“A a, làm sao có thể!” Tôn trưởng lão gần như phát điên, lão đang sốt ruột ôm cháu nha!
“Nếu tướng công là người bất lực, vậy việc này hoàn toàn có thể.” Giang Tiểu Thủy hợp thời xuất hiện trước mặt hai người.
Giang Tiểu Thủy vốn làm bộ trí thức anh tuấn bước thong thả vào, ai ngờ
chỉ trong một giây kế tiếp đã bị người nắm cổ áo gào thét.
“Đồ quạ đen này, ngươi nói gì đó?!” Tôn trưởng lão trợn to hai mắt trừng hắn, bộ dáng hung ác hận sao không thể một phát nuốt sống hắn.
Giang Tiểu Thủy ngượng ngùng cười cười, dùng một đầu ngón tay đẩy đẩy
tay Tôn trưởng lão ra “Tôn trưởng lão, người bất lực không phải là ta,
ngài phát hỏa sai đối tượng rồi.”
Tôn trưởng lão buông hắn ra, giương nanh múa vuốt xông ra ngoài, nhưng
mấy giây sau lại bay lộn trở lại, nắm cổ áo Giang Tiểu Thủy, hung tợn
nói: “Nói! Sao ngươi biết được hắn ‘bất lực’? Nếu ngươi không nói được
nguyên nhân, ta sẽ trực tiếp cho ngươi ‘bất lực’!” Tôn trưởng lão đang
sốt ruột ôm cháu đã bị chuyện này bức phát điên.
“Đúng nha! Đoàn tướng công vừa nhìn đã biết là một người dũng mãnh, sao có thể bất lực?” bà mai Trương nói xen vào.
Giang Tiểu Thủy đảo mắt nói, “Tôn trưởng lão, bình tĩnh ! Bình tĩnh!”
nhưng Tôn trưởng lão vẫn trừng trừng hai mắt, một bộ giận điên.
“Tôn trưởng lão...... Làm theo ta....... Hít sâu...... Đúng....... Cứ
như vậy.......” Tôn trưởng lão từ từ buông hắn ra, Giang Tiểu Thủy tiếp
tục nói: “Muốn biết rõ ràng, ta sẽ từ từ phân tích cho ngài........”
Hắn ở trước mặt Tôn trưởng lão cường hãn cũng chỉ là con gà con, lúc nào cũng có thể bị ăn tươi nuốt sống. Ai bảo võ công hắn không bằng người
ta, đây chính là quy luật cơ bản nhất của giang hồ: lấy mạnh hiếp yếu!
Rốt cuộc Giang Tiểu Thủy được tự do, hắn vặn vẹo cần cổ cứng ngắc, vỗ vỗ bả vai, sau đó tìm cái ghế ngồi xuống, tiện tay rót cho mình ly nước
trà, đúng lúc hắn đang định uống thì phát hiện mắt Tôn trưởng lão đang
bốc lửa nhìn hắn.
“Ha ha! Tôn trưởng lão, ngài có khát không? Ly này mời ngài uống trước!”
Cái ly không thể tránh khỏi kiếp nạn bị ném xuống đất, vỡ tan tành,
tiếng vang kia cho thấy hiện tại Tôn trưởng lão đang vô cùng tức giận,
chọc giận lão, hậu quả rất rất nghiêm trọng.
“Lề mề cái gì? Nói mau!”
Giang Tiểu Thủy vội rụt bả vài, đằng hắng vài tiếng rồi nói: “Việc này phải nói bắt đầu từ Hợp hoan tán.”
“Ngươi biết Hợp hoan tán?” cái cổ đáng thương của Giang Tiểu Thủy lần
nữa rơi vào tay Tôn trưởng lão, vẻ mặt Tôn trưởng lão biến đổi khó
lường, vô số suy đoán nhanh chóng xuất hiện trong đầu lão, trong đó suy
đoán hàng đầu là việc đêm đó đã bị Giang Tiểu Thủy phát hiện, sau đó hắn đổi thuốc.........
“Tôn trưởng lão, đừng kích động, từ từ nghe ta nói.” Giang Tiểu Thủy cẩn thận đẩy tay Tôn trưởng lão ra. Tôn trưởng lão đen mặt ngồi đối diện
Giang Tiểu Thủy.
Giang Tiểu Thủy từ lúc theo Tôn trưởng lão đến đây đã nghĩ xong lý do,
lúc này bèn mở miệng: “Chuyện là vầy, ta vừa đi ngang qua, vô tình nghe
được hai người nói chuyện ~”
Giang Tiểu Thủy quan sát vẻ mặt Tôn trưởng lão, thấy sắc mặt lão hơi hòa hoãn, bèn nói tiếp: “Nghe hai người nhắc đến Hợp hoan tán, và việc Đồng Ca không động phòng, ta mới ra được kết luận Đoàn Thịnh bị ‘bất lực’.”
“Cái gì? Thì ra là ngươi đoán?!” Tôn trưởng lão muốn nổi giận.
“Đây không phải đoán mò mà là phỏng đoán đã qua phân tích đàng hoàng, hoàn toàn phù hợp lý luận.”
“Nói mau, ngươi phân tích thế nào?” Tôn trưởng lão và bà mai Trương đều sốt ruột.
Giang Tiểu Thủy rót cho mình một ly trà, uống một hớp, từ tốn nói: “Đầu
tiên nói từ Hợp hoan tán, Hợp hoan tán là thứ thuốc ngay cả nam nữ trinh liệt uống vào cũng sẽ không nhịn nổi, ngay cả ông lão 70 uống vào cũng
thành trai 18 đúng không, vậy tân tướng công đang ở tuổi thanh niên phơi phới làm sao uống vào lại không có chuyện gì được?”
“Đúng nha! Đáng lẽ phải là củi khô bốc lửa, chứ không thể cả đêm khôngcó động tĩnh gì!” Hai người nghe cảm thấy có lý, gật gật đầu.
“Chuyện này chứng minh nguyên nhân chỉ có thể là, thân thể tân tướng công có vấn đề.” Giang Tiểu Thủy trầm giọng nói.
“Không thể nào!” Hai người nghe trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin.
“Như phân tích vừa rồi” Giang Tiểu Thủy làm bộ thâm trầm lắc đầu một cái, cố ra vẻ trầm trọng nói: “Chỉ có thể là bị ‘bất lực’!”
Tôn trưởng lão và bà mai Trương vừa nghe xong, trực tiếp co quắp ngã lăn trên đất, một lúc sau mới suy yếu bò dậy, đặc biệt là Tôn trưởng lão,
mặt đen như đít nồi, lão sải bước nặng nề đi ra ngoài.
“Xin nén bi thương! Tôn trưởng lão, đừng xúc động!” lời của Giang Tiểu thủy không nghi ngờ là càng đổ thêm dầu vào lửa.
Đồng Ca theo như lời Tôn trưởng lão ‘ở nhà làm bạn với tướng công’, nhưng ‘làm bạn’ như thế nào thì nàng hoàn toàn không biết.
Theo ý Tôn trưởng lão là hai người cứ ở miết trong phòng ba ngày ba đêm
không ra cửa là tốt nhất, nhưng Đồng Ca trời sinh hiếu động, tinh lực dư thừa làm sao chịu nổi, vì vậy lấy cớ dẫn Đoàn Thịnh đi thăm quan sơn
trại mà trốn ra ngoài.
Xung quanh sơn trại phong cảnh rất xinh đẹp, núi non xanh biếc, sương mù lượn lờ quanh khe núi, dòng suối quanh co, hoa dại xinh đẹp, cỏ nhỏ
xinh xinh.......quả là một bức Sơn Thủy Đồ thanh u.
Đúng lúc này, nơi núi rừng yên tĩnh xuất hiện hai con ngựa, một đen một
trắng, chúng chậm rãi tản bộ, hai con ngựa đi rất gần, thỉnh thoảng sẽ
kề cận nhau, dường như rất thân mật.
Chúng từ từ đi đến bờ suối, cúi đầu uống nước.
“Ngựa tốt! Da lông sáng mượt, thân thể cao lớn, rắn chắc, chân dài có
lực, tinh thần hăng hái, không ngờ ở đây lại có cực phẩm như vậy.” Đoàn
Thỉnh thưởng thức nói.
“Ngựa này được đặt tên là truy phong, ngày có thể đi ngàn dặm. Đã sớm
nghe đồn trong núi Tấn Vân có loại ngựa này, nhưng cực ít người thấy
được, hôm nay chúng ta thật may mắn!” Đồng Ca hưng phấn nói.
Nàng vừa nói xong, đã người đã lướt đi, mục tiêu: ngựa, cực phẩm như vậy, chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua.
Phàm là người giang hồ, ba đồ vật có sức hút nhất với họ là: bí kíp võ công, bảo kiếm, và ngựa.
Đoàn Thịnh thấy loại ngựa này thì rất thích thú, nhưng hiện tại võ công
của hắn bị phong bế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đồng Ca sử dụng khinh công
cao siêu đi đến chỗ con ngựa, mà hắn thì chỉ có thể chạy từng bước đuổi
theo.
Trên bầu trời vang lên một tiếng ưng kêu, Đoàn Thịnh ngẩng đầu, một con
Thương Ưng đen đang bay quanh trên đầu hắn, đây là con ưng của Sở Mộ.
Đoàn Thịnh giơ cánh tay lên, Thương Ưng đậu xuống tay hắn, trên chân ưng có một tờ giấy, Đoàn Thịnh gỡ xuống đọc, trên đó viết: Đông Cung có
biến, đã hội hợp với Đoàn Lâm, biết ngài bị nữ phỉ ép hôn, sẽ nhanh
chóng đến cứu viện.
Đoàn Thịnh nhặt lên một cục bùn đen, viết lên phía sau tờ giấy: Ta rất
khỏe, không cần lo cho ta, chú ý động tĩnh ở Đông Cung, các ngươi cẩn
thận.
Đoàn Thịnh viết xong, cột tờ giấy vào chân chim ưng, thả nó lên, Thương Ưng lượn quanh đỉnh đầu Đoàn Thịnh hai vòng rồi bay đi.
Đoàn Thịnh khẽ thở dài, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn đã xảy ra. Nếu Sở Mộ đã biết hắn đang ở nơi này, thì thái tử ca ca lòng dạ độc ác kia của
hắn sớm muộn cũng sẽ biết, hắn không muốn liên lụy Đồng Ca.....
Mà lúc này, Đồng Ca đang chiến đấu hăng hái với con ngựa, quyết tâm chinh phục bằng được con ngựa kia.
Đồng Ca ngồi chắc trên lưng ngựa, mặc nó phát điên lồng lộn, vọt lên hay hất ngã, nàng vẫn nắm chặt bờm ngựa, chân kẹp chặt bụng nó.
Ngựa trắng chạy vòng quanh theo ngựa đen. Còn ngựa đen thì đang hung
hăng gây sức ép, một lát giơ vó trước, một lát lại quay vòng vòng, một
lát nhảy chân sau, tóm lại cực kỳ không an phận, khiến Đoàn Thịnh nhìn
thấy mà kinh hãi, thầm đổ mồ hôi hột.
Hiện tại nội lực của hắn bị phong bế, nên không giúp được gì, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Tính tình con ngựa đen vô cùng hung hăng, giằng co gần hai canh giờ, nó
mời từ từ dịu lại, Đồng Ca vui vẻ cởi ngựa, chiến thắng trở về.
Đồng Ca đi tơí trước mặt Đoàn Thịnh, tung người nhảy xuống.
Đoàn Thịnh cười nói: “Đồng Đồng, rất giỏi!”
Đồng Ca vô cùng đắc ý, đưa tay tới trước miệng con ngưạ đen, nó thè lưỡi liếm liếm tay nàng, dáng vẻ hiền lành thần phục,khác hắn với bộ dáng
bướng bỉnh hung hăng lúc nãy.
Mà cách đó không xa, con ngựa trắng đang dùng ánh mắt mang địch ý nhìn
hai người họ, hay nói chính xác hơn là căm tức nhìn Đồng Ca, sau đó phát ra một tiếng hí vang, cực kỳ bi thương u oán.
Con ngựa đen bèn đá đá vó, phát ra tiếng hí bất đắc dĩ, khiến Đồng Ca và Đoàn Thịnh nghe được cũng thấy bi thương theo, lúc này mới phát hiện,
thì ra hai con ngựa này là một đôi, con đen là đực, con trắng là cái.
“Đồng Đồng, nàng chia rẽ uyên ương rồi.” Đoàn Thịnh nói.
Đồng Ca lau mồ hôi, không nỡ: “Người ta nói, phá huỷ 10 cây cầu cũng
không ác bằng phá hủy 1 đôi uyên ương, ta tạo nghiệt lớn rồi!” Đồng Ca
lắc đầu than thở.
“Hay là, ta bắt luôn con cái, cho chúng nó ở cùng nhau hen!” Đồng Ca bỗng đột phát lương thiện.
Nàng vừa nói xong, con ngựa đen đã hung hăng đá đá chân, nhìn chằm chằm
Đồng Ca, ra vẻ muốn liều mạng với nàng. Người ta một đôi tự do tự tại,
ngươi bắt một con coi như xong, còn muốn giam giữ cả đôi?!
Đoàn Thịnh ho khan một tiếng, nhìn con ngựa trắng đang nước mắt ròng ròng.
Đồng Ca liếc nhìn con ngựa trắng, lại nhìn Đoàn Thịnh, nói: “Ta bắt con ngựa trắng kia cho ngươi.”
Nàng còn chưa kịp đi, đã bị con ngựa đen cản đường, nó hét dài một
tiếng, dáng vẻ gấp gáp điên cuồng, con ngựa trắng kia nghe thấy bèn lui
ra.
Đồng Ca nghiêng đầu, nói với con ngựa đen: “Được rồi! Nể mặt ngươi, không bắt nó, nhưng có một điều kiện.”
Mắt con ngựa đen lóe lóe, hình như có thể nghe hiểu lời Đồng Ca.
“Từ hôm nay trở đi, ta là chủ của ngươi, về sau ngươi tên.........” Đồng Ca nghiêng đầu nhìn núi non trùng điệp, sau đó tiếp tục nói: “Về sau
ngươi tên Thanh Sơn.”
Con ngựa đen hí một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
“Đi thôi! Chúng ta về.” Đồng Ca xoay người lên ngựa, sau đó nhìn xuống Đoàn Thịnh, duỗi tay về phía hắn.
Đoàn Thịnh nở nụ cười, cầm tay nàng. Đồng Ca vừa dùng lực, Đoàn Thịnh đã nhẹ nhàng bay lên lưng ngựa.
Đồng Ca thúc vào bụng ngựa, con ngựa đen hí vang một tiếng, luyến tiếc nhìn ngựa trắng đằng xa, bước đi.
Sau lưng, ngựa trắng hí vang từng tiếng bi thiết, trong mắt đầy lệ, nhắm mắt theo đuôi ngựa đen. Ngựa đen đi một bước lại quay đầu một cái.
Bộ dáng lưu luyến không rời, giống như tình nhân yêu nhau say đắm lại bị kẻ ác độc chia cắt, khiến hai người ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy cũng
phải xúc động.
Đồng Ca lau nước mắt nói: “Con mẹ nó thật cảm động!”
“Thanh Sơn, nếu ngươi thật sự không bỏ được nó, vậy cho nó theo ngươi không tốt sao?”
Thanh Sơn lắc đầu một cái, nhẫn tâm bước tiếp về phía trước, nó sao nỡ để người yêu phải mất đi tự do như nó.
Sau lưng, ngựa trắng không ngừng hí vang, Thanh Sơn lòng dạ sắt đá quyết không quay đầu, ngược lại Đồng Ca và Đoàn Thịnh không ngừng nghiêng đầu nhìn con ngựa trắng.
Con ngựa trắng rốt cuộc nhịn không được, chạy tới chỗ hai người, đứng cách đó không xa.
Đồng Ca và Đoàn Thịnh xuống ngựa, Thanh Sơn liền chạy tới bên cạnh ngựa trắng, hai con ngựa kề đầu vào nhau.
Hai người nhìn hai con ngựa, một hồi, Thanh Sơn chạy trở lại, ngựa trắng mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nó, vốn định đi tới, nhưng bị Thanh Sơn quát
lui.
“Thanh Sơn, đừng tuyệt tình như vậy! Cho nó theo ngươi đi! Ngươi xem người ta không thể xa ngươi kìa!” Đồng Ca nói.
Thanh Sơn đá đá vó, tỏ vẻ không vui.
“Ngươi xem, người ta si tình ngươi thế kia! Được rồi, ta làm chủ, để nó
theo ngươi đi!”nói xong nàng bèn chạy tới chỗ ngựa trắng.
Ngựa trắng căm hận nhìn Đồng Ca, chân trước đá lên, không để Đồng Ca đến gần. Thì ra tính tình còn ngựa cái còn hung hăng hơn ngựa đực nhiều.
“Đồng Đồng! Trở về!” Đoàn Thịnh hét lớn.
Đồng Ca lui trở lại, Đoàn Thịnh nói: “Để ta.”
“Ngươi....... Võ công của ngươi không phải đang bị phong bế sao?”
“Ngựa, không nhất định phải dùng sức mạnh mới có thể thuần phục.” Đoàn
Thịnh tự tin nhìn Đồng ca nói, sau đó đi tới chỗ con ngựa trắng.
Đoàn Thịnh nở nụ cười dịu dàng và vô hại với con ngựa trắng, khiến nó
lập tức bình tĩnh lại, hắn từ từ tới gần nó, dịu dàng vuốt ve đầu nó,
sau đó đến gần, rủ rỉ bên tai nó.
Con ngựa trắng thân thiện liếm tay Đoàn Thịnh, hiền lafnh cúi thân
xuống, cho Đoàn Thịnh trèo lên, sau đó nó đứng lên, chạy tới gần Thanh
Sơn. Thanh Sơn không tiếp tục phản đối nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nó, hốc
mắt ướt át.
Đồng Ca nhìn chằm chằm một người một ngựa, chậc chậc khen ngơi: “Quả
nhiên là khác phái hấp dẫn nhau!” sức quyến rũ của tướng công của nàng
quả là vô biên, ngay cả ngựa cũng có thể chinh phục.
Đoàn Thịnh xuống ngựa, hai con ngựa chạy đến bên nhau, đầu kề đầu, hết sức thân mật, sau đó song song chạy tới chỗ hai người.
Một người cưỡi một ngựa, song song chạy về nhà.
Đồng Ca cưỡi ngựa đen, Đoàn Thịnh cưỡi ngựa trắng. Ngựa trắng hình như có địch ý với Đồng Ca, mãi vẫn không cho nàng đến gần.
Trong lúc đó, Tôn trưởng lão đang đứng đợi ở cửa, mỏi mắt chờ mong, bên cạnh là Giang Tiểu Thủy và bà mai Trương.
“Đồng đại, Đoàn tướng công, rốt cuộc hai người đã về.” bà mai vẫy khăn tay lụa nghênh đón.
“Đoàn Thịnh, ngươi qua đây, ta có việc muốn hỏi ngươi.” Tôn trưởng lão buồn rầu nói.