“Cái gì vậy?!” Đồng Ca khó hiểu mở ra, vừa thấy liền trợn tròn mắt, thì ra là tranh yêu tinh đánh nhau.........
Quyển sách trên tay như là củ khoai lang nóng bỏng tay, bị Đồng Ca ném
đi. Quyển sách bay thành một đường cung đẹp đẽ, sau đó rơi xuống đất, bị lật mở ra.
Một trận gió thổi qua, trang sách tự động lật, hình ảnh nam nữ trần
truồng xuất hiện trước mắt Đồng Ca, khiến nàng sợ đến rùng mình một cái, xoa xoa da gà nổi trên cánh tay.
Đồng Ca chán ghét nghiêng đâu lui về phía sau, bỗng đụng phải một người.
“Gặp quỷ à! Sao nhìn mất hồn vậy?!”
Chẳng biết lúc nào, Tôn trưởng lão đã xuất hiện sau lưng Đồng Ca, bên
cạnh lão còn có một phụ nhân trung niên, người này Đồng Ca biết, là bà
mai nổi danh trong huyện.
Mặt Đồng Ca đỏ ửng, liếc Tôn trưởng lão một cái, ông lão này già mà không nghiêm chỉnh, cư nhiên đưa nàng xem loại sách này.
Tôn trưởng lão đi vòng sau lưng Đồng Ca nhặt quyển sách kia lên, vô cùng quý trọng vỗ vỗ bụi đất trên sách, sau đó đưa sách cho bà mai Trương,
“Bà cầm đi, một lát giảng cho nó.”
Bà mai Trương ve vẩy cái khăn đỏ trong tay: “Tôn trưởng lão yên tâm đi!
Chuyện nam nữ này cứ để ta lo, bảo đảm Đồng đại nhà chúng ta sẽ được mở
mang tầm mắt, ha ha! Nói không chừng còn một lần sẽ được một nhi tử
luôn!” nói xong, bài mai Trương dùng khăn đỏ che miệng cười khanh khách
không ngừng.
Đồng Ca nghe vậy, toàn thân nổi da gà, nàng nhón chân lên định chuồn êm.
“Đứng lại! Đại vương, ngài định đi đâu?” Tôn trưởng lão tinh mắt phát hiện.
Đồng Ca đảo mắt, che bụng rên, “Ôi ôi! Bụng ta đau quá, ta phải đi nhà xí.”
Tôn trưởng lão nháy mắt ra hiệu cho bà mai Trương. Bà mai Trương vội nói: “Ta cũng muốn đi nhà xí, ta đi với ngài.”
Đồng Ca co rúm mặt, xoay người bước đi, bà mai Trương vui vẻ đi theo.
Tôn trưởng lão nói với theo: “Đại vương, ngài nhanh lên một chút, lát
nữa bà mai Trương sẽ trang điểm thay đồ cho ngài, chớ để trễ giờ!”
Đối với Tôn trưởng lão, Đồng Ca thật cảm thấy bó tay, nàng ngửa mặt lên
trời thở dài, không nói nên lời, không biết khi nào nàng mới có thể
thoát khỏi bàn tay ma quái của Tôn trưởng lão đây!
“Đồng đại, chớ làm vẻ mặt đau khổ, hôm nay là ngày vui của ngài mà, cười một cái nè!” bà mai Trương vẫy vẫy khăn tay đùa nàng.
Đồng Ca chuyển ánh mắt u oán sang nhìn bà mai Trương, “Sao bà vẫn còn ở đây?”
“Đồng đại, đang nhớ tân lang phải không!! Tân lang thật đúng là mỹ nam
ngàn dặm mới tìm được một nha! Tác phong nhanh nhẹn, khí thế hiên ngang, Phan An, Tống Ngọc chẳng qua cũng đến thế là cùng. Nếu ta mà trẻ lại 20 tuổi........” Bà mai Trương bỗng ngừng nói, trên khuôn mặt già nua cư
nhiên hơi hơi đỏ.
Đồng Ca liếc bà một cái.
“Đồng đại, đừng lề mề, mau trở về phòng thôi! Ta giúp ngài trang điểm
thay đồ.” bà mai Trương nửa dụ nửa cứng rắn kéo Đồng Ca vào phòng.
Bà mai Trương đẩy Đồng Ca đến ngồi trước bàn trang điểm, quát một tiếng: “Các cô nương, lên cho ta!!”
Bỗng nhiên trong phòng có 4, 5 cô nương xông tới, lột quần áo, gỡ tóc của nàng......
Đồng Ca nhảy dựng lên, dùng tay siết chặt tầng áo đơn cuối cùng trên
người, đề phòng nhìn họ: “Các ngươi muốn làm gì?” Nàng rất ít ở chung
với nữ nhân, không ngờ nữ nhân là như lang như hổ thế này.
Bà mai Trương quơ quơ mũ phượng trong tay: “Thay quần áo tân nương!”
Đồng Ca nhìn áo cưới đỏ thẫm, bỗng ngơ ra, cảm giác như tất cả chỉ là
mơ, nàng dùng sức nhéo mình một cái, đau đến thiếu chút nữa chảy nước
mắt.
“Các cô nương, còn chờ gì nữa ! Nhanh lên đi!” bà mai Trương lên tiếng,
các cô nương lần nữa nhào tới Đồng Ca. Lần này Đồng Ca rất hợp tác, mặc
các cô nương muốn làm gì thì làm. Hồi lâu sau, một giai nhân áo đỏ xuất
hiện.
Đồng Ca từ nhỏ đến lớn được nuôi dạy như con trai, chưa bao giờ mặc quần áo con gái, không ngờ lần đầu mặc lại chính là áo cưới.
Mặc xong áo cưới, tiếp theo là một đống đồ trang sức phức tạp, Đồng Ca
cảm thấy da đầu bị kéo phát đau, kiên nhẫn của nàng sắp dùng hết mà kiểu tóc vẫn chưa xong.
Đồng Ca ngồi trên ghế cứ xoay xoay, trước giờ vốn hiếu động khiến nàng bắt đầu ngồi không yên.
“Còn bao lâu nữa mới xong?”
“Nhanh thôi, Đồng đại, đừng lộn xộn, ngài xem, kiểu tóc sắp hư rồi này!” bà mai Trương nói.
Đồng Ca nhìn mấy đôi tay loay hoay trên đầu nàng, cảm thấy làm nữ nhân
thật sự rất phiền, cổ nàng sắp cứng ngắc luôn rồi. “Này! Ta nói, các
ngươi làm đơn giản chút, đơn giản chút, chớ phức tạp như vậy. Trực tiếp
buộc tóc lên, đội mũ phượng vào là xong.” Đồng Ca sắp hết kiên nhẫn nói.
“Như vậy sao được?! Đồng đại, hôm nay ngài là tân nương, cả đời chỉ làm một lần, tất nhiên phải thật xinh đẹp mới được.”
Đồng Ca chỉ cảm thấy trên đầu càng ngày càng nặng, chỉ có thể trơ mắt
nhìn trâm hoa, đồ trang sức bằng vàng gì đó lần lượt cắm vào trên đầu
mình.
Tất cả đều hoàn hảo, duy chỉ có bộ râu cá trê còn trên mép tân nương
nhìn thiệt tức cười. Lúc này, bà mai Trương vươn tay về phía bộ râu của
Đồng Ca, nhất thời mấy người xung quanh đều nín thở, trợn to mắt, tập
trung nhìn mặt Đồng Ca, chờ đợi được thấy gương mặt thật của nàng dưới
bộ râu kia.
Tay của bà mai Trương sắp tiếp cận bộ râu thì bị Đồng Ca bắt được, một trận âm thanh thất vọng vang lên.
Đồng Ca liếc nhìn bà mai Trương: “Làm gì?”
Bà mai Trương cười nịnh: “Đồng đại, làm gì có tân nương nào trên mặt dán râu chứ!”
Đồng Ca soi gương, nhìn nhìn, cảm thấy quả là vô cùng quái dị, suy nghĩ một hồi, nàng liền vươn tay giựt bộ râu xuống.
“Oa! Thiệt là đẹp ~~” mọi người đồng thanh than! Nhìn mà trợn tròn mắt,
Đồng Ca mặt quần áo nam trông rất tuấn tú, không ngờ mặc đồ nữ lại xinh
đẹp đến mức này.
Da nàng trắng như tuyết, mắt sáng, mày ngài, mũi rất cao, môi hồng răng
trắng, trong vẻ quyến rũ lại mang thêm vài phần anh khí, đội mũ phượng
vào nhưng không quá mềm mại mà có chút mạnh mẽ anh thư.
Trong thiên hạ chắc chỉ có mình Đồng Ca là có thể mặc áo cưới mà tạo ra
được nét đặc biệt như vậy, có thể dung hợp giữa quyến rũ của nữ nhân và
mạnh mẽ của nam nhân.
Một tiếng vang nhỏ từ cửa sổ truyền đến.
“Ai đó?” Đồng Ca nghiêng đầu quát, nhanh nhẹn lướt người ra ngoài, đúng
lúc này, một tiếng động thật to vang lên, Đồng Ca bị vướng làn váy cưới
thật dài, té oạch xuống đất trong tiếng thét chói tai của mấy cô nương
trong phòng.
“Đồng đại, ngài không sao chứ!?” mấy cô nương vội vàng đỡ Đồng Ca dậy.
Mặt Đồng Ca xám xịt, đẩy họ ra, nhấc váy đuổi theo, thô lỗ đá văng cửa
sổ, tìm kiếm bóng dáng khả nghi, xác định mục tiêu xong, nàng lập tức
bay tới, chặn trước mặt người nọ, đến khi thấy rõ mặt người nọ Đồng Ca
liền nhíu chặt mày.
“Giang Tiểu Khê, là ngươi?”
Giang Tiểu Thủy không giấu được vẻ kinh ngạc, mắt hắn như dán chặt lên
người Đồng Ca. Đồng Ca không phát hiện ra, trừ Giang Tiểu Thủy, những
người khác cũng đều đang ngơ ngẩn nhìn nàng.
Đồng Ca tiến đến đá mông Giang Tiểu Thủy một cái: “Ngơ cái gì?! Nói mau, ngươi núp ở cửa sổ làm gì?”
Giang Tiểu Thủy từ dưới đất đứng dậy, si mê nhìn Đồng Ca, lẩm bẩm nói “Thật là đẹp ~”
Đồng Ca trợn to mắt, lại đá một đá, lần này rốt cuộc Giang Tiểu Thủy hồi hồn, sau đó làm vẻ mặt tan nát cõi lòng nói: “Đồng Muội, nàng thật muốn gả cho cái bình hoa đó?”
“Bình hoa gì?” Đồng Ca cảm thấy Giang Tiểu Thủy nói chuyện thật khó hiểu, không đầu không đuôi gì cả.
Giang Tiểu Thủy vỗ vỗ bụi bậm trên người, khinh bỉ nói: “Chính là ‘vũ
khí bí mật’: Đoàn Thịnh đó. Ta mới vừa đi thử hắn, một chút võ công cũng không có, đúng là thư sinh tay trói gà không chặt vô tích sự, chỉ để
xem không thể dùng, không phải bình hoa thì là gì?”
“Thì ra kẻ đánh lén tân lang là tiểu tử ngươi, hừ!” chẳng biết Tôn
trưởng lão vọt đến bên cạnh Giang Tiểu Thủy lúc nào, vừa nói vừa nhéo lỗ tai hắn, Giang Tiểu Thủy đau đến kêu cha gọi mẹ, nhưng vẫn không thoát
được tay Tôn trưởng lão.
“Nhìn cái gì, đang làm gì thì đi làm tiếp đi.” Tôn trưởng lão quát những người vây xem. Dưới uy quyền của Tôn trưởng mọi người lưu luyến không
rời bước đi, cứ ba bước lại quay đầu ngoái nhìn, độ si mê Đồng Ca nhanh
chóng thăng cấp.
Tôn trưởng lão nhìn dung nhan họa thủy của Đồng Ca, lòng thầm than thở.
“Đại vương, râu của ngài đâu?”
“Bỏ rồi.” Đồng Ca thản nhiên nói.
“Trở về, dán lên lại!” Tôn trưởng lão nghiêm túc nói, gương mặt này nếu
không giấu đi, đoán chừng qua tối nay, những người thấy nàng sẽ mắc bệnh tương tư hết.
Đồng Ca khó hiểu, nhưng thấy Tôn trưởng lão nghiêm túc, bèn không nói
gì, lui trở về, ai ngờ vừa bước mấy bước, lại bị vướng váy, lần nữa ngã
nhào trước mặt bao nhiêu người.
“Đồng đại ~” mọi người rối rít chạy lại đỡ Đồng Ca.
“Đừng tới đây!” Đồng Ca cực kỳ tức giận hô to, thật là mất hết mặt mũi
rồi! Hai lần té đầu tiên trong đời của nàng đều xảy ra trong hôm nay, mà lại ở trước mặt mọi người, làm sao nàng chấp nhận nổi.
Đồng Ca bò dậy bằng tốc độ nhanh nhất, lần này thận trọng nhấc làn váy
lên mới bước đi. Vừa vào phòng, nàng liền nhanh chóng bỏ mũ phượng
xuống.
“Ôi ! Đồng đại của ta ơi, ngài đang làm gì vậy?!” bà mai Trương đau lòng nói, họ phải tốn biết bao nhiêu thời gian mới mặc xong bộ đồ này.
“Lấy lễ phục của nam cho ta.” Đồng Ca nói.
Bà mai Trương vẻ mặt đau khổ nói: “Nào có tân nương mặc lễ phục nam.”
Đồng Ca đảo mắt nói: “Đi lấy lễ phục của Đoàn Thịnh tới cho ta, ta muốn mặc cái đó.”
Bà mai Trương nói: “Đồng đại, ngài giỡn phải không! Ngài mặc lễ phục của tân lang, vậy tân lang mặc cái gì?”
Đồng Ca bẹt bẹt miệng, dù sao nàng cũng sẽ không mặc bộ áo cưới kia nữa, hôm nay bêu xấu vậy là đủ rồi, nàng không dám tưởng tượng nếu nàng tiếp tục mặc bộ quần áo vướng tay vướng chân kia, nàng sẽ còn bị té bao
nhiêu lần nữa, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy rất mất mặt.
“Ta mặc kệ hắn mặc cái gì, dù sao ta không muốn mặc bộ này.” Nàng vừa nói vừa giật cây trâm trên đầu xuống.