn bị đi du lịch một lần, Ôn Lâm có đầu tư một chút với người khác mở một khách sạn ở gần biển, quy mô cũng không phải rất lớn, nhưng mỗi một phòng đều được bố trí rất thoải mái dễ chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào mùa thu quang đãng người hai nhà này đã thu dọn xong đồ đạc dự định cùng xuất phát, sau khi đến Sơn Đông, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn mỗi người ở một phòng, người hai nhà đều ở đối diện nhau.
Vừa mới sáng Khúc Dĩ Phồn liền đi ra cửa bơi, Ôn Phi không bơi giỏi, chỉ có thể tự vệ, hơn nữa cô cũng không quen mặc áo tắm, thế là liền bảo Khúc Dĩ Phồn tự mình đi trước.
Ngồi trong phòng cho tới trưa cũng không có chuyện làm, Ôn Phi liền lục lọi quần áo trong rương hành lý, dự định cũng thay quần áo đi đến bờ biển tắm nắng gì đó, Khúc Dĩ Phồn luôn luôn nói cô trắng, đứng chung một chỗ với cô hai người một người như socola trắng một người như socola đen, vô cùng kỳ quái.
Ôn Phi lục được một chiếc áo khoác màu đỏ, cô nhìn mấy lần đột nhiên đỏ mặt, nhớ tới mấy năm trước cũng là mùa thu, trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao, dáng vẻ lúc Khúc Dĩ Phồn mặc cái áo khoác màu đỏ này chạy bộ, chiếc áo này vẫn luôn được giữ ở chỗ này của cô, Khúc Dĩ Phồn cũng quên luôn.
Bên trong Ôn Phi mặc áo lót, quần ngắn, khoác thêm cái áo này liền chạy ra ngoài, xém chút đụng vào Dương Uyển và Lục Tiểu Vân mua hoa quả trở về, cô vừa chạy vừa quay đầu: “Mẹ! Khúc Dĩ Phồn ở đâu thế?”
“Con xuống dưới đi thẳng sẽ có thể trông thấy nó.” Lục Tiểu Vân trả lời xong, cùng với Dương Uyển cười con trẻ hấp tấp.
Ôn Phi chạy tới bờ biển, chuyển vài vòng cũng không nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn, nước biển vỗ về phía chân cô, lạnh buốt, trên bờ cát lại rất nóng, Ôn Phi nhón chân lên liếc nhìn mặt nước.
Đúng lúc Khúc Dĩ Phồn từ trong nước vươn lên, tóc bết chặt dán trên mặt, tương xứng với ngũ quan cương nghị quả thực chính là bức tranh mỹ nam đang tắm, Ôn Phi lập tức sờ lên mũi, sợ mình phát bệnh cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Khúc Dĩ Phồn đi về phía Ôn Phi, trên dưới trái phải nhìn vào hai mắt cô, sau đó câu lên một nụ cười: “Hổ nhỏ, cái áo khoác này của em ở đâu ra thế?”
Ôn Phi giả bộ như không biết: “Không biết, đột nhiên nằm trong rương hành lý của em.”
Khúc Dĩ Phồn đưa tay xoa mặt cô: “Đây không phải là áo khoác của anh đây sao? Sao vậy? Thích đến muốn giấu không trả lại cho anh à?”
“Ai nói?” Ôn Phi hơi đỏ mặt.
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy thú vị, muốn làm cho hổ nhỏ xù lông, thế là giả bộ động tay kéo áo khoác của cô: “Nếu không phải thì trả cho anh.”
“Này! Anh làm gì động tay động chân đấy!” Ôn Phi giang hai tay bảo vệ mình lùi về sau.
Khúc Dĩ Phồn đuổi theo phía trước: “Không thích thì cho anh thôi, anh còn thật sự thích cái áo khoác này làm sao lại không lấy đây.”
Ôn Phi quay đầu liền chạy: “Anh, anh, anh! Anh lưu manh!”
“Anh lưu manh? Vậy em còn mặc áo của lưu manh!”
“Anh đừng tới đây! Không cho phép đuổi theo em!”
“Không đuổi em thì đuổi ai? Em một thân đỏ chói mắt như vậy!”
“Anh là trâu à?”
“Nếu anh là trâu, vậy anh theo đuổi em thì em chính là trâu cái rồi!”
Khúc Dĩ Phồn một phát bắt được cánh tay Ôn Phi, kéo cô xuống biển, nước biển tràn qua eo Ôn Phi, tầng nước trên mặt biển thì ấm nhưng nơi gan bàn chân cô lại lạnh buốt, Ôn Phi dùng tay vốc nước giội lên mặt Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn lau mặt một cái, cùng chơi té nước với cô.
Hai người Ôn Lâm và Khúc Hoài Chính ngồi trên ban công lộ thiên trước mặt biển, đón gió nhỏ và uống trà ngon mà Ôn Lâm mang đến, cùng tâm sự những chuyện vui buồn ngoài ý muốn xảy ra trong lúc dốc sức xây dựng sự nghiệp nhiều năm như vậy, hai người đều nhắc đến con cái, Khúc Hoài Chính vỗ vỗ bả vai Ôn Lâm: “Tên nhóc nhà tôi, chờ nó kết hôn với Tiểu Phi, vậy cũng là con anh rồi.”
Ôn Lâm không cảm thấy mình sẽ hối hận khi trong đời này không có con trai, ngược lại còn thương Ôn Phi gấp đôi, ông cười đưa tay chỉ ra bờ biển: “Anh nhìn đó có phải hai đứa trẻ kia không?”
Khúc Hoài Chính nhìn ra bờ biển, phì một tiếng cười lên: “Thật sự là quá ồn ào.”