Vừa Gặp Đã Thương

Chương 33: Tiên nữ rơi lệ




Cảnh cuối cùng, Lục Dự Lễ nhìn chiếc xe ngựa chở Lý Uyển Yểu đi càng lúc càng xa, mãi cho đến khi biến mất trong màn đêm. Lúc này, Khương Nghị mới lên tiếng: “Cắt”.

Khương Nghị nói với nhân viên bên cạnh: “Mau gọi Tinh Dã quay về đi.”

Nhân viên công tác “Vâng” một tiếng rồi lập tức gọi điện cho người bên kia.

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy xe ngựa quay lại mới hỏi Khương Nghị: “Đạo diễn Khương, đã qua chưa ạ?”

Khương Nghị xem lại cảnh quay Tô Tinh Dã rơi lệ, trả lời: “Vọng Tân, lại đây xem đi, cảnh này Tinh Dã diễn tuyệt quá.”

Thẩm Vọng Tân lập tức vòng đến sau camera. Trên gương mặt trắng nõn ấy, dưới cặp lông mi dài cong vút, đôi mắt cô vốn lấp lánh, trong veo như màn đêm đầy sao mà giờ lại đong đầy hơi nước. Lúc cô khép mắt lại, từng giọt nước mắt rơi xuống làm ướt nhòe hàng mi, toát ra một vẻ đẹp khiến người ta đau lòng.

“Sao nào? Đẹp quá đúng không? Đây chính là tiên nữ rơi lệ đó.” Khương Nghị hưng phấn nói, Tô Tinh Dã không chỉ múa giỏi mà khóc cũng đẹp nữa. Đẹp thôi còn chưa đủ, cách cô diễn còn khiến người xem cảm nhận được sự đau khổ của nhân vật.

Lúc này, Tô Tinh Dã đã quay về, vừa xuống xe ngựa đã được Khương Nghị gọi đến: “Tinh Dã, mau lại đây.”

Tô Tinh Dã tưởng có vấn đề gì nên lập tức bước nhanh qua, hỏi: “Đạo diễn, có vấn đề gì à?”

Khương Nghị lắc đầu: “Không, không. Cảnh này chỉ một lần đã qua rồi, hơn nữa còn rất đẹp.”

Khương Nghị là một đạo diễn nghiêm khắc, đối với sai lầm của diễn viên ông không bao giờ nể mặt mà vẫn phê bình, nhưng khi có ai làm tốt thì ông cũng không keo kiệt lời khen của mình.

Tô Tinh Dã nghe vậy thì nhìn sang Thẩm Vọng Tân, hai người nhìn nhau cười.

“Cảm ơn đạo diễn.”

Đây là cảnh quay cuối cùng của tối nay, sau khi tạm biệt mọi người, hai người cùng đi bộ về phòng. Trên đường đi, Thẩm Vọng Tân chợt hỏi: “Nghe Thư Yên nói, gần đây em đang thích phong cách của thầy Tào à?”

Tô Tinh Dã nghiêng mặt nhìn anh: “Chị ấy nói cho anh nghe à?”

“Ừ, hôm qua lúc ở cùng tổ quay cô ấy còn nói em viết rất đẹp.”

Tô Tinh Dã cúi đầu cắn môi, hơi chột dạ: “Không tốt đến vậy đâu.”

“Em thích chữ của thầy Tào à?”

Tô Tinh Dã “a” một tiếng, gật đầu: “Rất thích.”

“Tôi cũng vậy.”

“Nghe nói từ nhỏ anh đã luyện theo chữ của thầy Tào rồi à?”

“Ừ, đúng vậy. Nếu em đã thích thì chờ khi tôi về Bắc Kinh sẽ tặng em mấy bức mà thầy Tào yêu quý nhất.”

“Yêu quý nhất? Thật á?” Tô Tinh Dã làm gì thích thầy Tào, thật ra là cô học theo Thẩm Vọng Tân cơ. Nhưng cô cũng biết rằng với độ nổi tiếng của thầy Tào thì chữ viết của ông không phải có tiền là mua được. Vậy mà anh lại nói tặng cho cô mấy bức?

Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô thì buồn cười: “Đương nhiên là thật rồi. Em có muốn không?”

Tô Tinh Dã cắn cắn môi, gật đầu: “Muốn.”

“Ok. Về Bắc Kinh sẽ lấy cho em.”

“Cảm ơn anh.”

“Ừm…. nếu anh tặng cho tôi chữ thì…… đợi về Bắc Kinh ······” cô hơi chần chừ: “Tôi mời anh đi ăn đồ Tứ Xuyên nhé?”

Tô Tinh Dã biết Thẩm Vọng Tân thích cay, đặc biệt là món cay của Tứ Xuyên.

Thẩm Vọng Tân sửng sốt, không thể tin hỏi lại: “Mời tôi ăn món Tứ Xuyên?”

“Được không?”

“Tứ Xuyên nổi tiếng với đồ ăn rất cay, em chắc chắn là mình ăn được chứ?” Thẩm Vọng Tân hơi nghi ngờ.

“Thật ra··· tôi ăn không giỏi lắm…. nhưng tôi vẫn có thể ăn cay mà.” Tô Tinh Dã nói.

“Thật không? Tôi thấy bình thường em đâu có ăn cay.”

“Thật mà, bây giờ tôi rất thích ăn cay. Không tin thì lần sau chúng ta đi anh sẽ thấy.” Tô Tinh Dã khẳng định.

Thẩm Vọng Tân gật gật đầu: “Ok.”

***

Tháng Mười ở Hàng Châu khá nóng. Nửa tháng đầu, nhiệt độ lên tới 30 độ, khi quay họ phải liên tục dặm phấn, nhưng qua nửa tháng thì thời tiết đột nhiên thay đổi. Mấy ngày này nhiệt độ giảm xuống chỉ còn âm mười độ và kèm theo mưa phùn.

Buổi tối ăn cơm xong, Tô Tinh Dã cùng với Thích Chử và Thẩm Vọng Tân ngồi cạnh nhau, Thẩm Vọng Tân thuần thục gọt vỏ đào. Cả đoàn phim chỉ có ba người họ không ăn được vỏ trái cây, cho nên cơm nước xong ba người cầm theo hoa quả tụ lại một chỗ và bị mọi người trêu ghẹo đặt cho cái tên là: “Nhóm ăn trái cây bỏ vỏ”.

Tô Tinh Dã si mê nhìn bàn tay thoăn thoắt của Thẩm Vọng Tân, còn Thích Chử thì chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay sắc trời hơi âm u, còn có mưa rơi, nghĩ đến lát nữa họ phải quay cảnh dầm mưa dưới cái thời tiết này thì anh ấy liền thấy đau đầu.

Dù sao anh và Thẩm Vọng Tân đã đóng phim được khá lâu nên đừng nói trời mưa, ngay cả trời tuyết rơi âm độ cũng được trải nghiệm rồi. Nhưng người đáng lo nhất là Tô Tinh Dã, đây hẳn là lần đầu tiên cô gặp tình cảnh này, anh bèn quay đầu lại, hỏi: “Tinh Dã, lát nữa chúng ta phải quay dưới mưa đó. Em có biết không?”

Tô Tinh Dã đang chăm chú nhìn Thẩm Vọng Tân gọt đào, nghe Thích Chử hỏi thế thì ngẩng đầu đáp: “Em biết mà.”

“Em không sợ sao?”

Lúc Thích Chử hỏi, Thẩm Vọng Tân cũng vừa gọt xong quả đào đầu tiên, lấy cái nĩa nhỏ, cắm một miếng đưa cho cô. Tô Tinh Dã thẹn thùng nhận lấy nói một tiếng cảm ơn rồi mới trả lời Thích Chử, “Có gì mà phải sợ ạ?”

Thích Chử bật cười: “Lạnh đó.”

Thẩm Vọng Tân cũng mỉm cười.

Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua bầu trời mưa ngoài cửa sổ, mấy ngày nay nhiệt độ ở phim trường Hoành Điếm giảm mạnh. Lúc trước còn cảm thấy trang phục quá dày, nóng muốn chết nhưng bây giờ lại yêu quý nó biết bao. Trời thì lạnh mà còn có mưa, nghĩ đến thôi là cũng thấy sợ rồi nhưng mà không sao, cô tin mình có thể vượt qua được. Cắn một miếng đào, cô lắc đầu.

Thích Chử dựng ngón tay cái với cô.

Thẩm Vọng Tân đưa quả đào thứ hai cho Thích Chử. Thích Chử nhận lấy, dùng nĩa riêng của mình để ăn.

Thẩm Vọng Tân nghĩ nghĩ rồi nói: “Lát nữa trước khi quay em nhớ dặn A Uy chuẩn bị trà gừng, nước ấm, áo khoác và mấy liều thuốc trị cảm nhé.”

“Vâng ạ. Sáng nay A Uy đã chuẩn bị hết rồi.” A Uy còn chú ý đến công việc của cô hơn cả cô nữa.

Thẩm Vọng Tân gật đầu, A Uy đúng là rất tỉ mỉ.

Thích Chử vẫn luôn tò mò, A Uy có bề ngoài cao lớn thô kệch, ít nói nhưng lại đặc biệt tinh tế. Giống như một người vệ sĩ hơn là trợ lý.

“Tinh Dã, trợ lý của em tuyển từ đâu vậy?”

“Chị Vân tuyển cho em. Em cũng không rõ nữa. Sao vậy?”  

“Anh có một người bạn gần đây bị fan cuồng quấy rối nên muốn tìm một người trợ lý kiêm vệ sĩ cho yên tâm ấy mà.”

“À vậy để tối nay em về hỏi giúp anh.”

“Cảm ơn em.”

“Không có gì đâu.”

***

Giờ nghỉ kết thúc, mưa càng ngày càng lớn, ở trong phòng mà vẫn nghe rõ tiếng mưa rơi trên mái hiên “tí tách tí tách”. Mưa lớn thế này chắc họ không cần phải dùng thêm mưa nhân tạo nữa.

Khương Nghị nhìn đám Thẩm Vọng Tân, nói: “Mưa hơi lớn đấy, mấy đứa nhắm mình có quay được không?”

Ba người đưa mắt nhìn nhau: “Có thể ạ.”

“Ok, vậy mấy đứa sửa soạn lại đi rồi chúng ta bắt đầu.”

“Vâng ạ.”

Vừa ra khỏi phòng, gió lạnh táp vào mặt, Tô Tinh Dã run lên “Shh” một tiếng, Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn qua: “Lạnh à?”

Tô Tinh Dã lắc đầu: “Vừa bước ra nên tôi không quen lắm. Không sao đâu, tôi vẫn có thể tiếp tục mà.”

Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua dáng người nhỏ xinh kia, cảnh quay này cô phải mặc một bộ váy rất mỏng manh. Đang định động viên thì giọng của Khương Nghị từ phía sau vang lên: “Tinh Dã, Vọng Tân, Tiểu Chử, chuẩn bị vào chỗ!”

“Các nhóm sẵn sàng! Action!”

Nước mưa trút xuống ào ào, Thẩm Vọng Tân và Thích Chử thoáng chốc đã ướt nhẹp, gần như không thể mở mắt. Quần áo càng lúc càng nặng, Thích Chử trong vai Lý Tri Hàng mang vẻ mặt mỉa mai, hỏi: “Ngươi lấy thân phận gì để khuyên nhủ ta? Bằng hữu? Hay đồng liêu?”

Lục Dự Lễ bị Lý Tri Hàng châm chọc đến đau lòng: “A Hàng, ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Ngươi nhất định phải làm vậy sao?”

“Sao nào? Mọi chuyện còn chưa đến hồi kết mà. Cuối cùng ai cười ai khóc còn chưa biết đâu. Sao ngươi dám chắc Ngũ hoàng tử sẽ ······”

“Câm miệng!” Lục Dự Lễ ngắt lời. Lần đầu tiên Lục Dự Lễ tức giận đến mất khống chế, chàng tiến lên nắm lấy cổ áo Lý Tri Hàng: “Ngươi điên rồi!”

Khương Nghị ra hiệu cho Tô Tinh Dã, cô bắt đầu nhập vai, tiến vào màn mưa, vài sợi tóc con bị mưa làm ướt dính lên trán, trang phục ướt đẫm dán vào da thịt cô. Một cơn gió lướt qua khiến cả người run rẩy nhưng cô vẫn kiên cường bước về phía trước.

“Ai cho muội ra đây? Mau về phòng đi.” Lý Tri Hàng giận dữ.

Lý Uyển Yểu duỗi tay kéo bàn tay đang nắm cổ áo của ca ca mình, nhìn Lục Dự Lễ: “A Lễ ca ca, mau buông tay đi.”

Lúc Tô Tinh Dã tiến đến, Thẩm Vọng Tân liền cảm giác được sự lạnh lẽo toát ra từ người cô, bàn tay kia giờ đã trắng bệt. Hít một hơi, anh cố gắng điều chỉnh, nhập tâm lại vào vai diễn. Lục Dự Dễ thoáng chốc dịu lại, giọng nói mang theo sự lo lắng: “A Yểu, đây là chuyện riêng của chúng ta. Muội mau về phòng đi.”

Cảnh này họ phải quay rất nhiều lần, mất tầm hai tiếng. Mỗi lần NG chỉ kịp chạy vào uống ngụm trà nóng rồi tiếp tục quay. Đến khi Khương Nghị ra dấu ok thì các trợ lý chờ bên ngoài lập tức cầm áo khoác và khăn lông chạy tới.

Vì A Uy đi pha trà gừng còn chưa về nên không chỉ lấy áo cho Thẩm Vọng Tân mà Đường Viên còn chuẩn bị cho Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi quấn mình như cái kén. Cô muốn kéo khóa, nhưng vì quá lạnh khiến tay cứng lại nên mãi vẫn không làm được.

Đường Viên đang định giúp đỡ thì Thẩm Vọng Tân ở bên cạnh đã nhanh hơn một bước, tiến đến, khom lưng giúp cô kéo lên: “Sao rồi? Còn lạnh không?”

Tô Tinh Dã còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ gật đầu theo bản năng: “Đỡ ··· đỡ rồi ạ.”

Thẩm Vọng Tân nhìn đôi môi tím ngắt kia, hỏi Đường Viên: “Tiểu Viên, trà gừng còn chưa có sao?”

Đường Viên nhìn thoáng qua, thấy A Uy đang đi đến, lập tức nói: “Có rồi, có rồi.”

Uống xong ly trà, thay một bộ quần áo mới, cả người mới từ từ ấm lại. Quấn một lớp áo khoác to dày, Tô Tinh Dã ngồi sưởi ấm bên lò sưởi.

Khương Nghị tiến lại, hỏi: “Lần đầu tiên quay dưới mưa có cảm giác thế nào?”

Tô Tinh Dã xoa xoa cái ly, trả lời: “Có hơi lạnh nhưng vẫn ổn ạ.”

Khương Nghị cười gật đầu: “Về phòng nhớ uống thuốc, đừng để bị cảm đó.”

“Vâng ạ.”