Đoàn đế đến gần Đoàn Thịnh, vỗ vỗ vai hắn: “Tất cả giao cho con, ta ủng
hộ con vô điều kiện, nhưng hãy nhớ, đừng đánh rắn động cỏ!”
Sau khi Đoàn Thịnh đi, Đoàn đế lập tức gọi Lý công công tới.
“Việc Thịnh nhi vào cung, có ai biết?”
Lý công công khôn khéo tự nhiên là biết ý tứ của Đoàn đế: “Bẩm hoàng
thượng, Ngự Vương vào cung chuyến này là bí mật, không ai biết!”
Đoàn đế nhìn Lý công công, ánh mắt sắc bén: “Buộc chặt miệng mình!”
“Hoàng thượng yên tâm, nhất định sẽ không lọt ra nửa chữ ạ!”
“Được, ngươi lui xuống đi!” Đoàn đế mệt mỏi phất tay.
Lý công công lui ra, thu hồi bộ dạng phục tùng lúc nãy, trong đôi mắt
nhìn như ôn hòa lóe lên một cái, sau đó ẩn vào hoàng cung to lớn.
Lý công công đã hầu hạ Đoàn đế từ khi Đoàn đế còn là thái tử, thời gian
Đoàn đế ở cùng một chỗ với Lý công công còn nhiều hơn so với phi tần,
xem như là người thân cận nhất của Đoàn đế, nên ý tứ của Đoàn đế Lý công công đương nhiên biết rõ.
Lý công công ngắm mặt trời đang dần lặng, trên mặt có ý cười không dễ phát hiện, kẻ thức thời mới là người tuấn kiệt......
“Người đâu.....”
Mấy bóng người hiện ra từ chỗ tối như quỷ mị.
“Rút hết nội gián chủ nhân phái tới, phải làm sạch sẽ thần không biết quỷ không hay, đừng để đối phương tra được manh mối!”
“Tuân lệnh!” mấy bóng người nhận lệnh rời đi.
Đoàn Thịnh bước ra khỏi hoàng cung trang nghiêm, hứng làn gió hơi se
lạnh thổi tới. Hắn kéo chặt quần áo, nặng nề bước đi, cung điện rực rỡ
tựa như nhà tù hoa lệ, khiến hắn phiền muộn.
Ngoài cửa cung có ba người đứng, nữ nhân đứng ở giữa, hai nam nhân hai bên, ba người đang chăm chú nhìn hắn một cách tin tưởng.
Đoàn Thịnh vui vẻ bước nhanh lên trước: “Đồng Đồng, Mộ Hành, Giang huynh đệ, sao mọi người lại tới đây?”
“Ta theo môn chủ nhà ta tới!” Giang Tiểu Thủy nói.
Đồng Ca nói: “Chúng ta lo lắng cho an toàn của chàng nên tới.”
Đoàn Thịnh cảm ơn cười một tiếng, sau đó nói: “Chúng ta về phủ đi!”
“Đi đâu? Chỗ lúc trước sao?” Đồng Ca hỏi.
“Về vương phủ, nhà của chúng ta!” Đoàn Thịnh nói.
Đồng Ca vui mừng, sốt ruột nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi!”
Đoàn Thịnh cẩn thận nhìn bốn phía, tiến lên dắt tay Đồng Ca, nói, “Đi theo ta!”
Bốn người dùng khinh công trở về Ngự Vương Phủ.
Đồng Ca mở to hai mắt nhìn hai con sư tử đá trước cửa, cảm thán “Thịnh, nhà chàng khí phái!”
Lúc này, cửa lớn mở ra, một nhóm người ra đón, đi đầu là quản gia Lý Minh của vương phủ, theo sau là Đoàn Lâm.
“Chào đón vương gia về phủ!” Mọi người cúi đầu chào.
“Miễn lễ!” Đoàn Thịnh ôn hòa trả lời, sau đó nhìn ba người sau lưng: “Chúng ta vào thôi!”
Đồng Ca và Giang Tiểu Thủy không khách khí mà đi vào trước, cả hai giống như nông dân lên tỉnh, tò mò nhìn khắp nơi.
Ánh mắt của mọi người cũng chuyển động theo Đồng Ca, chủ yếu là vì nàng
quá đẹp và tư thái phóng khoáng. Mấy người làm dụi to mắt nhìn, đây là
tiên nữ giáng trần, chứ nào giống lời đồn trên phố gì mà nữ tướng cướp
thô lỗ thấp kém chứ!
“Đoàn Thịnh, nhà ngươi xa hoa quá!” Giang Tiểu Thủy đi sau lưng Đồng Ca tắc lưỡi khen.
Đoàn Lâm lạnh nhạt nhìn Giang Tiểu Thủy, hắn không thích kẻ không hiểu quy định, không có tôn ti.
“Đồng Đồng.” Đoàn Thịnh dịu dàng gọi.
“Sao?” Đồng Ca quay đầu nở nụ cười, nụ cười này của nàng khiến cảnh vật xung quanh đều trở nên kém sắc.
Đoàn Thịnh đưa tay về phía nàng. Đồng Ca nhẹ nhàng nhảy lên một cái, đáp xuống bên cạnh, nắm lấy tay hắn.
Đoàn Thịnh ôm eo nàng: “Bôn ba nhiều ngày, nàng cũng mệt mỏi rồi, về
phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai sẽ dẫn nàng đi xem khắp phủ!” Đoàn
Thịnh nói xong, nhìn về phía hai người còn lại: “Mộ Hành, Giang huynh
đệ, hai người cũng đi nghỉ ngơi trước đi!”
Sở Mộ Hành cười nói: “Ừ!”
Giang Tiểu Thủy nói: “Đi nghỉ ngơi dưỡng sức thôi!”
“Sở công tử, Giang thiếu hiệp, mời đi bên này!” Lý tổng quản nói với hai người, sau đó đi trước dẫn đường.
Đoàn Thịnh nắm tay Đồng Ca dắt về phòng.
“Thịnh, phòng của chàng thật to, đồ trang trí thật nhiều!” Đồng Ca phải
sờ trái xem, khi nàng thấy cái giường bằng ngọc lưu ly thì nhảy ngay
lên, nằm giang hai tay hai chân, không muốn động đậy nữa.
“Thịnh, giường của chàng thật thoải mái!” Đồng Ca lăn qua lăn lại, sau
đó cảm thán nói “Giường êm gối mềm, quả thật là để chỉ thế này đây!
Thịnh, hoàng thân quốc thích quả nhiên xa xỉ!”
Đoàn Thịnh dịu dàng nhìn Đồng Ca, bước tới ngồi bên mép giường, cầm tay nàng: “Nàng không thích sao?”
Đồng Ca cười nghịch ngợm: “Không, ta rất thích!”
Đoàn Thịnh cưng chiều hôn lên trán nàng. Đồng Ca ôm lấy đầu hắn, tìm kiếm môi hắn, sau đó hôn lên, bắt chước nụ hôn của hắn.
Trước giờ Đồng Ca là vậy, không hay thẹn thùng dè dặt, thích là làm. Đoàn Thịnh cực kỳ thích tích cách này của nàng.
Nụ hôn kết thúc, hai người thở hổn hển vì thiếu
khí, Đoan Thịnh siết nhẹ Đồng Ca, vùi mặt vào gáy nàng, lo lắng nói nhỏ: "Đồng Đồng, nàng sẽ bỏ ta mà đi sao?"
Đồng Ca chọt chọt người hắn: "Ta rời khỏi chàng?! Trừ phi chàng phản bội ta hoặc là làm chuyện có lỗi với ta!"
Đoàn Thịnh kéo tay nàng đặt lên tim mình: "Đồng Đồng, tim ta giao cho
nàng giữ, dù có gặp phải bao nhiêu khó khăn trở ngại, cũng đừng buông nó ra, được không?
Đồng Ca cau mày: "Ta giống người dễ dàng từ bỏ sao? Ai dám ngăn cản ta, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!"
Đoàn Thịnh hôn lên mi Đồng Ca "Đồng Đồng, có lời này của nàng, ta đã an tâm!"
Đồng Ca nâng mặt hắn lên, nhìn sâu vào mắt hắn: "Đã xảy ra chuyện gì?
Phụ hoàng chàng nói gì sao? Chẳng lẽ ngài không đồng ý chúng ta ở bên
nhau?"
Đoàn Thịnh cười khổ: "Đồng Đồng, đừng lo lắng, ta sẽ thuyết phục phụ hoàng!"
Đồng Ca ăn vạ cười nói: "Không đồng ý cũng không được, gạo đã nấu thành cơm, chàng đã là người của ta!"
"Đúng, đúng, ta là người của nàng, vĩnh viễn đều là!" Đoàn Thịnh cười ôm Đồng Ca đi vào gian phòng bên cạnh.
Tay Đồng Ca câu lấy cổ Đoàn Thịnh: "Chàng ôm ta đi đâu vậy?"
"Đi tắm."
Trong hồ tắm, cánh hoa nổi đầy mặt nước, hương thơm lan tỏa bốn phía,
mặc dù không bằng suối nước nóng thiên nhiên như ở sơn trại, nhưng cũng
rất thoải mái.
Đồng Ca không kịp đợi Đoàn Thịnh đặt nàng xuống, đã nhanh chóng cởi áo ra nhảy vào nước.
Đoàn Thịnh thấy Đồng Ca vui vẻ thì rất hài lòng, hắn ung dung cởi áo
tháo thắt lưng, tư thái ưu nhã, khiến Đồng Ca nhìn chăm chăm không dời
mắt.
Đột nhiên, Đồng Ca che mũi chìm vào nước.
Đoàn Thịnh kinh hãi, vội vàng mò Đồng Ca lên: "Sao vậy? Đồng Đồng!"
Đồng Ca lúng túng đẩy hắn ra, bịt mũi, xoay người, "Không có gì! Chỉ là hơi kích động thôi!"
Đoàn Thịnh tinh mắt thấy vết máu giữa các ngón tay Đồng Ca, hắn lo lắng, xoay người nàng lại, liền nhìn thấy một dòng máu từ mũi nàng chảy
xuống.
"Đồng Đồng, ngửa đầu!" Đoàn Thịnh lấy tay bịt chặt mũi Đồng Ca, lớn tiếng quát: "Người đâu, nhanh đi gọi thái y!"
Đồng Ca đỏ mặt kéo tay hắn, nói: "Đừng gọi, ta không sao!"
"Thật không sao?" Đoàn Thịnh vẫn lo lắng hỏi.
Đồng Ca thô lỗ lau sạch máu mũi: "Chàng xem, không phải đã hết chảy rồi sao?"
Đoàn Thịnh đảo mắt, ôm hông Đồng Ca, siết nàng thật chặt vào mình: "Đồng Đồng, vừa rồi là do nhìn ta phải không?!" giọng hắn khàn khàn mập mờ.
Đồng Ca ngưỡng cổ, kéo đầu hắn xuống, vuốt ve lông mày của hắn, "Dáng vẻ vừa rồi của chàng quá câu hồn!"
Đoàn Thịnh nhẹ nhàng cọ nửa người dưới vào người Đồng Ca, "Có mất hồn bằng cái này không?"
Đồng Ca đỏ mặt, mắt lúng liếng đầy nước, khiến Đoàn Thịnh nhìn thấy mà lòng nhộn nhạo!
Đồng Ca liếc hắn một cái, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương khẽ đẩy Đoàn Thịnh một cái. Đoàn Thịnh thuận thế tựa vào bờ hồ, Đồng Ca tiến
tới, nhiệt tình quấn chặt hai chân ngang hông Đoàn Thịnh.
Tim Đoàn Thịnh đập nhanh hơn, cả người nóng rực, nhớ lại khoái cảm mất hồn do Đồng Ca mang lại.
Trong hơi nước nóng mông lung, hai người như nước sữa hòa nhau. Mỗi lần
Đoàn Thịnh tiến vào đều giống như đến chỗ sâu nhất trong người nàng.
Tiếng thở gấp liên tục không ngừng.
Tình cảm mãnh liệt kéo dài từ phòng tắm đến trên giường, suốt đêm không nghỉ...
Trên đường từ sơn trại về kinh thành, hai người đã lâu không thân thiết
với nhau, một khoảng thời gian không làm, tình cảm còn mãnh liệt hơn cả
lúc mới cưới.
Sau khi kết thúc, Đồng Ca buồn ngủ tựa vào tay Đoàn Thịnh. Đoàn Thịnh
yêu thương hôn đầu ngón tay nàng: "Đồng Đồng, tên của nàng nam tính quá, đổi "Ca" trong "Ca ca" thành "Ca" trong "Ca hát" được không?"
Đồng Ca nhắm mắt, rúc đầu vào ngực Đoàn Thịnh, dán chặt vào người hắn,
khiến người Đoàn Thịnh lại nóng lên. Nhưng khi Đoàn Thịnh thấy khuôn mặt mệt mỏi của nàng, hắn bèn hít sâu một hơi, kéo chăn đắp kín người nàng, thầm nói không thể lại muốn nữa, nàng cần nghỉ ngơi.
Ngày kế, trời chưa sáng Đoàn Thịnh đã thức dậy, hắn nhẹ nhàng đứng lên
mặc đồ, lưu luyến đặt một nụ hôn lên trán nàng rồi mới rời khỏi phòng.
Ngoài cửa, đã sớm có thuộc hạ thân tín chờ hắn.
Đoàn Thịnh nhận lấy tấu chương và đồ chuẩn bị vào triều từ tay Lý tổng
quản, nghiêm túc nói với những người làm: "Nàng là vương phi của ta, là
chủ mẫu của phụ Ngự Vương, thấy nàng như thấy bổn vương, không được phép sơ suất!"
Bọn họ biết Đồng Ca là nữ tướng cướp cho dù có đẹp như tiên thì vẫn cứ
là cướp, cứ nghĩ nàng chỉ là thị thiếp của vương gia, không ngờ lại là
vương phi."
Bọn họ rất kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính nói: "Dạ!"
Đoàn Thịnh đi vài bước, lại quay đầu: "Đừng đánh thức nàng."
Đoàn Thịnh nhìn Đoàn Lâm: "Đoàn Lâm, ngươi ở lại đây, nàng tỉnh lại, nếu có cần gì, chẳng hạn như ra ngoài đi dạo, ngươi hãy đi với nàng!"
Nữ tử này không những là vương phi, mà ngay cả thủ hạ tâm phúc nhất
vương gia cũng để lại bên cạnh nàng, đủ thấy được tầm quan trọng của
nàng với vương gia, mà thân phận của nàng ta như vậy, chỉ thành chướng
ngại cho vương gia mà thôi....
Lý tổng quản phức tạp liếc căn phòng, sau đó híp mắt, quay đầu rời đi.