Vừa Gặp Đã Thương

Chương 4: Tiệc chia tay




Cảnh quay của Tô Tinh Dã không nhiều, ngoài bốn cảnh múa thì còn lại đều là các cảnh đối thoại. Hơn nữa kỹ thuật múa của cô rất thành thục nên chỉ quay một lần là qua. Bởi vì không có xuất thân chính quy, không có kinh nghiệm nên khi quay các cảnh khác thì hơi tốn chút thời gian.

Năm ngày sau, Tô Tinh Dã đã hoàn thành tất cả các cảnh quay trong ≪Triêu Dương≫. Khi kết thúc công việc vào buổi tối, Triệu Hoa hỏi liệu cô có thể dành chút thời gian vào ngày mai không, vì cô vẫn chưa chụp ảnh tạo hình, vậy nên cô đành hoãn lại vé máy bay thêm một ngày.

Sau khi đến đoàn phim vào ngày kế, Tô Tinh Dã liền được trợ lý trong đoàn dẫn tới studio chụp ảnh, có điều trước đó cũng có vài diễn viên khác nên khi đến lượt cô thì đã là xế chiều rồi. Trong studio rất nóng, đã vậy còn bật rất nhiều đèn tỏa nhiệt. Tô Tinh Dã cũng cảm nhận được chiếc áo sơ mi dưới lớp đồ hóa trang của mình đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Ra khỏi studio, Tô Tinh Dã lập tức cởi đồ hóa trang ra, thay bộ quần áo đơn giản của mình. Chỉ đến khi thợ hóa trang tháo hết đồ trang sức trên tóc xuống cô mới thấy khoan khoái, dễ chịu hơn.

Trước khi đi, Tô Tinh Dã chào tạm biệt Triệu Hoa cùng các nhân viên trong tổ, những người đã giúp đỡ cô rất nhiều mấy ngày qua. Vốn cũng muốn nói lời tạm biệt với đám người Du Thư Yên, có điều bọn họ đang quay phim nên không gặp được.

Du Thư Yên là người đóng vai Cửu công chúa trong ≪Triêu Dương≫, có rất nhiều cảnh chung với cô, vì vậy mà mấy ngày qua hai người tương tác với nhau khá nhiều. Hơn nữa, tính tình cô ấy hoạt bát, cũng không để ý chuyện cô ít nói. Nhờ sự nhiệt tình của cô ấy đã kéo quan hệ của hai người gần hơn.

Sau khi trở lại khách sạn, Tô Tinh Dã tắm rửa xong, vừa ra ngoài đã nhận được điện thoại của Du Thư Yên. Cuộc gọi vừa kết nối, thanh âm của Du Thư Yên liền truyền tới: “Alo, Tinh Dã, ngày mai em về Bắc Kinh phải không?”

“Ừ, chuyến bay vào sáng sớm mai.”

“Bọn chị mới quay xong, cùng đi ăn khuya không? Xem như làm tiệc chia tay cho em?”

Vì học múa từ nhỏ nên Tô Tinh Dã không có thói quen ăn khuya, trên cơ bản là sau sáu giờ tối thì sẽ không ăn nữa. Nhưng đối diện với sự nhiệt tình của Du Thư Yên, đột nhiên cô phát hiện mình không nói lời cự tuyệt được, nên liền hỏi: “Ngoài hai chúng ta, còn có những ai vậy?”

“… Chu Dập, Phó Tuần, à, còn có Trì Hủ và Thẩm Vọng Tân nữa.”

Khi Tô Tinh Dã nghe thấy cái tên “Thẩm Vọng Tân”, tay cầm di động liền hơi siết chặt lại.

Lúc này, Du Thư Yên ở đầu bên kia vẫn đang gọi: “Thế nào? Có đến không?”

Tô Tinh Dã trầm mặc một giây, cuối cùng vẫn đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã nhìn chính mình trong gương, áo phông trắng, quần bò, cô nhíu mày suy nghĩ một chút. Cuối cùng, lúc ra cửa cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lam.

Bọn họ hẹn nhau tại một quán đồ nướng trên đường Vạn Thịnh. Đường Vạn Thịnh vào buổi tối vô cùng náo nhiệt, trước đó, Tô Tinh Dã cũng từng nhìn thấy vài diễn viên trong đoàn tại đây. Còn chưa đi tới cửa, cô đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc.

Nhóm Du Thư Yên trực tiếp đến đây sau khi hoàn thành cảnh quay, vì vậy khi Tô Tinh Dã đến nơi thì bọn họ cũng đã yên vị từ lâu rồi.

“Tinh Dã, ở đây này!” Du Thư Yên vừa nhìn thấy Tô Tinh Dã liền vội vẫy tay với cô.

Khóe miệng Tô Tinh Dã hơi cong lên, sau đó đi tới chỗ bọn họ. Ánh mắt quét một vòng, nhưng không nhìn thấy Thẩm Vọng Tân.

“Tinh Dã, ngồi đi.”

“Vâng.”

Tô Tinh Dã ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Du Thư Yên.

Du Thư Yên huých tay Chu Dập: “Cậu nhắn tin hỏi Trì Hủ xem bọn họ đến chưa?”

Chu Dập lập tức lấy điện thoại ra: “Được rồi, để tôi hỏi.”

Trong lúc Chu Dập gửi tin nhắn, Du Thư Yên cầm thực đơn nhích lại gần Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, không cần chờ bọn họ đâu, chúng ta gọi món trước đi. Em nhìn xem muốn ăn gì?”

Tô Tinh Dã liếc nhìn tên mấy món ăn trên thực đơn, cô mím môi, trong đôi mắt đẹp đẽ xẹt qua một tia khó hiểu.

Du Thư Yên thấy cô không nói gì suốt một lúc lâu, liền nói đùa: “Không phải em chưa từng ăn đồ nướng đó chứ?”

Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên từ thực đơn, nhìn về phía cô ấy, lắc đầu: “Không phải, em từng ăn rồi.”

Du Thư Yên nở nụ cười: “Vậy em có thể đề cử mấy món cho bọn chị được không?”

Tô Tinh Dã cũng cười, cô chọn mấy món phổ biến, được nhiều thực khách gọi nhất, sau khi chọn xong mới đưa qua cho hai anh chàng kia.

Du Thư Yên: “Chu Dập, Trì Hủ nói sao?”

Chu Dập vừa xem thực đơn vừa trả lời cô: “Cậu ta sắp đến rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Quả nhiên mười phút sau, một thiếu niên gầy gò mặc áo sơ mi sọc vuông chạy về phía này: “Thật ngại quá, em tới trễ.”

Du Thư Yên liếc ra phía sau cậu, nghi hoặc hỏi: “Sao chỉ có một mình cậu? Thẩm Vọng Tân đâu?”

Trì Hủ tìm ghế trống ngồi xuống, ánh mắt liền rơi trên người Tô Tinh Dã. Bởi vì ánh mắt của cậu quá trực tiếp, khiến Tô Tinh Dã không thể không nhìn lại.

“Shh ——” Trì Hủ đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Du Thư Yên: “Sao chị đạp em?”

Du Thư Yên trừng cậu một cái: “Tôi đang hỏi cậu sao Thẩm Vọng Tân không tới?”

Trì Hủ sờ gáy, nói: “Không may là lúc bọn tôi chuẩn bị đi thì anh ấy bị đạo diễn Triệu giữ lại, hình như là vì Trịnh Khang cảm thấy cảnh trước đó mình chưa phát huy tốt nên muốn quay lại lần nữa.”

Du Thư Yên chậc một tiếng, mấy người đưa mắt nhìn nhau, tuy rõ ràng trong lòng nhưng lại không nói toạc ra.

“Xem ra anh ấy không đến rồi, thôi quên đi, chúng ta ăn thôi.”

Lúc Tô Tinh Dã nghe nói Thẩm Vọng Tân không đến, thầm cắn môi.

Khi vỉ nướng và các món ăn được mang lên, Trì Hủ cố ý lấy mấy xâu thịt trên vỉ xuống bỏ vào một chiếc dĩa nhỏ, sau đó đẩy sang cho Tô Tinh Dã trước mặt mọi người: “Cho cậu này.”

Mấy người kia: “…..”

Chu Dập liếc Trì Hủ một cái, suy nghĩ một chút, sau đó cũng lấy mấy xâu thịt gạt xuống dĩa sạch đưa cho Du Thư Yên: “Ha ha ha, Trì Hủ của chúng ta vẫn luôn phong độ như vậy đấy. Nào, Thư Yên, dĩa này cho cô, hai người các cô là con gái, để chúng tôi gắp cho là được rồi.”

Phó Tuần cũng bắt đầu động thủ nướng thịt: “Không sai, có mấy bọn con trai chúng tôi ở đây, sao lại để cho các cô phải tự mình động thủ được chứ?”

Du Thư Yên: “…..”

Có điều khi cô ấy liếc sang Tô Tinh Dã đang không hiểu ra sao thì chỉ có thể phối hợp với bọn họ, nói với Tô Tinh Dã rằng: “Ha ha ha, đúng vậy đó, bọn họ thích làm vậy lắm. Mỗi lần bọn chị ra ngoài ăn liên hoan thì bọn con trai sẽ làm những việc này, còn tiện hơn chúng ta tự làm nữa.”

Tô Tinh Dã cười gật đầu, sau đó nói với Trì Hủ: “Cảm ơn.”

Trì Hủ lập tức lắc đầu: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Cậu muốn ăn cái gì, tôi sẽ gắp hết cho cậu.”

Ba người kia: “…..”

Có ba anh chàng nướng thịt nên cũng bớt đi chút sức lực. Có điều lúc ăn, Du Thư Yên phát hiện hình như Tô Tinh Dã có ăn kiêng một vài món, thế nhưng tên tiểu tử Trì Hủ kia lại không chịu hiểu sắc mặt của người ta, cứ gắp cho liên tục. Thế là cô ấy liền bất động thanh sắc gắp hết mấy món mà Tô Tinh Dã không thể ăn vào chén của mình.

Tô Tinh Dã nhìn cô cười cảm kích.

Mà lúc này Trì Hủ cũng đã nhìn ra được cô ăn kiêng, nên khi nướng thịt cũng không còn gắp những món mà cô không thể ăn nữa.

Trong lúc ăn uống, mọi người không tránh khỏi bắt đầu tán gẫu. Dường như Chu Dập nghĩ tới điều gì, liền hỏi Tô Tinh Dã: “Ôi chao, Tinh Dã à, em có nghĩ tới việc sẽ tiến vào làng giải trí không?”

Tô Tinh Dã nhìn về phía anh ta: “Tiến vào làng giải trí?”

“Đúng vậy. Tuy rằng em không xuất thân chính quy, nhưng mà diễn viên không xuất thân chính quy trong giới cũng có rất nhiều, điển hình là Thẩm Vọng Tân đó, cũng đâu phải sinh viên chính quy, nhưng kỹ thuật diễn xuất cũng đâu có thua bọn anh.”

Nhắc tới Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã vô thức buông đũa xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vậy… anh ấy học ngành gì?”

Trì Hủ khá thân với Thẩm Vọng Tân nên cũng biết chút chuyện, cậu ta nói: “Anh ấy là sinh viên khoa Trung văn thuộc Đại học Sư phạm Bắc Kinh [*]. Lúc học năm nhất bởi vì quá đẹp trai nên được công ty quản lý để mắt tới, rồi ký hợp đồng với danh nghĩa thực tập sinh.”

[*] Gọi tắt là Bắc Sư, tương tự như Bắc Vũ (học viện múa Bắc Kinh), Bắc Ảnh (học viện điện ảnh Bắc Kinh).

“Khoa Trung văn Đại học Sư phạm Bắc Kinh?”

“À, đúng rồi, Tinh Dã, em là sinh viên Học viện múa Bắc Kinh mà phải không? Nghe nói Bắc Vũ rất gần Bắc Sư, bắt xe đi cũng chưa tới mười mấy phút?”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Ừ, đúng là rất gần.”

“Vậy em có từng đi qua Bắc Sư chưa?”

“Chưa từng.”

“Lúc ở trên phim trường, đạo diễn Triệu thường khen em có thiên phú diễn xuất. Em thử nghĩ xem, đạo diễn Triệu có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với diễn viên, thật hiếm khi khẹn ngợi ai lắm, có phải hay không?”

Lời của Du Thư Yên nhận được sự đồng tình của mọi người, ngay cả người thường bị đạo diễn phê bình ác nhất như Trì Hủ cũng cực kỳ tán thành.

Sở dĩ Tô Tinh Dã đồng ý nhận vai khách mời, kỳ thực có hai nguyên nhân. Thứ nhất, là bởi vì người đến thuyết phục là giáo viên dạy múa của cô, thứ hai, cô muốn trải nghiệm một việc gì đó khác biệt một chút so với thường ngày. Nhưng nếu nói muốn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp lâu dài thì thật sự là cô chưa từng cân nhắc qua.

“Thật ra thì vào giới này cũng là một chuyện nên thận trọng, quan trọng nhất là, bản thân em phải suy xét thật kỹ càng.” Du Thư Yên cẩn thận dặn dò cô.

Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng.”

Du Thư Yên suy nghĩ một chút, rồi nói một cách trịnh trọng: “Mặc kệ sau này em có tiến vào giới này hay không, chúng ta vẫn là bạn tốt. Sau khi về Bắc Kinh rồi cũng đừng có quên chị.”

Chu Dập: “Còn anh nữa.”

Phó Tuần: “Anh cũng vậy.”

Trì Hủ ở cạnh yên lặng đưa tay ra: “Ừ thì… thêm tôi nữa có được không?”

Thấy thế, mọi người không hẹn mà cùng bật cười.

Ánh mắt Tô Tinh Dã đảo qua khuôn mặt của bọn họ, không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác không thể thốt thành lời. Tại một khoảnh khắc nào đó, trong đầu cô đột nhiên hiện ra khuôn mặt dịu dàng kia. Trái tim như bị một thứ gì đó cắm rễ, chỉ đợi một cơ hội thích hợp, rồi sẽ triệt để nảy mầm.



Tác giả:
  1. Hôm nay là một ngày không thú vị chút nào, chỉ nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh.
  2. Trì Hủ không phải nam phụ nha.