Editor: Thiên Nhạc
Beta: An Hiên
Tô Cẩm mỉm cười rồi quay đầu lại. Mạnh Thành Đức vẫn đang dõi theo bóng dáng của Trần Hi, lúc quay lại thì nhìn thấy nụ cười bất thường của Tô Cẩm, đôi mắt anh ta tràn ngập cảm xúc phức tạp và tinh thần hóng hớt, trực tiếp hỏi Tô Cẩm: “Tô Cẩm, có phải em thích Trần Hi rồi không?”
Tô Cẩm nhướng mày hỏi lại: “Sao anh lại hỏi thế?”
Trong lòng Mạnh Thành Đức chấn động, thế mà không hề phủ nhận ngay! Anh ta đáp: “Anh làm quản lí của em bao nhiêu năm nay mà chưa từng thấy em để ý ai như vậy, giúp đỡ người ta còn chưa nói, em còn kiếm cớ dẫn về nhà. Rốt cuộc em thích cô ta ở điểm nào?”
Tô Cẩm nói: “Tạm thời anh không cần quan tâm tới đời sống tình cảm của em.”
Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của Mạnh Thành Đức khiến anh ta càng lo lắng hơn.
Tô Cẩm luôn giữ mình trong sạch, anh chưa bao giờ có quan hệ mập mờ với nghệ sĩ nữ nào trong giới, ngay cả khi cần tuyên truyền anh vẫn giữ khoảng cách lịch sự, không có bất kì hành động vượt quá giới hạn nào. Cho dù người ta có tình cảm với anh, anh cũng thẳng thắn từ chối, đồng thời sau đó giảm bớt số lần hợp tác với những ngôi sao nữ kia. Đương nhiên, ngoại trừ Tần Kha, điều mà ngay cả người trong lẫn ngoài giới đều biết. Đây cũng là lí do mà Tô Cẩm được yêu thích đến thế, các sao nữ khác chỉ dám nhìn mà không dám động vào, còn Tần Kha là nữ thần quốc dân, so đo với cô ta chỉ tự rước khổ vào thân mà thôi.
Thế nhưng Mạnh Thành Đức phát hiện, từ khi có Trần Hi, Tô Cẩm hành động rất khác thường. Anh không những không quan tâm những tin đồn xoay quanh Trần Hi mà còn âm thầm giúp đỡ cô. Anh giống hệt chàng trai mới biết yêu lần đầu, tặng cô những món quà nhỏ. Anh ta ôm tâm trạng hóng hớt, ngày ngày lo lắng, chẳng may Tô Cẩm phải lòng Trần Hi thì anh ta cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
“Em thích cô ta thật đấy à? Vì sao? Chẳng nhẽ đúng như báo chí nói, em không chống lại được sức quyến rũ của cô ta? Không thể nào… Tâm lý của em tốt thế mà, kể cả khi một ngôi sao nữ không mặc gì nằm trên giường em, em cũng chẳng thèm nói năng gì mà đổi luôn khách sạn khác, sao bây giờ lại…”
Mạnh Thành Đức suy nghĩ một hồi, không nhịn được nghĩ tới những hình ảnh sai lệch.
Tô Cẩm ngăn chặn dòng suy nghĩ của anh ta: “Anh muốn đi ra ngoài không?”
Lại còn ra lệnh đuổi người nữa!!!!
Mạnh Thành Đức thành khẩn nói: “Tô Cẩm, hiện tại không phải thời điểm thích hợp, hơn nữa em nhìn Trần Hi xem, em chọn nhầm người rồi! Ngoại trừ xinh đẹp ra thì cô ta không có điểm nào ổn cả. Em để ý những nhận xét của người ngoài về cô ta đi, anh cũng không biết tại sao cô ta lại nổi tiếng nữa. Theo anh thì nếu em muốn có bạn gái, kiểu gì cũng phải cỡ như Tần Kha.”
Khắp người Trần Hi toàn là những tin đồn không hay khiến những người trong giới không dám lại gần. E rằng họ vừa tiếp xúc với cô sẽ lập tức trở thành tin tức nóng hổi, mà còn là tin tức bôi nhọ, ngay cả những đạo diễn trong giới cũng đặt cho cô nickname “Người hút tít”. (Trần Hi: "¬__¬...")
Mạnh Thành Đức không dám tưởng tượng, hai con người khác xa nhau ở bên nhau sẽ thành thế nào?
Tuy nhiên Tô Cẩm không hề để ý tới chuyện Trần Hi, anh quay sang nói với Mạnh Thành Đức đang rất kích động: “Anh biết cửa ra ở đâu rồi chứ?”
Mạnh Thành Đức: “…”
Phòng của Trần Hi nằm ngay cạnh phòng của Tô Cẩm, căn phòng rất lớn, có nhiều ánh sáng, còn có cửa sổ kéo dài đến sát đất, tầm nhìn hướng thẳng ra bể bơi, thiết kế khác hẳn với vẻ sầm uất của tòa nhà.
Trần Hi rất thích căn phòng kiểu này, khổ nỗi nó quá đắt đỏ. o(╯□╰)o
Trợ lý của Tô Cẩm không hổ là những người tài năng nhất giới giải trí, Trần Hi đặt cho bọn họ một cái tên là “cao thủ nội trợ”.
Không quá nửa tiếng sau, tất cả đồ đạc thiết yếu của Trần Hi đều được sắp xếp gọn gàng trong phòng, trong toilet còn có cả băng vệ sinh. Thực sự cô rất muốn nói rằng mình chỉ ở đây hai ba ngày chứ không phải hai ba năm, cô không cần mấy thứ này.
Sau khi mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa thì những người khác cũng nhanh chóng rời đi. Hoàn cảnh và bầu không khí như vậy rất khó để khiến người khác tĩnh tâm, thoáng một cái cô đã bắt đầu có những suy nghĩ này nọ rồi. Để chấm dứt dòng suy nghĩ miên man, Trần Hi bày ra dáng vẻ tốt nhất, bình tĩnh bước ra ngoài.
Cô còn chuẩn bị trổ tài nấu một bữa cơm thật phong phú cho Tô nam thần.
Lúc Trần Hi ra ngoài, chỉ còn mỗi mình Tô Cẩm trong phòng khách rộng lớn.
Tô Cẩm thay một bộ quần áo mặc ở nhà dễ chịu, anh ngồi trước TV xem gì đó, dáng vẻ tập trung nghiêm túc giống hệt những cậu học sinh mười bảy, mười tám tuổi khi nhìn thấy máy chơi game mà họ thích nhất. Tuy đang ngồi dưới sàn nhưng khí chất của anh vẫn không bị tổn hại chút nào.
Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trần Hi đúng lúc cô hoàn hồn.
“Cô đói chưa?” Anh hỏi.
Vì câu hỏi của anh mà đáy lòng yên ả của Trần Hi bỗng dậy sóng, cô vội gật đầu, sau đó nói: “Em đi chuẩn bị chút đồ ăn, tiền bối Tô cứ làm việc của mình đi ạ.”
Sau đó cô lê dép chạy tới phòng bếp, mở tủ lạnh xem bên trong có những gì.
Bước chân nhanh nhẹn của Trần Hi khiến người khác phải líu lưỡi.
Câu “Cô có muốn gọi đồ không?” của Tô Cẩm chưa kịp thốt ra đã bị nuốt lại vào bụng, anh mỉm cười lắc đầu rồi nghe theo lời cô, tiếp tục nhìn đồ vật trong tay.
Nhà của Tô Cẩm ở tầng cao, lúc chiều tà có thể ngắm mặt trời lặn ở hướng Tây, ánh sáng đỏ soi rọi vào căn phòng tạo nên khung cảnh đẹp như một bức tranh.
Trong nhà rất yên tĩnh, thỉnh thoảng xuất hiện vài tiếng động nhỏ. Tô Cẩm ngồi trên sàn nhà ngắm đồ trên tay, anh yên lặng như không tồn tại nhưng không ai có thể bỏ qua sự hiện hữu của anh. Trần Hi đứng trong bếp bận rộn chuẩn bị nguyên liệu, sau đó cẩn thận bật bếp lên. Phần lớn thời gian cô nhìn chăm chú vào công thức nấu ăn trên điện thoại, vừa nhìn còn vừa mải chú ý Tô Cẩm ngồi ngoài kia, không ngừng nhắc nhở bản thân phải thể hiện thật tốt.
Cũng may trong nhà Tô Cẩm cái gì cũng có, cô cũng chưa ngốc đến mức làm cháy nhà bếp, mấy món ăn đơn giản như rau xào được hoàn thiện. Nhìn bề ngoài thì cũng tạm ổn, Trần Hi cầm muôi thỏa mãn gật đầu, sau đó nói với Tô Cẩm đã đứng lên, “Tiền bối Tô, cơm xong rồi ạ.”
Tô Cẩm nhìn về phía Trần Hi, chợt sững sờ trong phút chốc.
Để tiện cho việc nấu ăn, cô buộc hết tóc lên, đeo tạp dề vào, trên khuôn mặt không dính chút son phấn nào. Mặt cô trước và sau khi trang điểm đều xinh đẹp trong sáng chẳng khác gì nhau. Cô mặc một bộ quần áo rộng thùng thình nên trông càng nhỏ nhắn xinh xắn.
Nếu không để ý kĩ, anh còn tưởng cô chính là một cô chủ được nuôi nhốt trong nhà.
Có điều Tô Cẩm không hề biết, Trần Hi trước mặt anh đúng là một cô chủ, chỉ có điều cô chủ này được “nuôi thả” mà thôi.
Trần Hi bưng cơm nước ra bàn ăn rồi vô cùng hài lòng đỡ Tô Cẩm vào.
Thực ra tay chân Tô Cẩm không bị thương quá nghiêm trọng, anh chỉ cử động hơi bất tiện mà thôi. Nhưng Trần Hi lại bày ra dáng vẻ đây là trách nhiệm của mình nên người nào đó cũng rất hưởng thụ mà thuận theo ý cô.
Trần Hi làm ba món mặn một món canh: thịt băm, trứng xào cà chua, rau luộc và canh nấm.
Tô Cẩm hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy các món trên bàn ăn, sau đó dưới cái nhìn vừa chờ mong vừa lo lắng của Trần Hi, anh gắp một miếng lên ăn thử.
Sau hồi lâu chậm rãi thưởng thức, anh cho cô một đáp án vô cùng hài lòng: “Ngon lắm.”
Pháo hoa nổ bùm bụp trong lòng Trần Hi, lúc này cô chẳng biết nên phản ứng ra sao, đành cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Mặc dù đồ ăn trong miệng Trần Hi rất tầm thường nhưng tâm lý của cô đã tác động đến tiêu chuẩn ăn uống, cô cứ thế mà gắp không ngừng tay, cuối cùng ăn hết tròn ba bát cơm o(╯□╰)o.
Chờ đến lúc dọn dẹp xong xuôi đã là chín giờ tối, cả hai người vô cùng thoải mái ngồi xem một chương trình giải trí với nhau rồi ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Vấn đề cô nam quả nữ chung phòng kiểu gì cũng như củi khô bốc lửa mà TV hay nhắc tới, Trần Hi muốn nhổ vào! Tất cả đều là giả dối! Làm gì có chuyện đề phòng nước tràn vào, hoảng sợ vì mất điện, sấm chớp, rồi không có quần áo mặc… Mấy thứ đó là cái quái gì vậy??? =.=
Sao cô lại có cảm giác hơi tiếc thế nhỉ?
Tóm lại, khi màn đêm buông xuống, cả Trần Hi và Tô Cẩm đều đã về giường của mình.
Ngay từ đầu Trần Hi cũng cảm thấy phấn khích, dường như xung quanh cô tràn ngập mùi vị của Tô Cẩm, trong mắt toàn là những đồ dùng ưa thích của anh. Cô ôm chăn mà cảm giác bồng bềnh như ở trên mây, dần dần, cơn mệt mỏi từ buổi quay phim kéo tới khiến cô chìm vào giấc ngủ say sưa.
Sáng hôm sau thời tiết trong lành, đến tối trời đổ mưa. Thời tiết ảm đạm kéo dài liên tục đến giữa trưa hôm sau.
Lúc Trần Hi tỉnh lại đã là chín giờ, dậy rồi thì không thể ngủ tiếp được nữa. Sau khi nằm lì trên giường một lúc thì cô quyết định dậy dọn dẹp lại giường.
Cô mặc một bộ quần áo rộng thùng thình màu nhạt, tóc xõa tự nhiên, khuôn mặt trong trẻo. Cô đứng trong phòng, toàn thân đều toát ra cảm giác thoải mái.
Trần Hi đi vào phòng để đồ của Tô Cẩm, căn phòng vô cùng rộng rãi, trong góc đặt rất nhiều quà tặng, có những món quà còn chưa được bóc ra.
Cô đánh giá xung quanh từ tổng thể cho đến từng chi tiết nhỏ. Trong phòng có một cái giá sách, trên đó để một vài chiếc đĩa và khung ảnh, cô nhìn qua thì nhận ra chúng đều thuộc về những tác phẩm điện ảnh lâu đời.
Tất cả những quyển sách trên giá đều thuộc về cùng một tác giả, đó cũng chính là Tỏa Thanh Thu - tác giả của kịch bản Mộng Trang Chu mà họ đang quay. Trần Hi hơi bối rối, cô đưa tay rút một quyển sách từ trên giá.
Tỏa Thanh Thu viết không nhiều sách, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy quyển.
Quyển Trần Hi mở ra tên là "Giang Sơn Phủ Bụi", cô đóng bộ phim này và vào vai một nhân vật nữ chính lụy tình. Mà nam chính của bộ phim này chính là Nghiêm Hoài An - người vướng scandal với cô.
Quyển sách được giữ gìn rất cẩn thận, mở trang đầu tiên có thể nhìn thấy hình ảnh một cảnh trong bộ phim, nữ chính đang ôm lấy nam chính bị thương, gương mặt tràn đầy buồn đau và thất vọng. Ánh mắt cô ấy chết lặng nhìn vào ống kính, áo cưới màu đỏ cho thấy niềm hạnh phúc và những mong đợi của cô ấy cách đây không lâu.
Đó là một cảnh kinh điển trong phim, cuối cùng nữ chính cũng được gả cho nam phụ - người cô yêu từ bé, dù nam chính từng nói với cô rất nhiều lần về dã tâm của anh ta. Vậy mà cô vẫn tin anh ta, dù đôi khi từng nghi ngờ nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn luôn ở bên cạnh nam phụ. Nhưng đến giây phút trước khi hai người kết hôn, có người đứng ra vạch trần tất cả sự thật, gồm cả việc nam chính bị thương vì cứu cô. Người phụ nữ ngây thơ cuối cùng cũng hiểu rõ sự việc, cô vẫn mặc bộ áo cưới, lảo đảo đứng che chắn cho nam chính đang bị thương.
Trong bức ảnh cô nhìn thẳng vào ống kính, nhưng thực ra cô đang nhìn nam phụ. Cô yêu anh ta say đắm, nhưng lại bị anh ta làm tổn thương đến cùng cực, ánh mắt của cô mất đi sức sống, một giọt nước mắt chảy xuôi theo khóe mắt.
Một bức ảnh vừa đẹp vừa đau thương, bên dưới còn đề câu thoại lúc đó của cô: "Ở cạnh anh nhiều năm như vậy, em đã quên mất lý do mình yêu anh, mà tình yêu của em đối với anh cũng chỉ là sự trói buộc."
Câu nói được viết bằng bút máy, chữ viết tinh tế và đẹp đẽ, phía dưới còn kí một cái tên: Tỏa Thanh Thu.
Quyển sách này được chính tác giả kí. Trần Hi cẩn thận nhìn lại tấm hình đau khổ của mình, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra Tô Cẩm khi thấy bức ảnh này.
Khoảng thời gian đó hình tượng của cô chưa tồi tệ như bây giờ, bộ phim này cũng nhận được khá nhiều sự đón nhận từ phía khán giả, còn nhận được đề cử giải thưởng về phim truyền hình, nhìn kiểu gì cũng thấy cô giống cải trắng chuẩn bị nảy mầm.
Tiếc thay, lúc đó Tô Cẩm vừa chính thức thành lập công ty sản xuất phim, hầu như không có bất kì cơ hội hợp tác với cô, không biết anh đã xem bộ phim này chưa.
Ngoài trời mưa ngớt dần, cô nghĩ dù sao mọi chuyện cũng qua rồi nên đến phòng khách xem phim.
Cô ngồi xem phim, chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình, chớp mắt đã đến giữa trưa.
Không biết có phải cô đánh thức Tô Cẩm hay không, anh đi tới phòng khách rồi tựa ở cầu thang nhìn cô, cũng nhìn những hình ảnh đang chiếu trên TV.
TV chiếu đến cảnh tình cảm mãnh liệt giữa nam chính và nữ chính, nữ chính đã chếnh choáng say, cô tựa đầu lên vai nam chính, khép mắt lại rồi chủ động hôn anh ta.
Trần Hi say sưa nhìn, lúc đó cô vẫn có ấn tượng khá tốt với Nghiêm Hoài An, ít nhất thì anh ta không có mùi lạ, vậy nên trông cô rất hưởng thụ, còn không thích hợp mà nuốt nước bọt...
Đúng lúc này, giọng Tô Cẩm vang lên: "Cô thích xem phim của mình vào sáng sớm à?"
Trong lòng Trần Hi nhảy dựng, một giây sau cô đứng phắt dậy quay đầu lại nhìn anh, phản ứng rất nhanh.
Tô Cẩm dựa vào tường, chân bị thương dựa vào chân còn lại một cách tự nhiên, nhìn giống như đứng bình thường, không tốn chút sức lực nào.
"Không phải, tự dưng em muốn xem phim thôi. Tiền bối Tô dậy sớm thế ạ?"
Tô Cẩm bước tới, trên gương mặt đẹp trai dường như hơi mơ hồ. Bên trong TV hai người đang lăn lộn trên giường, anh bình tĩnh đáp lời: "Có thể thấy cô nghiên cứu khá kĩ về cảnh giường chiều, căn góc máy quay rất chuẩn."
Trần Hi đỡ anh ngồi xuống sofa, muốn đổi đĩa khác nhưng lại không có cơ hội.
Vừa nghe anh nói, cô tự cho đó là lời khen mà gật đầu: "Vâng, cả đạo diễn cũng nói thế ạ."
Tô Cẩm nhìn cô bằng ánh mắt không nóng không lạnh rồi nói: "Tôi tin rằng đến cảnh giường chiếu của tôi và cô, cô cũng làm được tốt như này."
Cảnh giường chiếu á? Cái quái gì vậy?
Thấy Trần Hi chớp mắt, Tô Cẩm hài lòng tiếp tục xem cảnh càng ngày càng nóng trên màn hình.
"Sắp tới chúng ta có một cảnh giường chiếu, cô chưa đọc kịch bản à?"
Tô Cẩm vừa nói, Trần Hi bèn suy nghĩ, còn chưa kịp đáp lại anh đã nói tiếp: "Trước đó tôi cũng cảm thấy lo lắng, tuy nhiên xem cảnh quay trước đây của cô thì tôi không thấy thế nữa. Chắc cô giỏi quyến rũ lắm, tôi cũng dễ bị quyến rũ thôi."
Lời của Tô Cẩm khiến Trần Hi chấn động không nhỏ, trong kịch bản có một cảnh Trần Hi và Tô Cẩm say rượu, Trần Hi múa tặng anh, vừa múa vừa dụ dỗ anh. Tô Cẩm cũng nể tình mà cắn câu, đến cuối cùng ngọn lửa bùng lên, cháy hừng hực.
Cả cảnh quay cô đều ở tư thế chủ động, còn Tô Cẩm ở thế bị động, anh nói vậy cũng dễ hiểu.
Trần Hi chậm chạp chưa trả lời, chợt nghĩ tới lúc hai người quay MV, cô không muốn Tô Cẩm phải chịu thiệt thòi, vội vàng hỏi: "Tiền bối Tô có diễn viên đóng thế không? Chúng ta có thể sử dụng diễn viên đóng thế không ạ?"
Cô vừa dứt lời, bầu không khí như đông cứng lại. Sau đó Tô Cẩm xem TV, thấy rõ ràng cảnh này không dùng diễn viên đóng thế, anh quay đầu hỏi cô một câu đầy ẩn ý: "Cô định dùng diễn viên đóng thế à?"
Trần Hi gật đầu chắc nịch, tất cả chỉ vì sự trong sáng của anh thôi mà...
Tuy nhiên Tô Cẩm rõ ràng không hiểu ý tốt của Trần Hi, anh hỏi: "Nghiêm Hoài An cũng diễn cùng diễn viên đóng thế của cô ư?"
Trần Hi lập tức nói: "Không phải ạ."
Rõ ràng Nghiêm Hoài An không cùng cấp bậc với anh.
"Cảnh quay của chúng ta không thể dùng diễn viên đóng thế." Tô Cẩm tuyên bố một cách chắc chắn như đinh đóng cột. Trần Hi khó hiểu hỏi lại: "Ai bảo thế ạ?"
Tô Cẩm đáp: "Tôi bảo."
Trần Hi: “…”