Vừa Gặp Đã Thương

Chương 50: Căng thẳng




Thẩm Vọng Tân vừa thay quần áo xong bước ra thì thấy Tiểu Viên đang lục lọi tìm kiếm gì đó trong ba lô, “Tiểu Viên, em đang tìm cái gì vậy?”

“Thuốc cảm ạ.” Đường Viên vừa tìm vừa đáp lại anh.

“Em bị cảm à?”.

“Không phải, vừa rồi Tiểu Thuần nhắn WeChat cho em, nói Tinh Dã quay phim mấy tiếng dưới mưa rồi hỏi em có thuốc cảm không…” Đường Viên còn chưa nói hết thì đã nghe tiếng cửa phòng mở ra sau đó chỉ còn thấy bóng lưng của Thẩm Vọng Tân.

Đúng lúc cô cũng tìm được thuốc, bèn tức tốc đuổi theo: “Anh Thẩm, chờ chút, đợi em với.”

Thẩm Vọng Tân chạy sang đoàn phim bên cạnh hỏi thăm vài nhân viên mới tìm thấy Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã đang ngồi nghỉ ngơi một mình trên ghế, người được bọc trong chiếc áo lông dày, cổ áo được kéo lên trên, cái đầu nhỏ chôn trong mớ lông xù.

“Tinh Dã?” Anh đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô và gọi.

Lúc này, đầu óc của Tô Tinh Dã cũng đã hỗn loạn, loáng thoáng nghe có tiếng ai gọi tên mình thì bất giác ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc, khóe môi liền hơi nhếch lên, “Thẩm Vọng Tân, là anh sao?”

Giọng cô khàn khàn, hai má đỏ ửng bất thường, anh lập tức giơ tay sờ trán cô, mới vừa chạm vào đã cảm nhận được độ nóng, nhìn tình hình có vẻ là sốt không nhẹ, anh còn chưa kịp làm thêm động tác gì thì người đang ngồi trên ghế đột nhiên nhích tới gần anh, miệng còn lẩm bẩm: “Thẩm Vọng Tân…”  .  

Thẩm Vọng Tân lập tức đỡ lấy cô, “Đi, tôi đưa em đến bệnh viện.”

Đầu Tô Tinh Dã tựa vào hõm vai của anh, ngón tay níu chặt lấy áo khoác trên người anh, liên tục nhắc: “Không được… phải đợi Tiểu Thuần quay lại…”

“Tiểu Thuần đi đâu?”

“Cô ấy đi… lấy nước ấm cho tôi…”

Thẩm Vọng Tân nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Tiểu Thuần đâu, lại cúi đầu nhìn Tô Tinh Dã đã sốt đến mơ mơ màng màng rồi dứt khoát ôm ngang cô đi ra ngoài. Bây giờ Tô Tinh Dã cũng không lầm bầm tìm Tiểu Thuần nữa, cô dựa vào người Thẩm Vọng Tân, ý thức đã sớm hỗn loạn.

Lúc này, Đường Viên cầm theo thuốc chạy tới, cô ấy thấy Tô Tinh Dã đang được Thẩm Vọng Tân ôm thì gấp gáp hỏi: “Có phải bị sốt rồi không? Có sốt cao lắm không?”

“Tiểu Viên, lấy chìa khóa xe cho anh, bây giờ anh sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện, còn em ở đây chờ Tiểu Thuần, chờ cô ấy quay lại rồi cùng thu dọn đồ đạc về khách sạn.” Thẩm Vọng Tân dặn dò từng chuyện một với Đường Viên.

Đường Viên lập tức gật đầu, cô đưa chìa khóa xe cho Thẩm Vọng Tân, “Anh Thẩm, mau mau đưa Tinh Dã đến bệnh viện đi.”

Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng rồi mới bế Tô Tinh Dã sải bước rời đi.

Thẩm Vọng Tân đặt Tô Tinh Dã vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô rồi mới vòng qua ghế lái đưa cô đến bệnh viện gần nhất. Đến bệnh viện kiểm tra, đúng là cô bị sốt, đã vậy còn sốt tới 38,5 độ, bác sĩ bèn sắp xếp giường bệnh để truyền nước.

Thu xếp xong xuôi, Thẩm Vọng Tân nhận được điện thoại của Đường Viên.

“Anh Thẩm, Tinh Dã không sao chứ?”

“Không sao, đã ngủ rồi, vẫn đang truyền nước.” Thẩm Vọng Tân trả lời cô, sau đó anh loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở ở đầu bên kia, “Em khóc à?”

Đường Viên lập tức đáp: “Không phải, không phải em, là… Tiểu Thuần…”

Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã trên giường bệnh một cái, mím môi nói: “Bây giờ Tinh Dã không sao rồi, em hãy an ủi cô ấy chút đi.” 

Đường Viên nói: “Được, em biết rồi. Anh Thẩm, hay là anh về trước đi, ngày mai anh còn phải quay phim, có em với Tiểu Thuần chăm sóc được rồi.”

“Không sao, các em không cần đến đâu, chờ cô ấy tỉnh lại, anh sẽ đưa cô ấy về.”

Đường Viên suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Mà này anh Thẩm, anh cũng chú ý một chút, bệnh viện có nhiều người.”

Thẩm Vọng Tân hiểu ý cô, bèn gật đầu, “Ừ, anh biết rồi.”

***

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vọng Tân ngồi trước giường bệnh của Tô Tinh Dã, cơn sốt vẫn chưa hạ, má vẫn còn ửng đỏ bất thường nhưng cô vẫn ngủ rất an ổn. Khi ánh mắt rơi trên cánh tay của cô, sắc mặt anh bỗng chốc trầm xuống.  Anh nhẹ nhàng sắn ống tay áo lên, lúc này trên cánh tay trắng nõn của cô có không ít vết sẹo nhỏ, còn có vết bầm tím, anh đã rất quen thuộc với những vết thương tím bầm như vậy, không phải do bị dây siết mà là do bị đánh.

Càng nhìn, trong đôi mắt đen và sâu kia lại trào dâng vẻ đau lòng, anh không dám đụng vào những vết thương của cô mà cẩn thận giúp cô kéo tay áo xuống, sau đó nhét tay nhỏ vào lại trong chăn.

Mấy tiếng trôi qua, mấy bình nước cũng lần lượt được truyền hết, đến tận khi truyền hết thuốc rồi mà Tô Tinh Dã vẫn chưa tỉnh lại.

Tô Tinh Dã vừa tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, còn chóp mũi thì ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cổ họng đau đến mức cô không nói được gì. Cô có cảm giác hình như bên chăn có thứ gì đó đè lại bèn bất giác nhìn sang, nhưng vừa nhìn một cái, cô đã sửng sốt, là Thẩm Vọng Tân.

Hai tay anh đan nhau để trên mép giường của cô, đầu gối lên cánh tay, hơi nghiêng đầu, nhìn từ góc độ này cô thấy được sống mũi cao của anh, hàng mi dày tạo thành một cái bóng mờ, khuôn mặt đẹp trai mang theo sự dịu dàng không thể hình dung được.

Tô Tinh Dã hơi mím môi dưới, tim bỗng chốc mềm nhũn, cô dè dặt rút tay trong chăn ra rồi bất chợt cảm thấy lông mi như cánh quạt của anh khẽ rung rung, trông như anh sắp tỉnh, cô lập tức thu tay lại, còn chưa để lại vị trí cũ thì Thẩm Vọng Tân nằm ở mép giường đã tỉnh lại.

Lúc vừa mới mở mắt, trong phút chốc vẫn còn mơ màng, sau đó anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô Tinh Dã đã tỉnh lại từ lúc nào, vẻ mơ màng trong mắt nhanh chóng tản đi, anh chợt đứng dậy, cúi xuống giơ tay kiểm tra thử trán cô, sau đó khóe môi anh lộ ra nụ cười, cúi đầu nhìn cô, “Rốt cuộc cũng hạ sốt rồi.”

Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân ở phía trên mình, ánh mắt vô thức dời từ sống mũi đến môi của anh. Lúc này, tư thế của hai người mập mờ không thể tả, một tay Thẩm Vọng Tân chống thành giường cạnh đầu cô, tay còn lại đặt lên trán cô giống như đang che chở cho cô.

Vài giây sau, cuối cùng Thẩm Vọng Tân cũng nhận ra tư thế của mình hơi có vấn đề, anh lập tức đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Còn khó chịu không?”

Hành động đứng dậy đột ngột của anh làm Tô Tinh Dã thấy hơi mất mát, cô lắc đầu một cái: “Không khó chịu nhưng tôi muốn uống nước.”

Thẩm Vọng Tân nghe giọng cô vẫn khàn khàn như cũ thì đáp một tiếng, ngay sau đó xoay người rót cho cô một ly nước ấm, anh chỉnh phần đầu giường lên cao trước rồi mới đưa nước tới cho cô, “Đây, em uống nước đi, cẩn thận một chút.”

Tô Tinh Dã nhận lấy ly nước, miệng nhỏ tiến tới mép ly uống từng ngụm, nước ấm chảy xuống cổ họng làm dịu bớt cảm giác đau đớn, sau khi uống nước xong cổ họng cũng không còn đau nhiều như trước nữa.

Thẩm Vọng Tân lấy ly trong tay cô, hỏi: “Muốn uống nữa không?”

Tô Tinh Dã lắc đầu, sau đó hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi anh?”

Thẩm Vọng Tân nhìn điện thoại một cái: “Đã hơn 2 giờ sáng rồi.”

Lúc cô hoàn thành xong cảnh quay với Trần Nhị chắc là đã hơn 9 giờ, lần này đi lâu thật đấy.

Tô Tinh Dã thấy Thẩm Vọng Tân có vẻ hơi buồn ngủ thì hỏi: “Vậy giờ chúng ta có thể đi được chưa?”

“Dĩ nhiên là được. Em thay quần áo đi, tôi ra ngoài chờ.”

“Vâng.”

***

Thẩm Vọng Tân quấn kín Tô Tinh Dã lại, thấy bước chân của cô còn chưa vững thì lập tức nửa ôm cô vào trong ngực đi ra khỏi bệnh viện, Tô Tinh Dã tựa vào hõm vai anh, bàn tay vô thức nắm lấy góc áo anh.

“Không sao, đi ra ngoài là ổn thôi.” Thẩm Vọng Tân nói.

Tô Tinh Dã nhỏ giọng “vâng” một tiếng.

Sau khi lên xe, Tô Tinh Dã giơ tay kéo dây an toàn, nhưng có lẽ do sốt, không có sức nên lần này cô không kéo ra được. Vừa định kéo lại lần nữa thì Thẩm Vọng Tân đã nghiêng người sang từ ghế lái, Tô Tinh Dã không khỏi căng thẳng đến mức bàn tay đang giữ dây an toàn cũng buông lỏng, cô nhìn Thẩm Vọng Tân trước mắt, ngũ quan góc cạnh, quanh chóp mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt của anh.

Thẩm Vọng Tân giúp cô cài chặt dây an toàn rồi về lại vị trí, mùi thơm nhàn nhạt cũng đi theo, Tô Tinh Nhã không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dĩ nhiên là đã bớt căng thẳng nhưng cũng có kèm theo chút mất mát.

“Ngồi ổn chưa, chúng ta đi nhé.”

Tô Tinh Dã nghe thấy giọng anh, bèn đáp một tiếng.

Chạy được một lúc, đột nhiên Thẩm Vọng Tân dừng xe lại, Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn anh, tò mò hỏi: “Không về khách sạn sao ạ?”

“Có về.” Thẩm Vọng Tân trả lời.

“Vậy thì sao…”

Thẩm Vọng Tân nhìn cô một cái, dịu dàng nói: “Ở đây chờ tôi một lát, tôi quay lại ngay.”

Sau đó, Thẩm Vọng Tân lấy mũ và khẩu trang bên cạnh đội lên rồi xuống xe.

Tô Tinh Dã tựa vào cửa kính xe, nhìn anh kéo thấp vành mũ băng qua đường rồi rẽ trái vào một con hẻm, do góc nhìn nên sau khi anh đi vào đó thì không thấy được nữa. Khoảng chừng 10 phút sau, cô mới thấy anh đi ra từ con hẻm kia, hình như trong có xách thêm thứ gì đó.

Mãi đến khi anh lên xe, cô mới nhìn rõ thứ trên tay anh: “Anh đi mua cháo à?”

Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, sau đó mở nắp hộp cháo, bỏ muỗng vào rồi đưa cho cô, nói: “Em vừa hạ sốt, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ nên tôi mua cho em ít cháo cải xanh thanh đạm để dưỡng dạ dày, em nếm thử xem.”

Tô Tinh Dã nhìn động tác mở nắp cháo của anh mà tim đập nhanh, anh luôn bất giác chú ý đến một số chi tiết nhỏ khiến cô càng yêu anh hơn đến mức không thể kiềm chế được.

Thẩm Vọng Tân thấy cô mãi không nhúc nhích thì hỏi: “Có phải không hợp khẩu vị không?”

Tô Tinh Dã hoàn hồn, cô nhận ra sự do dự của mình đã làm anh hiểu lầm bèn vội vàng lắc đầu, “Không có, không phải vậy đâu.” Vừa nói cô vừa nhận lấy cháo do anh đưa tới, mới nếm thử một thìa, hai mắt cô đã sáng lên, sau đó cười với anh, “Ngon lắm ạ.”

Thẩm Vọng Tân thấy vậy, khóe môi cũng cong lên, “Mùi vị cháo ở chỗ này nấu không tồi đâu.”

“Trễ như vậy mà tiệm cháo đó vẫn còn bán ạ?”

“Tiệm đó mở 24 giờ.”

“Hình như anh rất quen thuộc với tiệm này thì phải?” 

“Thường xuyên đến đây quay phim, ăn nhiều lần rồi nên mới quen.”

Thẩm Vọng Tân thắt lại dây an toàn, anh nói tiếp: “Em ăn tiếp đi, tôi sẽ lái xe chậm lại.”

Thế là Thẩm Vọng Tân lái xe, còn Tô Tinh Dã thì cầm hộp cháo ăn từ từ.

Trong lúc lơ đãng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác của Tô Tinh Dã hơi khựng lại, bởi vì cô không chỉ thấy những chiếc xe đang phóng vùn vụt trên đường mà còn có nét mặt chăm chú lái xe của Thẩm Vọng Tân phản chiếu lên cửa kính xe.