Vừa Kịp

Chương 2




Edit: Cynlia

1485 chữ


Mộ Lam và Mạnh Nhuế quen nhau lúc cả hai đang đánh bóng kinh nghiệm học tập của mình tại một trường đại học ảo [1] tại Anh, khi ấy anh mới hai mươi tuổi nhưng đã đạt được những thành tựu nổi bật nhờ nghiên cứu và phát triển thành công một phần mềm công nghệ, các cô gái thích anh có thể xếp hàng dài từ Robert’s Gordon tới tận Southampton xa xôi [2].

[1]: trong tiếng Anh là “diploma mill”, là loại trường đại học chuyên cung cấp bằng cấp, chứng chỉ (thường không được công nhận giá trị) cho các du học sinh muốn đánh bóng CV. Các trường đại học này thường lấy tên khá “kêu” kèm theo chữ “university” nên rất dễ nhầm với những trường đại học nổi tiếng thế giới.

Có hai loại hình chính: 

+ Diploma Mill thuộc nhóm không được chính phủ nước cấp bằng công nhận: Đây là nhóm Diploma Mill mà ngay chính quốc gia cấp bằng cũng không công nhận Đại học và cũng không công nhận chương trình.

+ Diploma Mill thuộc nhóm không đủ điều kiện để đào tạo và cấp bằng: Đây là nhóm đại học được công nhận là đại học nhưng không được phép cấp bằng tương ứng với mức độ đào tạo. Ví dụ một đại học chỉ được đào tạo Cử nhân nhưng lại cấp bằng Thạc sĩ.

(Nguồn: mba.org.vn, Baidu, Trịnh Giang – HNC)

(Lưu ý: đại học ảo đề cập ở đây khác với các trường đại học có mở khóa học online cho những sinh viên không có điều kiện học trực tiếp. Những trường này cũng được gọi là đại học ảo.) 

[2]: hai địa điểm này cách nhau gần 900 km:))))

Mạnh Nhuế cũng từng là một trong số đó, nhưng khác với những cô nàng suốt ngày đi rêu rao về tình cảm sâu sắc, chín chắn của mình dành cho Mộ Lam, ngay từ lần đầu gặp mặt, Mạnh Nhuế đã nói thẳng là mình muốn ngủ với anh.

Suốt ba năm trời mặt dày mặt dạn bám đuôi Mộ Lam, anh chưa từng cho Mạnh Nhuế một cái liếc mắt. Thế nhưng, ai mà ngờ chính vì liên tục bị từ chối đã kích thích sức chiến đấu mạnh mẽ trong cô, để rồi, cô phải lòng anh lúc nào chẳng hay.

Sau khi biết tin Mộ Lam, theo sự sắp xếp của gia đình, chính thức tay trong tay với một nữ du học sinh có dòng dõi thư hương, cô uống say đến không biết trời trăng gì, thậm chí loạng choạng ngã nhào vào hồ nhân tạo. Sự việc này đã rước lấy vô số lời bàn tán lúc bấy giờ, khiến Mạnh Nhuế trở thành nhân vật trung tâm bị giễu cợt trong những câu chuyện trà dư tửu hậu của đám sinh viên Trung Quốc.

Năm đó, bạn thân đã hỏi cô: “Cậu thế này chẳng phải là quá hèn mọn sao?”

Cô nói: “Hèn mọn. Nhưng chẳng còn cách nào khác, tớ thực sự rất thích anh ấy. Cậu xem, anh ấy tên Mộ Lam, cậu đã từng nghe cái tên nào hay như vậy chưa? Ngoại trừ việc không yêu tớ, tớ không thấy anh ấy có chút khuyết điểm nào, mà thật ra không yêu tớ cũng chả phải khuyết điểm nữa.”

Cô của khi đó quả thật là hết thuốc chữa, chẳng ai cứu nổi.

Mạnh Nhuế đắm mình trong mối tình đơn phương vô vọng mà từ lúc bắt đầu đến tận khi kết thúc, đối phương chẳng mảy may động lòng. Một mình cô vui sướng, một mình cô khổ sở, cũng một mình cô mua say đến tan nát cõi lòng, cuối cùng, một mình cô tỉnh ngộ, rời “đất nước hủ bại” [3] trở về quê hương.

[3]: Theo như mình search trên Zhihu, Anh được gọi là “đất nước hủ bại” vì phần lớn đàn ông Anh khá chú trọng vào ngoại hình và cách hành xử nho nhã, lịch thiệp, có những sở thích lãng mạn như đọc sách, chăm sóc vườn tược nên thường gợi cảm giác khá nữ tính. Một bộ phận dân Anh bảo thủ trong việc nhìn nhận LGBT nên thường dùng cụm từ này để gọi nước họ, mà bản thân từ “hủ” trong “hủ bại” cũng phần nào mang ý nghĩa “gay” (giống kiểu hủ nữ á).

Sau khi về nước, Mạnh Nhuế quay về với nhịp sống bình thường, không hề nhắc tới Mộ Lam, thậm chí thỉnh thoảng xem tin tức nghe được tên anh, cô vẫn tỏ ra khá bình thản.

Lại sau đó nữa, cô nghe nói anh định kết hôn, đối phương không phải cô nàng môn đăng hộ đối năm nào mà là một diễn viên chỉ vừa nhận giải thưởng nghệ sĩ mới. Nghĩ mà mỉa mai thay những năm tháng thanh xuân, cô lại vì một gã nông cạn mà vùng vẫy trong vũng lầy suốt nhiều năm như vậy.

Theo thời gian, danh tiếng của Mộ Lam lên như diều gặp gió, trở thành tấm gương tiêu biểu cho thế hệ người trẻ gầy dựng sự nghiệp nhờ thực lực. Mọi người đều nể phục gọi anh một tiếng “Lam tổng”.

Thượng Đông Đông có một tòa soạn báo, tất nhiên là được lập nên nhờ tiền của gia đình. Sau, cô nàng mới cay đắng nhận ra khó mà sống được với nghề báo này, nhưng đã lỡ phóng lao thì đành theo lao, nếu đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, cô ấy quan niệm. Cho dù phải đóng cửa tòa soạn, ít ra cô ấy cũng từng nỗ lực.

Vậy nên, để tòa soạn không đi đến bước phải phá sản, Thượng Đông Đông đã yêu cầu cấp dưới, bằng mọi giá phải có được bài phỏng vấn độc quyền Mộ Lam, nhưng nào có đơn giản như vậy?

Từ sao khi mở rộng phát triển phần mềm công nghệ, Mộ Lam bắt đầu lấn sân sang thương mại điện tử, y tế, thậm chí cả mảng truyền thông. Ngành nào hot cũng thấy xuất hiện bóng dáng anh, có lẽ bởi thế mà trông anh lúc nào cũng bận rộn như thể chân không chạm đất, hơi đâu mà rủ lòng thương cho tòa soạn sắp đóng cửa của Thượng Đông Đông.

Dạo trước, không biết cô ấy nghe từ đâu mà biết được Mạnh Nhuế và Mộ Lam từng một thời dây dưa không dứt, dẫu chỉ là Mạnh Nhuế đơn phương người ta nhưng cô ấy vẫn nghĩ có thể nhờ Mạnh Nhuế giúp một lần.

Bị Mạnh Nhuế từ chối, Thượng Đông Đông cũng thông cảm cho cô từng chịu tổn thương nên không muốn làm cô khó xử nữa.

Từ đó về sau, hai chữ “Mộ Lam” đã trở thành điều cấm kỵ giữa các cô.

****

Nửa năm trôi qua, cái tên Mộ Lam lại một lần nữa xuất hiện, mà lần nay lại là anh tự tìm tới cửa nên hai cô nghĩ mãi cũng không ra nguyên do, đặc biệt là Mạnh Nhuế – người tự nhận là dung lượng bộ não có hạn.

Thượng Đông Đông hỏi cô: “Tối qua Lam tổng có tới à?”

Mạnh Nhuế lắc đầu.

Thượng Đông Đông lắc lắc vai cô: “Mạnh Nhuế, cậu nghĩ kỹ lại xem, liệu có phải anh ta là tên khốn đó không?”

Trước đây Mạnh Nhuế tự mình đưa tới cửa mà anh còn chẳng đoái hoài, cớ sao bây giờ lại chủ động trong khi cô đã không còn là cô của ngày xưa ngây ngô nữa?

Chưa kể, những người được gọi tới hôm qua không hề có quan hệ với Mộ Lam, nếu không ai mời thì làm sao anh biết mà tới? Đừng nói là nhà mới của cô, ngay cả nhà cũ anh còn không biết nữa là.

Thượng Đông Đông thấy cô chẳng nói chẳng rằng thì tưởng cô không muốn nhắc đến anh: “Vậy cậu ngủ một giấc đi, để tớ đi gặp mấy người tối qua xem có ai chột dạ không.”

Cô ấy đi rồi, Mạnh Nhuế nghiêng đầu nhìn chú chó cưng không biết từ lúc nào đã lôi cái “áo mưa” ban nãy ra. Cô bước tới giật phắt lấy rồi thẳng tay ném vào thùng rác.

Vừa dứt động tác, điện thoại lại đổ chuông. Vẫn là Mộ Lam.

Lần này, Mạnh Nhuế trực tiếp từ chối cuộc gọi luôn.

Dẫu sao thì năm đó anh chưa từng nhận điện thoại của cô, giờ cô có không nghe máy một lần thì vẫn hời cho anh chán.

Đúng lúc này, Mộ Lam gửi cho cô một tin nhắn: “Em còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Đầu Mạnh Nhuế như nổ tung.

HẾT CHƯƠNG 2.