Editor: Mie
Beta: An Hiên
Sau khi quay xong, Trần Hi đi đến xe bảo mẫu, ba người Đỗ Hân, Tiểu Lâm, Tiểu Cổ vẫn đang lảm nhảm về cảnh giường chiếu, còn kích động hơn khi thấy tin tức bát quái siêu cấp nữa.
Đỗ Hân nhìn thấy Trần Hi lên xe thì bảo hai người kia ngừng lại, sau đó hỏi: "Quay xong rồi à?"
Trần Hi gật đầu.
"Nghe nói phần diễn của em sắp kết thúc rồi, em biết chưa?"
Trần Hi lại gật đầu.
"Em có dự định gì không?"
Hai mắt Trần Hi không có tiêu cự, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Đỗ Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Không lẽ em sàm sỡ Tô Cẩm đến ngốc luôn rồi à? Gần đây chị có về công ty, nhưng người đại diện cứ làm như đã quên chúng ta luôn rồi ấy, ngay cả chỗ đặt chân của chúng ta cũng đã biến thành phòng để đồ dự trữ của Đường U Lạc, càng điên hơn nữa là khi chị hỏi người phụ trách bộ phận hoạt động của chúng ta, kết quả em đoán xem cậu ta nói với chị thế nào?"
Trần Hi hoàn hồn hỏi: "Nói sao ạ?"
Đỗ Hân nắm chặt nắm đấm, chỉ muốn nuốt gan uống máu người ta, "Thế mà cậu ta nói với chị, Trần Hi là người của công ty chúng ta ư? Sao tôi lại không biết."
Tiểu Lâm, Tiểu Cổ: "Phụt..."
Trần Hi: "..."
"Cười cười cười, mấy đứa còn cười được hả, đợi Mộng Trang Chu đóng máy rồi chúng ta hít không khí mà sống, công ty không quan tâm đến chúng ta nữa, chúng ta có thể làm gì đây?"
Tâm trạng Đỗ Hân rất buồn bã, vẻ mặt lo lắng, Tiểu Lâm và Tiểu Cổ cũng không cười nổi nữa, cùng quay đầu lại nhìn vẻ mặt chẳng sao hết của Trần Hi.
Trần Hi ôm tay lười biếng tựa vào thành ghế, nhìn ánh mắt đáng thương của ba người thì có phần không chống đỡ được.
Cô xoa lông mày hỏi: "Trong tay không có một thông cáo nào à?"
Đỗ Hân rất vui mừng, cuối cùng Trần Hi cũng lo lắng cho sự nghiệp của mình rồi, gật đầu chắc chắn, "Từ tháng trước đã chẳng có nổi một cái, chị nhờ vào quan hệ tìm nhiều nhà sản xuất phim với đạo diễn nhưng không có ích lợi gì, nói chung đợi Mộng Trang Chu đóng máy thì mấy người chúng ta đều có nguy cơ thất nghiệp."
Trần Hi ngẩng đầu lên, bị ánh mắt của ba người kia nhìn đến nỗi không chịu nổi, cô nói: "Lái xe trước đi, đưa máy tính cho em."
Trần Hi cảm thấy tất cả mọi người đều nói đúng một câu, đó là... Cô và Tô Cẩm quá khác biệt, cho dù nhìn từ phương diện nào cũng giống một người bay trên trời, một người bò dưới mặt đất, sống ở hai thế giới khác nhau, vậy nên hai người không thích hợp đi cùng một chỗ, đến cô cũng cảm thấy như vậy, càng khỏi nói đến fans bên ngoài thấy thế nào.
Mà ngay cả Thi Dĩ từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng vô cùng khinh bỉ tình huống trước mắt, cô bị bôi đen hơn cả dân Châu Phi, thậm chí còn ngoài lề hơn cả những ngôi sao ngoài lề, thông cáo thì bị cướp, có mỗi một chuyện xấu nho nhỏ thôi đã bị giẫm xuống tầng chót giới giải trí, Đường U Lạc ở công ty cũng túm lấy cô không chịu buông, giờ phút này đây, đến cả công ty nhà mình cũng xem thường những người đi theo cô, thậm chí có nguy cơ sắp thất nghiệp.
Tâm trạng Trần Hi không thể tốt được, ông Trần thì đau lòng, bị Đường U Lạc uy hiếp, thêm mấy lời kia của Tần Kha, nhất thời lòng cô như bị bóp nghẹt, cô ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự phải đi quay phim cấp ba mất thôi o(╯□╰)o
Nhớ ngày mới tiến vào giới giải trí, lúc đó cô muốn có thể đứng bên cạnh Tô Cẩm mà không cần giấu giếm, vậy nghĩa là cô phải tu luyện đến cấp bậc như Tần Kha, ít nhất sẽ không xuất hiện tình trạng bị cả tập thể fans tấn công, chẳng có một thông cáo nào.
Cô cầm máy tính, đầu ngón tay hoạt động rất nhanh, chỉ qua vài phút lập tức chọn ra mấy bộ phim truyền hình, điện ảnh sắp tới có triển vọng.
Đỗ Hân ở bên cạnh hỏi nhỏ: "Đừng nói với chị là em muốn lấy mấy thông cáo này nhé, em điên hả? Đây đều là tác phẩm dưới tay mấy vị đạo diễn có uy tín lâu năm, Thẩm Điềm là sao hạng A còn đang tranh thủ kia kìa, em đừng có nằm mơ, tìm mấy nhân vật nhỏ dễ lấy hơn đi."
Trần Hi không quan tâm, trực tiếp mở tài liệu trang web kia ra, sau đó hỏi: "Chọn mấy nhân vật này... Chắc sẽ không vừa khéo gặp phải Đường U Lạc với Thẩm Điềm đâu nhỉ?"
Tiểu Lâm ở bên cạnh không đành lòng, "Chị Hi, khỏi hi vọng nữa, bây giờ tiếng tăm của chúng ta trở nên thế này, vốn không phải là đối thủ của bọn họ đâu, đi chậm thôi."
Trần Hi hiểu, sau đó rất nghiêm túc nhìn cốt truyện và yêu cầu diễn viên, cuối cùng nói chắc chắn: "Bộ phim này xem như là thông cáo đầu tiên sau Mộng Trang Chu nhé, mọi người cảm thấy thế nào?"
Bọn họ cảm thấy thế nào? Chính là cảm thấy cô điên rồi, Đỗ Hân dùng mu bàn tay sờ trán cô, hỏi: "Em sốt rồi hả? Hay tinh thần không ổn định?"
Trần Hi đẩy tay của cô ấy ra, không thèm để ý, lắc cổ, buồn bã nói: "Trước kia em mới phát sốt, bây giờ chuẩn bị đưa mọi người đi tẩy trắng đây, đen thế này thì sự phát triển của em với nam thần sẽ không được tốt lắm."
Nói xong thì tựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, để lại ba người nhìn nhau, tự hỏi có nên đưa cô đến khoa tâm thần khám một chuyến không.
Mấy ngày sau đó Trần Hi luôn rất vội, quay phim liên tục, ăn uống ở khách sạn gần trường quay luôn, bận rộn đến nỗi không rảnh đi lo mấy chuyện khác, cũng tiện thể quên sạch không khí mập mờ với Tô Cẩm, dùng cách nói khích lệ của đạo diễn Uông thì chính là chắc thần trí của Trần Hi lại bắt đầu thác loạn không bình thường rồi.
Chỉ cần có động lực, Trần Hi sẽ hành động giống như hack vậy, trực tiếp rút ngắn mấy cảnh cuối cùng trong vài ngày, đẩy nhanh tiến độ khiến đạo diễn Uông cũng thấy bối rối, sau đó đến bên cạnh Tô Cẩm hỏi: "Cậu cãi nhau với Trần Hi à?"
Tô Cẩm đứng bên cạnh liếc anh ta, đạo diễn Uông cảm thấy mình hoàn toàn không nói gì sai nên tiếp tục: "Không đúng à? Sao con nhóc Trần Hi kia đột nhiên trở nên chăm chỉ thế, chắc có hai nguyên nhân thôi, một là chỗ quay không có gì ăn ngon hay thú vị, hai là trong đoàn phim không có nam diễn viên nào đẹp trai, lần này tôi thực sự không đoán được lý do khiến cô ấy phát điên, dù sao ăn uống hay nhan sắc đều là hàng thượng đẳng, con nhóc đó bắt bẻ quá rồi đấy."
Câu hỏi của đạo diễn Uông cũng không ngăn được tiến trình quay phim với khí thế hừng hực của Trần Hi.
Mặt khác Tô Cẩm vẫn trước sau như một, mua đồ ăn nước uống cho Trần Hi, chăm sóc cô từ miếng ăn giấc ngủ, thậm chí đến mấy tin lá cải cô thích xem cũng kịp thời đưa đến, tất cả mọi người đều xúc động, Tô Cẩm đúng là một chàng trai chu đáo, vấn đề lớn nhất chính là mắt tìm bạn gái có vấn đề. o(╯□╰)o
Tất nhiên Trần Hi đều không biết gì về mấy chuyện này.
Mộng Trang Chu quay đến cảnh cuối cùng, bên phía đoàn phim cũng bắt đầu tuyên truyền, nay họp báo này, mai họp báo nọ, chạy tới chạy lui, mọi người cũng sắp tâm thần phân liệt rồi.
Nhưng với những buổi họp báo quan trọng, mọi người đều giống như không biết gì, cứ một lúc lại hỏi Tô Cẩm đang hẹn hò với ai, một lúc lại hỏi Trần Hi cảm thấy thế nào với những lời đánh giá từ bên ngoài, đủ loại vấn đề, đào sâu đến mức Trần Hi phải cảm khái, đầu năm nay chỉ số thông minh của phóng viên đã tăng lên rồi, mình không phải đối thủ của bọn họ.
Nhưng may mắn có nam thần vạn năng Tô Cẩm ở bên cạnh, đủ loại bẫy rập thiết kế khéo léo đến tay anh đều được giải quyết, biến thành chuyện cười và nghệ thuật, chỉ cần dùng hai ba câu đã kéo chủ đề trở về Mộng Trang Chu.
Mắt của các phóng viên nữ phát ra hình trái tim rồi trực tiếp đầu hàng, mà chỉ số thông minh của các nam phóng viên thì không đủ, đồng loạt giơ micro ra, anh có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường. (1)
(1) Anh có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường: Ý là đối phương có mưu kế lợi hại thì bản thân cũng có phương đáp trả. Tất cả mọi người đều có biện pháp đối phó, không ai nhường ai.
Hiện trường buổi họp báo trực tiếp biến thành đại hội võ lâm, cảnh tàn sát đầy khốc liệt, anh đến tôi đi, không nhìn ra được giá trị nội lực trong từng chiêu thức.
Cho rằng như thế thì xong rồi ư? Lúc Trần Hi sắp phát điên ở buổi họp báo thì đoàn phim nói cho cô biết, còn có chương trình tạp kỹ đang chờ bọn họ, hơn nữa chương trình này còn chơi khá lớn, nếu nói họp báo là đại hội võ lâm thì chương trình này chính là minh chủ võ lâm, miệng Trần Hi sùi bọt mép, ngã xuống đất không dậy nổi.
Có điều đoàn phim cũng đánh tiếng trước, vì Tô Cẩm ít tham gia mấy loại chương trình thế này nên nếu không tham gia thì chỉ cần hai diễn viên nữ với hai diễn viên nam phối hợp là được, mọi người cũng không trách, bởi vì Tô nam thần luôn là Boss cao cấp, tất cả đều thuận theo tâm trạng của anh hết.
Vào giờ phút đó, Trần Hi cũng ảo tưởng mình là Boss cao cấp, nhưng tiếc rằng cô chỉ là người chơi sơ cấp, cái kiểu đến cả bản đồ cũng không nắm rõ ấy.
Trần Hi rất lo lắng, tâm trạng phức tạp, cả ngày ngồi xem quá trình diễn ra trong chương trình tạp kỹ rồi than thở chờ bị ăn hành.
Chương trình quay vào tối thứ bảy, Trần Hi mặc quần áo thoải mái ngồi ở ghế sofa trong phòng nghỉ, nhàm chán chờ tiết mục mở màn, cùng chờ với cô còn có Đường U Lạc và bạn học Liễu Khê, Đường U Lạc đang nấu cháo điện thoại, giọng nói dịu dàng khiến toàn thân Trần Hi ở bên cạnh tê dại, cô không chịu nổi nên hỏi Liễu Khê, "Có ba người chúng ta quay thôi à? Không phải nói có bốn sao?"
Bạn học Liễu Khê vẫn còn đang đau khổ bối rối lo lát nữa ai sẽ là diễn viên nam và diễn viên nữ chơi trò chơi nhỏ trên chương trình, nghe thấy Trần Hi hỏi, cậu ta ngẩng đầu trả lời trung thực: "Không biết nữa, khi em đến cũng chỉ có một mình em, chắc vẫn đang trên đường đến đấy."
Trần Hi gật đầu, tiếp tục nhìn mấy câu hỏi khiến người ta phải sụp đổ.
Xếp hạng và mức độ phổ biến của chương trình tạp kỹ này rất cao, là chương trình mà không ít người muốn đến, trước đây Trần Hi không hiểu sao lại hot như thế, nhưng đến khi chương trình đưa trò chơi nhỏ đến tay cô, cô lập tức hiểu ra, bởi vì mấy câu hỏi đó vừa mạnh bạo lại còn thô tục.
Thậm chí còn liên quan đến khía cạnh riêng tư, bạn cần phải suy nghĩ một câu trả lời không thật nhưng vẫn có thể lăng xê chính mình, hôm sau phát sóng chương trình, bạn lập tức có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng khi nổi tiếng sau một đêm.
Trần Hi cảm khái lật qua lật lại, hai chân bắt chéo, khẽ hát một điệu hát dân gian, nhìn mấy câu hỏi vừa biến thái vừa thô tục này còn thảo luận với bạn học Liễu Khê, sau đó bạn học Liễu Khê lập tức bị cô trêu đến mức đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Chị Hi, em không biết đâu..."
Nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của bạn học Liễu Khê đỏ lên, tiếng cười thô tục của Trần Hi càng lúc càng to, hơn nữa còn giống tiếng cười của mấy lão già.
Ngay lúc Trần Hi bỉ bựa lại gần bạn học Liễu Khê lần nữa thì sau lưng có người vươn tay ra, kéo đầu cô đang tựa sát vào bạn học Liễu Khê về, còn quay mặt của cô sang.
Trong lòng Trần Hi hơi cáu, ai lại không có mắt quấy rầy cô đùa giỡn trai nhỏ thế này? Cô quay đầu lại, trừng mắt chuẩn bị chất vấn.
Sau đó, ánh mắt chất vấn biến thành ánh mắt bé gái loli ngập nước.
"Tiền bối Tô, anh... sao anh lại đến đây?"