Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Chương 24: Thu phục cha của hắn




Đồng Ca nói rất hùng hồn, toàn thân tỏa ra khí thế chiến đấu hừng hực, ngay cả Đoàn Thịnh cũng xém chút bị khí thế đó làm sợ hãi.

“Chàng còn huynh đệ nào khác không?” Đồng Ca hỏi.

“Còn một đệ đệ 13 tuổi.”

“13 tuổi, hơi nhỏ.” Đồng Ca chau mày.

“Đường huynh, đường đệ thì sao?”

“Cũng có mấy người.” Đoàn Thịnh không rõ ý của Đồng Ca.

“Chàng chỉ cần nói ai thích hợp làm vua!” Đồng Ca nói nhẹ nhàng như việc ăn cơm uống nước, không chút nào ý thức được đây là chuyện quốc gia đại sự, bàn luận thế này là tạo phản.

Đoàn Thịnh nghiêm túc nhìn nàng: “Đồng Đồng, nàng nói giỡn phải không?”

Đồng Ca kiên định nói: “ Ta vô cùng nghiêm túc.”

“Chàng biết rõ mà, nhân phẩm của thái tử như vậy, căn bản không thích hợp làm vua, hắn làm vua chỉ tổ gậy hại cho dân chúng! Giao đất nước cho hắn chàng yên tâm sao?”

Đây vốn là việc Đoàn Thịnh luôn lo lắng.

Đồng Ca kéo tay Đoàn Thịnh, sóng vai nhìn trời đất bao la, hào hùng nói: “Chúng ta hãy cứu vớt thiên hạ đi!”

Đoàn Thịnh kích động nói: “ Được!”

Đồng Ca nghiêng đầu cười sáng lạn: “Ta và chàng về kinh.” *******************

Đoàn Thịnh nắm chặt tay nàng: “Được!”

Thật ra Đoàn Thịnh dắt Đồng Ca tới đây nói chuyện mục đích đúng là muốn Đồng Ca về kinh với hắn, không ngờ hắn còn chưa mở lời, nàng đã nói trước.

“Về sơn trại đi! Sau đó bàn bạc làm sao để kéo thái tử xuống!” Đồng Ca kéo tay Đoàn Thịnh đi.

“Đồng Đồng!” Đoàn Thịnh gọi nàng.

“Sao?”

“Đồng Đồng, chuyện hôm nay, chỉ có hai chúng ta biết, tạm thời không thể truyền rộng.” Đoàn Thịnh nói.

“Dĩ nhiên, chàng yên tâm! Ta hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.”

Đoàn Thịnh cười: “Ta biết Đồng Đồng của ta là một nữ tử hữu dũng hữu mưu, là kỳ nữ trong thiên hạ mà!”

Đồng Đồng không chút nào khiêm tốn, cười nói: “Biết là tốt rồi!”

Lúc hai người về tới, sơn trại đã được dọn dẹp khá ổn thỏa. Sở Mộ Hành và Tôn trưởng lão đang nói chuyện phiếm, có vẻ mới gặp mà như quen đã lâu. *******************

“Đồng Muội! Đồng Muội!” Một bóng người chạy tới như gió lốc.

Đoàn Thịnh hơi đen mặt, chắn trước kẻ đang nhào về phía Đồng Ca: “Giang Tiểu Thủy, ngươi lại tới làm gì?”

“Ngươi tránh ra!” Giang Tiểu Thủy đẩy Đoàn Thịnh ra, ngó dáo dác về phía Đồng Ca: “Đồng Muội, thấy muội không có việc gì, ta an tâm rồi! Muội không biết, khi ta nghe nói sơn trại bị quan binh tấn công, lòng ta tựa như bị dầu chiên, đau quá chừng, chỉ sợ muội gặp chuyện không hay, liền ngàn dặm xa xôi không ngại cực khổ chạy đến!!”

Giang Tiểu Thủy mặc dù có hơi khoa trương, nhưng quan tâm là thật, Đồng Ca đẩy tay Đoàn Thịnh ra, “Giang Tiểu Thủy, cám ơn đã quan tâm.”

Giang Tiểu Thủy lập tức nhào tới trước mặt Đồng Ca, thâm tình kéo tay nàng, khóc lóc kể lể: “Trên đường chạy tới ta luôn nghĩ, nếu chẳng may muội ra đi, ta sẽ lập tức đi theo muội.”

Đồng Ca run rẩy rút tay về, “Giang Tiểu Thủy, bình thường ngươi hay đọc tiểu thuyết tình cảm lãng mạn lắm phải không, buồn nôn quá!”

Giang Tiêủ Thủy tha thiết nhìn Đồng Ca: “Đồng Muội, lòng ta đối với muối có trời đất chứng giám!”

Mặt Đoàn Thịnh đen như mực, đang chuẩn bị dạy dỗ tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này thì bị Đồng Ca kéo lại, nàng lau mồ hôi trên trán nói: “Giang Tiểu Thủy, có hai việc ta phải nói rõ với ngươi! Một, nếu ngươi còn kêu ta Đồng Muội, ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”

“Muội vốn là nữ nhân! Gọi Đồng Muội thì sao chứ! Thật là phần tử ham thích bạo lực!!” Giang Tiểu Thủy uất ức nói, bị Đồng Ca trừng mắt liền lập tức im miệng.

“Hai, giờ ta đã có tướng công, không có ý định đổi hay tái giá. Đành cô phụ tình ý của ngươi. Nhưng ta đã nói xem người là huynh đệ, ta vẫn giữ lời.”

Giang Tiểu Thủy u oán nhìn Đồng Ca: “Khi có một tình yêu tha thiết ở trước mặt người, người không biết quý trọng, chớ để đến khi mất đi mới hối tiếc.........”

“Lăn............” Đồng Ca không nhịn nổi nữa, đá một phát vào mông Giang Tiểu Thuỷ. *******************

Giang Tiểu Thủy điên lên, vừa uất ức vừa mất mác bĩu môi, hít hít mũi, nước mắt nhòe nhoẹt, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, “Đồng Ca, sao muội có thể vô tình như vậy?”

Đồng Ca nâng quả đấm lên, trừng mắt: “Ngươi còn tiếp tục nói mấy lời sến rện này nữa, ta còn có thể vô tình hơn đó!”

Giang Tiểu Thủy che miệng: “ Được, được, được, ta không nói, nhưng hãy cho ta ở lại sơn trại!”

“Được.” Đồng Ca nói.

“Không được!” Đoàn Thịnh không muốn giữ một kẻ luôn mơ ước vợ mình ở bên cạnh.

Đồng Ca cười với Đoàn Thịnh một cái, lặng lẽ rỉ tai: “Để hắn ở lại sơn trại, chứ không phải theo chúng ta về kinh.”

Đoàn Thịnh yêu thương véo mũi Đồng Ca: “Nàng nha!”

Đồng Ca cười vui vẻ, hai người hết sức ngọt ngào khiến Giang Tiểu Thủy tức hộc máu. Sở Mộ Hành thì thản nhiên dời mắt đi.

Sau bữa cơm chiều, Nhị Mao dẫn Sở Mộ Hành và Giang Tiểu Thủy đến phòng giành cho khách.

Giang Tiểu Thủy vừa thấy phòng , lập tức bất mãn la lên: “Tại sao là phòng đôi?” Hắn lắc đầu, “Ta muốn ở phòng riêng!”

“Giang huynh đệ, xin thông cảm, hôm nay các huynh đệ cũng trở về sơn trại, nên phòng hơi thiếu, khó mà kiếm được

Khó mà kiếm được phòng riêng!” Nhị Mao khổ sở nói.

“Cái gì mà khó, rõ ràng là xem thường ta!” Giang Tiểu Thủy hung hăng, chuẩn bị ra tay.

“Giang huynh đệ nói gì vậy! Huynh xem phòng này ánh sáng đầy đủ, cửa sổ sát đất, có thể nhìn toàn cảnh sơn trại, không tệ nha!” Nhị Mao tỉ mỉ giới thiệu đặc điểm phòng.

“Giang huynh, ta thấy phòng này thật không tệ, đừng làm khó vị huynh đệ này nữa!” Sở Mộ Hành nói, đi thẳng tới chiếc giường duy nhất trong phòng ngồi xuống.

Giang Tiểu Thủy chặc lưỡi, không nói nữa, cũng đi đến giường ngồi xuống một bên, Nhị Mao cười với Sở Mộ Hành một tiếng, sau đó rời đi.

Giang Tiểu Thủy liếc Sở Mộ Hành, “Thần Long Kiếm Sở Mộ Hành?!”

“Tự Thủy Nhất Đao Giang Tiểu Thủy?!” Sở Mộ Hành gật đầu mỉm cười.

Giang Tiểu Thủy kích động nhảy cẫng lên, kéo ống tay áo Sở Mộ Hành, “Đi đi đi, thừa dịp trời tối, chúng ta ra kia vận động một tí đi!”

Sở Mộ Hành nhìn ra ngoài cửa, quả thật trời đã tối, tối đến mức đưa tay còn không thấy được năm ngón, sau đó nhìn khuôn mặt tràn trề năng lượng của Giang Tiểu Thủy, uyển chuyển cự tuyệt: “Trời tối đen rồi, ta hơi mệt, không bằng ngày khác hẵng so!”

Giang Tiểu Thủy vặn vặn eo, nói: “Được, quyết định như vậy!” Nói xong ôm kiếm nằm xuống giường, chẳng mấy chốc đã đi tìm Chu công (chỉ việc ngủ).

Sở Mộ Hành đứng trước cửa sổ một lát, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, bay lên nóc nhà, nằm trên mái ngói, nhìn phía chân trời đen kịt.

Một lát, một bóng đen bay tới, đến gần mới thấy thì ra là Giang Tiểu Thủy, đoán chừng đi tìm Chu Công nhưng Chu Công không có nhà nên hắn về lại.

“Trời tối thế này, ngắm cảnh được sao?”

“Ngắm không phải cảnh mà là tâm tình!” Sở Mộ Hành thản nhiên nói.

Giang Tiểu Thủy tùy ý ngồi xuống, mở bình rượu ra, ngửa đầu uống một hớp.

“Giờ này còn tới đây uống rượu?”

Giang Tiểu Thủy phiền muộn, “Uống không phải rượu mà là tịch mịch!” Nói xong lại ngửa đầu ực ực.

“Hay cho câu tịch mịch!” Sở Mộ Hành cười thâm thúy, hắn nhận lấy bình rượu Giang Tiểu Thủy đưa tới, ực một hớp. “Từ xưa kẻ thánh hiền đều tịch mịch, chỉ có người uống rượu mới được lưu danh!”

“Ha ha, thánh hiền, cảnh giới cao, cảnh giới cao!” Giang Tiểu Thủy nhận lấy bình rượu uống vài hớp.

“Giang huynh sao lại thương cảm như vậy?”

Giang Tiểu Thủy thở dài: “Khốn khổ vì tình!”

“Cần gì vì một thân cây mà buông tha cả rừng rậm.” Sở Mộ Hành nói.

“Không có được cái cây đó, lại bị lạc đường trong rừng rậm. Ta cũng không muốn vậy! Nhưng không có cách!”

Sở Mộ Hành sặc nước miếng: “Vậy huynh hãy nén bi thương mà bước tiếp.”

Giang Tiểu Thủy vẫn đau khổ uống từng ngụm rượu lớn

Trong phòng Tôn trưởng lão.

Tôn trưởng lão nghiêm túc: “Đại vương, ngài thật muốn vào kinh?”

“Ừ, nghe nói kinh thành rất xa hoa, nhộn nhịp, ta muốn đi xem thử.” Nàng chưa nói mục đích bí mật của chuyến đi.

“Đại vương, thật ra kinh thành không có gì hay hết, nhiều người, nhốn nháo, ai cũng dối trá, nhìn lương thiện nhưng sau lưng bất thình lình đâm người một dao không chừng, rất khó phòng! Không bằng ở đây, tiêu dao tự tại, hơn nữa người nơi đây thuần phác lương thiện, không cần đề phòng!”

Đồng Ca hưng phấn nói: “Có thật không? Kích thích vậy sao, ta rất thích trò đó. Ngài xem, mắt là hỏa nhãn kim tinh (giống mắt Tôn Ngộ Không có thể nhìn được mặt thật của yêu quái), giờ có đất dụng võ rồi!”

Tôn trưởng lão biết chỉ cần Đồng Ca đã quyết, mười con trâu cũng kéo không lại: “Nha đầu, con thật quyết định rồi sao? Có lẽ lần này đi sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở, rất nhiều uất ức!”

Tôn trưởng lão không hi vọng Đồng Ca bị thất bại trong tình cảm, chính lão thúc đẩy cuộc hôn nhân này, mà thân phận hai người như vậy nhất định sẽ trải qua đau khổ nặng nề, nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong đời lão thấy hối hận.

Đồng Ca cau mày, phách lối nói: “Ai dám cho ta ăn khổ, cho ta chịu uất ức, ta đánh cho hắn răng rơi đầy đất!” Nàng vừa nói vừa vung quả đấm lên trợ uy, trước giờ nàng đều quen dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Tôn trưởng lão cười, lão quên mất Đồng Ca không phải kiểu mặc kệ cho người khi dễ, “Nha đầu, có chuyện đừng quá cố chấp, nếu ở kinh thành chơi thấy khó chịu, vậy hãy về đây!”

Đồng Ca nhìn chằm chằm Tôn trưởng lão, tối nay Tôn trưởng lão là lạ sao ấy, quá nghiêm chỉnh, vả lại tiếng “nha đầu” này làm nàng vừa ấm áp vừa cảm thấy không nỡ: “Tôn trưởng lão có chuyện liền nói rõ, đừng quanh co lòng vòng!”

Tôn trưởng lão trừng mắt, bộ râu trắng khẽ run, bẹt bẹt miệng, không khách khí nói: “Nam nhân như quần áo, cũ không đi, mới không đến! Ngài hiểu không?”

Đồng Ca đổ mồ hôi như mưa, trực tiếp im lặng.

“Ngài nghỉ sớm đi, ta về.” Đồng Ca ảo não rút lui.

“Sinh con thì ôm về cho ta, kế thừa hương khói Đồng Gia!” Tôn trưởng lão dặn với theo.

Đồng Ca giơ giơ tay trái, không quay đầu lại, đi mất.

“Đợi chút!” Tôn trưởng lão không yên lòng gọi.

Đồng Ca hơi không kiên nhẫn quay đầu lại: “Còn chuyện gì nữa ạ?”

“Hãy thu phục cha của vương phu trước!”