Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Chương 5: Cướp




Bóng đêm mông lung, ánh trăng trên cao hòa với sương mù phủ thêm cho núi Tấn Vân một tầng lụa mỏng yên tĩnh mà u nhã.

Sơn trại xây ở trên núi, ngoài sơn trại cơ quan trùng trùng, sơ ý một chút sẽ bị chôn thân trong hố bẫy, đây là do tổ tiên Đồng Ca vì phòng ngự và tự vệ mà thiết kế ra.

Đồng Ca cẩn thận lướt qua cơ quan vào trại. Trong trại hoàn toàn yên tĩnh, Đồng Ca lướt mắt về phía phòng của Tôn trưởng lão, không có ánh đèn, chắc là đã ngủ rồi.

Đồng Ca che miệng cười thầm, sau đó chạy vào phòng mình, trong phòng sáng đèn, nàng thầm nghĩ, ai ta? Khuya khoắt, ai ở trong phòng nàng ?

Đồng Ca đẩy cửa phòng ra, khuôn mặt già nua quen thuộc quay lại, nàng thu chân, lặng lẽ xoay người, rón rén muốn trốn đi.

“Đứng lại! Đã trở về rồi còn muốn đi đâu.”

Đồng Ca đứng thẳng người, cười gượng xoay người: “Tôn trưởng lão, đã trễ thế này sao ngài không nghỉ ngơi? Người lớn tuổi phải bảo trọng thân mình, ngủ sớm dậy sớm thân thể mới khỏe mạnh, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.”

Đồng Ca cười hì hì tiến đến, ôm vai Tôn trưởng lão: “Khuya rồi, nên về ngủ.” Đồng Ca muốn đẩy Tôn trưởng lão ra cửa, nửa đêm chờ ở phòng nàng, chắc hẳn không có chuyện tốt.

Tôn trưởng lão nghiêm mặt: “Nghiêm túc một chút cho ta!”

Đồng Ca vẫn vẻ mặt cợt nhã, “Tôn trưởng lão, có gì ngày mai nói! Ngài xem đã trễ thế này, nên ngủ.” nói xong phối hợp làm bộ ngáp một cái.

Tôn trưởng lão đen mặt nói: “Ngày mai? Chờ ngày mai ngài đã sớm chạy mất dạng, ngài nói thử xem, bao nhiêu cái ngày mai?”

“Tôn trưởng lão, tin ta một lần nữa đi!” Đồng Ca làm mặt đau khổ, giả bộ đáng thương chớp chớp đôi mắt to.

Thân thể Tôn trưởng lão run run, tránh ánh mắt của nàng, khuôn mặt này, đúng là tai hoạ mà!

“Xin lỗi, không tin được.” Tôn trưởng lão nói xong, đẩy Đồng Ca ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Tối nay phải nói rõ ràng mọi việc, nếu không ta không đi!”

“Nói gì nha!” Đồng Ca bắt đầu giả bộ đãng trí.

“Ai!” Tôn trưởng lão vỗ trán than: “Người trẻ bây giờ thật là! Đầu óc còn tệ hơn cả người già như ta đây, nếu ngài đã quên, ta đành nhắc lại vậy, ‘cái hẹn 30 ngày’.”

“Oáp, oáp. Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá.” Đồng Ca vươn vai, bước tới giường. “Không được, ta hết chịu nổi rồi, phải ngủ.” nói xong, lăn đùng ra giường, vang lên tiếng ngáy.

Tôn trưởng lão giận đến râu dựng ngược, lão chống gậy đến mép giường, “Không cho phép ngủ!”

Đồng Ca ngủ giống như heo chết, tiếng ngáy vang tận trời.

Tôn trưởng lão phát điên, giơ cao gậy, muốn trừng phạt nàng một phen, rốt cuộc gậy lại nhẹ nhàng rơi xuống.

“Ngài cứ giả vờ đi! Kỳ hạn 30 ngày qua, nếu ngài không quyết định được, cứ để lão thay ngài lo!”

Tôn trưởng lão xoay người muốn đi, đột nhiên phát hiện ngang hông bị cái gì quấn lấy, nhìn kỹ, thì ra là tay của người mới vừa ngủ say nào đó, lúc này đang mặt dày mày dạn ôm eo lão không buông: “Tôn trưởng lão, đừng tuyệt tình như vậy mà!”

Tôn trưởng lão cốc đầu nàng, “Ta đang quan tâm việc lớn cả đời của ngài, đang vì kế tục hương khói của họ Đồng mà lo lắng, ngài xem ngài đã bao nhiêu tuổi rồi!”

“Không lớn nha! Mới 20 thôi!”

“20 còn chưa đủ lớn?! Nữ nhân 20 đã là bà cô già, không ai thèm. Ngài xem, vợ thằng Trương tuổi bằng ngài mà người ta đã ôm ba đứa con rồi. Còn cả Cẩu Đản, hiện cũng đã hai đứa con rồi.”

“Đại vương, ngài phải nghe lão, ngài không sớm thành thân sinh con, đợi lúc lớn tuổi mới sinh sẽ rất nguy hiểm đó!”

Đồng Ca quẫn, da mặt dày như nàng lần này cũng phải đỏ mặt, Tôn trưởng lão nhân cơ hội thoát khỏi tay nàng.

Đồng Ca hắng giọng một cái, đứng thẳng người, bất đắc dĩ nói: “Hết cách! Vì ta là Sơn Đại Vương mà! Ta phải gánh vác trọng trách phát triển sơn trại, trong trại từ trên xuống dưới có hơn 200 miệng ăn phải dựa vào ta! Đồng thời còn rất nhiều chuyện trừ bạo an dân phải làm, ta rất vội, không có thời gian đâu!”

“Đại vương, chuyện thành thân chẳng tốn bao nhiêu thời gian.” Tôn trưởng lão tận tình khuyên.

Đồng Ca không biết kiếm được chiếc quạt xếp từ chỗ nào, mở ra phe phẩy, nói: “Tôn trưởng lão nói sai rồi, thành thân là chuyện rất tốn thời gian, ngài nghĩ đi, vì huyết thống tốt đẹp của họ Đồng chúng ta, phải tìm nam nhân thật ưu tú đúng không? Mà nam nhân ưu tú tìm ở đâu? Cần rất nhiều thời gian. Cho nên, chuyện này không gấp được. Đợi khi ta rảnh rỗi, có thời gian sẽ chậm rãi đi tìm.”

Nói xong, còn đắc ý phe phẩy quạt xếp hai lần, “Huống chi, nam nhân 30 mới tính lớn, ta tuy là nữ nhân nhưng làm nghề của nam nhân, cũng phải 30 mới lập gia đình được!”

Tôn trưởng lão nghe xong, trợn trừng mắt, biểu tình như sắp không trụ nổi, thật lâu lão mới thở dài, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Đại vương, ngài bận rộn, ngài một ngày kiếm cả vạn lượng, ngài không có thời gian, ta có. Nam nhân ưu tú, cứ để ta tìm, không ưu tú không được, bảo đảm ngài hài lòng.”

“Chuyện này cứ quyết định như vậy.” Tôn trưởng lão nói xong những lời này, thở phì phì rời đi.

“Ây ~ ây ~ ây ~, Tôn trưởng lão, chuyện này không vội, nếu không, chúng ta tiếp tục thương lượng nha!” Đồng Ca đau khổ kêu rên, đáng tiếc Tôn trưởng lão đã không thèm để ý đến nàng.

Đồng Ca thất bại ngã xuống giường, trời sinh nàng không phải là người đa sầu đa cảm, rất nhanh đã ngủ mất.

Đồng Ca vẫn như cũ đi sớm về trễ, một ngày, nàng ngủ đủ mới ra cửa, đụng phải Tôn trưởng lão đang luyện võ trước trại.

“Tôn trưởng lão, chào buổi sáng!”

“Đại vương, không còn sớm nữa! Mặt trời lên tận ngọn sào rồi!” Tôn trưởng lão phản bác.

Đồng Ca đảo mắt một vòng: “Mặt trời lên cao thật tốt! Cây cối mới quang hợp được, có lợi cho vạn vật. Tôn trưởng lão, ngài phải phơi nắng thật nhiều, như vậy thân thể sẽ khỏe mạnh hơn.”

“Ba hoa.”

“Tôn trưởng lão, ngài từ từ luyện, ta đi võ quán.” Đồng Ca phất tay một cái, nhảy đi, được một đoạn, dừng lại, quay đầu nhìn nhìn Tôn trưởng lão một chút, thầm nghĩ: bên Tôn trưởng lão không có hành động gì đặc biệt, cũng không tìm mình gây phiền toái, chẳng lẽ bị chứng đãng trí của người già?!

“Hắc hắc! Như vậy tốt quá, tốt nhất vĩnh viễn đừng nhớ ra.”

Đồng Ca vui vẻ ra mặt, lo lắng tích tụ trong lòng tan biến, chợt cảm thấy cả người thoải mái, tìm chỗ giãn gân giãn cốt, luyện toàn bộ công phu một lần xong mới đi võ quán.

: Cướp

Vừa tới võ quán liền thấy một người đứng ngoài cửa ngó dáo dác.

Đồng Ca nổi lên ý đùa, lặng lẽ chạy đến sau lưng hắn, chợt vỗ vai hắn một cái, hét lớn: “Giang Tiểu Thủy.”

Nam tử kia nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc, sợ hết hồn, giật bắn cả người, ngay sau đó nhảy lui về sau rút kiếm tự vệ, một loạt động tác thực hiện chỉ trong mấy giây.

Nam tử kia khi thấy rõ người sau lưng là ai thì tức xanh mặt, cho kiếm vào bao, tức giận: “Là ngươi ~, làm sao ngươi biết tên ta?”

Đồng Ca nhíu mày, đắc ý vuốt vuốt bộ râu cá trê: “Tên của ngươi chẳng phải bí mật gì, sao mà ta không biết. Nhưng mà, tên của ngươi thật mắc cười! Giang Tiểu Thủy, Giang Tiểu Thủy, nước trong sông (Giang) làm sao mà nhỏ (Tiểu Thủy) được? Không thực tế! Nếu nước mà nhỏ, vậy sao còn gọi là Giang! Đó là Hà! Mà không, phải là suối (Khê) mới đúng. Bằng không, ta giúp ngươi đổi tên nha, gọi Giang Tiểu Khê hén!”

Trên đầu Giang Tiểu Thủy bắt đầu bốc khói.

Đồng Ca còn cười ngặt nghẽo, cả gan bổ sung một câu: “Nếu không, đổi thành Giang Đại Thủy, nghe cũng hay đó!” nàng hả hê vuốt bộ râu: “Hắc hắc! Đại Thủy (lũ lụt) không tệ, trong sông có lũ lụt, rất hợp thực tế.”

Giang Tiểu Thủy giận sôi, hai tay nắm thành đấm, bộ dáng điên tiết: “Họ Đồng, ngươi im miệng cho ta!” Hắn gào xong liền vung nắm đấm về phía Đồng Ca, đến giờ mà hắn còn nhịn được, đoán chừng cha mẹ đã chết của hắn cũng sẽ nhảy từ trong mộ ra mắng to hắn bất hiếu!

Đồng Ca tiếp được một đấm của hắn: “Huynh đệ, chỉ đùa chút thôi mà, đừng giận!”

“Đùa?! Chuyện như vậy có thể đùa hả?” Giang Tiểu Thủy hầm hừ nói: “ Tên là do cha mẹ ban cho, có thể tùy ý đổi sao? Đó là bất hiếu, bất hiếu nhất trong 100 điều bất hiếu, hiểu không? Thật không giáo dưỡng, không lễ phép!” Giang Tiểu Thủy kinh bỉ nói.

Đột nhiên hắn bỗng tươi cười rạng rỡ, nói: “Đồng Ca, không phải tên ngươi cũng rất tức cười sao? Ngươi là nữ, lại gọi Ca. Không phù hợp, không phù hợp. Ngươi nên đổi tên thành Đồng Muội!” Giang Tiểu Thủy càng nghĩ càng thấy hài lòng: “Tên này không tệ, về sau ta sẽ gọi ngươi Đồng Muội!”

Lần này đến phiên Đồng Ca nổi điên, “Dừng! Ngươi dám gọi như vậy, ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!” Đồng Ca nổi giận, hai mảnh râu giả run lên, nhìn giống mèo nhỏ gầm gừ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu!

Giang Tiểu Thủy cười cười không lên tiếng.

Đồng Ca thấy hắn không nói, liếc hắn hỏi: “Ngươi ở trước võ quán nhà ta lén lút làm gì?”

“Ta đâu có lén lút, ta đang ở đây chờ ngươi.” Giang Tiểu Thủy bất mãn.

“Chờ ta làm gì?”

“Tỷ võ, ngày đó chúng ta còn chưa đánh xong.”

Đồng Ca khoát tay, kiêu ngạo nói: “Không cần đánh, ngươi sẽ thua.”

“Có ý gì?”

Đồng Ca cười, nhanh chóng tiến lên, rút kiếm của Giang Tiểu Thủy ra, biểu diễn chiêu thức của hắn, khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.

“Ngươi...... Ngươi, làm sao biết võ công của ta? Chẳng lẽ ngươi lén học?”

Đồng Ca ném kiếm trả cho Giang Tiểu Thủy. Hắn tiếp được, nhìn chằm chằm Đồng Ca, dáng vẻ muốn khóc, bản lĩnh hơn người bị người khác học được, làm sao cười nổi.

Đồng Ca cười một tiếng, vỗ ống tay áo đi vào võ quán, Giang Tiểu Thủy đuổi theo. “Đồng Muội, ngươi nói đi! Làm sao ngươi biết võ công của ta.”

Đồng Ca trừng mắt “Ngươi kêu ta cái gì?”

“Hì hì! Tên không quan trọng! Mau nói, làm sao ngươi biết võ công của ta.”

Đồng Ca hất ly nước trà về phía Giang Tiểu Thủy, cậy mạnh nói: “Ngươi còn kêu bậy nữa, ta liền tiêu diệt ngươi.”

Giang Tiểu Thủy lắc mình, tránh nước trà: “Đồng Ca đừng tức giận, chẳng phải ngươi là đại hiệp sao? Làm sao có thể làm chuyện mất đạo nghĩa như vậy.”

Mắt Đồng Ca chợt lóe: “Muốn ta nói cho ngươi cũng được, nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Hiện tại tình huống của Giang Tiểu Thủy đúng là lòng hiếu kỳ giết chết mèo.

“Làm cho ta ba chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Hiện tại chưa nghĩ ra, về sau nghĩ ra sẽ nói cho ngươi.”

“Được.”

Đồng Ca híp mắt, vui vẻ cười nói: “Ngày đó tỷ võ với ngươi, chiêu thức của ngươi ta đều nhớ, sau đó luyện một lần liền thông.”

“Đơn giản như vậy?”

“Đơn giản như vậy thôi! Hết cách, vì ta là thiên tài mà!” Đồng Ca đắc ý nói.

Giảng Tiểu Thủy sụp đổ, nằm trên mặt đất, tay đấm chân quơ, hắn học bộ kiếm pháp kia tốn 20 năm, từ 3 tuổi luyện tới giờ, chỉ mỗi học thuộc không đã mất 3 năm! Quá trình khổ cực thế nào chỉ mình hắn biết, chẳng ngờ kiếm thuật phức tạp như vậy, Đồng Ca chỉ nghía qua đã thông, hắn không cam lòng! Hắn ghen tỵ! Tức đến khóc ồ lên.

Đồng Ca bất đắc dĩ đặt ly trà xuống, ngồi xổm trước mặt hắn: “Đừng lo, về sau ta bảo kê ngươi.”

Một chỗ khác, Tôn trưởng lão đang quan tâm chuyện lớn cả đời của Đồng Ca cũng không nhàn rỗi tí nào, lão đang cầm cuốn sổ tay ghi chép về những mỹ nam tử mấy ngày trước cho thủ hạ đi thu thập, cẩn thận nghiên cứu. Bên cạnh còn có một nam tử trung niên cẩn thận giảng giải cho lão.

Trong huyện, nam tử có thể lọt vào mắt thật sự quá ít, để cho đủ số, nam tử từ nơi khác đến cũng đành cho vào, trong danh sách có cả người từng đấu với Đồng Ca, Giang Tiểu Thủy.

Tôn trưởng lão xem qua, thấy người nào tốt, sẽ lấy bút vòng một vòng làm ký hiệu.

“Người này là ai?” Tôn trưởng lão chỉ vào nam tử vẻ mặt kiên nghị, mày kiếm mắt sáng hỏi, tại sao phải hỏi, bởi vì chú thích bên cạnh là, tên họ: không rõ; chiều cao: 8 thước; nơi sinh: không rõ; kết hôn hay chưa: không rõ; tạm trú: huyện ta; ghi chú: hiện tại bị một vết thương nhỏ.

“Tôn trưởng lão, những gì ta có thể tra được đều ghi ở đây hết rồi, về phần những thứ khác người ta thật không biết mà! Hết cách, ta đâu phải là người điều tra chuyên nghiệp.” Nam nhân kia bất đắc dĩ nói.

Tôn trưởng lão dựng râu trợn mắt, sau đó lật tờ tiếp theo, là một nam tử mặt mày tuấn lãng, khí chất phóng khoáng. Chú thích bên cạnh, tên họ: không rõ; chiều cao: 8 thước; nơi sinh: không rõ; kết hôn hay chưa: không rõ; tạm trú: không rõ.

Tôn trưởng lão thiếu chút nữa hộc máu: “Cái gì cũng không rõ, không rõ, vậy ngươi đưa vô làm gì?”

“Trưởng lão, đây là nhân tài nha! Diện mạo này, dáng người này, khí chất này, tuyệt đối là ngàn dặm mới tìm được một, rồng trong loài người đó!! Đồng đại anh tuấn uy vũ nhà chúng ta với người như vậy đúng là tuyệt phối!!!”

Nam tử nói đến nước miếng tung bay, tâng bốc người kia tận trời, khiến trái tim Tôn trưởng lão như nở hoa, lập tức cảm thấy không phải hai người này thì không được.

“Nói nhiều như vậy, rốt cuộc hai người này ở đâu?” Tôn trưởng lão hỏi.

Người nọ cười gượng nói: “Trước mắt người trước vẫn còn ở huyện ta, còn người sau thì không biết tung tích.”

Tôn trưởng lão lập tức đứng lên xông ra ngoài.

“Tôn trưởng lão, ngài đi đâu vậy?”

“Đi cướp hắn về, chẳng lẽ chờ hắn biến mất tăm sao?!”

“Tôn trưởng lão thật anh minh!!!” Nam tử kia vui vẻ đi theo.