Vào lúc quay một bộ phim nào đó, Chúc Dĩ Lâm từng cãi nhau với đạo diễn một trận, nguyên nhân là quan điểm lý giải tình cảm nhân vật chính của bọn họ không nhất trí.
Chúc Dĩ Lâm cho rằng, nhân vật chính phát hiện bản thân bị người mình tín nhiệm nhất phản bội, phản ứng đầu tiên hẳn phải là kinh ngạc, không thể chấp nhận, muốn tìm lý do bào chữa cho đối phương. Đến khi y không thể bao chữa được nữa, không thể không chấp nhận hiện thực, cảm xúc đau lòng mới chậm rãi nổi lên mặt nước.
Đạo diễn nói: "Không, phản ứng đầu tiên phải là đau lòng. Trong tình cảnh kinh ngạc cực độ, cậu không lý giải được logic. Khi chưa nghĩ ngợi được gì rõ ràng, còn chút ngỡ ngàng, phải là nước mắt rơi trước."
Bộ phim đó quay vào ba năm trước, tới tận hôm nay, cuối cùng Chúc Dĩ Lâm mới hiểu, thế nào gọi là "nước mắt rơi trước".
Mặc dù hiện giờ anh không khóc.
"Em không có gì muốn giải thích à?" Chúc Dĩ Lâm tiến lên hai bước.
Trước mắt anh hơi rung chuyển, không biết là thị giác có vấn đề hay thế giới này thực sự đang rung chuyển, anh lại đứng không vững.
Lục Gia Xuyên vừa bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn chưa lau khô, tay phải cầm di động chậm rãi buông thõng, như động tác chậm, sau đó ngón tay thả lỏng, chiếc điện thoại bị lãng quên lẳng lặng rơi xuống đất, không phát ra âm thanh quá vang.
Sau đó hắn lùi về sau vài bước, biểu cảm trong nháy mắt đó như thể muốn lùi về phòng tắm, đóng chặt cửa lại, trốn khỏi hiện thực, tránh né Chúc Dĩ Lâm.
Nhưng hắn không làm vậy.
Sắc mặt Lục Gia Xuyên trắng bệch, hắn nhỏ nhẹ: "Anh ——"
"Em đừng gọi tôi như vậy!" Chúc Dĩ Lâm tức đỏ cả mắt, "Tôi biết có người đang chơi tôi, tôi hoài nghi tất cả mọi người từng quen biết từ khi có ký ức đến nay, thậm chí còn từng nghĩ đến mẹ tôi, cũng không hề nghĩ đến em! —— Lục Gia Xuyên, em ra gì lắm!"
"... Xin lỗi."
"Em thừa nhận?"
"Còn có cơ hội không thừa nhận sao?" Lục Gia Xuyên cúi đầu xuống, hắn có thứ bản lĩnh kỳ lạ, cho dù đã làm gì, nét mặt cũng như người bị hại, "Nhưng không phải như anh nghĩ đâu, anh, anh bằng lòng nghe em giải thích vài câu không?"
"Được, tôi nghe. Để tôi nghe cho kĩ, em có nỗi khổ gì, ép em bất chấp tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta, đích thân dồn tôi đến đường cùng, để tôi hằng ngày ngủ không yên giấc, còn phải dành sức dỗ dành em, không dám kể khổ với em, bởi vì tôi không nỡ để em chịu áp lực cùng tôi —— Em nói đi, em rốt cuộc có nỗi khổ gì?"
"..."
Lục Gia Xuyên không nói nên lời, có lẽ là không có gì để giải thích, hắn chỉ muốn giãy giụa trong cơn hấp hối.
Chúc Dĩ Lâm ra sức nhìn hắn chòng chọc, còn hi vọng hắn có thể đưa ra một lý do hơn cả hắn, bản thân sẽ tha thứ hắn ngay lập tức.
Nhưng không có, Lục Gia Xuyên không nói nên lời nào, sự thực bày ngay trước mắt, bịa làm sao?
Trong cuộc giằng co trầm mặc, đầu óc Chúc Dĩ Lâm choáng váng, lòng có vô số nghi vấn, ví dụ như: Trừ việc này ra, em còn lừa tôi chuyện gì nữa? Những lời em nói với tôi, rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả? Em yêu tôi cũng là giả ư? Thấy tôi lao lực tâm sức còn tự nghĩ là cưng chiều mà dỗ dành em, có phải em thích thú lắm không? Lục Phinh Đình thật sự đã ức hiếp em sao? Là em ức hiếp chị ta chứ gì? Nếu em đã có bản lĩnh lớn như vậy, làm khó dễ tôi làm gì?
Nhưng Chúc Dĩ Lâm không muốn hỏi một câu nào nữa, không cần thiết, cho dù Lục Gia Xuyên chẳng hề yêu anh vô cùng, chỉ cần niệm một chút xíu tình cũ, sẽ không thể nào đối xử với anh như vậy.
Kẻ thù cũng không thể ác độc đến mức đó, lá mặt lá trái, ép anh chết, vì sao Lục Gia Xuyên có thể?
Có lẽ anh không nên nghĩ Lục Gia Xuyên đã lừa anh những gì, anh nên suy xét lại, trong trăm câu tình cảm của Lục Gia Xuyên, liệu có thể có đôi ba câu là thật lòng không?
"Em không giải thích nữa?" Chúc Dĩ Lâm muốn quay đầu đi, nhưng anh không dời nổi bước chân, anh vẫn chưa hết hi vọng, "Nỗi khổ của em đâu? Sao không nói cho tôi?"
"Xin lỗi."
"Xin lỗi vô dụng, em nói trước đi, vì sao em làm vậy? Em là đại cổ đông của tập đoàn Hoành Phát? Trừ Hoành Phát ra, trên tay còn có công ty khác, đúng không? Lục Phinh Đình nói em moi rỗng Bác Quang, không phải bôi đen em, là chân tướng, chỉ có tôi tin em trong sạch vô tội, một vạn điểm đáng ngờ bày ngay trước mắt tôi cũng không tin, chỉ tin lời nói từ phía em."
"... Xin lỗi." Lục Gia Xuyên xin lỗi máy móc, "Là em làm... Nhưng em... em thật sự rất yêu anh! Anh đừng giận được không?"
Lục Gia Xuyên cúi đầu, không dám nhìn Chúc Dĩ Lâm.
Vóc dáng hắn cao như vậy, tư thế dựa lưng vào cửa phòng tắm lại co rúm như một đứa trẻ, nước mắt lã chã rơi xuống: "Em cũng không biết vì sao lại như vậy, có thể là vì em là tên điên, em muốn ở bên anh... Em chỉ muốn ở bên anh mà thôi! Anh, anh đừng bỏ rơi em."
Cậu ta đang nói gì?
Chúc Dĩ Lâm không thể hiểu.
Tám phần mười lại là một thủ đoạn lừa gạt cho qua nào đó, bao gồm cả nước mắt tự nhiên rơi ngừng bất cứ lúc nào của hắn, hóa ra đó không phải chân tình, chỉ là công cụ lừa đảo. Hắn giỏi tỏ vẻ đáng thương như vậy, hết lần này đến lần khác, Chúc Dĩ Lâm vẫn chấp nhận tất cả.
Lừa gạt đến tột cùng có khoái cảm gì?
Lừa tình, chứng minh hắn có sức quyến rũ, có thể dễ dàng đánh cắp trái tim của Chúc Dĩ Lâm lạnh lùng?
Rồi đánh gục công ty của Chúc Dĩ Lâm, chứng minh hắn có năng lực, có thể lật tay thành mây trở tay thành mưa? Là chúa tể thế gian này?
... Vì sao lại trở thành như vậy.
Cái tên "Lục Gia Xuyên" này, được Chúc Dĩ Lâm đặt trong tim gần mười năm, anh từng mơ qua vô số giấc mộng trở về quá khứ, thời gian hai năm đẹp đẽ lại ngắn ngủi kia, khiến Chúc Dĩ Lâm bản tính lạnh nhạt thành một người biết đau lòng.
Nhưng hiện giờ anh đang đau lòng vì ai?
Lục Gia Xuyên không đáng.
Cậu bé anh thích đã chết trong hồi ức, không phải tên lừa đảo toàn lời bịa đặt, đâm một dao sau lưng anh.
Chúc Dĩ Lâm không chống đỡ nổi, gần đây anh ăn không ngon, có hơi tụt huyết áp.
Để không ảnh hưởng việc quay chụp, ban ngày anh ép bản thân xốc 120% tinh thần để đi vào nhân vật, hằng đêm sau khi kết thúc đều mệt lử, chỉ muốn ngả xuống giường ngủ ngay một giấc, nhưng sau khi anh bình tĩnh lại, lại lo nghĩ ngủ không nổi.
Tố chất cơ thể anh không tệ, nhưng con người đều có cực hạn, anh chống đỡ bao ngày nay không dám gục ngã, thực sự không ngờ rằng, Lục Gia Xuyên lại thành cọng rơm cuối cùng đè ngã anh.
Chúc Dĩ Lâm cơ hồ sắp nôn ra máu, cho dù phẫn nộ tột cùng, đau lòng muốn chết, anh cũng không làm được hành động quá cực đoan nào, cùng lắm là mặc bản thân mất khống chế vài giây, nước mắt không kìm nén, chảy khắp mặt.
Giọng nói hơi nghẹn ngào, Chúc Dĩ Lâm gắng gượng nói: "Thôi vậy, tôi không thích tính toán chi li, lải nhà lải nhải tính xem ai có lỗi với ai. Nếu từ đầu đến cuối cậu toàn lừa gạt, vậy coi như tôi mù mắt, đáng đời, sau này tôi tiếp thu bài học, chúng ta ai đi đường nấy, chia tay đi."
Chúc Dĩ Lâm quay người đi ra ngoài, Lục Gia Xuyên ngây ra hai giây, xông đến ôm lấy anh: "—— Không được!"
Chúc Dĩ Lâm bị đè lên bức tường tại cửa ra vào, Lục Gia Xuyên ghìm chặt eo anh: "Em không cố ý làm hại anh đâu, em sợ anh không cần em nữa, em không muốn để anh đi... Anh, anh đừng buồn nữa được không? Em xin lỗi anh, đền bù cho anh, anh muốn gì? Chỉ cần em có thể cho, em cho anh hết!"
"Buông tay." Chúc Dĩ Lâm đẩy hắn.
Lục Gia Xuyên không chịu buông.
Chúc Dĩ Lâm quả thực sắp bị hắn ép phát điên: "Rốt cuộc cậu muốn gì?! Vẫn chê tôi chưa đủ thảm sao! Muốn tôi phá sản, còn muốn tôi một lòng một dạ với cậu, quỳ dưới chân cậu tiếp tục yêu cậu, cậu mới hài lòng rụt tay sao? —— Buông tôi ra!"
Chúc Dĩ Lâm ra sức đẩy Lục Gia Xuyên ra, kẻ kia lảo đảo, mất vài giây không dám nói gì vì sự dữ dội của anh, nước mắt rơi giàn giụa.
Mãi đến khi Chúc Dĩ Lâm kéo nắm tay cửa định ra ngoài, như một kẻ điên, Lục Gia Xuyên đột nhiên níu lấy anh, cưỡng ép lôi anh lại, đá "bang" vào cửa một tiếng.
Chúc Dĩ Lâm đã hạ đường huyết, hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngã quỵ.
Lục Gia Xuyên ôm anh, dáng vẻ như hận không thể bóp chết anh ngay trong lòng, lại chỉ trích ngược anh: "Anh nói chia tay là chia tay? Dựa vào đâu?! Bảy năm trước là anh nói thôi, bây giờ cũng phải là anh nói thôi, anh nói không cần tôi thì không cần tôi nữa, tôi có thể không sợ sao? Tôi làm nũng trước mặt anh cũng phải giữ từng li từng tí, ghen tức còn bị anh giáo huấn —— Anh nuôi tôi như nuôi con chó vậy! Vừa muốn tôi sủa, vừa không cho tôi sủa quá lớn! Con mẹ anh vốn chẳng hề yêu tôi!"
Lục Gia Xuyên khóc không dứt được, giống như một ngày khác biệt nào đó trước đây, hắn gục trên vai Chúc Dĩ Lâm, đập vỡ một mùa hè bằng nước mắt.
Mùa hè đó sẽ không quay lại nữa.
Lục Gia Xuyên không cho Chúc Dĩ Lâm phản bác, tự nói: "Toàn là lỗi của anh! Là anh đã biến tôi thành thế này! Anh và cha tôi, Lục Phinh Đình, mẹ kế tôi, các người điều là hung thủ! Các người coi tôi như gánh nặng! Đều chỉ mong tôi chết!"
Chúc Dĩ Lâm khó thở, phun ra một câu từ miệng: "Nhảm nhí, tôi có lỗi với cậu chỗ nào?"
Lục Gia Xuyên nghe không vào, hắn là tên hoang tưởng, chỉ tin quan niệm sẵn có trong đầu mình, tất cả những người và việc có khả năng biến đổi đều khiến hắn không có cảm giác an toàn, không đáng tin.
Chúc Dĩ Lâm cũng cảm thấy hắn không đáng tin nữa.
Sau khi một người làm nũng giả đò đáng thương lừa tình, diễn xuất kinh người, liên tục lừa bạn, bạn sẽ rất khó phán đoán, lần này có phải hắn lại đang diễn hay không? Trong miệng hắn còn có câu nào đáng tin?
"Lục Gia Xuyên, bây giờ cậu buông tôi ra, tôi còn có thể nể chút tình xưa, nhớ tới quá khứ tốt đẹp của cậu." Chúc Dĩ Lâm nói, "Đừng phá hỏng cả những thứ đáng quý đó, cậu không để tâm, nhưng tôi không nỡ."
"..."
Không biết câu nói này đã kích thích Lục Gia Xuyên ra sao, hắn đột nhiên ngừng khóc, cứng đờ buông tay Chúc Dĩ Lâm ra, đôi mắt đỏ bừng yên tĩnh mấy giây, đột nhiên bộc phát: "Anh không nỡ? Anh không nỡ cái gì?! Dù sao cũng chẳng phải tôi! Anh chỉ yêu thằng ngu ngày trước thôi! Nhưng nó chết rồi! Nó đã chết khi anh không trả lời tin nhắn của nó rồi! Sau đó nó sống ở âm phủ những ngày tháng ra sao anh biết không?! Anh lên như diều gặp gió, được ái mộ không kể xiết, nó sống những ngày không có nhân quyền như xã hội cũ ở nhà mẹ kế, nhìn chằm chằm anh trong tivi mà khóc!"
"..."
"Tôi đã mất bảy năm! Mới khiến bản thân sống lại được! Bây giờ tôi muốn nắm anh trong tay, tôi sai sao? Tôi làm không đúng chỗ nào? Công ty của anh có cái gì mà không nỡ. Nếu như anh yêu tôi, ở bên tôi, tôi có thể cho anh tiền mà. Anh muốn bao nhiêu tôi cho anh bấy nhiêu, tôi có hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ —— Anh muốn trung tâm Hồng Thành, tôi cũng có thể mua được! Vì sao anh lại muốn chia tay tôi?"
Lục Gia Xuyên điên không nhẹ.
Chúc Dĩ Lâm cũng sắp phát điên, anh không muốn nói một điều gì nữa, quay người đi ra ngoài.
Lục Gia Xuyên thử hết mềm rắn, thấy không giữ được anh, lại còn muốn uy hiếp anh: "Anh, anh ra khỏi cánh cửa này, công ty của anh sẽ thật sự không còn đấy."
"..." Chút cảm xúc mềm lòng cuối cùng của Chúc Dĩ Lâm cũng bị đánh tan, anh quơ lấy một thứ ở cửa, bản thân cũng không nhìn rõ đó là gì, tiện tay đập vào người Lục Gia Xuyên, "—— Tôi không cần nữa, cậu cút đi."