“Ta mặc kệ hắn mặc cái gì, dù sao ta không muốn mặc bộ này.” Nàng vừa nói vừa giật cây trâm trên đầu xuống.
Đồng Ca thế này quả là làm khó bà mai Trương. Bà mai Trương vẻ mặt đau
khổ, cố gắng khuyên nhủ Đồng Ca, nhưng tim nàng giống như làm bằng sắt,
sống chết không chịu mặc áo cưới cô dâu, còn tháo kiểu tóc vừa mới làm
ra, quăng đồ trang sức và trâm cài đầy đất.
“Nhanh đi! Còn ngơ ra làm gì?” là đại vương tự nhiên nàng có một cỗ khí phách hơn người.
Bà mai Trương hơi run một chút, nhưng vẫn chần chừ không đi: “Đồng đại, việc này không tốt lắm đâu!”
Đồng Ca đảo mắt một cái, hình như đã nghĩ ra cái gì, hé miệng cười cười, mây đen trên mặt lập tức tan đi, thật giống như xuân về hoa nở, khiến
bà mai Trương cũng phải mất hồn.
“Đưa áo cưới cho Đoàn Thịnh, lấy lễ phục tân lang lại đây cho ta.”
“Đồng đại, không được đâu!!” ba mai Trương gần như muốn khóc.
“Nhanh đi!” Đồng Ca hạ giọng quát. Bà mai Trương bèn cầm mũ phượng chạy như trối chết ra ngoài.
Đồng Ca vui vẻ cười gian, cứ nghĩ đến bộ dáng tức cười khi đường đường
một nam nhân lại mặc áo cưới của Đoàn Thịnh là nàng lại không nén được
cười. Đang lúc nàng vui vẻ ngất trời, thì Tôn trưởng lão đạp cửa xông
vào, theo sau là bà mai Trương.
“Làm gì?! Hồ nháo!” Tôn trưởng lão nghiêm mặt, ném mũ phượng qua cho Đồng Ca.
Đồng Ca tiếp được, sau đó làm lơ, tiến tới trước mặt Tôn trưởng lão làm
nũng nói: “Tôn trưởng lão, con không thích mặc đồ nữ, từ nhỏ đến lớn con cũng chưa mặc qua bao giờ, mặc đồ nữ con sẽ bị té ngã.”
Đồng Ca vén tay áo và ống quần lên, khoe ra mấy vết bầm trên làn da
trắng noãn của nàng. “Ngài xem, mấy vết bầm này là do hôm nay té đó.”
Tôn trưởng lão liếc mắt một cái xong, vội vàng dời mắt, “Mau kéo đồ
xuống.......” phía sau lão định nói bốn chữ ‘còn thể thống gì’, nhưng
cuối cùng vẫn không nói ra lời, từ nhỏ đến lớn, hình như lão không có
dạy nàng hai chữ ‘thể thống’ là thế nào, hiện tại nói ‘thể thống’ có lẽ
đã muộn, lão có chút xấu hổ.
Tôn trưởng lão mất tự nhiên ho một tiếng, sau đó bạo phát rống: “Vương Sơn.....”
Trong vòng 1 giây đồng hồ, Vương Sơn đã xuất hiện trước mặt Tôn trưởng
lão, “Tôn trưởng lão, có gì phân phó!” Vương Sơn tuy nói với Tôn trưởng
lão, nhìn ánh mắt lại nhìn Đồng Ca, hiện tại tuy nàng chỉ mặt áo đơn,
tóc tai rối bù, nhưng vẫn khó giấu được vẻ đẹp sắc nước hương trời.
Tôn trưởng lão đá một phát, tống hắn ra ngoài: “Đi lấy một bộ lễ phục
của tân lang đến đây”, nói xong, lão cũng bước ra khỏi phòng.
Ở chỗ Tôn trưởng lão, lễ phục chú rễ nhiều đến mức có thể mở tiệm bán
được luôn, lão đã sớm tính toán tốt, áo cưới cô dâu chỉ may một bộ,
nhưng lễ phục của chú rể thì lại may rất nhiều dựa theo dáng người của
các ‘mỹ nam’, đến lúc đó mặc kệ Đồng Ca lựa chọn người nào, đều có thể
lập tức đám cưới mà không lo.
Vương Sơn chạy so với chạy trối chết còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã
chọn được một bộ lễ phục có kích cỡ hợp với Đồng Ca đem về, bà mai
Trương vội nhận lấy, sau đó ngăn Vương Sơn ngoài cửa.
Đồng Ca tự cột tóc thành đuôi ngựa.
“Đồng đại, ta giúp ngài thay quần áo!” bà mai Trương nói.
“Không cần, để tự ta.” Đồng Ca nhận lấy đồ, chớp mắt đã mặc xong, một
nam tử tuấn mỹ phi thường xuất hiện sém chút khiến bà mai Trương mê đến
váng đầu.
“Đồng đại, tóc của ngài không ổn, để ta sửa lại cho.”
“Không cần, cứ vậy là được rồi!” Đồng Ca nhìn tới nhìn lui trong gương, phi thường hài lòng với tạo hình này của mình.
Bà mai Trương há hốc mồm, mấy chục năm làm bà mai, lần đâu tiên mới thấy một cô dâu mặc lễ phục của chú rễ, thế này chẳng phải biến thành hai
nam nhân thành thân sao? Bà vẫn biết, Đồng Ca vốn không bị thế tục gò
bó, nhưng không ngờ lại ‘đặc biệt’ đến mức này.
Bà mai Trương nuốt một ngụm nước bọt, nở nụ cười trở lại, “Mặc thế
này......... Cũng được! Tiếp theo, để ta nói cho ngài mấy việc phải chú ý lúc thành thân.”
Đồng Ca ngồi xuống ghế, tùy ý bắt chéo hai chân, vừa lòng uống trà,
thỉnh thoảng còn bốc vài miếng trái cây ném vào miệng. Bà mai Trương
đứng bên cạnh, huơ tay múa chân nói những việc cần chú ý từ lúc bái
đường đến lúc động phòng........
Nói đến đây, bà ngừng một chút, hình như có chút ngại ngùng, “Quan trọng nhất của động phòng chính là hưởng cá nước thân mật nha! Chính là hai
người hợp làm một, còn làm sao để hợp.......”
“Dừng!” Đồng Ca đỏ bừng mặt.
Bà mai Trương vui vẻ cười, thấy vẻ mặt đỏ bừng của Đồng Ca, bèn lấy
quyển sách Tôn trưởng lão đưa lúc trước ra: “Chuyện làm sao để ‘hợp’,
trong sách này viết rất rõ!!” bà cười cực kỳ thâm ý, vừa nói vừa mở sách ra.
Đồng Ca đẩy tay, khép quyển sách lại, nhỏ giọng nói: “Không cần nhìn, ta biết phải làm thế nào.”
“Hì hì! Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi!” bà mai Trương cười híp mắt,
kéo tay Đồng Ca, bỏ quyển sách vào tay nàng, nháy nháy mắt nói: “Sách
này ngài cầm đi, để dành về sau tham khảo.”
“Giờ lành đã đến!” Ngoài cửa có người hô báo.
“Tới ngay!” bà mai Trương dìu Đồng Ca, phủ khăn đỏ lên đầu nàng. Đồng Ca đen mặt gạt ra, ném sang một bên. “Cái này cũng không cần.”
Bà mai Trương có quắp mặt, thức thời không khuyên nhiều, vì biết dù có
khuyên cũng không được, tập tục đã bị phá vỡ, vậy thì phá tới cùng luôn
đi!
Đồng Ca sắp bước ra cửa, lại lộn trở về, lấy râu dán lên mặt, nàng vẫn nhớ rõ lời Tôn trưởng lão nói.
Khi Đoàn Thịnh nhìn thấy tân nương của mình, cũng phải cảm thán một
phen, đây là trang phục tân nương sao? Quả thật so với tân lang hắn đây
còn phóng khoáng anh tuấn hơn. Hai người đứng một chỗ, thật không phân
nổi ai là tân lang.
Mọi người thấy Đồng Ca mặc thế này xuất hiện thì không ngừng hộc máu,
tân nương xinh đẹp động lòng người bọn họ chờ đợi đã lâu cư nhiên lại là bộ dáng này!
Mặc đồ tân lang cũng thôi đi! Ai ngờ bộ râu cá trê kia vẫn còn. Quan
trọng nhất là, bọn họ nghe từ miệng người đã thấy qua diện mạo thật của
Đồng Ca, rằng nàng đẹp đến thế nào, giờ đến tại lễ thành thân cũng không thấy được diện mạo thật của nàng, vậy đời này chỉ sợ không còn cơ hội
nào thấy nữa, tiếc nuối một đời a!
Các ‘mỹ nam’ lúc trước nhìn chằm chằm Đồng Ca bóp cổ tay ca thán!! Vẻ
mặt vui mừng không có mấy, đâu đâu cũng chỉ thấy ánh mắt u oán. Bọn họ
đã không ngại hy sinh làm nền rồi, chẳng lẽ nhìn một chút diện mạo thật
của nàng cũng không được?! Tâm nguyện nhỏ nhoi thế này cũng không cho họ đạt thành!
Hôm nay hôn lễ không giống hôn lễ mà càng giống hài kịch hơn. Tình hình
này không đúng với mong đợi của mọi người, vì vậy để làm không khí vui
mừng hơn, và vì mọi người oán than, tiết mục vén khăn voan đổi thành tân lang vạch râu của tân nương!
Đoàn Thịnh và Đồng Ca vừa bái trời đất xong, mọi người đã sớ nín thở chờ đợi được nhìn gương mặt thật của Đồng Ca. Có lẽ do không khí sôi trào
của buổi lễ, hoặc có lẽ do cảm thấy mới mẻ và ngạc nhiên mà người lớn
lên trong lễ giáo như Đoàn Thịnh cũng bị cuốn theo, vui vẻ tiến hành
buổi lễ, tâm tình rất kích động, đặc biệt là lúc giúp Đồng Ca gỡ bộ râu
ra.
Khi mọi người thấy gương mặt thật của Đồng Ca, bỗng cảm thấy trước mắt như tỏa sáng, sau đó không dời mắt được.
Đoàn Thịnh khí chất cao quý, bình tĩnh thong dong, bên cạnh là Đồng Ca
cũng không chút thua kém, hai loại khí chất dung hòa, càng bổ sung cho
nhau.
“Tuyệt phối! Quả nhiên là một đôi do trời đất tạo ra.” mọi người thổn thức khen ngợi.
Tôn trưởng lão ngồi ở ghế trên, nghĩ nam nhân này là lão cướp, hôn sự
này là do lão tác hợp, càng nghĩ càng muốn khóc, rốt cuộc lão không phải xấu hổ với liệt tổ liệt tông Đồng gia rồi, hiện tại chỉ chờ Đồng Ca
sinh con đẻ cái để kế thừa hương khói của Đồng gia nữa thôi.
Nghĩ đến hương khói, mắt Tôn trưởng lão chợt lóe, vội ngoắc ngoắc Vương Sơn đến.
“Việc ta bảo ngươi chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?”
“Cái này....... Còn chưa xong, thuộc hạ sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Giang Tiểu Thủy vẫn luôn chú ý Tôn trưởng lão, thấy được màn này, hắn bèn lẻn theo Vương Sơn ra ngoài.
Vương Sơn lặng lẽ chui vào hỉ phòng, đóng cửa lại, cười rất đáng khinh,
sau đó đổ một bọc phấn gì đó vào trong rượu, xong lại lặng lẽ ra đi ra
ngoài.
Giang Tiểu Thủy thấy hết tất cả, chờ Vương Sơn đi rồi, đi đến cầm bình rượu lên ngửi thử, liền nhíu mày: “Hợp hoan tán.”
Hắn đảo mắt, nở nụ cười xấu xa, đổ hết rượu trong bình ra, thay rượu
khác vào, sau đó cho thêm một ít bột phấn vào, xong tất cả cũng lặng lẽ
đi ra ngoài.