Vua Hình Tượng

Chương 53: Tôi bằng lòng




Đêm trước hôn lễ, Chúc Dĩ Lâm không ngủ ngon, mơ thấy vô số giấc mộng.

Anh nhớ lại ngày đầu tiên gặp Lục Gia Xuyên, Lục Gia Xuyên ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, mặc đồng phục cộc tay, quần dài, giày đá bóng cũ. Anh đi qua khe hở giữa hai dãy bàn học, không cẩn thận làm quần áo quẹt qua sách giáo khoa Lục Gia Xuyên để ở góc bàn. “Bịch”, sách Tiếng Anh rơi xuống. Chúc Dĩ Lâm khom lưng nhặt lên, đặt nó lại vị trí cũ, nói tiếng “xin lỗi”.

Lục Gia Xuyên không ừ hử tiếng nào, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi chia lớp năm lớp 11.

Khi ấy Chúc Dĩ Lâm mười bảy tuổi, Lục Gia Xuyên mười sáu.

Chúc Dĩ Lâm vẫn chưa cân nhắc sau này muốn làm nghề gì, Lục Gia Xuyên cũng không biết cha mình là ai, và, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới tình yêu là thứ gì, không dự liệu được rằng tương lai mình sẽ yêu đối phương đến mức muốn cùng sống chết với người đó.

Mà thời gian vội vã, hôm nay là hôn lễ của bọn họ.

Buổi sáng tỉnh dậy, Chúc Dĩ Lâm có phần hoảng hốt. Lục Gia Xuyên tự tay giúp anh mặc lễ phục, giống như ngày thường, khi đeo cà vạt sẽ hôn anh theo thói quen, nhưng có người ngoài —— thợ trang điểm, thợ chụp ảnh và cả trợ lý đều có mặt, không tiện thân mật thái quá, chỉ hôn nhẹ đã kết thúc.

Lục Gia Xuyên đột nhiên nói: “Anh, em nghe nói quy củ trong hôn lễ truyền thống rất nhiều, chú rể và cô dâu không thể gặp mặt trước khi cử hành lễ nghi, anh biết không?”

“Vậy à? Vì sao?” Chúc Dĩ Lâm không hiểu.

“À, có một lời giải thích là vì thời cổ đại phần lớn đều ép hôn, cha mẹ và người làm mai sợ bọn họ gặp mặt sớm thì sẽ phát hiện người kia xấu xí, sẽ hủy hôn. Vậy nên trong đêm tân hôn, khi tân lang lấy khăn đỏ trùm đầu tân nương ra, mới biết hình dạng đối phương thế nào.” Lục Gia Xuyên cười, “Vén khăn trùm đầu, cho dù xấu như ma lem hay xinh đẹp kiều diễm, cũng không thể đổi ý nữa.”

Hắn chỉnh cà vạt cho Chúc Dĩ Lâm, lại nói: “Lát nữa chúng ta trao nhẫn xong, anh cũng không thể đổi ý đâu, anh.”

Chúc Dĩ Lâm cũng cười: “Nếu như có thể đổi ý, anh đã đổi ý lâu rồi.”

“Hả? Anh nói gì cơ?” Lục Gia Xuyên cố tình nhướng mày, làm mặt xấu tức giận, nhìn Chúc Dĩ Lâm hằm hằm.

Chúc Dĩ Lâm chọc vào mặt hắn: “Đừng quấy nữa, lát nữa khách khứa đến cả đấy.”

Lục Gia Xuyên đành phải tém lại, cùng anh ra khỏi phòng, tới của đón khách.

Tháng bảy là mùa đẹp, tiết trời hôm nay cực tốt. Bầu trời xanh thẳm, hàng đám mây trắng khổng lồ, ven hồ thỉnh thoảng lại có gió thổi qua, hòa chung với hương cây cỏ ẩm ướt mà gió cuốn lên, tạo thành một ngày mùa hè tươi đẹp gần như mộng ảo.

Cổng biệt thự đang mở, mấy bảo an canh giữ ngoài cửa.

Sau khi tiến vào, có một con đường lát đá rộng rãi trải thẳng đến vườn hoa, hai bên đường giăng đầy lụa màu và bong bóng, bước chân của khách khứa hòa chung với tiếng âm nhạc nhẹ nhàng, nhìn đâu cũng thấy không khí hân hoan.

Lễ đài hôm nay đặt trên bãi cỏ vườn hoa, dưới đài xếp hai dãy bàn trắng ngay ngắn, giữa bàn là một tấm thảm đỏ, đầu thảm đỏ đầy hoa tươi, phía cuối là lễ đài tuyên thệ.

Lễ đài trang trí rất đẹp đẽ, nhưng không hề tinh tế.

“Tinh tế” ở đây là chỉ phù hợp tập tục, tổ chức theo quy củ. Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên không có chút quy củ nào hết. Bọn họ Trung không Trung, Tây không Tây, không kiêng kị gì hết, thấy vui là làm, thậm chí còn không mời phù rể, cũng không tìm ai làm chứng.

Thực ra vốn cũng định làm theo quy củ, kế hoạch ban đầu của bọn họ là tổ chức hôn lễ truyền thống theo phong tục Giang Thành. Nhưng người trẻ tuổi không hiểu phong tục, hỏi mẹ Chúc Dĩ Lâm Triệu Anh, Triệu phu nhân bảo bà cũng không nhớ rõ, thậm chí còn nghĩ thoáng hơn cả bọn họ, quăng một câu “vui là được”, Chúc Dĩ Lâm buồn cười lại bất đắc dĩ.

Sự thực chứng minh, làm vậy rất tốt, rất vui sướng.

Khách khứa đều đã tới, vì ít người, lại đều quen biết lẫn nhau, không quá câu nệ, sau khi bắt chuyện qua liền vào chỗ ngời, chỗ ngồi sắp xếp cũng không tinh tế.

Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên mặc lễ phục màu trắng, đứng ở điểm xuất phát hoa tươi của thảm đỏ, không ai dẫn dắt, nắm tay đối phương, hớn hở đi lên lễ đài tuyên thệ trong tiếng ồn ã của khách khứa hai dãy trái phải.

Chúc Dĩ Lâm đứng trên đài, vuốt mũi, cười nói: “Có phải chúng ta tùy tiện quá rồi không?”

Lục Gia Xuyên đáp: “Không quan trọng mà.”

Trước mặt người ngoài, kiểu gì hắn cũng sẽ không nhịn được thói giả vờ cool ngầu. Chúc Dĩ Lâm lặng lẽ chọc cánh tay hắn, thấp giọng hỏi: “Phần đầu của hôm nay là gì?”

Lục Gia Xuyên đáp: “Hồi tưởng quá khứ, giới thiệu quá trình yêu đương của chúng ta.

Chúc Dĩ Lâm gật đầu, ánh mắt chuyển về phía dưới đài: “Chào mọi người, cám ơn mọi người đã tới tham gia hôn lễ của Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên. Hôm nay là ngày 30/7, không chỉ là hôn lễ của chúng tôi, mà còn là sinh nhật của anh Lục Gia Xuyên. Đầu tiên chúng ta hãy chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ.”

Đạo diễn Trương Côn dưới đài từng hợp tác với Chúc Dĩ Lâm quay mấy bộ phim điện ảnh trợn trắng mắt gây cười: “Chúc Dĩ Lâm, bầu không khí hình như cứ quai quái? Mấy người đang tổ chức hôn lễ hay biểu diễn tướng thanh vậy?” (tướng thanh: một loại hình sân khấu của Trung Quốc, hát hài hước châm biếm)

Chúc Dĩ Lâm mặt không đổi sắc nhìn gã: “Anh lên làm chủ trì nhé?”

Trương Côn vội vàng xua tay: “Thôi thôi, cậu tiếp tục đi.”

Dưới đài cười vang.

Chúc Dĩ Lâm nói: “Tôi cũng không muốn nhiều lời, mọi người đều biết tôi là người không thích nói chuyện, nhưng tôi không nói thì không còn ai nói nữa, Tiểu Lục không quen mọi người, sẽ ngại —— Đạo diễn Trình, anh cười cái gì? Anh có biết vì anh tìm tôi quay [Hồng Y], em ấy suốt ngày chửi anh sau lưng không, anh còn cười được?”

Trình Giải Thế Cúi đầu cười.

Chúc Dĩ Lâm nhìn về phía Lục Gia Xuyên: “Thôi, anh quên hết những gì đã viết đêm qua rồi, cục cưng, em lên nói đôi câu đi.”

“Em nói gì?” Lục Gia Xuyên thật sự ngại, Chúc Dĩ Lâm phát hiện ngón tay hắn vô thức nắm lại, đây là hành động theo thói quen của hắn khi căng thẳng. Nhưng nét mặt của Lục Gia Xuyên lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, “Muốn em giới thiệu quá khứ của chúng ta sao?”

Lục Gia Xuyên nhìn xuống dưới đài.

Dưới đài có mười mấy người, chưa đến hai mươi, ngoài khách khứa Chúc Dĩ Lâm mời đến ra còn có bạn bè khách khứa dẫn đến, đều là người quen.

Nhiếp ảnh gia chụp trên đài, Lục Gia Xuyên nói: “Tôi chưa từng tham gia hôn lễ của người khác, không biết bọn họ kết hôn thế nào. Tôi và Chúc Dĩ Lâm đã chia tách bảy năm, trong bảy năm đó tôi có rất nhiều cơ hội tham gia lôn lễ, nhưng tôi cự tuyệt tất cả những lời mời của người khác. Nếu không, tận mắt nhìn thấy người ta hạnh phúc mỹ mãn, tôi sẽ đố kỵ.”

Bầu không khí đột nhiên lặng đi.

Lục Gia Xuyên tẻ ngắt, nhưng hắn có ưu điểm là không lúng túng, không để tâm đến ánh mắt người khác nhìn hắn: “Tôi quen Chúc Dĩ Lâm năm 16 tuổi, năm nay đã tròn 26, hôn lễ này là món quà anh ấy tặng tôi, tôi… tôi chưa từng có sinh nhật nào viên mãn như vậy, tôi yêu Chúc Dĩ Lâm.”

Lục Gia Xuyên không biết mọi người dưới đài có nét mặt ra sao, người không thấu hiểu quá khứ kia sẽ không rõ trọng lượng của câu nói này. Nhưng lời nói của hắn đã khiến chính bản thân hắn cảm động rồi, lệ nóng tràn đầy khóe mắt, vội vàng quay đầu lau đi.

Chúc Dĩ Lâm nắm tay hắn: “Đừng khóc, làm gì vậy?”

Lục Gia Xuyên đưa lưng về phía dưới đài, không chịu quay đầu.

Chúc Dĩ Lâm chỉ đành tự nói: “Thực ra chúng tôi đã chuẩn bị vài phân đoạn lãng mạn, định tạo bầu không khí rồi cơ, nhưng còn chưa đến phần quan trọng mà anh Lục Gia Xuyên đã không kiềm chế được rồi, tôi biết làm gì bây giờ? Hay thôi chúng ta ăn cơm luôn đi.”

Dưới đài lại cười, Chúc Dĩ Lâm nhìn Triệu Anh: “Mẹ, mẹ lên nói đôi câu nhé?”

Triệu Anh cự tuyệt: “Mẹ nói gì được? Hai con yêu mến bao nhiêu năm, vẫn luôn giấu mẹ, mẹ có biết cái gì đâu.”

Chúc Dĩ Lâm bất đắc dĩ: “Mẹ đưa nhẫn cho con, diễn vai người làm chứng cũng được mà?”

Triệu Anh nói “Được”, nhận hộp nhẫn cưới từ trong tay Đàm Tiểu Thanh, đi dọc theo bậc thềm lên lễ đài, đứng giữa Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên.

Triệu Anh cũng giống như một diễn viên tướng thanh, vừa mở miệng đã cười: “Mẹ nên nói lời thoại thế nào? Con mà nói muốn mẹ làm chứng sớm, mẹ đã học thuộc trước một đoạn rồi.”

“Tùy mẹ nói thôi.”

“Được rồi.” Bà Triệu Anh hôm nay mặc một chiếc váy đỏ thẫm, hết sức đoan trang, bà chậm rãi mở hộp nhẫn ra.

Nhẫn cưới là một cặp nhẫn đôi khắc chữ, một chiếc khắc “Chúc Dĩ Lâm”, chiếc kia khắc “Lục Gia Xuyên”, Triệu Anh đưa cho mỗi người một chiếc. Đầu tiên, bà nới với Chúc Dĩ Lâm: “Lâm Lâm trưởng thành sớm, hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện vượt giới hạn. Hôm đó con nói với mẹ, con và Lục Gia Xuyên ở bên nhau, mẹ đã rất khiếp sợ. Nhưng con lớn rồi, mẹ không thể cùng con đi tới cuối cùng, con tìm được người muốn bầu bạn cả đời là chuyện tốt, cho dù đó là nam hay nữ, mẹ cũng hiểu con, cũng ghen tị với con.”

Triệu Anh chân thành nói: “Con bằng lòng ở bên Lục Gia Xuyên, bất kể thuận cảnh hay nghịch cảnh, nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay đau ốm, mãi mãi nắm tay cậu ấy, đi đến cuối cùng chứ?”

Hôc mắt Chúc Dĩ Lâm đỏ lên: “Con bằng lòng.”

Triệu Anh gật đầu, quay về phía Lục Gia Xuyên: “Tiểu Lục cũng có thể nói là mẹ nhìn con trưởng thành. Mẹ biết ngày bé con sống không dễ dàng, sau khi lớn hẳn cũng không dễ dàng. Trước đây con thường tới nhà mẹ chơi, khi đó mẹ nghĩ, Lâm Lâm có thể làm anh em tốt với con cả đời thì hay biết nhường nào, sau khi lớn lên sẽ đỡ đần lẫn nhau, là chuyện tốt. Không ngờ cuối cùng hai con lại cùng đi bên nhau bằng cách này, cũng là chuyện tốt. Sau này mẹ đối với Chúc Dĩ Lâm thế nào, cũng sẽ đối với con như vậy, coi con như con trai ruột.”

Triệu Anh nói: “Vậy con có bằng lòng ở bên Chúc Dĩ Lâm, bất kể gặp phải khó khăn gì, mãi mãi yêu cậu ấy, cả đời không chia lìa, gọi mẹ là mẹ giống như cậu ấy không?”

Nước mắt của Lục Gia Xuyên vừa mới ngừng, lại bị câu “mẹ” này làm rơi lệ, khàn giọng: “Con bằng lòng, cám ơn mẹ.”

“Được, giờ hai con có thể trao nhẫn rồi.”

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay chúc phúc.

Nhẫn khắc tên “Chúc Dĩ Lâm” đeo lên ngón tay Lục Gia Xuyên, mà nhẫn khắc tên “Lục Gia Xuyên” khóa chặt Chúc Dĩ Lâm lại. Trong thời khắc cánh hoa và lụa màu rơi xuống, bọn họ ôm hôn ——

“Anh yêu em.”

“Em mãi mãi yêu anh.”