“Còn về diễn xuất? Suy nghĩ của em về diễn xuất là gì? Em có thật sự muốn xây dựng một thế giới của riêng mình trong giới này không hay chỉ định đóng phim chơi chơi vậy thôi?” Tần Lộ hỏi thẳng.
Bàn tay đặt trên đùi của Tô Tinh Dã hơi nắm lại, cô hỏi: “Chúng có gì khác nhau ạ?”
“Nếu em không muốn tiến sâu thì em học xong khóa này là đủ rồi, không cần đến nữa đâu. Còn nếu em thật sự muốn có chỗ đứng trong giới này thì em phải học cách trở thành một diễn viên chân chính. Trên con đường trở thành một diễn viên thực thụ, em sẽ gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại mà em cần phải vượt qua để giành chiến thắng.” Tần Lộ nghiêm túc giải thích.
Thấy Tô Tinh Dã im lặng trầm tư, bà cũng không lên tiếng quấy rầy mà chỉ lẳng lặng ngồi chờ. Bà muốn Tinh Dã phải suy nghĩ thật kỹ, nếu con bé chỉ muốn chơi chơi thôi thì bà thà về nhà ôm cháu trai còn hơn và sẽ không lãng phí thời gian của mình với một người không yêu cái nghề này.
Thật ra vào hồi tháng Năm, Tô Tinh Dã hoàn toàn không có cảm xúc gì đối với nghề diễn, không yêu thích mà cũng không ghét bỏ. Nhưng qua bảy tháng lăn lộn trong đoàn phim, trừ một tháng huấn luyện, sáu tháng còn lại, 24 tiếng mỗi ngày, không tính lúc ăn và ngủ thì cô đều dành thời gian cho Lý Uyển Yểu, mỗi lần nói chuyện với đạo diễn Khương về bộ phim, cô đều học được rất nhiều và biết thêm nhiều thứ…
Đồng thời cô cũng cảm giác được rằng các diễn viên trong đoàn ai ai cũng chú tâm vào nhân vật của mình cũng như nghiêm túc trau dồi lối diễn xuất. Ở bên họ càng lâu Tô Tinh Dã cũng dần bị lây nhiễm, cô ngày càng chìm đắm trong nhân vật của mình và cũng dần yêu quý nghề diễn.
Nghĩ thông suốt, Tô Tinh Dã nghiêm túc nhìn Tần Lộ, ánh mắt trong trẻo lóe lên sự quyết tâm, khẳng định: “Cô ơi, em rất thích diễn xuất.”
Tần Lộ nghe vậy thì khóe miệng hơi cong lên: “Được, cô hiểu rồi, một khi đã như vậy, cô hi vọng em có thể nỗ lực học tập thêm nữa. Hiểu chưa?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng ạ.”
Tần Lộ nghĩ nghĩ, đột nhiên lại hỏi: “Cô có thể hỏi em một câu không?”
“Cô cứ hỏi đi ạ.”
“Giữa múa và diễn xuất, nếu có một ngày em chỉ có thể chọn một cái. Em sẽ chọn cái nào?”
Tô Tinh Dã cụp mắt, trầm mặc vài giây, mười mấy năm nhảy múa so với bảy tháng diễn xuất? Múa đã trở thành thói quen, còn diễn xuất là sự yêu thích nên cô không thể nào đưa ra sự lựa chọn. Vì thế cô ngẩng đầu nhìn Tần Lộ, trả lời: “Em không có cách nào lựa chọn, cho dù là múa hay là diễn xuất thì em đều không muốn từ bỏ.”
Tần Lộ nghe vậy, cười cười, nói: “Ừ, cô hiểu rồi, em không cần nghiêm túc như vậy đâu. Cho dù là múa hay diễn xuất thì cô tin em đều có thể cân bằng được. Con đường phía trước còn nhiều gian nan, hy vọng em có thể kiên trì.”
Tô Tinh Dã cúi người: “Cảm ơn cô Tần.”
Tần Lộ duỗi tay nhẹ nhàng vỗ bả vai cô: “Không có gì. Tiếp tục học thôi.”
“Dạ.”
Bình thường 3 giờ chiều là kết thúc, nhưng hôm nay đã 5 giờ rồi mà hai người vẫn luyện tập. Xem ra ý của cô Tần là sau này sẽ tan lớp vào lúc 5 giờ đây.
***
Tô Tinh Dã tắm rửa, sấy tóc xong thì cầm lấy điện thoại lên Weibo, đăng nhập ID “Tinh Tinh muốn gả cho ca ca”.
Thật ra tên ban đầu của Tô Tinh Dã là “Tiểu Tinh Tinh”, nhưng ở trong giới fan quá lâu, thấy đủ thể loại ID Weibo rồi không hiểu sao cô lại đổi thành tên này.
Như thường lệ, Tô Tinh Dã click vào nhóm chat, mọi người đang bàn về việc tiếp ứng cho sinh nhật của Thẩm Vọng Tân.
Dịu dàng là anh S: [Các chị em! Theo tin tức mới nhất đến từ hội ở Bắc Kinh, vào ngày sinh nhật, ca ca có tham gia đóng quảng cáo tàu điện ngầm ở đó nên chúng ta có thể đến đấy để tiếp ứng. Hội Bắc Kinh đã bắt đầu donate rồi!!]
Ca ca cưới em: [Rốt cuộc cũng đợi được rồi! Khóc mất!!]
Dịu dàng là anh S: [Hai năm trước ca ca không nổi tiếng nên cũng ít fan, chúng ta chỉ có thể muốn mà không làm được. Nhưng giờ đã khác, sau khi anh yêu đóng ≪Nghĩa Sĩ≫, độ hot của anh cũng cao lên, bắt đầu đi trên con đường lưu lượng. Cho nên năm nay nhất định phải tổ chức sinh nhật thật lớn.]
Vợ của Thẩm Vọng Tân: [Nhắc đến mấy năm trước là lại thấy buồn. Bên quản lí fanpage chẳng có tí hành động nào cả, chỉ có một vài fan lén tụ thành một nhóm đi phát tặng một vài cái bánh kem nhỏ với banner của ca ca cho người qua đường thôi.]
Ca ca cưới em: [Cô nói làm tôi cũng muốn khóc luôn á. Những ngày tháng đó khó khăn biết bao, đưa đồ ăn thì ai cũng nhận nhưng đưa banner thì họ cầm xong lại ném vào thùng rác. Thậm chí có người còn thả luôn trên đất. Sau khi phát xong, tụi tui còn đi nhặt lại, nhìn hình ca ca bị đối xử như vậy mà lòng đau như cắt luôn á, khổ ơi là khổ.]
Ca ca đang ở trên giường tôi: [Tự dưng mấy cô nhắc đến làm gì? Tôi sắp khóc rồi đây này!!!!]
· ·····
Tô Tinh Dã đọc đến đoạn người qua đường vứt banner của Thẩm Vọng Tân thì lông mày hơi nhíu lại, gửi một cái tin nhắn.
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Mọi người định tiếp ứng như thế nào vậy?]
Khi nào Tân Tân cưới em: [Tinh Tinh muốn tham gia hả?]
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Vâng, có được không?]
Khi nào Tân Tân cưới em: [Đương nhiên là được rồi!]
Khi nào Tân Tân cưới em: [Một là donate cho bên Bắc Kinh, thích góp bao nhiêu thì góp. Hai là bao thầu TV, đèn LED, … ở ga tàu điện ngầm, xe buýt, quảng trường các kiểu. Tuy nhiên, cái này chỉ dành cho người giàu, tính sơ sơ tổng chi phí phải lên đến sáu con số á.]
Ca ca đang ở trên giường tôi: [Cái loại thứ hai chỉ có ai siêu giàu mới làm được thôi á. Tiếc là fan của ca ca không ai giàu như vậy cả.]
Vợ của Thẩm Vọng Tân: [Tôi hận! Vì sao tôi không phải là con nhà giàu???]
Ca ca đang ở trên giường tôi: [Tôi cũng hận!! Nếu tôi là phú bà thì tốt rồi!! Ca ca muốn gì em sẽ cho anh cái đó!! Muốn quay gì, diễn gì, chụp gì, em đều cho anh tất!!!!!]
· ·····
***
Tô Tinh Dã nhìn mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời thì yên lặng thoát Weibo. Sau đó, đăng nhập tài khoản ngân hàng trên điện thoại của mình, nhìn số dư trong đó, tính toán một hồi rồi đăng nhập vào link donate bên fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân. Mục tiêu donate lần này là 30 vạn, hiện đã được 15 vạn, cô nhấp đăng ký donate.
Bên fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân, các chị em vẫn đang làm việc chăm chỉ.
“Tiểu Tầm, hiện tại đã góp được bao nhiêu rồi?”
Cô gái tên Tiểu Tầm nhìn màn hình máy tính, đáp: “15 vạn.”
“Vẫn còn thiếu 15 vạn à, không biết có hoàn thành được mục tiêu không.”
“Tôi cũng đang lo đây. Hi vọng năm nay có thể tổ chức cho ca ca thật lớn.”
“Hi vọng nào.”
“Má ơi!!” Tiểu Tầm đột nhiên hét lên rồi bật dậy, làm những người bên cạnh giật mình.
“Tiểu Tầm, cô làm gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết!”
“Tự dưng hét lên vậy?”
Tiểu Tầm duỗi tay chỉ vào màn hình máy tính, run rẩy cất giọng: “Chị Đình… chị Đình… mọi người… mọi người ơi”
“Gì vậy?” Người được gọi là chị Đình thấy cô cứ lắp bắp mãi liền đi qua, nhìn thử. Bỗng chốc cũng đơ người: “Má ơi!!!”
Mấy chị em liền bay qua.
“Trời ơi!!!!”
Họ vừa than thở còn thiếu 15 vạn thì Weibo có ID tên là “Tinh Tinh muốn gả cho ca ca” đã donate 20 vạn!!!! Không thể tin được!!! Đã vượt qua mục tiêu ban đầu rồi!!!
“Trời ơi!! Cuối cùng ca ca cũng có fan phú bà rồi.”
“Không được không được, Tiểu Tầm, cô tránh ra, tôi phải đi hỏi một chút.”
Chị Đình ngồi vào ghế của Tiểu Tầm, click mở ID “Tinh Tinh muốn gả cho ca ca”.
Tô Tinh Dã đang nghiên cứu làm cách nào để thuê màn hình TV ở tàu điện ngầm thì thấy fanclub ở Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân gửi tin nhắn đến.
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Xin chào. Chúng ta nói chuyện một chút được không?]
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Được chứ.]
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Cho hỏi 20 vạn donate là tiền riêng của bạn sao? Ba mẹ bạn có biết không?]
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Là tiền của tôi. Tôi đã thành niên rồi.]
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Bạn thật sự donate 20 vạn à?]
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Đúng vậy.]
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Thật vinh hạnh khi ca ca có một người fan như bạn!!! Cảm ơn rất nhiều!!! Chúng tôi nhất định sẽ tổ chức thật tốt! Để cho ca ca có một buổi sinh nhật khó quên!!!
Mấy cô gái đang bu xung quanh chị Đình không kiềm được nhảy cẫng lên, hưng phấn xoa tay: “Má ơi! Đây chính là phú bà đó!”
Đang vui vẻ thì Weibo lại báo có tin nhắn.
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Nghe nói các bạn sẽ làm quảng cáo ở tàu điện ngầm hả?]
Đúng là họ đang có ý định đó, nên mới đặt ra mục tiêu donate lớn như vậy. Để thuê được quảng cáo ở tàu điện ngầm cũng phải tốn cả mấy chục vạn.
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Đúng vậy, chúng tôi sẽ thuê chiếu quảng cáo ở thang cuốn và dán hình ca ca ở cửa.]
Tô Tinh Dã nghĩ đến vài thông tin mà mình vừa kiếm được, hỏi: [Không phải thuê màn hình LED và TV sao?]
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Cái mà bạn nói là quảng cáo đắt tiền. Chúng tôi không có đủ tiền để làm.]
Bỏ ra 20 vạn để tiếp ứng đã là giới hạn của fanpage rồi.
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Nếu muốn làm thì phải tốn bao nhiêu?]
Nhìn thấy tin nhắn này, các cô gái vô thức nhìn nhau, họ có thể thấy được sự không dám tin từ ánh mắt của đối phương.
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Ít nhất… ít nhất là 200 vạn á…]
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Ok.]
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Ý bạn….. là sao?]
Chị Đình run rẩy đánh chữ.
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Mấy bạn cứ thuê quảng cáo ở tàu điện ngầm, tất cả các xe buýt ở Bắc Kinh cùng với màn hình LED và TV ở trung tâm thương mại đi. Tiền để tôi chi.]
Mấy cô gái khiếp sợ nhìn nhau, không nói nên lời. Ai nấy đều bàng hoàng.
Sau vài giây, mọi người mới dần dần phản ứng lại, không dám tin hỏi lại.
Fanclub Bắc Kinh của Thẩm Vọng Tân: [Bạn ơi…. Bạn nói thật à? Thật sự nghiêm túc à?]
Tinh Tinh muốn gả cho ca ca: [Ừ. Tôi nói thật mà. Hôm nay là ngày 17, còn 11 ngày nữa. Mấy bạn cứ đi nghiên cứu rồi ký hợp đồng đi. Hết bao nhiêu tiền, tôi trả.]
Kết thúc cuộc nói chuyện rồi mà mấy cô gái vẫn không thể tin được!
“Tôi đã hiểu bạch phú mỹ là gì rồi!!! Đây chính là phú nhị đại, tiểu thiên kim ngoài đời thực đó!!”
“Không được, tôi phải xem thông tin của cô ấy!”
Nhấp vào Weibo một lần nữa. ID này đã được đăng ký vào tháng 7 năm 2016, chỉ theo dõi một mình Thẩm Vọng Tân. Tất cả các bài đăng đều là về anh.
“Kỳ này ca ca nhất định sẽ thật nổi! Cuối cùng chúng ta cũng có fan phú bà rồi!!!!”
“Khóc mất thôi!!!!”