Editor: Thiên Nhạc
Beta: An Hiên
Trần Hi vừa xuống máy bay đã thấy một biển người tấp nập cùng những tiếng hét chói tai, cô hơi lo lắng, nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Đỗ Hân đứng phía sau, trong mắt ánh lên vẻ buồn vui lẫn lộn. Cô còn chưa kịp thốt lên suy nghĩ trong lòng thì người đại diện của cô - Đỗ Hân đã nhìn sang và nói một cách chắc chắn: “Đừng mơ mộng linh tinh, em vừa mới hoạt động chưa được bao lâu, cho dù xuất sắc đến mấy cũng không có sức hút thế đâu.”
Sau đó Trần Hi cũng không tiếp tục suy đoán nữa.
“Chắc là xảy ra vụ cướp nào đó, cũng có thể là khủng bố gì đấy, em biết mà, gần đây thói đời không ổn định, xảy ra những chuyện như thế cũng dễ hiểu.”
Hai trợ lý gồm cô nàng Tiểu Lâm và anh chàng Tiểu Cổ đẹp trai đi phía sau lập tức ôm bụng cười nghiêng ngả, cũng không thèm giữ hình tượng hay mặt mũi cho người nhà mình.
Cô gái Tiểu Lâm nói: “Chị Trần Hi à, chị đừng sợ, dù gì thì bọn em cũng có chút tiếng tăm, bọn em xin đảm bảo rằng đã sắp xếp cho chị một lịch trình vô cùng an toàn.”
Tiểu Lâm là người phương Bắc, lúc mới tiếp xúc có thể thấy được cô ấy là người lịch sự nhã nhặn nhưng hơi nhát gan. Từ lúc làm việc cho Trần Hi, cũng không hiểu do bị biến đổi gen hay làm sao, sau mấy tháng cô ấy lập tức trở thành một người khác, thấy đạo diễn tìm đủ cách để chạm vào Trần Hi cũng dám thẳng thắn lên án.
Câu nói kinh điển của cô ấy là: “Muốn động vào Thần Hi nhà tôi, trước hết ông phải động được vào tôi đã.”
Tim Trần Hi nhói đau, đang muốn xem thử có chuyện gì xảy ra thì Tiểu Cổ đã kịp thời giữ cô lại, anh ta bày ra vẻ mặt thô tục nhiều chuyện của mấy bà tám: “Chị Hi, dáng dấp chị cũng coi như không tệ, nhỡ chị gặp phải mấy tên háo sắc thì phải làm sao bây giờ, chị không thương chính mình thì cũng phải thương bọn em chứ, bọn em rất có giá đấy.”
Đầu Trần Hi xuất hiện đầy vạch đen, cô liếc trái liếc phải, mấy người xung quanh đều bày ra dáng vẻ nếu cô dám đi chúng tôi sẽ lập tức lột da cô, cuối cùng cô phải dè dặt lên tiếng: “Thực ra chị chỉ muốn ra kia để được lên trang nhất thôi, mọi người biết đấy, đợt ra mắt vừa qua không thành công cho lắm, muốn đứng ở vị trí cao hơn thì phải tranh thủ bằng bất cứ giá nào. Giả sử chị mà bị thương do cứu một cụ già, không biết chừng mai chị có thể lên hot search đấy, còn có thể tăng thêm chút danh tiếng. Tuy nhiên, xét thấy mọi người quan tâm cho chị nhiều đến vậy, chị nghĩ chúng ta nên đi về thôi.”
Ba người đều nở nụ cười hiền từ, Đỗ Hân xoa đầu cô, mang dáng vẻ của người mẹ nói với cô: “Trần Hi, em chỉ cần ngoan ngoãn làm tròn trách nhiệm của mình, đừng học theo con yêu quái dây dưa với đám đàn ông ăn chơi trác táng, những điều mà cô ta nói đều là điều xấu, em nhìn cô ta đi, lăn lộn trong giới giải trí này hai năm mà chỉ nhận được những vai đóng thế, chẳng có tí tương lai nào.”
Con yêu quái trong miệng của Đỗ Hân là Hữu Thi Dĩ, một người phụ nữ ngực lớn, tuy có vẻ đẹp phi giới tính nhưng không thể nào xóa bỏ được sự thật là cô ấy có một bộ ngực vĩ đại. Tuy ngực cô ấy rất lớn nhưng Trần Hi không hề hâm mộ người phụ nữ đó tí nào. Ban đầu đạo diễn muốn cho cô ấy một vai diễn lẳng lơ quyến rũ, thế nhưng khuôn mặt ấy lại quá mức anh tuấn, họ muốn để cô ấy đóng nhân vật đẹp trai thì bộ ngực ấy lại quá khủng. Vì vậy, cuối cùng cô ấy chỉ được nhận toàn những vai diễn đồng tính, cho đến bây giờ cô ấy vẫn luôn muốn nhận được một vai diễn đồng tính có khả năng thay đổi cả thế giới, còn hi vọng kết cục bộ phim là tất cả trái đất này đều chỉ có những cô gái đồng tính với bộ ngực khủng.
Vì thế mà Trần Hi đã từng sợ hãi chuyện này trong một thời gian dài, cuối cùng cô chỉ mong có thể thay đổi kịch bản một chút, nếu như đến hết phim cô vẫn còn sống, còn được làm một người đàn ông thẳng, cô sẽ vô cùng biết ơn họ.
Còn về việc Đỗ Hân không ưa cô gái này, Trần Hi hiểu rất rõ, vì Thi Dĩ ở trong ngành đã lâu, lúc nào cô ấy cũng lăm le chỉ dạy cho Trần Hi ba mươi sáu kế để trèo lên cao, mặc dù trong số đó không cái nào có ích cả. Cũng bởi vì cô ấy có tài ăn nói cao siêu, luôn có khả năng dìm người mình ghét xuống một cách thê thảm, dù thế nhưng mọi người vẫn cứ thích mấy chuyện thị phi như vậy, cuối cùng vì một trong những vấn đề thực tế nhất là ngực cô ấy to, rất to, siêu to… Được rồi… Điều cuối cùng thôi đã đủ biến thành chuẩn mực trong lòng tất cả những cô gái ngực nhỏ.
Tiểu Lâm lấy mũ lưỡi trai đội lên cho Trần Hi, quan sát cô thật cẩn thận mới hài lòng nói: “Chị Trần Hi, chúng ta đi thôi, tài xế đang chờ ở bãi đỗ xe rồi.”
Trần Hi nhìn về phía đại sảnh sân bay, thở dài một hơi rồi chán nản tiến về bãi đỗ xe.
Sau khi Tiểu Lâm và Tiểu Cổ cất hành lý xong, tài xế được công ty cử tới nói vài câu với Đỗ Hân, Đỗ Hân đi về phía Trần Hi đang vô cùng thong thả tựa người vào cửa xe ăn kẹo mút, thở dài hỏi: “Em biết ai vừa ở sân bay không?”
Trần Hi chớp mắt mấy cái.
Đỗ Hân nhìn thấy chỉ muốn tát cô một phát.
“Em suốt ngày chỉ biết ăn với ăn, đó là Thẩm Điềm và Nghiêm Hoài An đấy.”
Phải mất một lúc Trần Hi mới ngạc nhiên thốt lên một tiếng “A”, sau đó cô buông lỏng tay, khó hiểu nhìn về phía cô ấy, dùng ánh mắt hỏi thăm, hai người đó thì có chuyện gì sao?
Đỗ Hân là người đại diện chủ chốt của công ty Thiên Nghệ, rất nhiều ngôi sao lớn đều nhờ một tay cô ấy dẫn dắt. Duy chỉ đối với Trần Hi - diễn viên mới của công ty, mỗi lần thấy cô, Đỗ Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô ấy coi trọng Trần Hi hoàn toàn bởi vì khí chất, nhan sắc, hơn nữa hành động lại dứt khoát.
Đúng như cô ấy nghĩ, Trần Hi vừa ra mắt đã được đạo diễn thích, ngay bộ phim đầu tiên đã gây được ấn tượng, sau nửa năm ra mắt thì được cư dân mạng bình chọn là một trong những hoa đán (1). Nhưng có một chuyện làm Đỗ Hân lo lắng nhất đó chính là động cơ ra mắt của Trần Hi, vậy mà lại vì ngôi sao nam Nghiêm Hoài An đã ra mắt với vai trò ca sĩ. Tuy rằng Nghiêm Hoài An cũng được coi là một người mới có tiếng trong giới diễn viên, nhưng với con mắt nhìn người giàu kinh nghiệm của cô ấy, tất cả chỉ là vỏ bọc. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp thì Nghiêm Hoài An chẳng có gì đặc sắc. Cho dù lúc này anh ta đang rất nổi tiếng nhưng chắc chắn sẽ không nổi tiếng được bao lâu.
(1) Hoa đán dùng để gọi các nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng như nhân vật và độ tuổi được thể hiện trong tác phẩm.
Hai người đều là người mới, đương nhiên sẽ có không ít cơ hội hợp tác, khoảng thời gian qua đã bị đôi mắt sắc bén của đám chó săn tìm được sơ hở, còn chụp được ảnh hai người hẹn hò vào đêm khuya. Nhân cơ hội đó, công ty tung ra vô số tin tức nhằm đánh bóng tên tuổi. Tiếc rằng, không lâu sau Nghiêm Hoài An vượt qua Trần Hi, quan hệ của hai người ngày càng lạnh nhạt. Đỗ Hân từng khuyên Trần Hi lén lút hàn gắn lại với Nghiêm Hoài An, xem có thể mượn vụ tai tiếng của hai người để lăng xê không. Thế nhưng ngay khi Đỗ Hân còn chưa kịp ra tay thì Nghiêm Hoài An đã nhanh tay nhanh mắt vừa ý ảnh hậu Thẩm Điềm.
Hiện tại, trong hoàn cảnh này, hai người đó không hề e dè mà công khai xuất hiện cùng nhau ở sân bay, thậm chí còn liếc mắt đưa tình với nhau. Truyền thông thi nhau tung tin đồn về mối quan hệ của họ, còn dán bức ảnh chụp Trần Hi đang chán nản ở bên cạnh.
Tiêu đề là: “Tiểu hoa đán mới bị vứt bỏ, tình yêu của Nghiêm Hoài An hướng về ai?”
Tiểu Lâm nghe Đỗ Hân nói thế thì tiến đến bên cạnh Trần Hi an ủi: “Chị Trần Hi, chị đừng đau lòng quá, thế giới này thiếu gì chàng trai tốt, loại người bại hoại dùng nhan sắc kiếm tiền, dựa hơi phụ nữ mà cũng không tự thấy nhục nhã.”
Đỗ Hân cũng vỗ vai cô nói: “Tiểu Lâm nói rất đúng, Nghiêm Hoài An chỉ biết dựa vào tên tuổi của Thẩm Điềm để lăng xê thôi, em hãy nghĩ thoáng một chút, giới giải trí bao nhiêu người tài, với dáng vẻ của em bây giờ chẳng nhẽ không tìm được ai tốt à? Nghe lời chị Hân đây, đóng phim cho tốt, ngày này năm sau ảnh hậu chính là em, lúc đó còn sợ không ai yêu mến ư?”
Trần Hi gật đầu, nghĩ bọn họ nói cũng đúng, thế nhưng cô hơi bất đắc dĩ, cô và Nghiêm Hoài An không dính dáng gì, sao họ lại cảm thấy cô thích anh ta nhỉ? Lúc tin tức lộ ra, cô không giải thích bởi vì ngại phiền phức, chờ đến lúc muốn giải thích thì Nghiêm Hoài An đã chạy theo người khác mất rồi, ôi chao, đợi chút, đúng là có cảm giác bị vứt bỏ thật. O__O
“Em đã thông suốt rồi, hai người mới cần nghĩ thoáng ý, đừng tốn nước bọt vì anh ta, nước bọt của hai người rất đáng giá, giữ lại mắng chửi cái khác đi.”
Đỗ Hân dùng dáng vẻ của người từng trải quan sát cô, nhìn góc 45 độ không chừa 1cm nào: “Nói cho chị Hân đây biết đi, em thích người như nào, chị mà quen ai như thế cũng sẽ dẫn mối kéo lên tận giường cho em.”
Trần Hi: “…”
“Nói đi, không có gì phải ngại, đóng phim nhiều khó tránh khỏi những lúc thấy cô đơn, chị hiểu mà.”
Trần Hi thấy sợ rồi, cô đường đường là gái chưa chồng lại bị nói thành một người đàn bà góa chồng đói khát, chị Hân, thật sự đừng nghĩ về em như vậy, rõ ràng em rất trong sáng.
“Chị Hân, chị có sao không, chị cảm thấy trống vắng lắm à, có cần em tìm giúp chị một cây rau non nớt…”
Đỗ Hân trực tiếp ngắt lời cô: “Đừng có đánh trống lảng, nói đi, thích người như thế nào, trừ Nghiêm Hoài An ra, em nói đi.”
Trần Hi không biết tình huống bây giờ là như nào, ánh mắt tràn ngập hứng thú và dung tục này là sao, cô yếu ớt đáp lời: “Chắc là phải đẹp trai, phong độ, cao lớn khỏe mạnh, tính tình tốt nữa.”
Thấy vẻ mặt không hài lòng của họ, cô đành mở lời nhắc: “Có phải chúng ta nên đi rồi không?”
Tài xế bỗng chốc ló mặt ra từ đầu xe, gọi to: “Chị Trần Hi à, tạm thời chúng ta chưa đi được, phải chờ hai nhân vật lớn kia rời đi chúng ta mới có thể đi được, đằng trước có rất nhiều phóng viên, nếu chị bị phát hiện thì sẽ được lên toàn bộ các trang bìa với tiêu đề người phụ nữ bị ruồng bỏ mất.”
Suýt thì Trần Hi phun ra một ngụm máu tươi, cô kích động hỏi: “Sao chúng ta lại phải lén la lén lút thế? Chẳng nhẽ hai người họ không sợ phóng viên à?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu, Tiểu Cổ đừng một bên hớn hở nói: “Chị Trần Hi ơi, chị là người bị bỏ rơi, là kẻ thua cuộc, chị ra đó không những có thể làm tăng thể diện của họ mà đương nhiên bản thân phải nhẫn nhịn rồi.”
Một đao đâm trúng tim Trần Hi, cô yên lặng ngậm kẹo mút, đành nói: “Được rồi, cho chị một chút không gian.”
Hai mắt Đỗ Hân rưng rưng, cô ấy nhìn cô một cách trìu mến: “Đời thiếu gì trai đẹp, nào là Tề Hiên, Mẫn Triết, những người đứng nhất nhì giới giải trí này, hai ngày nữa chị sẽ đưa em đi ngắm họ, thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần luôn.”
Trần Hi cũng âm thầm nghiêng một góc 45 độ, yên lặng một lát mới nói: “Chị Hân à, em có phải người nông cạn thế đâu…”
Đỗ Hân mặc kệ mấy lời lầm bầm của cô, tiếp tục nói: “Tuy rằng chị rất muốn giới thiệu Tô Cẩm cho em, nhưng mà em cũng biết đấy, cậu ấy không phải là người mà chị có thể động vào, chỉ cần đứng cạnh cậu ấy chị sẽ không bình tĩnh được. Hiện tại người ta cũng đã tự thành lập công ty của mình, tháng trước bộ phim điện ảnh còn thu được hơn một tỷ đấy, vị ảnh đế này, chẹp chẹp, chị chỉ có thể giới thiệu cho em trai đẹp nơi hạ giới thôi, còn người trên tiên giới chúng ta vẫn nên bỏ cuộc đi thì hơn.”
Trần Hi: “… Chị lo lắng hơi xa rồi.”