Vừa Gặp Đã Thương

Chương 57: Biển xanh




Cứ mỗi tối thứ sáu và thứ bảy, 《Quyền Mưu》 sẽ lên hot search Weibo, hầu như mỗi tuần đều được cư dân mạng điên cuồng tìm kiếm, ví dụ như: # Lục Dự Lễ Lý Uyển Yểu mối tình đầu tươi đẹp# Lục Dự Lễ Lý Tri Hành chúng ta gặp nhau trên chiến trường# Lục Dự Lễ vì Lý Tri Hành mà quỳ gối, hay # Tô Mân hắc hóa # Lý Tri Hành hắc hóa

Hiện tại, 《Quyền Mưu》 đang chiếm đóng toàn bộ hot search vì từ khóa # mỹ nhân Tô Tinh Dã rơi lệ. Cảnh này đạt được rating rất cao.

Tinh Tinh của tôi thật xinh đẹp: Má ơi!!! Tô Tinh Dã!! Thật sự là một mỹ nữ mà!!!

Tinh Tinh là số một: Cái khuôn mặt ấy, nhan sắc ấy!!

Mười dặm ngân hà không bằng em: Chết tiệt!! Tôi đã khóc đấy!!!

Toàn bộ đều là Tinh TInh: Đã đẹp thì cho dù có khóc cũng vẫn đẹp!!!

Tối nay Tinh Tinh vào giấc mộng của tôi: Đều là 22 tuổi mà sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ???

Muốn dành lấy tất cả cho em: Thôi rồi thôi rồi!! Có quá nhiều người ngấp nghé đến bảo bối nhà tôi rồi!!

Tinh Tinh là thần tiên tỷ tỷ: Má ơi! Nhìn Tinh Tinh khóc mà tim tôi đau nhói quá!!!

Muốn hái sao cho em: ‘A Yểu, cho dù thế nào, cũng đừng buông tay ta. Có được không?’ câu này làm tôi khóc ngất luôn!!! A Lễ cuối cùng vẫn không thể chờ được từ ‘Được’ của A Yểu rồi!!!

Yiba nhỏ của Uyển Yểu: Tôi khóc quá trời luôn!!! Hai người còn chưa ngọt ngào được bao nhiêu đã bị ngược rồi!!! Tại sao vậy!!!

Ánh trăng sáng của tôi: Đây chính là nhan sắc thần tiên đó!! Chỉ cần hai người đứng cạnh nhau là không ai có thể rời mắt được!!!

·         ······

Tô Tinh Dã vì # tiên nữ rơi lệ mà fan Weibo từ 400 vạn tăng lên 500 vạn. Rất nhiều người qua đường trở thành fan cũng vì nhan sắc của cô.

Ratings của 《Quyền Mưu》 tăng vọt, các diễn viên chính lập tức nhận được lời mời tham gia show tạp kỹ của đài Mango TV. Tập ghi hình này chỉ mời đoàn phim 《Quyền Mưu》, trừ Triệu Tư Dụ, Chu Thưởng và Kỷ Nguyên vướng lịch ra thì sáu diễn viên chính còn lại ai cũng tham gia thu hình vào 19 giờ ngày 25 tháng 7.  

Đặng Khôn nhìn Thẩm Vọng Tân đang dựa vào ghế sô pha qua màn hình laptop, mắt anh khép hờ, gương mặt anh tuấn tràn đầy sự mệt mỏi. Việc chạy lịch trình liên tục đã khiến anh gầy đi không ít.

Đặng Khôn nghiến chặt răng: “Vọng Tân, anh nghe nói ngày 25 này cậu đi quay gameshow nhà Xoài à? Không đi không được sao?” 

Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, anh mở mắt, đôi mắt luôn thâm thúy trong trẻo giờ đã đỏ ngầu do nhiều ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ.

“Em dù gì cũng là nam chính Quyền Mưu mà, phải đi tuyên truyền chứ. Sao có thể vắng mặt được?”

Đặng Khôn nhìn đôi mắt tràn ngập tơ máu kia thì vô cùng đau lòng: “Phải chạy tới chạy lui nhiều như thế, em có chịu nổi không?”

Thẩm Vọng Tân duỗi tay xoa nhẹ thái dương, nói: “Không sao đâu, em ổn. Anh Khôn đừng lo lắng.”

“Sao có thể không lo được? Mẹ nó ···” Đặng Khôn không nhịn được chửi thề, trong lòng ngập tràn hối hận. Nếu anh không từ chức, thì bây giờ anh vẫn là người đại diện của cậu ấy, vẫn có thể can thiệp chút xíu vào quyết định của công ty. Nhưng không có nếu như.  

Khoảng thời gian trước, Đặng Khôn đã chấm dứt hợp đồng, không chỉ anh mà cả bốn thành viên còn lại của YLQSL cũng vậy. Vậy nên công ty đã sắp xếp người đại diện mới cho Vọng Tân, bắt Thẩm Vọng Tân tham gia một gameshow vận động, chương trình này rất độc ác, nó có thể ép sức chịu đựng của nghệ sĩ đến cực hạn. Vì tiền lương ban tổ chức đưa ra rất cao nên công ty cũng mặc kệ chứng bệnh sợ độ cao của Thẩm Vọng Tân mà ký hợp đồng. 

Vì cái chương trình này mà anh đã cãi nhau với công ty nhưng Thẩm Vọng Tân vẫn bị ép nhận. Sau khi anh từ chức, công việc của anh lập tức được giao cho người đại diện mới. Từ giờ cho đến khi hết hạn hợp đồng, Thẩm Vọng Tân chắc chắn sẽ bị ép đến cạn sức lực để có thể giúp công ty thu về lợi nhuận nhiều nhất có thể. Mới nghĩ thôi mà Đặng Khôn đã cảm thấy như cổ họng mình bị chặn bởi một cục bông, khó chịu vô cùng.

Thẩm Vọng Tân nhìn đôi mắt dần dần ửng hồng của Đặng Khôn thì hơi ngồi thẳng dậy, cười an ủi: “Anh đừng như vậy. Em không sao đâu. Em cũng đâu phải thủy tinh mà đụng cái là vỡ.” 

“Vọng Tân, nói thật, anh cực kỳ hối hận ···” Đặng Khôn thật sự hối hận.

“Chuyện này đâu phải lỗi của anh. Dù sao cũng chỉ còn có một năm, cùng lắm thì vất vả chút thôi chứ cũng không chết được. Anh yên tâm, em vẫn ổn.”  

Nghe Thẩm Vọng Tân nói vậy, một người đàn ông đã hơn 30 tuổi như Đặng Khôn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vất vả là cậu ấy, mệt nhọc cũng là cậu ấy, mình đã không giúp được gì mà ngược lại cậu ấy còn phải an ủi mình. Anh hít hít mũi, nghiêm túc nói với người đầu kia: “Vọng Tân, chỉ một năm nữa thôi. Chúng tôi chờ cậu.” 

Thẩm Vọng Tân cười thành tiếng, gật đầu: “Được.”

***

Tối qua, ba giờ sáng Thẩm Vọng Tân mới kết thúc công việc. Hôm nay, 7 giờ đã phải dậy đi làm, quay một phát đến 3 giờ chiều rồi dắt theo Đường Viên chạy thẳng đến sân bay để kịp quay show của nhà Xoài. Khi tới nơi đã là 6 giờ tối, vừa kịp buổi diễn tập.

Lúc Thẩm Vọng Tân bước vào, Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt đã thấy bộ dáng phong trần mệt mỏi của anh. Ánh mắt hai người chạm nhau hai giây, cô thấy được cả tơ máu trong đôi mắt ấy.

Anh chào cô bằng một nụ cười, hai người chỉ nhìn nhau mà không nói lời nào. Thầy Lục ngồi một bên đứng dậy, đi về phía Thẩm Vọng Tân, nhiệt tình cho anh một cái ôm: “Vọng Tân, đã lâu không gặp.”

Thẩm Vọng Tân từng hợp tác với thầy Lục trong 《Nghĩa Sĩ》, sau đó cũng tham gia chương trình với nhau, có thể nói là khá thân. Anh ôm lại thầy Lục, khiêm tốn nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp thầy Lục rồi.”

Thầy Lục buông anh ra, ánh mắt dừng lại trên mặt anh vài giây: “Gần đây bận lắm à?”

Thẩm Vọng Tân cười cười: “Cũng hơi bận ạ.”

Thầy Lục duỗi tay vỗ vai anh, khuyên với vẻ sâu xa: “Còn trẻ thì bận rộn một chút cũng tốt.”

Khóe môi Thẩm Vọng Tân hơi nhếch lên: “Em hiểu, cảm ơn thầy Lục.”

“Ừ đi trang điểm đi rồi còn diễn tập.”

Mãi cho đến khi chính thức bắt đầu diễn tập, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã mới có cơ hội nói chuyện với nhau. Vì họ là diễn viên chính nên phải tương tác rất nhiều. Dù sao “Vọng Tinh CP” là một trong những điểm thu hút người xem của tập này.

“Anh có khỏe không?” Tô Tinh Dã đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày, hỏi: “Có nên xem là em đang quan tâm tôi không?”

Tô Tinh Dã hơi ngẩn ra, cô bối rối cuộn kịch bản trong tay, nhất thời không biết nói gì.

Thẩm Vọng Tân thấy cô im lặng thì ý cười nơi khóe môi hơi nhạt đi, anh định nói tiếp thì nghe người kế bên “Ừm” một tiếng. Lúc này, đến phiên anh ngây ngẩn.

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh, hỏi lại: “Cho nên, anh có khỏe không?”

Thẩm Vọng Tân cười tươi: “Tôi vẫn ổn. Không cần lo lắng cho tôi.”

“Nhưng mà, nhìn anh có vẻ rất mệt.”

“Có sao?”

“Có.”

Thẩm Vọng Tân trông thấy sự đau lòng trong ánh mắt trong trẻo của Tô Tinh Dã thì trái tim đột nhiên ấm lên, anh nhất thời không khống chế được mà duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Dạo này hơi bận nên mỏi mệt là điều không thể tránh khỏi.”

Vì hành động bất ngờ này của anh mà tim Tô Tinh Dã đập mạnh, cô hơi đỏ mặt: “Anh bận gì vậy?”

Thẩm Vọng Tân chưa kịp trả lời thì Thích Chử ở cách đó không xa đã gọi tên hai người họ. Anh đáp lại Thích Chử một tiếng, rồi nói với cô: “Diễn tập trước đã, lát nữa nói tiếp.”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng.”

7 giờ chính thức bắt đầu quay, lúc hai người bước lên, fans ở dưới khàn đài hét lên một trận chói tai, ở đây hầu như là fans của 《Quyền Mưu》và người hâm mộ của họ. Tô Tinh Dã nhìn xuống dưới, chỉ thấy cả một biển màu xanh lam, trên đó đều ghi ba chữ “Thẩm Vọng Tân”. Điều này làm cho Tô Tinh Dã nhớ lại năm ấy, lần đầu tiên đi xem buổi biểu diễn của Thẩm Vọng Tân, lúc ấy fans của anh rất ít, không thể so với bây giờ được.

Tô Tinh Dã không nhận ra mình đã ngẩn ngơ khá lâu nhưng những người khác đều nhận ra, chẳng hạn như biển đỏ ủng hộ cho cô.

“Ủa Tinh Tinh đang nhìn gì vậy?”

“Không biết nữa.”

“Không lẽ màu chúng ta chọn không đủ nổi ư?”

“Không thể nào. Màu đỏ là nổi nhất rồi.”

“Sao tôi cứ cảm thấy hình như Tinh Tinh đang nhìn biển xanh của Thẩm Vọng Tân vậy.”

Người chị em này vừa dứt lời, Mãn Thiên Tinh lập tức chú ý đến ánh mắt của Tô Tinh Dã, quả nhiên thấy được tiểu tiên nữ của các cô đang nhìn biển xanh ngẩn người.

“··· Có lẽ Tinh Tinh hâm mộ nhà họ lớn hơn chúng ta.” Một cô gái suy đoán.

“··· Tôi cũng nghĩ vậy.” Lập tức có người tán thành.

“Chắc chắn là vậy.”

“Tinh Tinh của chúng ta ưu tú như vậy, sau này nhất định sẽ càng nổi hơn!!”

“Đúng vậy!! Chúng ta nhất định phải cố gắng cho Tinh Tinh một biển đỏ thật lớn!!”

·         ······

Khi nghỉ ngơi giữa giờ, ánh mắt của Tô Tinh Dã cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía biển xanh. Cô không hề biết, mỗi lần cô nhìn xuống, fans của cô lại rộn ràng.

“Không lẽ màu xanh bắt mắt hơn màu đỏ?”

“Lần sau tôi phải yêu cầu người bán làm một cái lớn hơn mới được!”

“Tôi phải cho những người xung quanh biết Tinh Tinh tuyệt thế nào.”

“Lúc về nhất định tôi sẽ lôi kéo bạn cùng phòng trở thành Mãn Thiên Tinh! Chúng ta phải cố gắng mở rộng biển đỏ mới được.”